HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 204
Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:16:40
Lượt xem: 181
Không ai dám náo động phòng của Bùi Hoài Quang.
Có nhiều quan khách thân phận cao quý ngồi dự tiệc như vậy, Bùi Hoài Quang thậm chí còn lười tiếp rượu bọn họ. Hắn nắm tay Thẩm Hồi trong lòng bàn tay, cùng với sợi dây đỏ mà nàng nắm chặt suốt dọc đường.
Bà mai nói rất nhiều lời chúc tốt lành, sau đó đưa hai cây kéo hỷ được buộc bằng lụa đỏ cho đôi tân nhân.
Làm bà mai cho Bùi Hoài Quang có sợ không? Đương nhiên là sợ rồi! Nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã tôi luyện cho bà mai bản năng ăn nói khéo léo và nụ cười lấy lòng. Bà ta vừa đưa kéo hỷ cho hai người, ánh mắt Bùi Hoài Quang nhìn, da mặt bà ta giật giật.
"Ra ngoài." Bùi Hoài Quang nói.
Bà mai vội vàng đáp lời, vừa cười nói lời chúc phúc vừa đi ra ngoài, đến khi đóng cửa, bà ta vẫn nhìn đôi tân nhân ngồi trên giường cười. Nhưng vừa đóng cửa lại, nụ cười trên mặt bà ta lập tức biến mất, sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Không được, thân là bà mai hôm nay nhất định phải cười! Bà ta nhanh chóng lại nở nụ cười vui vẻ, ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng đi ra ngoài.
Trong phòng cưới, chỉ còn lại Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi.
Hai người cầm kéo hỷ, cắt một lọn tóc của đối phương.
Thẩm Hồi lấy sợi dây bách kết màu đỏ đã chuẩn bị sẵn, quấn tóc của hai người vào, quấn chặt, không phân biệt, rồi thắt một nút chết.
Kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ.
Bùi Hoài Quang lấy ra chiếc hộp ngọc đỏ do chính tay mình khắc, đặt tóc của hai người vào trong hộp. Sau đó cởi sợi dây đỏ buộc trên cổ tay hai người suốt dọc đường, cũng bỏ vào trong.
Thẩm Hồi đậy nắp hộp ngọc đỏ lại, cẩn thận khóa lại.
Chìa khóa nằm trong tay Bùi Hoài Quang, hắn dùng ngón tay miết mạnh, chìa khóa hóa thành tro bụi.
Chiếc hộp hỷ ngọc đỏ này không bao giờ có thể mở ra được nữa.
Thẩm Hồi yên lặng ngồi một lúc, ngẩng mắt nhìn Bùi Hoài Quang, nói: "Nói gì đó đi?"
Bùi Hoài Quang "ừ" một tiếng, nói: "Còn phải uống rượu giao bôi."
"Đúng đúng đúng." Thẩm Hồi bỗng nhiên hơi hối hận, "Sao ta lại quên mất..."
Bùi Hoài Quang nghiêng người, cầm hai chiếc ly ngọc đỏ trên đầu giường, đưa cho Thẩm Hồi một chiếc. Hai người móc tay vào nhau, nhìn vào mắt nhau uống cạn rượu hợp cẩn.
Không biết trong ly là rượu gì, hai người chỉ cảm nhận được vị ngọt.
Sau đó thì sao?
Thẩm Hồi cố gắng nhớ xem có bỏ sót bước nào không, nàng nghĩ mãi không ra, nhỏ giọng nói: "Yên tĩnh quá."
Vì vậy, Bùi Hoài Quang ra ngoài một chuyến.
Cả triều văn võ đến dự tiệc, nhiều người như vậy, nhưng lại không náo nhiệt. Từng vị triều thần hoặc mặt đầy nghi ngờ, hoặc túm tụm bàn tán nhỏ to, cho đến khi Bùi Hoài Quang lại đi ra ngoài.
"Hôm nay là ngày đại hôn của ta, các vị đại nhân nên thể hiện thái độ tham gia tiệc cưới chứ." Bùi Hoài Quang trên mặt vẫn tươi cười, giọng điệu cũng ôn hòa.
Nhưng vì là Bùi Hoài Quang, nên lời hắn nói, người khác không khỏi thận trọng.
Một lát sau, trên bàn tiệc liên tiếp vang lên những tiếng chúc mừng.
Bùi Hoài Quang hài lòng gật đầu, chậm rãi nói: "Như Lý đại nhân cười như vậy, mới là dáng vẻ đến tham gia hôn lễ."
Trên bàn tiệc lại vang lên những tiếng chúc mừng, cùng với đó là tiếng cười nói vui vẻ, cứ như những người này thật sự chỉ đến tham gia một hôn lễ bình thường.
