HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 201
Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:13:08
Lượt xem: 57
Chương 201: Chương 201 - Phần kết
【Chương 201】
Tiêu Khởi để tàn binh chờ ở ngoài trấn, chỉ mang theo mấy thuộc hạ tâm phúc đi vào thị trấn Tịch Chiếu. Hắn đã sớm điều tra ra Thẩm Phù ở đâu, chỉ là luôn không dám đến gặp nàng. Không ngờ lại trong tình cảnh này, một thân chật vật đi gặp nàng.
Hay là, rơi vào cảnh chật vật hôm nay, lại càng nhớ nhung sự dịu dàng của nàng.
Mưa bụi bay xiên xiên, rơi trên mặt ướt đẫm. Tiêu Khởi nhìn từ xa Thẩm Phù đang giặt quần áo bên bờ suối.
Là nàng, là nàng đã sống trong giấc mơ của hắn mười một năm.
Lúc Thẩm Phù đến trời còn nắng đẹp, giặt quần áo bên sông một lúc, mưa phùn mới bắt đầu rơi. May mắn là nàng không mang theo nhiều quần áo, nàng tăng tốc độ, nhanh chóng giặt xong, ôm chậu gỗ đựng đầy quần áo, bước nhanh về nhà.
Tiêu Khởi đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thẩm Phù, mãi đến khi thuộc hạ nhắc nhở, hắn mới hoàn hồn, bước nhanh đuổi theo.
Hắn vừa nhìn bóng lưng Thẩm Phù ở phía xa đuổi theo, vừa nghĩ trong lòng lát nữa gặp nàng nên nói gì. Rõ ràng, những năm qua hắn đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp lại, cũng đã soạn sẵn trong đầu hàng trăm hàng ngàn câu muốn nói khi gặp mặt. Nhưng đến khi thật sự gặp mặt, hắn lại vướng mắc trong vấn đề nhỏ nhặt không biết nên nói gì với nàng.
Nàng có muốn gặp hắn không?
Chắc là không muốn đâu.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi có chút mong đợi. Đã lâu lắm rồi trái tim hắn không còn cảm giác mong đợi trẻ con như vậy.
Tiêu Khởi nhớ đến lá thư hồi âm của Thẩm Phù sau khi Phù Nương tự ý viết thư cho nàng.
Nàng viết trong thư --
Chàng đã vô tình ta cũng hết lòng, từ nay về sau núi sông cách biệt, chẳng gặp lại.
Chúc chàng bình an.
Mười một năm trôi qua, nhớ lại bức thư đó, trong lòng Tiêu Khởi vẫn là nỗi đau đớn giày vò như bị thiêu đốt. Hắn luôn luôn tưởng tượng ra dáng vẻ Thẩm Phù lúc viết bức thư này, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
Sao lại hết lòng rồi?
Không thể hết lòng được.
Nàng sống trong lòng hắn, là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng hắn. Cho dù bị tình thế ép buộc phải cưới người khác, Tiêu Khởi chưa bao giờ quên Thẩm Phù, cũng chưa từng có ý định từ bỏ nàng. Hắn để nàng chờ hắn, hắn nói hắn sẽ có một ngày mang theo hùng binh đánh vào kinh thành, đến đón nàng.
Hắn không lừa nàng. Hắn nói là lời thật lòng. Giả sử ngày sau hắn lên ngôi hoàng đế, cho dù không thể cho nàng ngôi vị hoàng hậu, cũng sẽ để nàng trở thành quý phi được sủng ái nhất. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao?
Thế nhưng nàng chỉ vì hắn bị ép buộc cưới người khác, liền vứt bỏ tình cảm sâu đậm của hai người, không chờ hắn nữa.
Chẳng lẽ nàng không quá đáng sao!
Tay Tiêu Khởi buông thõng bên người nắm chặt lại, khoảng cách giữa hắn và Thẩm Phù phía trước càng lúc càng gần, tâm trạng phức tạp trong lòng hắn cuồn cuộn dâng trào.
Nhìn thấy Thẩm Phù đẩy cửa gỗ của chùa Diệu An ra. Tiêu Khởi lập tức thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng đuổi theo. Nhưng, hắn trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ đó đóng lại sau lưng Thẩm Phù, mà hắn lại không thể tiến lên nữa.
Bởi vì, người mặc y phục bình thường đen kịt từ khắp nơi xuất hiện, bao vây hắn lại.
Hắn quét mắt nhìn đám người đó, quần áo bình thường, nhưng đều không có râu.
-- Người của Đông xưởng.
Phục Nha từ phía sau đám người bước ra.
"Tiêu Khởi, năm năm nay ta không về Đông xưởng, đã ở đây chờ ngươi năm năm rồi." Phục Nha nhìn Tiêu Khởi cười lạnh lẽo. Nụ cười này kéo theo vết sẹo bị bỏng trên mặt hắn, càng khiến khuôn mặt này trở nên đáng sợ tột độ, khiến hắn giống hệt ác quỷ đến đòi mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-201.html.]
Phục Nha vĩnh viễn nhớ rõ tiếng khóc đau lòng của Thẩm Phù sau khi nhận được thư của Phù Nương.
Tuyết rơi đầy trời, hắn đứng ngoài tường viện, nghe tiếng khóc của nàng, lòng đau như cắt. Hắn canh giữ ngoài tường viện một đêm, mặc cho tuyết lạnh biến hắn thành người tuyết.
.
Thẩm Phù bưng chậu gỗ nhanh chóng vào chùa Diệu An, chạy nhỏ vào trong nhà lều, treo từng chiếc quần áo ướt lên. Lúc chiếc quần áo ướt sũng cuối cùng trong chậu gỗ được treo lên dây phơi, Thẩm Phù mới chậm chạp nhận ra thiếu một chiếc áo, có lẽ bị bỏ quên bên sông. Nàng vội vàng cầm ô, quay lại lấy.
Màn mưa xiên xéo rơi xuống những t.h.i t.h.ể nằm la liệt trên mặt đất -- thuộc hạ của Tiêu Khởi.
Khác với thuộc hạ bị đao kiếm c.h.é.m chết, trên người Tiêu Khởi không có vết thương nào. Bùi Hoài Quang nói muốn lớp da người nguyên vẹn của Tiêu Khởi, cho nên Phục Nha đã cho Tiêu Khởi uống thuốc độc.
Máu tươi không ngừng trào ra từ thất khiếu của Tiêu Khởi, nước mưa hòa lẫn với m.á.u của hắn. Hốc mắt chứa đầy nước mưa và nước mắt, cay xót khó chịu, hắn muốn đưa tay lên lau, nhưng ngay cả sức lực để nâng cánh tay cũng không có. Hắn nằm bất lực trên mặt đất ẩm ướt, mặc cho bùn đất ướt đẫm thấm vào quần áo. Trong tiếng mưa tí tách, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng nội tạng của mình vỡ vụn tan ra.
Hắn khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía chùa Diệu An cách đó không xa. Trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ ướt sũng kia bị đẩy ra, nhìn một ni cô bước ra. Ô giấy che khuất khuôn mặt nàng.
Là nàng sao?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Phù nhìn thấy cảnh tượng này bên ngoài chùa, sững sờ một lúc, niệm một câu kinh Phật, không chú ý đến Tiêu Khởi nằm trên mặt đất, mà nhìn về phía Phục Nha đứng giữa đám người Đông xưởng.
Phục Nha gần như ngay lập tức xoay người lại, quay lưng về phía Thẩm Phù. Ngực hắn phập phồng dữ dội, sắc mặt tái nhợt. Hắn nghe thấy tiếng bước chân Thẩm Phù đi về phía mình, trong lòng lập tức hoảng loạn.
Theo Thẩm Phù đến gần, ô giấy từ từ nâng lên, Tiêu Khởi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt nàng trong màn mưa.
Thì ra khuôn mặt nàng bị bỏng nặng như vậy. Nàng vốn rất yêu cái đẹp, trước đây chỉ cần mặt bị dính bẩn, hoặc nổi một nốt mẩn đỏ không rõ ràng, cũng sẽ uất ức trốn trong phòng không chịu gặp ai.
Khuôn mặt nàng bị bỏng nặng như vậy nhất định rất buồn.
Thẩm Phù dừng lại cách Phục Nha nửa bước, giơ chiếc ô trong tay lên che cho Phục Nha. Màn mưa xiên xéo bị ô giấy ngăn lại, âm thanh nhỏ bé len lỏi vào tai Phục Nha.
"Thí chủ ướt hết người rồi."
Một lúc lâu sau, Phục Nha mới cứng đờ đưa tay nhận lấy chiếc ô Thẩm Phù đưa. Cho dù đã nhận lấy ô, hắn vẫn nghiêng mặt sang một bên, không dám nhìn nàng.
"A Di Đà Phật --"
Thẩm Phù chắp tay, lùi về sau, cùng với một tiếng thở dài khe khẽ của nàng, xoay người đi về.
Tiêu Khởi nằm trong bùn đất, nhìn Thẩm Phù đi đến bên cạnh, chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể nắm được vạt áo nàng. Nhưng hắn không còn sức lực để đưa tay ra, ngay cả sức lực để gọi nàng cũng không có. Hắn trơ mắt nhìn Thẩm Phù xoay người rời đi, càng đi càng xa, hắn há miệng, không phát ra được tiếng nào, trong miệng đầy m.á.u tươi lại bị nước mưa lạnh lẽo tràn vào.
Cánh cửa gỗ đó lại một lần nữa đóng lại sau lưng Thẩm Phù, Tiêu Khởi biết sẽ không còn chờ được nàng bước ra nữa. Trái tim tan nát đột nhiên bắt đầu đau dữ dội, cơn đau khiến hắn nôn ra m.á.u không ngừng. Hốc mắt hắn bị m.á.u tươi làm mờ, nhanh chóng không nhìn thấy gì nữa, trong tầm mắt chỉ là một màu đỏ bẩn thỉu.
Thẩm Phù trở lại chùa, không còn cầm ô đi ra bờ sông tìm quần áo nữa, mà quỳ gối trước tượng Phật từ bi.
Nàng không nhận ra Tiêu Khởi.
Nàng không biết nguyên nhân hậu quả của chuyện bên ngoài chùa, nhưng thiện ác trên đời vốn khó phân biệt. Sống c.h.ế.t đã sớm nhìn thấu, không màng tranh đấu, người c.h.ế.t như đèn tắt. Nàng thành kính mân mê chuỗi hạt Phật, niệm kinh siêu độ cho tất cả người c.h.ế.t trên thế gian.
Bên ngoài chùa, Phục Nha luống cuống cởi áo khoác ngoài ra, cẩn thận bọc chiếc ô Thẩm Phù đưa lại, đặt sang một bên, rồi mới cử động các ngón tay, bắt đầu lột da người của Tiêu Khởi. Tiêu Khởi sẽ sống sờ sờ cảm nhận được cảm giác bị lột da.
Phục Nha rửa sạch vết m.á.u trên tay bằng nước mưa, một tay cẩn thận ôm chiếc ô đã được bọc kín trong lòng, một tay xách lớp da người đầy máu. Hắn quay đầu nhìn chùa Diệu An.
Nàng đã quy y cửa Phật, từ nay về sau Phục Nha sẽ quỳ lạy mỗi tượng Phật gặp được, cầu xin các vị Phật từ bi đối xử tốt với nàng. Bất kể là Bồ Tát, Minh Vương, hay là Phật Di Lặc.
Mưa phùn nhanh chóng tạnh, Phục Nha xoay người về kinh, cả đời này sẽ không đến quấy rầy nàng tu hành nữa.