Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 200

Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:12:27
Lượt xem: 73

Chương 200

【Chương thứ hai trăm】

Đôi khi căn bản không cần người bên trên ra lệnh, người trong cung giỏi nhất là xu nịnh kẻ mạnh, ức h.i.ế.p kẻ yếu, sau khi Đinh Thiên Nhu chết, mấy a hoàn bên cạnh nàng ta đều bị quản sự đưa đến những nơi lao khổ nhất để làm việc. Ngoại trừ Song Hỉ có thể xuất cung.

Trước khi xuất cung, Song Hỉ đến gặp Xuất Hỉ, mang theo một nửa số tiền bạc của mình để lại cho Xuất Hỉ. Song Hỉ không thích Xuất Hỉ, nhưng dù sao cũng là tình nghĩa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nay nàng sắp xuất cung, mà Xuất Hỉ lại lâm vào cảnh ngộ thảm khốc như vậy, Song Hỉ không nhẫn tâm, muốn chia cho nàng ta một chút tiền của, coi như đã cố gắng hết sức.

Xuất Hỉ đang ngồi vò quần áo cùng với mấy a hoàn phạm lỗi. Quần áo của các chủ tử trong cung không phải do bọn họ giặt, đưa đến tay bọn họ đều là những bộ quần áo chua loét của các công công.

"... Các ngươi đừng có không tin. Sớm muộn gì ta cũng sẽ rời khỏi nơi này! Ta và Chưởng ấn có chút quan hệ!"

Song Hỉ đến thì vừa nghe thấy Xuất Hỉ nói câu này. Bước chân của Song Hỉ dừng lại.

Một tiểu a hoàn bên cạnh cười nhạo Xuất Hỉ: "Ôi ôi ôi, nghe ngươi nói giống như thật vậy. Chúng ta đều biết Chưởng ấn có một người phụ nữ bên cạnh, ai chẳng biết năm ngoái hắn ôm người phụ nữ đó xưng là nội nhân trước mặt mọi người. Chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi chính là người phụ nữ đó sao?"

Xuất Hỉ hơi chột dạ, nói cũng ngập ngừng: "Ai, ai nói Chưởng ấn chỉ có một người phụ nữ chứ? Các ngươi nghĩ xem người nào có thế lực mà không phải ba vợ bốn nàng chứ! Hừ."

"Ban đầu ta còn tưởng là mình nghĩ sai, thì ra là loại quan hệ đó à!" Tiểu cung nữ cố ý trợn tròn mắt, "Nếu thực sự là loại quan hệ đó, sao Chưởng ấn lại nỡ để ngươi ở đây làm việc khổ sở chứ. Hai tay đều sưng lên như chân lợn rồi kìa!"

Tiểu cung nữ bĩu môi, rõ ràng không tin lời Xuất Hỉ nói.

Xuất Hỉ nghe ra ý tứ châm chọc của đối phương, nàng ta tức giận nói: "Các ngươi đừng có không tin! Các ngươi cứ đợi đấy, tối nay ta sẽ đi tìm Chưởng ấn! Đến lúc đó xem ta xé rách cái miệng hôi hám của các ngươi!"

Song Hỉ thực sự cảm thấy vô cùng chán nản, không ngờ Xuất Hỉ đến nước này rồi vẫn còn mơ mộng hão huyền. Chẳng lẽ nàng ta quên lần trước sau khi trở về đã bị Chưởng ấn dọa đến mức tè dầm liên tiếp ba ngày sao?

Song Hỉ thực sự sợ hãi. Sợ Xuất Hỉ tối nay lại đi trêu chọc Chưởng ấn, nếu làm Chưởng ấn không vui, nói không chừng những người có quan hệ với Song Hỉ sẽ không ai sống sót. Song Hỉ nhìn bộ quần áo trong n.g.ự.c định tặng cho Xuất Hỉ, quay người bỏ đi. Ý định chia tiền cho Xuất Hỉ cũng bị dập tắt, sợ tiếp xúc với Xuất Hỉ sẽ gây họa vào thân.

Chiều hôm đó, Xuất Hỉ quả nhiên lại trang điểm cẩn thận, liều lĩnh đi tìm Bùi Hoài Quang.

Nhưng nàng ta còn chưa gặp được Bùi Hoài Quang, đã bị Bình Thịnh dẫn theo mấy tiểu thái giám áp giải ra khỏi cung. Trời đang mưa, nàng ta bị đuổi ra khỏi cung một mình, không mang theo bất cứ thứ gì. Nàng ta bò dậy, hoang mang muốn quay lại cung, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người gác cổng cung sắt đá, nàng ta sợ đến mức run lẩy bẩy, ngồi bệt xuống trong mưa. Mưa càng lúc càng lớn, làm trôi lớp trang điểm dày cộp trên mặt nàng ta, phấn son đỏ trắng đen loang lổ khắp mặt.

Nàng ta cứ thế này mà bị ném ra ngoài sao? Nàng ta có thể đi đâu đây? Xuất Hỉ ngồi trong mưa khóc lức nở.

Người gác cổng quát lớn: "Trước cổng cung cấm  làm ồn!"

Hai vai Xuất Hỉ run lên, ngay cả khóc cũng không dám khóc nữa.

Khi Bình Thịnh quay về báo cáo, Thẩm Hồi đang uể oải ngồi trên trường kỷ, nương vào lòng Bùi Hoài Quang, tay cầm một cuốn sách đang đọc.

Xuất Hỉ nói lung tung mấy lần, truyền đến tai Thẩm Hồi. Nàng không thích có người lén lút bịa đặt chuyện về Bùi Hoài Quang. Nàng không thể như Bùi Hoài Quang, g.i.ế.c người như chơi, chỉ có thể đuổi người đi xa một chút. Còn về việc Xuất Hỉ sau khi xuất cung sẽ ra sao, đều phụ thuộc vào số phận của nàng ta.

Thẩm Hồi nhẹ nhàng gật đầu, Bình Thịnh cung kính cúi đầu lui ra, không dám nhìn hai người đang âu yếm trên trường kỷ. Mãi đến khi đi ra ngoài, Bình Thịnh mới thở dài, có chút lo lắng.

Trên đời này làm gì có bí mật chứ? Giấy không gói được lửa, trong cung sẽ có càng nhiều người biết Chưởng ấn càng ngày càng thường xuyên ngủ lại Chiêu Nguyệt cung.

Thẩm Hồi giơ tay lật sang trang khác, rồi lại nắm lấy ngón tay út bị gãy của Bùi Hoài Quang. Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát chỗ gãy của hắn.

"Chính nó đấy." Thẩm Hồi nói.

Nàng đưa cuốn "Hải Đường Lục" cho Trầm Nguyệt.

Thẩm Hồi kiên quyết nhổ bỏ gốc cây ngọc đàn thông với Thương Thanh các. Vì cây ngọc đàn đó chỉ khiến Bùi Hoài Quang nhớ đến những chiếc đầu người chôn dưới gốc cây, chỉ khiến hắn chìm trong nỗi hận thù, vậy thì nhổ bỏ là được.

Thẩm Hồi định trồng hải đường.

—— Loại hải đường có mùi thơm nhẹ nhàng của Quan Linh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hải đường trên đời phần lớn đều không có mùi thơm, nhưng rừng hải đường ở Quan Linh lại thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng, khiến Thẩm Hồi nhớ mãi không quên.

Không chỉ rừng ngọc đàn, Thẩm Hồi còn vứt bỏ tất cả hương ngọc đàn trong Thương Thanh các, thay bằng loại hương mới. Không phải loại hương quý giá, mà là một vài loại hương trái cây có mùi vị khác nhau, ngửi vào cảm thấy rất ngọt ngào. Nàng thậm chí còn dùng hương mới để xông lại tất cả quần áo của Bùi Hoài Quang có mùi ngọc đàn.

Nàng từng say mê mùi hương ngọc đàn nhẹ nhàng trên người Bùi Hoài Quang, sau này mới biết đó là mùi vị của m.á.u thù.

Trầm Nguyệt cầm "Hải Đường Lục" chưa đi xa, Bùi Hoài Quang đã nắm lấy eo thon của Thẩm Hồi, ấn nàng xuống trường kỷ hôn sâu. Bùi Hoài Quang tất nhiên biết lý do Thẩm Hồi luôn nhắc nhở cung nhân đuổi Xuất Hỉ ra khỏi cung. Mặc dù hắn muốn g.i.ế.c con ngốc đó hơn, nhưng hành động của Thẩm Hồi khiến hắn rất vui vẻ.

Trầm Nguyệt bước nhanh hơn.

·

Hôm nay là ngày cuối cùng tiệm thuốc Vĩnh Khang của Du Trạm khám bệnh.

Bệnh nhân cuối cùng là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, cậu bé bị gãy tay, mỗi ngày đều tự mình đến khám. Du Trạm thay thuốc lần cuối cho cậu, rồi đưa thuốc thang cho cậu, tận mắt nhìn cậu uống hết, cuối cùng cho cậu một viên kẹo.

Hắn trả tiền thuê nhà lần cuối, cười từ biệt chủ nhà, một thân áo xanh lá tre, vác hộp thuốc rời đi.

Hắn đi qua con phố dài, đúng lúc hoàng hôn, nhiều đứa trẻ đang đuổi nhau chơi đùa, nhìn thấy hắn, đều cười gọi Du đại phu, chào hỏi hắn. Hắn mỉm cười gật đầu với từng đứa. Mặc dù, hắn không quen biết những đứa trẻ này.

Hôm nay là ngày hội đền. Hắn vẫn đi lên chùa Sen thắp hương như thường lệ.

Những lời Thẩm Hồi nói với hắn, bỗng nhiên vang vọng bên tai.

"Du Trạm, ngươi nói ngươi không muốn giống như Triệu bá bá làm một thần y, càng muốn dùng cuộc đời hữu hạn của mình để cứu giúp nhiều người dân bình thường hơn. Nhưng sức lực của một người luôn có hạn, ngươi đã từng nghĩ đến việc mở y quán chưa? Nếu một mình ngươi có thể cứu một nghìn người, ngươi dạy mười người, thì có thể cứu vạn người. Ngươi dạy nghìn người, thì có thể cứu trăm vạn người."

Mở y quán?

Trước đây Du Trạm chưa từng nghĩ đến. Nghe lời Thẩm Hồi nói, hắn do dự mấy ngày, rồi tiếp nhận chủ ý này.

Những người đến y quán của hắn học y, đa phần đều là những cô nương đáng thương không nơi nương tựa. Hắn cũng không rõ Thẩm Hồi từ đâu tìm đến nhiều cô nương ăn xin như vậy. Đương nhiên, người trong lớp học không phải toàn nữ, cũng có một số ít nam tử, hoặc là ốm yếu, hoặc chỉ đơn thuần là muốn học y.

Du Trạm nhìn ánh chiều tà sắp buông xuống, nghĩ xem mình nên dạy dỗ ra thêm nhiều thầy thuốc như thế nào.

Gió đêm thổi đến mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa hải đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-200.html.]

Du Trạm dừng bước, nghiêng người, nhìn rừng hải đường được trồng bên vệ đường.

Thẩm Hồi trồng rất nhiều hải đường trong cung, không biết vì sao, ngoài cung, kinh thành cũng bắt đầu đua nhau bắt chước, hiện giờ khắp kinh thành đâu đâu cũng thấy hải đường.

Du Trạm đưa tay, nâng một đóa hải đường trên cành, nhắm mắt khẽ ngửi.

--Gần đây trên người nàng cũng luôn có mùi hương thoang thoảng này.

Du Trạm mở mắt ra, nhìn đóa hải đường trên ngón tay một lát, rồi chậm rãi buông tay xuống, tiếp tục đi về phía chùa Liên Hoa.

Chùa Liên Hoa ngày thường vắng vẻ, hôm nay lại có rất đông người, vô cùng náo nhiệt. Du Trạm chợt hiểu ra, thì ra hôm nay là Trung Thu. Hắn như thường lệ bái Phật, thêm hương, rồi viết bốn chữ "trường mệnh bách tuế" vào sổ hương hỏa.

Trên quyển sổ hương hỏa dày cộp, mỗi trang đều là bốn chữ này.

Vị lão hòa thượng quen biết hắn niệm một câu "A Di Đà Phật", vẻ mặt từ bi nói: "Cây hợp hoan trong chùa rất linh nghiệm. Bao nhiêu nam thanh nữ tú sẽ nhân các loại ngày tốt, ném cao dải lụa đỏ lên cây. Du đại phu đến nay chưa cưới vợ, không bằng tự mình ném một dải cầu duyên lành."

Du Trạm vốn định từ chối. Sau khi do dự, hắn mỉm cười đáp ứng, đi đến chỗ phát lụa đỏ xếp hàng. Trước mặt hắn là một hàng dài, có người đi thành từng đôi, có người mang theo hy vọng cầu nguyện.

Du Trạm xếp hàng rất lâu, cuối cùng cũng đến trước bàn.

Tiểu hòa thượng còn trẻ tuổi, mỉm cười đưa bút cho hắn.

Trên dải lụa đỏ, có người viết tên mình và người trong lòng cạnh nhau, có người viết những lời cầu duyên.

Du Trạm cầm bút, viết một chữ "Hồi" lên dải lụa đỏ.

Hồi, là Hồi trong Thẩm Hồi; cũng là Hoài trong Bùi Hoài Quang.

Du Trạm cầm dải lụa đỏ, đi đến cây hợp hoan, trong tiếng cười nói vui vẻ của mọi người xung quanh, thành kính ném cao dải lụa đỏ. Hắn lùi về sau, nhìn dải lụa đỏ bay theo gió thật lâu.

Nguyện, nàng và người trong lòng nàng sẽ sống c.h.ế.t bên nhau, tình cảm hòa hợp.

Tình cảm từ lâu đã chôn giấu tận đáy lòng, không thay đổi, không quên lãng.

Nếu có một ngày nàng quay đầu lại, sẽ phát hiện hắn vẫn luôn ở phía sau.

Nhưng Du Trạm càng hy vọng sự chờ đợi của hắn là một cuộc chờ đợi vô ích. Bởi vì hắn không muốn nàng bị tổn thương tình cảm, không muốn nàng đau lòng, mong nàng mãi mãi ngọt ngào như mật trong tình yêu của nàng và người trong lòng.

Du Trạm xoay người, về nhà chuẩn bị bài giảng cho ngày mai. Ngày mai là ngày đầu tiên y quán khai giảng.

Phần đời còn lại, hắn sẽ dồn hết tâm huyết vào việc dạy học ở y quán, tận tâm tận lực.

Bùi Hoài Quang đã từng tìm Du Trạm, xin hắn những phương thuốc của Thẩm Hồi trong những năm qua, cũng xin cả bình thuốc ngâm hạt gỗ kia. Bùi Hoài Quang hỏi Du Trạm về bệnh tình và thuốc men của Thẩm Hồi, Du Trạm đều nhất nhất trả lời, đó là lần đầu tiên Du Trạm kinh ngạc phát hiện ra sự kiên nhẫn của Bùi Hoài Quang. Đợi đến khi Bùi Hoài Quang rời đi vào đêm khuya, hắn thẫn thờ thầm than một tiếng -- Quả nhiên.

Khoảng nửa năm sau, khi Du Trạm bắt mạch bình an cho Thẩm Hồi, không thấy chuỗi hạt trên cổ tay nàng, nhưng lại ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc trên người nàng. Đó là loại thuốc hắn đã bỏ ra ba năm tâm huyết nghiên cứu, hắn quá quen thuộc với mùi này.

Du Trạm hiểu rõ.

Từ đó về sau, Du Trạm lấy cớ y quán bận rộn, bảy tám ngày mới đến bắt mạch cho Thẩm Hồi một lần. Mỗi lần hắn thay đổi phương thuốc của Thẩm Hồi, hoặc nghiên cứu ra thuốc mới, cũng không đích thân đưa đến cho Thẩm Hồi, mà lại giao cho Bùi Hoài Quang.

Giọng điệu của Du Trạm luôn ôn hòa: "Mới nghiên cứu ra thuốc, mang đến cho Chưởng ấn xem thử có chỗ nào cần cải thiện không."

Thỉnh thoảng, Bùi Hoài Quang sẽ cùng hắn thảo luận.

Du Trạm sẽ gật đầu nói được, khen ngợi phương thuốc của Bùi Hoài Quang. Hắn lại luôn nói: "Làm phiền Chưởng ấn sau khi cải thiện rồi đưa đến cho Thái hậu."

Bùi Hoài Quang ngẩng đầu liếc nhìn Du Trạm, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.

Nàng đã có Bùi Hoài Quang chữa bệnh, Du Trạm liền cố gắng từ bỏ nỗi nhớ nhung không nên có, dành thời gian cho y quán, cứu giúp người trong thiên hạ. Vì chí hướng giống nhau, cho dù không gặp nàng, cũng không cô đơn.

Cuộc đời Du Trạm như ngọn nến, từ khi tự thiêu đến khi tắt lịm vĩnh viễn đều sáng chói.

.

Năm Thịnh Hòa thứ năm, chiến tranh kéo dài gần năm năm cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Có người khởi nghĩa tạo phản là vì quyền lực địa vị, muốn tự mình xưng đế, có người khởi nghĩa tạo phản lại là vì bá tánh thiên hạ không còn chịu khổ. Gần năm năm này, chiến sự lớn nhỏ liên miên, có người thất bại, có người phản chiến, có người vĩnh viễn nằm lại sa trường.

Thẩm Đình mang theo hùng binh đánh đâu thắng đó, vị thiếu niên chiến thần năm xưa dường như đã trở lại, không ngừng có người đầu hàng, binh mã trong tay hắn cũng ngày càng nhiều. Thẩm Đình liên tiếp thắng trận, Tiêu Khởi liền liên tiếp bại trận. Tiêu Khởi vốn là công tử bột được nuông chiều từ bé, tuy tâm tư sâu xa, nhưng đến khi ra sa trường, khả năng điều binh khiển tướng kém xa Thẩm Đình.

Hơn nữa, hắn đã mất lòng người.

Vì Thẩm Hồi đã vạch trần sự nham hiểm của hắn. Càng bởi vì lâu ngày thấy lòng người, không ai có thể giả tạo mãi mãi.

Tiêu Khởi vốn là người đa nghi, hắn bắt đầu nghi ngờ người bên cạnh phản bội. Khi hắn bắt đầu nghi thần nghi quỷ, g.i.ế.c oan cả người trung thành, lòng người càng sụp đổ tan tành.

Đến tháng bảy, Tiêu Khởi đại thế đã mất. Hắn mang theo tàn binh bại tướng chạy về phía nam, trong lòng thề rằng ngày sau nhất định phải vùng lên.

Một buổi chiều mưa phùn lất phất, Tiêu Khởi đi ngang qua một thị trấn nhỏ, cảm thấy có chút quen thuộc, bèn hỏi thuộc hạ đây là nơi nào.

"Chủ thượng, thị trấn này tên là Tịch Chiếu."

Tiêu Khởi sững sờ hồi lâu, một lúc sau, hắn cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt bồ đề trên cổ tay.

A Phù...

Tay Tiêu Khởi nắm dây cương đột nhiên run lên.

【Tác giả có lời muốn nói】

Ngày mai chắc sẽ viết đến chương kết thúc rồi (^▽^) Vui quá

 

Loading...