Một lát sau, Thẩm Hồi trong phòng cưới mơ hồ nghe thấy tiếng chúc mừng ồn ào bên ngoài, đoán được Bùi Hoài Quang lại đi dọa người rồi, nàng không nhịn được mỉm cười.
Bùi Hoài Quang lại đi vào, cúi người trước mặt Thẩm Hồi, nắm cằm nàng nâng mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng nói: "Nghe thấy không? Bọn họ đều đang chúc chúng ta đầu bạc răng long."
Thẩm Hồi cong mắt nói: "Ta còn nghe thấy cả bên nhau trọn đời, mặn nồng như keo sơn..."
Nàng mím môi cười.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Hoài Quang đặt nụ hôn nhẹ lên khóe môi đang nhếch lên của Thẩm Hồi, cảm nhận niềm vui của nàng trong khoảnh khắc này.
Nàng vui, hắn liền vui.
Hai người đã rất quen thuộc với nhau, cả về tâm hồn lẫn thể xác. Đã bao lần da thịt giao hòa, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của hai người, mọi thứ đều mang một ý nghĩa long trọng khác.
Hai người nhìn vào mắt nhau, hôn nhau một cách tập trung và nghiêm túc, thậm chí còn thành kính.
Tấm ga giường đỏ thẫm xộc xệch, xiêm y cưới chồng chất lên nhau rơi xuống đất.
Chiếc vòng cổ bằng ngọc đen và mặt dây xương trên cổ va vào nhau liên tục, sợi dây màu đỏ quấn lấy nhau.
...
Thẩm Minh Ngọc thích sự náo nhiệt nên cũng đến Bùi phủ. Dù là nữ nhi nhưng nàng lại rất thân thiết với nam nhân, đặc biệt là các vị tướng quân trẻ tuổi trong triều. Nàng ngồi cùng bàn uống rượu với mấy vị tướng quân trẻ, rượu mạnh vào cổ họng khiến gương mặt xinh đẹp của nàng càng thêm rực rỡ.
Có người lén lút bàn tán - nữ nhi nhà họ Thẩm ai cũng xinh đẹp.
Thẩm Minh Ngọc nghĩ đến ông bà nội ở nhà có lẽ đang buồn bầu không nỡ, tiệc chưa tàn đã đứng dậy cáo lui về nhà.
Lăng Tật ngồi ở góc do dự một chút rồi đi theo.
Thẩm Minh Ngọc tuy uống rượu nhưng không say, nàng chưa bao giờ cho phép bản thân say xỉn. Nàng nhận ra có người theo dõi mình, đi đến chỗ vắng vẻ mới dừng lại. Nàng quay người, khoanh tay lạnh lùng chờ đợi, mãi đến khi nhìn thấy Lăng Tật đến gần, nàng mới hơi bất ngờ.
Mấy năm nay chiến sự liên miên, người trong cấm quân cũng từng ra chiến trường, trong đó có Lăng Tật.
Năm năm nay, Thẩm Minh Ngọc và Lăng Tật tuy không tiếp xúc riêng tư nhưng đã không ít lần kề vai sát cánh chiến đấu, sống c.h.ế.t có nhau.
"Ngươi đang theo dõi ta?" Thẩm Minh Ngọc buông tay đang khoanh, đứng thẳng người, hơi có chút dáng vẻ của khuê nữ.
Lăng Tật gật đầu. Hắn đi về phía Thẩm Minh Ngọc, dừng lại cách nàng ba bốn bước, nhìn nàng rồi mở miệng: "Ngươi có thích ta không?"
Thẩm Minh Ngọc sững sờ.
"Ha." Thẩm Minh Ngọc cười, "Chỉ huy sứ nói vậy chẳng phải quá tự phụ sao?"
Lăng Tật nhíu mày, im lặng một lát rồi mới mở miệng lần nữa: "Nếu ngươi nói có, ta mới có thể đến Thẩm gia cầu hôn."
Thẩm Minh Ngọc nghĩ bụng mặt mình nóng bừng chắc chắn là do uống quá nhiều rượu. Nàng quay mặt đi, tiện thể đá bay một viên đá nhỏ bên chân.
Lăng Tật đợi một lúc rồi hỏi lại: "Thích không?"
Thẩm Minh Ngọc nhìn hắn với vẻ kỳ quái.
"Đã muốn hỏi ngươi từ lâu rồi. Một là ngươi còn nhỏ, hai là chiến sự chưa dứt không dám lập gia đình."
"Ta đã mười bảy rồi..." Thẩm Minh Ngọc lẩm bẩm một câu.
"Ừm." Lăng Tật gật đầu, "Mới mười bảy không lâu."
