HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 24
Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:49:08
Lượt xem: 206
Thẩm Đình chợt nhớ tới mấy ngày trước khi đang bí mật bàn bạc với tâm phúc, một huynh đệ đã than thở một câu: "Muốn g.i.ế.c hoàng đế, trước tiên phải trừ bỏ tên chó họ Bùi!"
"Năm đó bị trọng thương, nằm liệt giường nhiều năm, năm nay thân thể khỏe mạnh nên ta mới vượt ngàn dặm xa xôi về kinh, mang theo một lòng trung quân ái quốc nhiệt huyết, một lần nữa cống hiến cho triều đình."
Thẩm Đình hướng hoàng đế hành lễ, cúi đầu che giấu hận thù và tức giận.
Hoàng đế cười lớn, vạn phần vui vẻ.
"Ái khanh đã trở lại! Đại tướng quân của trẫm đã trở lại. Trời phù hộ Đại Tề! Có thần tướng này trở về, còn sợ gì đám phản tặc như Tiêu Khởi, Ngô Vãng nữa! Ha ha ha!"
"Bệ hạ quá khen." Thẩm Đình nghiêm nghị hành lễ quân đội, nắm đ.ấ.m siết chặt trong tay.
"Tướng quân khiêm tốn rồi! Khiêm tốn rồi! Từ hôm nay trở đi... Ờ..." Hoàng đế muốn nói khôi phục chức quan cũ, nhưng lại cảm thấy chuyện này hình như nên hỏi qua Bùi Hoài Quang mới thỏa đáng...
Hắn thậm chí còn không rõ chức Thượng tướng quân hiện nay do ai đảm nhiệm.
.
Thẩm Hồi chờ ở cung, trong lòng lo lắng. Nàng rõ ràng biết huynh trưởng không phải người lỗ mãng, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Nàng nhìn ra ngoài từ cửa sổ, không khỏi sững sờ.
Cửa sổ thư phòng đối diện mở toang, Bùi Hoài Quang ngồi trước cửa sổ, đang phê duyệt tấu chương. Tấu chương chất đầy bàn dài, không biết đã chất đống mấy ngày rồi.
Hắn chậm rãi cầm tấu chương lên xem. Hắn cũng không xem kỹ lắm, chỉ lướt qua một lượt, rồi cầm bút son phê vài chữ qua loa.
Ánh mắt Thẩm Hồi rơi vào đường nét khuôn mặt Bùi Hoài Quang.
Nàng luôn thừa nhận, Bùi Hoài Quang sinh ra rất đẹp, trên người hắn không có chút nào vẻ ti tiện và khúm núm của hoạn quan, nếu không nói ra, ai cũng không nhìn ra hắn lại là hoạn quan thấp kém nhất. Thậm chí, những lời khen ngợi khoa trương như tiên phong đạo cốt, phong lưu tuấn tú... đặt trên người hắn cũng không hề quá đáng.
Nếu không phải vậy, lần đầu tiên gặp hắn, nàng cũng sẽ không ngây người nhận nhầm hắn là tiên nhân đến cứu nàng.
Hắn ngồi ngay ngắn ở đó, ung dung lật xem tấu chương từ khắp nơi gửi đến, chỉ vài nét bút đã có thể quyết định sống c.h.ế.t của một người.
Thẩm Hồi bỗng nảy sinh ảo giác, cảm thấy Bùi Hoài Quang ở đằng xa, còn có phong thái đế vương hơn cả hoàng đế đangtrong chính điện.
Ánh mắt Thẩm Hồi chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại trên những ngón tay đang cầm bút của Bùi Hoài Quang.
Thẩm Hồi sững sờ, mơ hồ nhớ lại cảm giác đau đớn khó nói nên lời. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, có chút không dám nhìn tay Bùi Hoài Quang. Nàng nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt, trong lòng mơ hồ tưởng tượng, nếu như huynh trưởng trở về sớm một ngày, vậy nàng có còn...
Ngay khoảnh khắc Thẩm Hồi dời mắt, Bùi Hoài Quang quay đầu nhìn sang. Hắn chậm rãi đặt bút xuống, khẽ cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Đình, Thẩm Hồi vội vàng thu lại cảm xúc, nghênh đón.
"Huynh trưởng?" Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Đình, dè dặt suy đoán.
Khi ánh mắt Thẩm Đình rơi vào người Thẩm Hồi, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng, thậm chí còn mang theo vài phần ý cười. Hắn nói: "Tuy rằng thân thể đã khỏe mạnh, nhưng muội cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Huynh còn có việc, không thể cùng muội về Vĩnh Phượng cung ngồi thêm nữa."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Được." Thẩm Hồi nhìn hắn, ngoan ngoãn đáp.
Bảy năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có thể thay đổi một người rất nhiều. Thẩm Hồi nhận ra huynh trưởng vẫn là huynh trưởng đó, nhưng cũng không hoàn toàn giống như trước nữa.
