HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 25
Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:50:06
Lượt xem: 268
Chương 24 Chương 024 - Sưởi ấm giường
【Chương 24】
Trong mật đạo tối om, cũng yên tĩnh, Thẩm Hồi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình và Xán Châu. Thật sự có chút đáng sợ.
"Nương nương, chúng ta đang đi đâu vậy? Hay là, để cung nhân dò đường trước? Con đường này trông âm u, cũng không biết thông đến đâu. Hoặc chúng ta dẫn thêm vài người nữa?" Xán Châu nhỏ giọng nói.
"Xán Châu, ngươi có ngửi thấy mùi ngọc đàn không?" Thẩm Hồi sợ mình sinh ra ảo giác, nên để Xán Châu xác nhận.
Xán Châu ngẩn ra, sau đó cẩn thận ngửi lại, quả nhiên ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của ngọc đàn. Nàng gật đầu: "Đúng vậy, là mùi ngọc đàn."
Xán Châu cũng không phải người ngu ngốc. Rõ ràng cũng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Thẩm Hồi đứng im tại chỗ, trầm mặc.
"Nương nương?" Xán Châu hỏi ý của Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi nhìn về phía trước, con đường này tối đen như mực, thông đến nơi không thấy điểm cuối, không biết dài ngắn, không biết lối ra, nhưng mùi ngọc đàn len lỏi khắp nơi. Thẩm Hồi do dự một lát, tiếp tục đi về phía trước.
Khi ra khỏi mật đạo, Thẩm Hồi nheo mắt dưới gió đêm se lạnh, nhìn thấy tòa lầu bảy tầng ẩn hiện sau núi và cây cối.
Trước đây khi đến Thương Thanh các, Thẩm Hồi đều đi cửa chính.
Lần này sau khi ra khỏi mật đạo, xuyên qua rừng ngọc đàn, cánh cửa hình trăng được bao phủ bởi dây leo xanh kia, chính là cửa phụ ở góc tây nam của Thương Thanh các.
Tiểu thái giám Thuận Tuế đứng dưới mái hiên chờ sẵn, thấy Thẩm Hồi đến gần, cúi người hành lễ, cung kính mở cửa cho Thẩm Hồi. Sau đó lại mỉm cười nói với Xán Châu: "Xán Châu tỷ tỷ, ban đêm lạnh lẽo, đừng chờ ở đây nữa. Đến gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi là được."
Nghỉ ngơi?
Thẩm Hồi dừng bước một chút, rồi mới bước tiếp. Nàng bước qua ngưỡng cửa, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng tiếp tục đi về phía trước, khi bước lên cầu thang gỗ, mới chợt hiểu ra.
Thương Thanh các từ tầng một trở đi, mặt đất đều được trải thảm lông cáo trắng. Trên tường cũng treo những tấm thảm gấm mới tinh. Thẩm Hồi đưa tay vuốt ve bức tường, phía sau tấm thảm gấm truyền đến hơi ấm nhè nhẹ.
Than bạc trong lò sưởi đang cháy âm ỉ, tỏa ra hơi ấm dễ chịu.
Thương Thanh các lạnh lẽo hơn mười năm, đã được nhóm lửa.
Ấm áp như mùa xuân.
Thẩm Hồi đứng trên cầu thang, nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi một lúc lâu, rồi mới tiếp tục đi lên.
Nàng đi lên tầng sáu, nhìn thấy bóng dáng Bùi Hoài Quang phản chiếu trên cửa. Nàng đẩy cửa ra, nhưng không lập tức đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn hắn từ xa.
Bùi Hoài Quang ngồi sau chiếc bàn dài bằng ngọc, cầm bút luyện chữ. Hắn vẫn chưa quen với nhiệt độ này, áo ngủ trên người mỏng manh, vậy mà lại là áo mùa hè. Hắn không mang vớ giày, đôi chân trần đặt trên tấm thảm lông mềm mại màu tuyết trắng.
Bể cá sứ xanh khổng lồ bên cạnh chiếc bàn dài bằng ngọc đã biến mất, thay vào đó là một bức tượng trâu bằng ngọc mỡ dê cao bằng đứa trẻ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng đặc biệt của ngọc dưới ánh đèn mờ ảo.
Thẩm Hồi vô thức nhìn chằm chằm vào ngón tay đang cầm bút của Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang đợi một lúc lâu, người đứng ở cửa vẫn không chịu vào, cũng không nói gì. Hắn bèn lên tiếng trước: "Nương nương hôm nay có mặc quần lót không?"
Thẩm Hồi nhíu mày, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Đau."
"Cái gì?" Hắn rõ ràng đã nghe thấy, nhưng vẫn hỏi lại lần nữa.
"Vẫn còn đau." Thẩm Hồi hơi tăng âm lượng một chút.
Bùi Hoài Quang lúc này mới ngẩng mắt lên, liếc nhìn Thẩm Hồi đang đứng ở cửa, sau đó lại thu hồi ánh mắt tiếp tục viết chữ, nói: "Là nương nương cứ nắm tay ta mà chọc, bây giờ bị thương cũng là tự làm tự chịu."
"Ngươi!" Thẩm Hồi cắn môi, mặt đã bắt đầu ửng đỏ.
Trong lòng nàng tức giận, nhưng lại không nói ra lời phản bác nào. Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng, không muốn để Bùi Hoài Quang nhìn thấy bộ dạng này của nàng. Nàng vội vàng xoay người sang một bên, giấu mặt vào bóng tối bên ngoài cửa.
Bùi Hoài Quang bỗng nhiên đặt bút xuống, sải bước đến cửa. Hắn nắm cằm Thẩm Hồi, xoay mặt nàng lại. Hắn dùng sức không nhỏ, lại nhanh lại đột ngột, Thẩm Hồi lảo đảo một cái, mũi chân bám chặt vào ngưỡng cửa.
Bùi Hoài Quang đứng trong cửa, Thẩm Hồi vẫn đứng ngoài cửa.
Thẩm Hồi không muốn người khác nhìn thấy nàng như vậy, nhưng Bùi Hoài Quang lại đặc biệt thích. Hắn nhìn kỹ khuôn mặt Thẩm Hồi, thích thú nhìn mặt nàng từ hơi ửng đỏ đến dần dần đỏ bừng.
Hắn nói: "Ta rất thất vọng, nương nương vậy mà lại là người không giữ lời."
"Bản cung khi nào thì nuốt lời?" Thẩm Hồi phản bác.
"Lúc trước là ai nói muốn cởi áo sưởi ấm giường cho ta, sao chỉ một mực để ta hầu hạ nương nương?" Bùi Hoài Quang nắm cằm Thẩm Hồi, ngón tay dần dần thả lỏng lực, chuyển sang vuốt ve hai bên mặt nàng.
Hắn bỗng nhiên buông Thẩm Hồi ra, đưa những ngón tay đang cuộn tròn lên mũi ngửi, nhìn chằm chằm vào mắt nàng với vẻ đầy ẩn ý, hít hà ngón tay.
Thẩm Hồi nhìn hành động của hắn, cứng đờ người ra. Một lúc sau, nàng hoảng hốt lùi lại một bước, cứng nhắc nói: "Đêm khuya sương xuống, Chưởng ấn hãy nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, nàng vậy mà xoay người bỏ đi. Bước chân vội vã, chạy trối chết. Sau khi xuống được hai tầng, bước chân càng lúc càng nhanh, đã gần như chạy.
"Chạy rồi?" Bùi Hoài Quang có chút bất ngờ nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của nàng dần dần xa, "Huynh trưởng trở về, liền cứng cánh rồi sao? Hừ."
Bùi Hoài Quang xoay người đi về phía chiếc bàn dài bằng ngọc, cầm bút lên, dùng sức viết xong nét cuối cùng.
Vì dùng sức quá mạnh, đầu bút son vẩy ra một giọt mực đen bên cạnh chữ, từ từ loang ra trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết.
Trên giấy trắng, viết một chữ "Khấu" thật to.
.
Ngày hôm sau, Thẩm Hồi ngồi bên cửa sổ, cầm kim chỉ tự tay làm bọc đầu gối cho huynh trưởng. Khi còn nhỏ, nàng nhìn hai tỷ tỷ đi theo bên cạnh mẫu thân tự tay may y phục cho phụ thân và huynh trưởng, rất là hâm mộ. Nàng cũng muốn tự tay làm gì đó cho phụ thân và huynh trưởng. Chỉ là lúc đó nàng quá yếu ớt, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Bây giờ huynh trưởng đã trở về, thân thể nàng cũng khỏe mạnh, cuối cùng cũng có thể tự tay làm vài bộ quần áo cho huynh trưởng.
Sự trở về của Thẩm Đình khiến khóe môi nàng luôn cong lên, niềm vui hiện rõ trên mặt.
Nàng chuyên tâm may vá gần hết buổi sáng, cung nữ đến đưa điểm tâm và trà nóng, nàng tạm thời nghỉ tay, nhận lấy trà hoa thơm ấm áp uống.
"Dực nhi vẫn chưa đến sao?" Nàng hỏi.
Lúc này thường ngày, Tề Dực đều sẽ chạy đến luyện chữ.
"Không thấy Dực điện hạ đâu." Trầm Nguyệt vừa bẩm báo, vừa nhìn bọc đầu gối mà Thẩm Hồi đang làm.
Trước đây trong cung chỉ có một hoàng tử là Tề Dực, hắn lại còn nhỏ tuổi, người trong cung nhắc đến hắn đều gọi là tiểu điện hạ. Nhưng bây giờ Lan quý nhân cũng đã sinh hạ hoàng tử. Không, Lan quý nhân bây giờ đã là Lan phi rồi. Hoàng tử mà Lan phi vừa sinh ra còn chưa đặt tên, đã được gọi là tiểu điện hạ. Còn Tề Dực thì được gọi là đại điện hạ hoặc Dực điện hạ.
Thẩm Hồi nhẹ nhàng xoay tách trà trong tay, có chút phiền não.
Nàng nhìn ra huynh trưởng không thích Tề Dực, mà Tề Dực lại là đứa trẻ nhạy cảm và thông minh. Ban đầu nàng định toàn tâm toàn ý phò tá Dực nhi đăng cơ. Thậm chí còn nghĩ huynh trưởng đã trở về nắm giữ binh quyền, sẽ là trợ giúp lớn cho Dực nhi.
Nhưng huynh trưởng không thích Tề Dực...
Hôm qua gặp huynh trưởng, Thẩm Hồi không hỏi nhiều về những chuyện huynh trưởng đã trải qua trong bảy năm qua, nhưng nhìn bóng lưng cao lớn của huynh trưởng, nàng mơ hồ nhận ra trong mấy năm qua huynh trưởng hẳn là chưa từng buông bỏ thanh đao của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-25.html.]
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của huynh trưởng.
Bây giờ nghĩa sĩ trong thiên hạ nhiều như vậy, vậy huynh trưởng thì sao? Huynh trưởng có muốn tự mình xưng đế không?
Thẩm Hồi đang miên man suy nghĩ, Thập Tinh vội vàng chạy vào.
"Nương nương, tiểu, đại điện hạ bị ngã gãy chân!"
Tay Thẩm Hồi run lên, tách trà đang cầm trên tay rơi xuống, nước trà văng ra làm ướt váy.
.
Bùi Hoài Quang đang ở Phùng Tiêu đình, lấy bức thư từ chân chim bồ câu ra đọc.
Vương Lai bước nhanh tới bẩm báo: "Chưởng ấn, Đại hoàng tử bị ngã gãy chân rồi."
Bùi Hoài Quang đã đọc xong thư, đầu ngón tay khẽ miết, tờ giấy từ từ hóa thành tro bụi trong tay hắn. Hắn thản nhiên hỏi: "Bị ngã thế nào?"
"Vẫn đang điều tra..."
Bùi Hoài Quang liếc nhìn Vương Lai.
Vương Lai vội cúi đầu thấp hơn, sợ hắn trách tội. Vương Lai đang thấp thỏm, bỗng nghe thấy Bùi Hoài Quang khẽ cười, hắn không khỏi len lén nhìn sắc mặt Bùi Hoài Quang.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Hoài Quang đặt tay lên lan can sơn son, gõ nhẹ nhàng, hắn nhìn ra xa, thản nhiên nói: "Lại có người muốn đổ vấy lên đầu ta rồi."
Vương Lai quan sát sắc mặt, cẩn thận phân biệt, lại phát hiện Bùi Hoài Quang không hề tức giận, thậm chí tâm trạng còn rất tốt.
Bùi Hoài Quang đoán không sai.
Thẩm Hồi lo lắng nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Tề Dực, cẩn thận hỏi thái y. Mãi đến khi thái y nói chỉ bị bong gân, tuy bị nặng nhưng may mà không bị thương đến xương, Thẩm Hồi mới hơi yên tâm.
Tề Dực tò mò nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Hồi, rồi lại vội quay mặt đi khi Thẩm Hồi nhìn lại.
"Sao lại bất cẩn như vậy?" Thẩm Hồi hỏi.
Tề Dực nắm chặt tấm chăn nhỏ đắp trên người, lẩm bẩm: "Bị ngã khi đang chơi băng thôi."
Hình như hắn sợ Thẩm Hồi lại không cho hắn chơi băng, vội vàng nói thêm: "Trước đây thường chơi cũng không bị ngã. Chỉ lần này bất cẩn thôi!"
Thực sự chỉ là ngoài ý muốn sao?
Lại đúng lúc ngay sau khi Tiểu điện hạ ra đời không lâu?
Nếu không phải ngoài ý muốn, vậy là ai làm?
Lan phi?
Lan phi lúc này ra tay, có phải quá lộ liễu không?
Vậy... Bùi Hoài Quang?
Lan phi chỉ xuất thân cung nữ, nếu đưa Tiểu điện hạ lên ngôi có phải dễ khống chế hơn không?
Hoặc, đây là một lời cảnh cáo?
Thẩm Hồi không chắc việc Tề Dực bị thương có phải là ngoài ý muốn hay không, chính vì không chắc chắn nên nàng không thể không suy nghĩ nhiều. Từ khi vào cung, không ngày nào nàng không sống trong lo sợ, cẩn thận và suy nghĩ đã trở thành thói quen.
Thẩm Hồi như bị dội một gáo nước lạnh, thoát khỏi niềm vui khi huynh trưởng trở về.
Huynh trưởng trở về, nàng vui mừng biết bao, cũng nhẹ nhõm biết bao. Hôm qua nàng thậm chí còn cảm thấy có huynh trưởng, nàng có chỗ dựa, lại có thể vô ưu vô lo như hồi nhỏ, mọi việc đều đẩy cho huynh trưởng. Nàng thậm chí còn nghĩ trong lòng nếu huynh trưởng về sớm một ngày, nàng cũng không cần phải quyết tuyệt đi chọc giận Bùi Hoài Quang như vậy...
Phải tỉnh táo lại từ niềm vui rồi.
Nàng không còn là trẻ con nữa, sao có thể mãi trốn sau người nhà tìm kiếm sự che chở?
Nàng đã trưởng thành, cho dù không có năng lực bảo vệ người nhà, ít nhất cũng phải sát cánh chiến đấu cùng người nhà.
Huống hồ, nàng đã chọc giận Bùi Hoài Quang rồi.
Hiện tại, cho dù nàng muốn thoát thân, cũng phải tốn chút tâm tư, không thể thoát thân ngay lập tức.
"Cô cô sắp khóc sao?" Tề Dực nghiêng đầu, tò mò nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi sờ đầu hắn, nói: "Phải đó. Dực nhi bị thương, cô cô đau lòng lắm."
Tề Dực chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
"Cho nên Dực nhi phải bảo vệ tốt bản thân mình, biết chưa?"
Tề Dực nghiêm túc suy nghĩ một lúc, im lặng cúi đầu, ngón tay nhỏ xíu cào lên hình vẽ đôi cá chép trên chăn.
Đêm đó, Thẩm Hồi lại một lần nữa cẩn thận đẩy giá sách ra, bước vào mật đạo. Nàng chậm rãi đi qua mật đạo tối om, bước đi kiên định và vững vàng. Nàng mơ hồ nhận ra, đây không phải là lần đầu tiên nàng bước vào mật đạo, cũng tuyệt đối không phải lần cuối cùng đi qua nơi này.
Bước vào Thương Thanh các, Thẩm Hồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bùi Hoài Quang ngồi sau chiếc bàn dài bằng ngọc, một tay cầm một cuốn sách đang đọc, tay kia tùy ý đặt lên bức tượng trâu bằng ngọc bên cạnh.
Người tặng quà cho Bùi Hoài Quang rất nhiều, nhưng hắn nhận lại không nhiều. Không phải là thanh liêm, mà là không coi trọng. Sắp sang năm mới, lại là năm Sửu, liền có người tặng bức tượng trâu nhỏ này. Ngọc liệu vô giá, tay nghề cũng tinh xảo, rất hợp ý Bùi Hoài Quang.
Chất ngọc mịn màng, chạm vào trơn mượt.
Thẩm Hồi đi tới trước mặt Bùi Hoài Quang chủ động mở lời: "Người ta nên nói lời giữ lời, bản cung đến thực hiện lời hứa, cởi áo và sưởi ấm giường cho chưởng ấn."
Bùi Hoài Quang không để ý tới nàng, thậm chí không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Ánh mắt Thẩm Hồi rơi vào bức tượng ngọc mà Bùi Hoài Quang đang đặt tay lên, nàng cắn môi, nói: "Ngọc này tuy tốt, nhưng ngọc kia lại càng tinh tế mềm mại hơn, càng thích hợp để chưởng ấn đặt tay sưởi ấm."
Bùi Hoài Quang miễn cưỡng liếc mắt nhìn.
Thẩm Hồi sợ lạnh, nhưng hôm nay lại mặc một chiếc váy khoét n.g.ự.c rất sâu.
Ánh mắt Bùi Hoài Quang dừng lại trên sợi dây buộc màu xanh đậm trước n.g.ự.c Thẩm Hồi một lát, rồi mới ngẩng lên nhìn mặt nàng.
Bùi Hoài Quang cảm thấy điều đáng quý nhất ở vị tiểu hoàng hậu này là, nếu nàng đã quyết định thì tuyệt đối không do dự hay ủy khuất, nàng sẽ mỉm cười rạng rỡ một cách thoải mái và hào phóng.
Bùi Hoài Quang lúc này mới giơ tay, chỉ lên lầu.
【Tác giả có lời muốn nói】
Bùi: Nhìn xem, hôm nay cũng là nàng chủ động trêu chọc, ta vẫn vô tội [mỉm cười]
.