Thẩm Minh Ngọc đá một viên đá nhỏ bên chân về phía Lăng Tật, hắn cũng không tránh. Nhìn thấy viên đá rơi trúng giày hắn, nàng mới hỏi: "Khi nào thì cầu hôn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-204.html.]
"Sính lễ đã chuẩn bị xong từ lâu. Bất cứ lúc nào cũng được."
"Vậy thì bây giờ đi." Thẩm Minh Ngọc đi về phía Lăng Tật, kéo tay hắn.
Lăng Tật nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, vội vàng nói: "Vậy ta về lấy sính lễ trước."
"Ngày mai bù cũng được!" Thẩm Minh Ngọc kéo Lăng Tật về nhà, "Bọn họ ngày nào cũng bóng gió ám chỉ, ngươi cuối cùng cũng đến cứu ta rồi!"
Giọng nàng mang theo ý cười.
...
Thoáng chốc đã qua thêm năm năm nữa, giao ước mười năm của ba nữ tử đã đến.
Năm Thịnh Hòa thứ mười, trong bữa tiệc sinh thần tổ chức cho hoàng đế, An Dực lần đầu tiên sau mười lăm năm mặc y phục đỏ, khiến cả triều đình chấn động.
Các đại thần xôn xao bàn tán, mất hết phong độ. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra các vị tướng quân Thẩm Đình, Chu Hiển Đạo, Chu Hiển Tri, các vị quan văn tả hữu thừa tướng, thậm chí cả chưởng ấn Tư Lễ Giám Bùi Hoài Quang đều thản nhiên như đã biết từ lâu.
Đã là kết cục an bài.
Thẩm Hồi đích thân búi tóc cài trâm cho An Dực.
An Dực cúi đầu nhìn hạt bồ đề trên cổ tay. Mười năm làm hoàng đế đã khiến nàng trở thành một bậc đế vương đủ tư cách. Nàng đã điều tra ra lai lịch của hạt bồ đề này.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Thẩm Hồi đang dịu dàng cài trâm cho mình, nhẹ nhàng gọi: "Mẫu hậu."
Thẩm Hồi mỉm cười với nàng, nói: "Dực nhi thật xinh đẹp."
An Dực cả đời này không được cha mẹ ruột yêu thương, sau khi đau buồn đã buông bỏ. Nàng hiểu rằng đời người có được có mất, dù không có cha mẹ yêu thương cũng sẽ được bù đắp ở chỗ khác. Nàng đã xây dựng rất nhiều nhà từ thiện trên khắp đất nước, cưu mang những đứa trẻ bị bỏ rơi, không chỉ lo cơm ăn áo mặc mà còn cho chúng học hành, học nghề. Mong rằng những đứa trẻ này sau này có thể cống hiến cho đất nước, càng có thể tìm thấy bản thân, có được thứ thuộc về mình.
"Được rồi." Thẩm Hồi nói.
An Dực đứng dậy, nhìn xuống các đại thần đang quỳ lạy, không giải thích gì, uy nghiêm mở miệng: "Các khanh bình thân—"
Trên bộ y phục màu vàng lộng lẫy, thêu hình rồng uốn lượn.
Tô Vị Úc nhìn nữ đế uy nghiêm, nhếch môi, hứng thú lẩm bẩm: "Ừm, như vậy càng thú vị hơn."
Hắn thay đổi vẻ mặt ngoan ngoãn, đi về phía nữ đế mà vạn người đang quỳ lạy.
Từ đó, An Dực thay y phục thêu rồng, trở thành nữ đế.
Phản đối?
Ai dám phản đối?
Mười năm làm hoàng đế, xét về chính tích, giặc cỏ phản tặc đều bị tiêu diệt, ngay cả các nước chư hầu cũng một lần nữa ngoan ngoãn như cừu non. Xét về quyền lực, binh quyền trong tay, quyền thần quỳ lạy. Xét về lòng dân, lập nhà từ thiện, nhà thuốc, xây cầu sửa đường, giảm thuế má, dân chúng lầm than đã là chuyện quá khứ.
Mọi thứ đều giống như Thẩm Hồi năm mười lăm tuổi ngây thơ mơ mộng—
"Chúng ta phải lập nên chính tích, để đất nước đang bị tàn phá này khôi phục lại sự phồn vinh thịnh vượng vốn có. Đến lúc đó, hãy tuyên bố với thiên hạ, vị vua mang đến cuộc sống an khang hạnh phúc cho bách tính chính là nữ hoàng đế."
Ước mơ và ảo tưởng thường chỉ cách nhau một bước chân. Dù ước mơ như ảo tưởng xa vời đến mức giống như chuyện hoang đường khiến người ta cười nhạo, nhưng chỉ cần có nó, và nỗ lực vì nó, thì sẽ có khả năng thực hiện.