Đường ra khỏi cung ngược hướng với Vĩnh Phượng cung, Thẩm Đình thậm chí còn không cùng Thẩm Hồi ra khỏi Nguyên Long điện, đã vội vàng ra khỏi cung trước một bước.
Đến cửa cung, tiểu thái giám nhận thanh đao của hắn cung kính hô "Tướng quân", hai tay nâng đao lên.
Thẩm Đình nhận lấy đao, xoay người lên ngựa, phi nước đại.
Gió lạnh thổi qua khuôn mặt cương nghị của hắn. Hắn mím chặt môi, thúc ngựa phi nước đại thật lâu, dừng lại trên sườn dốc cao, kéo dây cương, quay đầu nhìn về phía hoàng cung nguy nga hùng vĩ ở đằng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-24.html.]
Bảy năm trước, hắn bị vây hãm trong thành chết, thề sống c.h.ế.t bảo vệ.
Đạn dược hết sạch, viện binh rút lui, thân vệ đến báo, vị hoàng đế mà hắn trung thành vì muốn lấy lòng đám người Hồ man rợ, vậy mà lại muốn dâng hoàng hậu lên, hoàng hậu không chịu, gieo mình xuống từ trên tường thành cao.
Hắn rơi vào đường cùng, lần đầu tiên nếm trải cảm giác đau lòng đến tận xương tủy.
Bảy năm sau, hắn mới biết Tiêu đệ, Phù muội, đều không còn nữa, đều c.h.ế.t thảm trong tay hoàng đế này! Ngay cả Khấu Khấu cũng bị giam cầm trong lồng son xa hoa!
Tiên đế tuy tàn bạo, nhưng cũng xứng đáng với hai chữ "kiêu hùng". Còn hoàng đế bây giờ là cái thứ gì? Vậy mà lại làm nhục ba muội muội của hắn!
Tay Thẩm Đình cầm đao run lên.
Ngay sau đó, rút đao ra khỏi vỏ, hung hăng đ.â.m vào tảng đá đóng băng, cả lưỡi đao cắm phập vào, vang lên tiếng vo ve không dứt.
.
Trên đường về Vĩnh Phượng cung, Thẩm Hồi đã nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
"Nương nương! Vĩnh Phượng cung cháy rồi!" Cung nhân vội vàng chạy đến bẩm báo, "Hôm nay trời có gió, lửa càng lúc càng lớn, để tránh nương nương bị hun khói, nương nương vẫn nên tránh xa một chút thì hơn!"
Thẩm Hồi vội vàng hỏi: "Có ai bị thương không?"
"Nương nương yên tâm, lửa bắt đầu cháy từ kho hàng không có người, không có ai bị thương."
Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm, căn dặn người dập lửa phải cẩn thận.
Nàng lại không nhịn được nghi ngờ, tại sao Vĩnh Phượng cung lại cháy? Theo lý mà nói, trong cung cẩn thận khắp nơi, lại sắp đến cuối năm, người làm việc ở các nơi càng phải cẩn thận hơn mới đúng.
Thẩm Hồi đứng bên đường, nhìn khói đặc cuồn cuộn ở đằng xa, chậm rãi nhíu mày.
Thẩm Hồi không chờ lâu bên đường, lập tức có thái giám quản sự vội vàng chạy đến bẩm báo.
"Lửa ở Vĩnh Phượng cung nhất thời không dập tắt được, cho dù dập tắt được, cũng có nguy hiểm tiềm ẩn, không thể để nương nương mạo hiểm. Mời nương nương tạm thời chuyển đến Chiêu Nguyệt cung."
Người trong cung làm việc hiệu suất rất cao, khi trăng lên ngọn cây, Thẩm Hồi đã tắm rửa xong ở Chiêu Nguyệt cung, nghỉ ngơi trongphòng của cung điện mới.
Nhưng, Thẩm Hồi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thẩm Hồi quan sát.
Nàng đi đến trước giá đồ cổ bên cạnh giường, sau đó đưa tay đẩy.
Một cánh cửa thấp xuất hiện trong tầm mắt.
Thẩm Hồi có một suy đoán.
Nàng do dự một lát, dẫn Xán Châu đi vào mật đạo phía sau cánh cửa thấp. Đi được một lúc lâu, dần dần ngửi thấy mùi hương ngọc đàn.
Mùi hương ngọc đàn càng lúc càng nồng.
Nơi trồng ngọc đàn với diện tích lớn trong cung, chỉ có một chỗ.
【Tác giả có lời muốn nói】
Đáng lẽ nên có chương hai, còn thiếu bốn năm trăm chữ nữa chưa viết xong.
Chương sau có nhiều cảnh tình cảm, mà ta viết cảnh đối diễn của nam nữ chính lại rất chậm,