Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 27

Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:53:47
Lượt xem: 221

Chương 26 - Chương 026 - Bóc vỏ quýt

  【Chương 26】

  Nhẫn xương?

  Chiếc nhẫn xương đó dù sao cũng là do Thẩm Hồi tự tay gỡ xuống, hơn nữa lúc đó nàng ngây người nhìn chiếc nhẫn xương đó do dự một lúc lâu mới gỡ xuống, Thẩm Hồi đương nhiên có ấn tượng. Mỗi một cảnh tượng của đêm hôm đó, nàng đều nhớ rõ ràng.

  Chiếc nhẫn xương của Bùi Hoài Quang sau khi bị nàng gỡ xuống được đặt trên chiếc bàn trà thấp hình tam giác, sau đó rơi xuống đất? Sau đó nữa, nàng không có ấn tượng gì cả.

  Bị mất rồi sao?

  Nhưng cho dù Bùi Hoài Quang nhất thời không tìm thấy, chiếc nhẫn xương đó nhất định cũng ở trong thư phòng, bảo cung nhân tìm một chút là được rồi? Hắn đột nhiên nói câu này là có ý gì? Tổng không thể là nghi ngờ nàng ăn trộm chứ.

  Rõ ràng, Bùi Hoài Quang không có ý định giải thích. Thấy Thẩm Hồi nhíu mày bắt đầu hồi tưởng lại, hắn liền rời đi.

  “Chữ này, viết nét nào trước ạ?” Tề Dực đưa bàn tay nhỏ ra trước mặt Thẩm Hồi lắc lắc, “Cô cô? Cô cô!”

  Thẩm Hồi lúc này mới hoàn hồn, cầm bút lên làm mẫu cho Tề Dực.

  Nàng ngồi bên cạnh Tề Dực, nhìn hắn từng nét từng nét luyện chữ. Nhìn một lúc, Thẩm Hồi lại không nhịn được suy đoán ý tứ trong lời nói lúc nãy của Bùi Hoài Quang. Nàng thậm chí còn đang nghĩ, lát nữa sau khi trở về, mở kho ra, tìm xem có chiếc nhẫn xương nào giống vậy không, lấy đưa cho Bùi Hoài Quang.

  Thẩm Hồi thu lại tâm trạng, bắt đầu chuyên tâm dạy Tề Dực đọc sách. Nàng ở đây với Tề Dực cả buổi sáng, cùng nhau dùng bữa trưa, đợi đến khi Tề Dực muốn nghỉ trưa, nàng mới chuẩn bị rời đi.

  “Cô cô ngày mai còn đến nữa không?” Tề Dực nằm trên giường, bàn tay nhỏ thò ra từ trong chăn kéo kéo vạt áo của Thẩm Hồi.

  “Không chỉ ngày mai. Buổi chiều cũng phải đến đây dạy Dực nhi đọc sách.”

  Tề Dực lúc này mới cười. Hắn há miệng ngáp một cái thật to, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ. Lúc sắp ngủ say, hắn mơ mơ màng màng suy nghĩ... Vậy sau này hắn phải làm sao đây? Nếu hắn tiếp tục nghịch ngợm, cô cô có ghét hắn không? Có còn đến chơi với hắn nữa không?

  Rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng đầu óc nhỏ của hắn cứ suy nghĩ lung tung, vậy mà lại không ngủ được.

  Thẩm Hồi đã rời đi, Tôn ma ma đi vào, giúp Tề Dực kéo chăn lên. Tề Dực đột nhiên mở mắt ra, mềm mại gọi: “Ma ma ôm...”

  Tôn ma ma sửng sốt, ngồi xuống bên giường, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.

  Bàn tay nhỏ bé của Tề Dực nắm chặt lấy ngón cái của Tôn ma ma. Hắn mở to mắt nói: “Con có em trai rồi.”

  Sau đó, hắn vui vẻ cười lên.

  Tôn ma ma cũng mỉm cười hiền từ với hắn.

  Tề Dực lại nhanh chóng ngừng cười, đôi lông mày nhỏ nhíu lại. Hắn nắm tay Tôn ma ma kéo kéo, ra hiệu cho Tôn ma ma lại gần hơn. Mãi đến khi Tôn ma ma cúi người xuống, hắn mới ghé vào tai Tôn ma ma nhỏ giọng nói: “Dực nhi vô dụng, không làm gãy chân được...”

  Tôn ma ma thấy chua xót trong lòng, lại nặng trĩu đến mức thở không nổi. Bà cố nén nghẹn ngào hỏi: “Dực nhi có đau không?”

  Sao có thể không đau chứ? Mắt cá chân của hắn sưng to như vậy, hắn còn nhỏ như thế.

  Tề Dực lắc đầu thật mạnh, ngược lại còn vui vẻ nói: “Nàng ấy nói nàng ấy đau lòng con!”

  Tề Dực lại cảm thấy hoang mang.

  Hắn chỉ bị bong gân, cô cô đã đỏ hoe mắt nói đau lòng. Nếu hắn thật sự làm gãy chân, vậy nàng có khóc không? Loại khóc hu hu, nước mắt rơi lã chã ấy?

  Cô cô còn nói, muốn hắn tự bảo vệ mình nữa...

  Nếu cô cô biết là hắn cố ý ngã, nàng có còn thích hắn nữa không?

  Tề Dực hít hít mũi, vậy mà lại thấy sợ hãi. Đôi mắt sáng long lanh phủ một lớp sương mù.

  “Dực nhi muốn ngủ rồi!” Hắn xoay người, vùi mặt vào trong chăn, không muốn để Tôn ma ma nhìn thấy mắt mình.

  Lâu sau, Tôn ma ma khẽ thở dài một tiếng.

  ·

  Kể từ sau chuyện của Duệ vương, Cẩm vương nghe theo lời Thái hậu dặn dò, sau khi hồi kinh vẫn luôn an phận ở trong phủ, chưa từng ra ngoài, thậm chí trong phủ còn cho gia đinh thị vệ tuần tra cẩn thận. Thật sự là đêm không thể ngủ, chỉ sợ ngày nào đó sẽ đột nhiên bị ám hại.

  Hôm nay là hoàng đế triệu kiến, hắn không thể không bước ra khỏi vương phủ, tiến vào hoàng cung.

  Đều là hoàng tử, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, vạn người quỳ lạy. Cẩm vương và hoàng đế là anh em cùng mẹ, tuy rằng thế lực nhà mẹ đều mỏng manh. Nhưng khi còn là hoàng tử, hắn không giống như hoàng đế ngu dốt, thường xuyên được tiên đế khen ngợi... Giờ đây ngày nào cũng sống trong lo sợ, sự chênh lệch này khiến hắn cảm thấy nghẹn khuất trong lòng.

  Năm đó tiên đế đột ngột băng hà, khiến cho tất cả các hoàng tử đều trở tay không kịp, không ngờ cuối cùng người đăng cơ lại là...

  Người ngồi trên long ỷ là anh ruột cùng mẹ với mình, nhưng vậy thì sao chứ? Hoàng đế rõ ràng đã phát điên, sớm đã không phân biệt được phải trái đúng sai.

  Cẩm vương thở dài.

  Phượng liễn của hoàng hậu đi ngang qua phía trước, Cẩm vương không có tâm tư chào hỏi, tránh sang một bên giả sơn đợi phượng liễn đi qua. Hắn đứng sau giả sơn, nhìn theo phượng liễn của hoàng hậu. Ánh mắt không khỏi rơi trên mặt Thẩm Hồi.

  Lúc trước ở biệt cung, hắn đã từng gặp Thẩm Hồi. Chỉ là lúc đó Bùi Hoài Quang hùng hổ đến bắt người, hoàng hậu cũng ở xa, hắn không nhìn kỹ dung mạo của hoàng hậu.

  Cẩm vương không khỏi sững sờ.

  Mãi đến khi phượng liễn rời đi, hắn mới nói với tiểu tư tâm phúc bên cạnh: “Hoàng huynh thật sự là có phúc, vậy mà lại đưa hết mỹ nhân thiên hạ vào trong cung.”

  Tiểu tư tâm phúc đã theo Cẩm vương nhiều năm, nhìn thấy vẻ mặt của Cẩm vương liền hiểu ý chủ tử. Hắn “ối chao” một tiếng, hạ giọng nói: “Vương gia, vị này là hoàng hậu đấy.”

  Cẩm vương cười lạnh một tiếng, nói: “Hoàng huynh cũng đâu phải chưa từng đưa hoàng hậu của mình ra ngoài.”

  Tiểu tư âm thầm kêu khổ trong lòng. Hoàn cảnh hiện tại, đâu phải là lúc nghĩ đến nữ nhân đâu hả điện hạ của ta ơi! Hoàng đế đưa Nguyên hoàng hậu ra ngoài, đó là bị người Hồ bức ép, ngài có bản lĩnh gì mà khiến hoàng đế đưa hoàng hậu ra ngoài chứ?

  Nhưng những lời này, hắn nào dám nói ra!

  Nếu nói các hoàng tử của Tề gia, bản lĩnh tài năng quả thật mỗi người một vẻ, không thiếu người thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng bất kể là người có bản lĩnh hay không có bản lĩnh, thì sự tàn bạo và háo sắc trong xương tủy lại giống nhau như đúc.

  ·

  Thẩm Hồi trở về Chiêu Nguyệt cung cũng ngủ một lát, thậm chí còn chừa ra một chút thời gian để Tề Dực chơi đùa, mãi đến khi qua giờ Thân, mới khoác thêm áo ấm dày, đi đến chỗ Tề Dực. Tề Dực còn nhỏ, bây giờ lại bị thương ở chân. Thẩm Hồi nào nỡ để hắn mệt mỏi. Buổi chiều chỉ cần hắn đọc sách một canh giờ là được rồi.

  Khi Thẩm Hồi đi đến cửa, nhìn thấy Bùi Hoài Quang đang ngồi đối diện Tề Dực, nàng ngẩn người ra một lúc lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-27.html.]

  Hắn... sao hắn lại ở đây nữa? Hắn quản lý cả Tư Lễ Giám. À không, hắn quản lý cả triều đình, chẳng phải là nên rất bận rộn sao?

  “Cô cô, Dực nhi còn tưởng người không đến nữa!” Tề Dực nhét quả quýt trong tay vào miệng.

  Mặc dù trong lòng Thẩm Hồi đang suy nghĩ lung tung, nhưng trên mặt nàng lại không để lộ chút nào, chậm rãi bước vào.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

  Cung nhân đều quỳ xuống hành lễ.

  Bùi Hoài Quang đứng dậy, hơi gật đầu, lại nói thêm một câu “Nương nương kim an”, coi như đã hành lễ xong.

  “Đều đứng dậy đi.” Thẩm Hồi cũng không nhìn Bùi Hoài Quang, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tề Dực. Nàng liếc nhìn điểm tâm và quýt thượng phẩm trên bàn. Cuối năm sắp đến Tết, những thứ từ các nơi tiến cống vào cung mấy ngày nay đang được đưa đến các cung. Những quả quýt này chính là hôm nay vừa được đưa vào cung. Trước khi nàng đến đây, còn có cung nhân đưa một ít đến Chiêu Nguyệt cung nơi nàng đang ở.

  Thẩm Hồi trước tiên hỏi Tề Dực buổi trưa ngủ có ngon không, sau đó mới quay sang nhìn Bùi Hoài Quang, vẻ mặt như thường nói: “Chưởng ấn đích thân đến đây đưa quýt sao?”

  Bùi Hoài Quang nhìn vào mắt Thẩm Hồi, thấy nàng ra vẻ nghiêm túc giả vờ không quen biết hắn, chậm rãi nói: “Phải. Chọn quả hợp khẩu vị của điện hạ, đích thân đưa đến.”

  Hắn vừa nói, vừa thong thả bóc vỏ quýt trong tay.

  Thẩm Hồi đã mở lời, giống như hoàn thành nhiệm vụ, cũng không đi sâu tìm hiểu câu trả lời của Bùi Hoài Quang có phải là lời nói dối qua loa hay không, nàng đã quay mặt đi, không định nói thêm gì nữa.

  “Cha nuôi, câu chuyện mà người vừa kể là thật sao?” Tề Dực nghiêng đầu, tò mò nhìn Bùi Hoài Quang.

  Rõ ràng là trước khi Thẩm Hồi đến, Tề Dực đang nghe Bùi Hoài Quang kể chuyện.

  “Đương nhiên.” Bùi Hoài Quang đặt quả quýt đã bóc vỏ vào đĩa sứ trắng trước mặt Tề Dực.

  “Vậy sau đó thì sao?” Tề Dực tiếp tục hỏi.

  Bùi Hoài Quang liền kể tiếp câu chuyện vừa rồi chưa kể xong. Hắn vừa kể, vừa lại cầm lấy một quả quýt, chậm rãi bóc vỏ. Vỏ quýt màu cam bị những ngón tay sạch sẽ của hắn tách ra, từng chút từng chút tách rời, để lộ phần thịt quýt bên trong.

  Thẩm Hồi ngồi bên cạnh, nghe được hai câu, phát hiện là câu chuyện “Chỉ hươu gọi là ngựa”.

  Nàng cau mày, không nhịn được lại bắt đầu suy đoán tại sao Bùi Hoài Quang lại kể câu chuyện này cho Tề Dực nghe. Nàng vừa nghe Bùi Hoài Quang dùng giọng điệu không chút cảm xúc chậm rãi kể chuyện, vừa nhìn hắn đặt quả quýt đã bóc vỏ vào đĩa sứ trắng, lại cầm lấy một quả khác, chậm ròi bóc vỏ.

  “Còn những đại thần nói là ngựa, lại từng người được thăng quan tiến chức. Từ đó về sau, văn võ bá quan đều sợ hãi Triệu Cao, không còn...” Bùi Hoài Quang đột nhiên ngừng nói, ngay cả động tác bóc vỏ quýt trên tay cũng dừng lại.

  Thẩm Hồi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn nàng.

  Hắn hỏi: “Nương nương sao cứ nhìn chằm chằm tay ta vậy?”

  Nàng nào có! Tuy rằng có liếc nhìn vài lần, nhưng chỉ là tò mò hắn còn muốn bóc mấy quả quýt nữa thôi! Sao lại giống như hắn nói vậy chứ, vậy chứ...

  Thẩm Hồi sững sờ, muốn phản bác. Nhưng trong phòng có rất nhiều cung nhân, nàng cảnh cáo bản thân không được thất lễ, mặc dù không biết là do căng thẳng hay tức giận mà tim đập thình thịch, nhưng không cho phép mình để lộ ra chút sơ hở nào, giọng điệu bình thường nói: “Bản cung thấy chuyện bóc vỏ quýt như vậy, không cần Chưởng ấn phải làm.”

  Nàng lại giả vờ tức giận quay mặt sang chỗ khác: “Mấy người các ngươi còn không mau bóc quýt cho điện hạ? Vậy mà lại để Chưởng ấn phải làm.”

  Hai tiểu cung nữ vội vàng bước nhanh đến, cúi đầu bóc quýt.

  Bùi Hoài Quang chậm rãi xoay xoay quả quýt đã bóc vỏ trong tay, rồi lại xoay thêm một vòng nữa, mới đặt vào đĩa sứ trắng, cũng không bóc nữa. Hắn giơ tay lên, nhận lấy khăn tay do tiểu thái giám đưa tới, cẩn thận lau sạch nước quýt dính trên tay.

Thẩm Hồi vừa thở phào nhẹ nhõm, Tề Dực lại đột nhiên nói lớn: "Cha nuôi, ngón tay của cha dài quá!"

Bùi Hoài Quang liếc nhìn tay mình, thản nhiên hỏi một câu khó hiểu: "Vậy sao?"

Tề Dực cầm lấy thước gỗ trên bàn, chống bàn đứng dậy, thế mà lại muốn đo ngón tay của Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang đưa tay cho đứa nhỏ chơi đùa, ánh mắt lại mang theo thâm ý nhìn về phía Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi cúi đầu nhìn quả quýt đã bóc vỏ trên bàn, không nhìn Bùi Hoài Quang. Nhưng dù nàng không ngẩng đầu cũng biết Bùi Hoài Quang đang nhìn nàng.

Thậm chí, nàng còn có thể "nhìn thấy" trong lòng Bùi Hoài Quang lúc này hẳn là biểu cảm gì.

"Oa." Tề Dực kinh ngạc nhìn thấy con số trên thước, ngây người nhìn thước trong tay.

"Ta còn có việc, không làm phiền nương nương và điện hạ nữa." Bùi Hoài Quang khẽ gật đầu, lại cầm khăn tuyết trên bàn lên, vừa lau tay vừa đi ra ngoài.

Thẩm Hồi thừa dịp mọi người không chú ý, trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Hoài Quang.

Hôm nay không phải hoàng đế triệu kiến Cẩm vương. Là Bùi Hoài Quang muốn gặp hắn. Bùi Hoài Quang cảm thấy ngày tháng yên ổn hơi lâu, hắn lại muốn đổi hoàng đế chơi rồi.

Tề Dực sao, còn quá nhỏ, không thú vị lắm.

Một hoàng tử khác, thì lại càng nhỏ hơn.

Ai cũng cho rằng Bùi Hoài Quang cần một hoàng đế bù nhìn.

Thế nhưng hắn không có hứng thú thao túng triều đình lắm, hắn vẫn thích xem hôn quân bạo ngược hơn. Hoàng đế còn nhỏ quá, không thể làm việc xấu xa được.

Thế là, hắn liền để mắt đến mấy người anh em còn sống của hoàng đế.

Sau khi màn đêm buông xuống, Thẩm Hồi do dự thật lâu, tối nay có nên đến Thương Thanh các hay không.

Dù sao... hắn cũng không bảo nàng qua đó?

Vậy thì không qua đó vậy!

Thẩm Hồi tắm rửa xong, thay một bộ y phục ngủ rộng rãi mềm mại rồi trở về tẩm điện. Nàng vén màn giường, lại thấy Bùi Hoài Quang đang nằm nghiêng dựa vào đầu giường nàng.

"A!" Thẩm Hồi giật mình.

"Nương nương?" Giọng Trầm Nguyệt truyền đến từ bên ngoài.

"Không sao." Thẩm Hồi vội vàng nói.

Bùi Hoài Quang vừa giơ tay, Thẩm Hồi liền lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn đau..."

"Nương nương nói dối." Bùi Hoài Quang ngồi dậy, "Tối qua ta đã xem cho nương nương rồi, vẫn ổn mà."

【Tác giả có lời muốn nói】

Cảm ơn  ngày mai nhất định làm xong!!!

 

Loading...