...
Không lâu sau, Hồi không còn cùng lên triều nữa. Nhưng Thẩm Hồi không hề nhàn rỗi. An Dực tin tưởng nàng, nàng cũng muốn nỗ lực cả đời vì thịnh thế. Ai cũng biết, phần lớn công lao của An Dực trong mười năm trị vì đều đến từ quyết sách của Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi xử lý xong chuyện của trường học, thay thường phục cùng Bùi Hoài Quang ra khỏi cung.
Ánh mắt mọi người thỉnh thoảng lại rơi vào hai người đang nắm tay nhau. Thẩm Hồi dùng thân phận tứ cô nương nhà họ Thẩm Đường xuất hiện trước mặt mọi người. Còn về việc có bao nhiêu người tin nàng là em gái song sinh của Thái hậu?
Điều đó không quan trọng.
Bùi Hoài Quang đứng trên cầu vòm đá, nhìn khung cảnh náo nhiệt bên bờ sông. Mọi người đều mang trên mình vẻ vui mừng, những đứa trẻ chạy nhảy càng vô tư vô lo. Ánh chiều tà chiếu xuống, phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Bùi Hoài Quang kiên nhẫn nhìn nụ cười trên gương mặt mỗi người.
Có lẽ Thẩm Hồi đúng. Thiện ác trên đời này đôi khi khó phân biệt, trong lòng phần lớn mọi người đều tồn tại thiện niệm. Hắn cảm kích Hạ Thịnh tốt bụng đã cứu A Mẫu, cũng bắt đầu tưởng tượng ra rất nhiều người không rõ tên tuổi đã âm thầm cứu người nhà họ Vệ. Biết đâu trong đám người đang cười vui kia có hậu duệ của nhà họ Vệ.
Thẩm Hồi bước chân nhẹ nhàng chạy đến, trong tay nàng cầm hai xiên kẹo hồ lô ngọt ngào, đưa một xiên cho Bùi Hoài Quang. Hai người đứng cạnh nhau trên cầu, vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhìn về phía bách tính an lạc nơi xa.
Mặt sông gợn sóng lăn tăn, phản chiếu bóng dáng hai người dựa vào nhau.
Thẩm Hồi nghiêng đầu nhìn Bùi Hoài Quang.
Thẩm Nguyên Hồng từng cảm thán với Thẩm Hồi rằng nàng đã thay đổi Bùi Hoài Quang.
Không phải.
Thẩm Hồi biết người thay đổi Bùi Hoài Quang chưa bao giờ là nàng. Mà là thiện niệm vốn luôn tồn tại trên thế gian này.
— Thiện vô cương, thiện ý vĩnh bất mẫn.
Sau khi hoàng hôn buông xuống hoàn toàn, hai người đến chùa dâng hương.
Hương khói từ từ cháy, tiếng chuông ngân vang vọng lại từ xa, trong chùa vô cùng yên bình.
Bùi Hoài Quang cung kính đứng trước tượng Phật từ bi, chậm rãi đọc kinh sám hối.
Nếu người ngoài biết được kẻ ma quỷ này lại tụng kinh sám hối, nhất định sẽ cảm thán sự thành kính của hắn giống như một trò cười.
Thẩm Hồi đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn thành kính niệm tụng.
Ngay từ đầu, Bùi Hoài Quang đã không quan tâm đến việc mình tội ác chồng chất, c.h.ế.t không được tử tế, càng không quan tâm đến việc mình c.h.ế.t rồi sẽ xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhưng phần đời còn lại ngắn ngủi như vậy, không đủ để bên nhau.
Hắn bắt đầu sợ, sợ địa ngục không có nàng, sợ không có kiếp sau gặp lại, bên nhau.
Hắn trân trọng từng ngày còn lại, một ngày cũng không rời xa nàng.
...
Năm Thịnh Hòa thứ hai mươi chín, Thái hậu băng hà, cả nước đau thương.
Đêm đó, Bùi Hoài Quang mở quan tài bước vào, đặt nụ hôn triền miên lên mi tâm Thẩm Hồi. Tầng thứ mười một của Phạm Nguyên Quỷ Lục là tự sát. Từ khi Bùi Hoài Quang lựa chọn tu luyện tà công, hắn đã an bài cho mình kết cục — dùng tự sát để kết thúc tội ác đã gây ra trong kiếp này. Chỉ vì sự tồn tại của Thẩm Hồi, tầng mười một của Quỷ Lục mới bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Vệ Khanh chậm rãi nhắm mắt, ôm chặt Thẩm Hồi vào lòng, đến vĩnh hằng.
Sinh cùng ngày, c.h.ế.t cùng huyệt.
[Tác giả có lời muốn nói]
Chính văn hoàn, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng.