HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 30
Cập nhật lúc: 2024-11-29 22:59:39
Lượt xem: 203
Chương 30: Chương 030 - Nụ hôn nhẹ
【Chương ba mươi】
Vương Lai đẩy Xán Châu ra, xoay người muốn đi.
Xán Châu đỏ mắt chất vấn: “Vậy người thật sự là do ngươi giết?”
Vương Lai không nói gì.
“Hiện tại sao ngươi lại biến thành như vậy rồi? Vương Lai, tại sao ngươi lại biến mình thành như vậy! Ở trong cung này lâu rồi, thật sự không phân biệt được thiện ác rồi sao! Ngươi không thể cứ làm những chuyện thất đức như vậy được!”
“Tích đức? Kẻ vô căn vô hậu tích đức cho ai?” Vương Lai cười. Hắn tuổi còn trẻ, mới mười bảy. Ngũ quan đoan chính lại thanh tú, vừa lanh lợi vừa trầm tĩnh. Chỉ là lúc này, đôi mắt vốn dĩ ôn hòa của hắn, đã nhuốm một tia màu sắc khác thường của sự khát máu.
Xán Châu đột nhiên bật khóc, nàng nghẹn ngào nói: “Tích đức cho ta không được sao? Ngươi không quan tâm sống c.h.ế.t của ta nữa sao? Ta đã sớm bị trói buộc với ngươi rồi. Ngươi đ.â.m người khác bao nhiêu nhát dao, sớm muộn gì những nhát d.a.o đó cũng sẽ rơi xuống người ta. Ngươi không sợ chết, nhưng nghiệp chướng ngươi tạo ra đều sẽ báo ứng lên người ta!”
Nàng kéo tay áo Vương Lai, lại từng chút một nắm lấy bàn tay run rẩy của hắn.
Vương Lai đột nhiên nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: “Vậy sau này hãy tránh xa ta ra.”
Xán Châu còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Bùi Hoài Quang đang đi về phía này. Nàng sững người, không khỏi buông Vương Lai ra, hơi sợ hãi lùi về phía sau, cứ như vậy lùi vào góc phòng.
Vương Lai giật mình trong lòng, lập tức quỳ xuống nói: “Làm phiền Chưởng ấn, xin tự trách phạt.”
Hắn cúi đầu dập đầu, ngay cả “nghĩa phụ” cũng không gọi, đổi thành cách xưng hô cung kính.
Bùi Hoài Quang cụp mắt nhìn hắn, đột nhiên hỏi một câu khó hiểu: “Giết người có cảm giác gì?”
Vương Lai quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, cân nhắc xem nên trả lời như thế nào, cuối cùng nói: “Trong dạ dày chua xót khác thường, vô cùng khó chịu.”
“Hừ.” Bùi Hoài Quang hơi cúi người, “Muốn trở thành người như ta sao?”
Vương Lai kinh hãi trong lòng, do dự vài lần, cuối cùng nói thật: “Là điều mong mỏi cả đời!”
“Chỉ có chút theo đuổi này thôi sao.” Bùi Hoài Quang lại khinh thường cười một tiếng, đứng thẳng người dậy.
Vương Lai hoang mang. Chút… chút theo đuổi này?
Bùi Hoài Quang lại mở miệng: “Con bé đó…”
Trái tim Vương Lai lại lập tức treo lên, vội vàng gọi một tiếng: “Nghĩa phụ!”
“Nếu muốn báo ứng không giáng xuống người nó, vậy thì làm việc sạch sẽ một chút để tránh hậu hoạn, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những kẻ có thể hại nó trước.”
Bùi Hoài Quang nhón một viên kẹo vải mềm màu trắng như tuyết bỏ vào miệng ăn, vừa ăn kẹo, vừa đi lên lầu.
…
Thẩm Hồi ngồi trên thang gỗ, chăm chú đọc quyển du ký trên đầu gối. Nàng mặc váy dài đến ngực, bên ngoài khoác thêm một lớp sa mỏng màu đỏ tươi, bên trong là vải bông mềm mại màu hồng phấn, lớp trong cùng có màu sắc nhạt hơn, trắng hồng nhạt. Váy xòe ra, những tầng màu sắc loang dần ra nở rộ trên thang gỗ.
Sách Hồ trong thư các quả thật không ít, nhưng những quyển sách toàn bộ đều là chữ Hồ, hiển nhiên khiến người hoàn toàn không biết chữ Hồ không thể nào bắt đầu được. May mà Thẩm Hồi tìm được quyển du ký này. Quyển du ký gần nghìn chữ này, sử dụng cả hai loại chữ Hán và chữ Hồ Man.
Thẩm Hồi cau mày, ngón tay chỉ vào chữ trên sách, cố gắng ghi nhớ từng chữ một.
Khi Thẩm Hồi đọc xong trang cuối cùng của quyển sách trên đầu gối, Bùi Hoài Quang đứng ở cửa nhìn nàng hồi lâu mới đi vào trong.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Hồi ngẩng lên nhìn thấy Bùi Hoài Quang, giật mình, quyển sách trên đầu gối rơi xuống, va vào thang gỗ, rơi xuống đất.
Bùi Hoài Quang cúi người, áo choàng bông màu trắng như trăng lướt qua mặt đất. Hắn nhặt quyển du ký lên, liếc nhìn một cái, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi đang ngồi trên cao, đưa quyển sách cho nàng.
Thẩm Hồi nắm chặt lớp vải váy mềm mại trên đầu gối, nhận lấy quyển du ký đặt lại lên kệ sách cao nhất.
“Không đọc nữa sao?” Bùi Hoài Quang hỏi.
"Quyển này ta đã đọc xong rồi." Nàng đang đọc sách ở chỗ của Bùi Hoài Quang, hiển nhiên việc nàng muốn học chữ Hồ là không thể giấu giếm được hắn, nàng cũng không che giấu.
Thẩm Hồi đứng dậy, một tay chống tủ sách, một tay xách váy, cẩn thận bước xuống. Đến khi sắp chạm đất, nàng đưa tay về phía Bùi Hoài Quang một cách tự nhiên, để hắn đỡ.
Bùi Hoài Quang ngước mắt nhìn nàng, thầm nghĩ vị tiểu hoàng hậu này thật sự xem hắn như nô bộc. Tuy nhiên, hắn vẫn đỡ nàng xuống khỏi thang gỗ một cách an toàn.
"Người Vu Tư ở vùng Hồ Man sắp đến rồi, bản cung muốn học ngôn ngữ của họ. Chưởng ấn có sách vỡ nào dễ hiểu dành cho người mới học không?" Dù sao cũng không thể giấu hắn, chi bằng cứ trực tiếp hỏi hắn xin sách.
"Nếu nương nương muốn học, nô tài sẽ dạy người."
Thẩm Hồi kinh ngạc nhìn Bùi Hoài Quang, rõ ràng vừa vui mừng vừa bất ngờ.
"Nhưng hôm nay không được. Nương nương hãy về Chiêu Nguyệt cung trước đi."
Thẩm Hồi càng kinh ngạc hơn. Nàng khẽ ngước mắt nhìn Bùi Hoài Quang.
"Sao vậy? Nương nương sưởi ấm giường cho nô tài đến nghiện rồi, không nỡ rời đi sao?" Bùi Hoài Quang véo véo m.ô.n.g Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi né sang một bên.
Bùi Hoài Quang đổ viên kẹo vải mềm cuối cùng trong lọ sứ hình chim hồng hạc ra, nhét vào miệng Thẩm Hồi. Lại cởi áo choàng bông trên người mình, khoác lên người Thẩm Hồi. Đưa nàng đến cửa cầu thang, đứng trên đó tiễn nàng rời đi.
Thẩm Hồi ngậm kẹo mềm trong miệng, trong lòng nghi hoặc. Nàng luôn cảm thấy Bùi Hoài Quang hôm nay có chút kỳ lạ, dường như tâm trạng khác mọi khi.
·
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hồi ăn mặc chỉnh tề đến chỗ Thái hậu. Tuy Thái hậu lấy cớ bệnh tật không muốn quản chuyện trong cung, nhưng hai ngày nữa người Vu Tư sẽ đến, nghe nói còn tặng một cặp mỹ nhân song sinh mắt vàng. Thái hậu không thể không hỏi đến việc tiếp đón.
Hôm nay đều là các phi tần có địa vị cao, còn có mấy vị Vương phi.
"Lũ người Hồ Man này mỗi năm khi tiến cống, đều muốn nhân cơ hội khoe khoang một phen." Thái hậu cười lạnh một tiếng, "Từng là nước phụ thuộc nhỏ bé, giờ cánh đã cứng cáp rồi. Lại không dám gây chiến, cứ thích khoe mẽ năng lực của mình trong những chuyện nhỏ nhặt. Cứ chờ xem, chắc chắn sẽ lại so tài võ nghệ. Biết đâu còn bày trò mới, bắt đám nữ nhân chúng ta ra thi đấu."
Tĩnh tần cười duyên tiếp lời: "Đám người Man Di chưa khai hoá kia làm sao sánh được với đất nước rộng lớn của chúng ta, chẳng qua là tự chuốc lấy nhục mà thôi."
Mới mấy ngày, Giang Triều Y đã từ Tĩnh tài nhân lên làm Tĩnh tần.
Các phi tần khác cũng phụ họa theo.
Thẩm Hồi lặng lẽ quan sát Thái hậu, thấy bà có vẻ tươi tắn, tâm trạng cũng rất tốt, hoàn toàn không giống vẻ tiều tụy lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-30.html.]
Trong điện mọi người nói nói cười cười, không khí rất tốt, nhưng trong lòng Thẩm Hồi biết lời Thái hậu nói không đúng.
Vu Tư quả thật từng là nước phụ thuộc, nhưng bây giờ không còn nữa. Hơn nữa, cho dù Vu Tư là nước phụ thuộc thì cũng không phụ thuộc vào Đại Tề. Vương triều thay đổi liên tục trong dòng chảy lịch sử. Khác với Tiền Triệu ba trăm năm, Tiền Vệ sáu trăm năm, Đại Tề hiện nay lập quốc chưa đầy ba mươi năm, nền móng còn rất yếu, nếu không thì những nước phụ thuộc trước đây cũng chẳng đến mức lần lượt tách ra.
"Hoàng hậu mới vào cung chưa lâu, tuổi cũng còn nhỏ. Chuyện tiếp đón, các ngươi phải giúp đỡ tham mưu nhiều hơn. Không được xảy ra sai sót."
Thái hậu nói đến là Hiền quý phi, Đoan quý phi, Lan phi, còn có Cẩm Vương phi.
Mấy người vừa khen hoàng hậu thông minh chắc chắn sẽ xử lý tốt, vừa bày tỏ quyết tâm nhất định sẽ dốc hết sức lực. Thẩm Hồi đương nhiên nghiêm túc nhận lời dặn dò của Thái hậu.
Một lát sau, Thái hậu nói mệt, các cung lần lượt đứng dậy cáo lui.
Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Hồi nhìn thấy Thuận Tuế, tiểu thái giám ở Thương Thanh các, đứng dưới gốc cây, không khỏi sững người. Chẳng lẽ Bùi Hoài Quang muốn tìm nàng vào lúc này? Thẩm Hồi điềm nhiên quay trở lại, khóe mắt liếc nhìn Thuận Tuế. Không ngờ Thuận Tuế lại tiến lên nghênh đón Lan phi, cúi người bẩm báo, rồi dẫn đường cho Lan phi.
Thẩm Hồi dừng bước, có chút ngơ ngác.
·
Cẩm Vương phi không phải một mình tiến cung. Sau khi các phi tần rời đi, nàng ta đến thiên điện. Cẩm Vương dựa vào giường, vuốt ve một món đồ cổ bằng ngọc htrong tay.
"Đã mang thuốc vào cung chưa?" Hắn nheo mắt, trên mặt còn lưu lại màu đỏ sau khi uống rượu.
Cẩm Vương phi cười lạnh một tiếng, nói: "Vương gia, cho dù ngài có muốn chiếm đoạt hoàng hậu đến mấy, cũng không thể cưỡng bức nàng ta trong cung chứ? Nàng ta hiện giờ vẫn là hoàng hậu!"
"Chẳng lẽ ngươi có bản lĩnh mời hoàng hậu đến Vương phủ để bản vương hưởng dụng?" Cẩm Vương nói, "Tên hoạn quan Bùi Hoài Quang kia chỉ thiếu nước nói thẳng ra rằng sau năm mới sẽ giúp bản vương lên ngôi. Không chỉ hoàng hậu, mỹ nhân trong hậu cung của hoàng huynh đều là của bản vương!"
Vợ chồng đến với nhau vì lợi ích thì nhiều, nhưng vợ chồng hoàn toàn không có tình cảm như Cẩm Vương và Cẩm Vương phi lại rất hiếm.
"Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến lúc rồi, Vương gia đã nóng lòng như vậy sao?" Cẩm Vương phi cố gắng khuyên nhủ.
"Ngươi không hiểu." Cẩm Vương vừa cười vừa lắc lắc ngón trỏ, "Mỹ nhân trong cung của hoàng huynh thật sự quá nhiều, không rảnh để ý đến hoàng hậu, trên màn giường đến giờ vẫn chưa có tên của hoàng hậu. Thật không biết nên nói hoàng huynh thế nào nữa. Chậc, đúng là phải cảm ơn hoàng huynh đã giữ lại cho bản vương. Lần đầu tiên của mỹ nhân luôn tươi mới hơn."
Cẩm Vương ngồi dậy, lại rót một chén rượu uống.
"Vương gia muốn làm loạn trong cung, nếu bị hoàng đế phát hiện, cho dù Bùi Hoài Quang có lòng giúp Vương gia..."
Cẩm Vương nổi giận, ném chén rượu trong tay xuống đất, mắt đỏ ngầu: "Bị phát hiện thì đã sao, l.à.m t.ì.n.h với hoàng hậu trước mặt hoàng đế thì đã sao!"
Cẩm Vương phi muốn khuyên thêm, nhưng không dám mở miệng nữa, ít nhất là bây giờ không dám mở miệng.
Nam nhân nhà họ Tề đều mắc tật xấu này——
Nghiện rượu, nhưng tửu lượng lại kém, sau khi say rượu thì mất trí, không khác gì súc vật.
·
Hoàng hậu đang được Cẩm Vương nhớ nhung lúc này đang ôm gối ngồi trên giường, vẻ mặt đầy tâm sự.
Nàng nghĩ mình có thể vì Dực nhi mà tìm đến Bùi Hoài Quang, vậy Lan phi chẳng lẽ không thể vì hoàng tử mới sinh mà lấy lòng hắn sao?
Tên của Tề Dực là do đại thần đặt, nhưng hoàng tử mới sinh lại được Hoàng thượng ban tên là "Dung". Hoàng thượng không thích Tề Dực và yêu quý Tề Dung là điều ai cũng thấy rõ.
Thẩm Hồi không phải người ham mê quyền lực, nhưng bây giờ đã đi đến bước này, nếu nàng rút lui, người khác chưa chắc đã buông tha cho Dực nhi. Hoàng huynh của hoàng đế có mấy người được c.h.ế.t yên lành? Huống chi Dực nhi còn không được hoàng đế yêu quý. Thẩm Hồi thậm chí lo lắng hoàng đế sẽ trực tiếp lập Tề Dung làm Thái tử, đến lúc đó Dực nhi sẽ khó giữ được mạng sống.
Hơn nữa, Tề Dung còn nhỏ tuổi hơn, sớm nương tựa vào Bùi Hoài Quang, vậy Đại Tề chẳng phải sẽ tiếp tục mục nát sao? Trong lòng nàng luôn ấp ủ một trái tim mong muốn thịnh thế.
Thẩm Hồi nhớ đến huynh trưởng.
Cựu bộ hạ đạp đổ cửa nhà họ Thẩm thì đã sao? Huynh trưởng vẫn không khôi phục chức vị, nắm giữ thực quyền.
Thẩm Hồi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Tối qua Bùi Hoài Quang tại sao không cho nàng ở lại Thương Thanh các? Chẳng lẽ là đuổi nàng đi, rồi mời Lan phi đến?
"Cạch" một tiếng cửa mở, Xán Châu bưng trà nước vào.
"Bản cung có đẹp không?" Thẩm Hồi hỏi.
Xán Châu ngẩn người, v vội vàng nói: "Đương nhiên là đẹp rồi ạ. Xán Châu chưa từng thấy ai đẹp hơn nương nương! Nói thật đấy ạ!"
Thẩm Hồi khẽ hừ một tiếng.
Xán Châu nghi ngờ mình nghe nhầm, tò mò nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi cụp mắt xuống, bắt đầu hối hận. Nàng nghi ngờ bản thân không có thiên phú dùng mỹ nhân kế. Rõ ràng đã liều lĩnh như vậy rồi, sao vẫn còn rụt rè chưa thật sự lấy lòng được hắn?
"Hừ." Thẩm Hồi lại hừ một tiếng.
Lần này Xán Châu chắc chắn mình không nghe nhầm.
·
Bùi Hoài Quang rất muộn mới về Thương Thanh các. Hắn vào thư phòng, liếc nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi ngồi trên tấm thảm nhung trắng muốt trải trên sàn, búi tóc mây buông xõa, tựa vào chiếc án thư bằng ngọc phía sau. Váy dài màu đỏ thạch lựu rực rỡ như ráng chiều, lộ ra bàn chân trần nhỏ nhắn và mắt cá chân trắng nõn.
Bùi Hoài Quang chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay.
Thẩm Hồi ôm một quyển sách nhẹ nhàng áp vào ngực, nhìn ngược ánh sáng về phía hắn: "Chưởng ấn, bản cung đọc đến chỗ không hiểu rồi."
Bùi Hoài Quang đương nhiên nhớ tối qua đã nói sẽ dạy nàng chữ Vu Tư, hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hồi, một chân chống xuống, một chân tùy ý gác ngang. Hắn hỏi: "Chỗ nào?"
"Bản cung đọc đến 'Say sưa hôn nồng', không hiểu lắm tư vị trong đó." Thẩm Hồi ngước mắt nhìn hắn, "Chưởng ấn hiểu không?"
Bùi Hoài Quang hơi sững sờ, sau đó bật cười.
Hắn nhìn Thẩm Hồi, chậm rãi nói: "Nương nương tuổi còn nhỏ mà đã ham muốn như vậy thì không tốt."
Thẩm Hồi buông tay, quyển sách trên tay trượt xuống, rơi trên chiếc váy đỏ thạch lựu. Nàng chống hai tay lên chân Bùi Hoài Quang, thân trên nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách đến trước mặt Bùi Hoài Quang.
"Để bản cung thử xem, được không?"
Bùi Hoài Quang ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, biết nàng đã ăn kẹo quýt lúc đến đây.
Lông mi Thẩm Hồi khẽ run lên, do dự chỉ trong thoáng chốc.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Bùi Hoài Quang.