HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 20
Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:40:09
Lượt xem: 252
Hoạn Sủng - Chương 19: Thị tẩm
Chương 19
Hóa ra trong chén ngọc lục bảo kia không phải là rượu.
Thẩm Hồi mím môi, cẩn thận mút "rượu" dính trên đôi môi kiều diễm của mình, để hóa giải vị đắng trong miệng.
"Nương nương không cần phải tiết kiệm như vậy." Bùi Hoài Quang lắc lắc chiếc bình ngọc, sau đó đặt trước mặt nàng.
Thẩm Hồi bực bội ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng nuốt hết lời cảm ơn ban đầu vào bụng, quả nhiên cầm lấy chiếc bình ngọc, tự rót cho mình một chén nữa.
Thẩm Hồi cúi đầu, nhấp từng ngụm nhỏ, trong lòng đã hiểu rõ người ban thuốc trong giấc mơ khi nàng bị bệnh không phải là tiên nhân nào, mà chính là tên hoạn quan đầu sỏ trước mắt này.
Liên tưởng đến lọ thuốc trị sẹo mà Bùi Hoài Quang đã tặng nàng trước đó, Thẩm Hồi đột nhiên nghi ngờ Bùi Hoài Quang thực sự biết y thuật.
Cả thiên hạ đều biết Bùi Hoài Quang đang luyện thuốc trường sinh bất lão cho hoàng thượng. Nhưng Thẩm Hồi cũng giống như nhiều người khác, đều cho rằng hắn đang lừa gạt hoàng thượng.
[Còn tiếp...]
Chẳng lẽ, hắn thật sự hiểu y thuật?
Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Quan trọng hơn là, Thẩm Hồi biết Bùi Hoài Quang không muốn nàng chết. Bất kể việc này đối với hắn có phải là dễ như trở bàn tay hay không, thì với nàng, đó chính là một quân cờ tiềm ẩn để sinh tồn trong cung sau này.
Thẩm Hồi đang suy nghĩ, vô thức nâng chiếc ấm ngọc lên, muốn rót thêm một chén nữa.
Bùi Hoài Quang đột nhiên nắm lấy tay nàng, bàn tay sạch sẽ thon dài phủ lên mu bàn tay nàng.
Thẩm Hồi lúc nào cũng ôm lò sưởi tay, lòng bàn tay ấm áp. Lòng bàn tay hắn phủ lên mu bàn tay nàng vẫn lạnh như vậy. Cái lạnh đột ngột từ hắn khiến Thẩm Hồi khựng lại.
“Đây là thuốc. Thuốc nào mà chẳng có ba phần độc.” Bùi Hoài Quang nhìn nàng, chậm rãi nói.
Tay Thẩm Hồi run lên, chiếc ấm ngọc đang cầm liền rơi xuống, đổ lên bàn đá, lăn vài vòng rồi rơi xuống nền gạch xanh.
“Choang” một tiếng, ấm ngọc vỡ tan, làm ướt hoa văn đôi hạc đối xướng trên gạch xanh, từ từ lan rộng ra.
Vương Lai đi lên từ bậc đá bên kia, nhìn thấy ấm ngọc vỡ, trong lòng giật thót. Chiếc ấm ngọc này đã có giá trị liên thành, thuốc bên trong lại càng là “thuốc tiên” mà mấy tòa thành cũng không đổi được. Giờ nó vỡ tan, hỏng mất rồi, người quyền quý kia lại chẳng thèm liếc mắt nhìn thêm một cái.
Thẩm Hồi nhìn thấy Vương Lai, theo bản năng lập tức rụt tay về, ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, giấu tay trong ống tay áo rộng, từ từ nắm chặt lò sưởi tay. Tư thế ngồi của nàng cũng ngay ngắn, nhìn thẳng về phía trước một cách hào phóng, nhưng không nhìn Bùi Hoài Quang.
“Chưởng ấn, xe đã chuẩn bị xong.” Vương Lai bẩm báo.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thẩm Hồi một cái, rồi đứng dậy đi ra khỏi đình.
Túc Tâm đình ẩn mình giữa những khối đá lởm chởm, nhưng giữa những tảng đá lại nở rộ những đóa trà my đỏ hồng. Như thể đang so bì khoe sắc với rừng mai đối diện, chúng nở rộ hết sức.
Một cơn gió thổi qua, những bông trà my lay động, tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Bùi Hoài Quang tiện tay hái một bông trà my hồng nhạt, khẽ ngửi.
Không biết là bông trà my hồng hào kia làm nổi bật đôi tay thon dài tao nhã của hắn, hay là những ngón tay trắng nõn sạch sẽ của hắn mới làm nổi bật vẻ đẹp khác lạ của bông trà my kia.
Ánh mắt Thẩm Hồi dõi theo Bùi Hoài Quang, thấy vậy, nàng không hiểu ý hắn, Bùi Hoài Quang bỗng quay đầu lại, bắt gặp vẻ nghi hoặc trong mắt nàng. Thẩm Hồi giật mình, còn chưa biết có nên dời mắt đi coi như không thấy hay không, Bùi Hoài Quang đã bước về phía nàng, sau đó cúi người, đặt bông trà my đó lên bàn đá trước mặt nàng.
Mãi đến khi Bùi Hoài Quang đi xa, Thẩm Hồi nhìn bông trà my trên bàn, từ từ nhíu mày. Nàng dùng ngón tay mân mê cánh hoa mềm mại của bông trà my, lẩm bẩm: “Có ý gì vậy…”
.
Bùi Hoài Quang ra khỏi cung, đến Tây xưởng[1].
Đông xưởng và Tây xưởng ban đầu là để giám sát lẫn nhau, nhưng nhiều năm trước, Bùi Hoài Quang đã tiện tay nắm luôn chức Đề đốc Đông xưởng, Tây xưởng càng ngày càng suy yếu, chỉ là một đám người mà Bùi Hoài Quang lười để ý tới.
Lần này, Đốc chủ Tây xưởng nhiều lần mời, lại nói năng trịnh trọng, ra vẻ như chuyện sống chết. Hôm nay Bùi Hoài Quang cũng không có việc gì, nên mới đến đây một chuyến.
Trong chính điện Tây xưởng, bàn ghế nghị sự đều được dời đi, tạo thành nơi ca múa.
Hơn mười lão thái giám tụ tập uống rượu nói chuyện cười, ai nấy đều ôm ấp mỹ nhân bên cạnh. Các mỹ nhân đang múa và các mỹ nhân được lão thái giám ôm ấp đều gần như trần truồng.
Chính điện trang nghiêm trở thành nơi hưởng lạc cực kỳ hoan lạc.
Cửa lớn mở ra, Bùi Hoài Quang liếc nhìn cảnh tượng bên trong, quay người bỏ đi.
“Chưởng ấn! Chưởng ấn!” Đốc chủ Tây xưởng, Trương công công vội vàng đẩy mỹ nhân trong lòng ra, vừa chỉnh trang quần áo vừa đuổi theo.
Gần đến cổng Tây xưởng, Trương công công mới đuổi kịp Bùi Hoài Quang. Hắn vội vàng cúi người thi lễ, cười nịnh nọt: “Nghe nói Chưởng ấn vừa được mỹ nhân, lão nô mới dám đặc biệt chuẩn bị tiệc mỹ nhân hôm nay để khoản đãi. Nếu Chưởng ấn không thích, chúng ta hãy đến phòng trà nói chuyện!”
“Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.” Bùi Hoài Quang đã có chút không kiên nhẫn.
“Sắp đến quốc yến, các quận vương, thân vương đều về kinh chúc mừng. Lão nô cũng lo lắng cho an nguy của Thánh thượng, lòng trung thành này có trời đất chứng giám!”
Bùi Hoài Quang lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Trương Phúc Hải, nếu cái miệng của lão già ngươi chỉ biết nói nhảm những lời vô nghĩa này, thì hãy khâu lại đi.”
Sống lưng Trương công công lạnh toát, nhưng vẫn phải cắn răng nói tiếp: “Vâng vâng, trong cung có Chưởng ấn coi sóc, tự nhiên an toàn vô sự, không có gì phải lo lắng, những kẻ có ý đồ kia chắc chắn không thoát khỏi pháp nhãn của Chưởng ấn, nếu dám làm càn thì đó là tự chuốc lấy khổ, sống không bằng chết. Nhưng mà… nhưng mà bây giờ Tây có Tiêu Khởi, Đông có Ngô Vãng, phương Bắc lại có người Hồ rình rập. Lão nô cũng muốn gắng sức…”
Trương công công dài dòng bày tỏ lòng trung thành, chẳng qua là muốn nhân dịp sắp Tết, để Tây xưởng nắm một số chức vụ quan trọng.
“Được thôi. Vậy thì làm phiền Tây xưởng, bắt Tiêu Khởi hoặc Ngô Vãng đến Tư Lễ Giám.” Bùi Hoài Quang vừa cười vừa vỗ vai Trương công công.
Nụ cười trên mặt Trương công công cứng đờ.
Tiêu Khởi và Ngô Vãng?
Chuyện này… chuyện này… hắn không dám động đến ai cả!
Hoàng thất tàn bạo, bốn phương đều có nhiều người phất cờ khởi nghĩa. Hiện nay, thế lực lớn nhất chính là Tiêu Khởi và Ngô Vãng.
Tiêu Khởi, xuất thân hầu phủ, là người tôn quý vừa sinh ra đã được phong thế tử. Hoàng đế một sớm cướp vợ, kinh thành liền thiếu mất một vị thế tử phong độ ngời ngời, chỉ còn lại nghịch tặc Tiêu Khởi phất cờ khởi nghĩa. Hiện tại đã năm năm kể từ khi Tiêu Khởi tạo phản. Năm năm nói dài cũng không dài, nhưng dù sao thì gia tộc Tiêu gia cũng có nền tảng vững chắc, hắn ta lại “sư xuất hữu danh” [6], đã có rất nhiều người đi theo, hiện tại đã trở thành thế lực mạnh nhất trong số các thế lực khởi nghĩa.
Ngô Vãng thì khác với Tiêu Khởi, hắn không có mối thù sâu đậm với hoàng thất. Hắn là người đứng lên từ tầng lớp bình dân, đại diện cho lòng dân không cam chịu bị quyền quý đùa bỡn. Hắn phất cờ tạo phản sớm hơn Tiêu Khởi hai ba năm, nhưng thế lực không mạnh bằng Tiêu Khởi, nhưng cũng không thể xem thường. Ngô Vãng không có gia tộc chống lưng như Tiêu Khởi, chỉ có một lòng nhiệt huyết vì dân, dựa vào võ nghệ và tài trí của bản thân để xây dựng đội quân.
Bùi Hoài Quang rời khỏi Tây xưởng, không trực tiếp hồi cung, mà đi mua kẹo ở phố Tuyên Khánh trước.
Những người bán kẹo thấy hắn từ xa đã chuẩn bị sẵn mấy loại kẹo mà hắn thường mua, cung kính đưa tới.
Bùi Hoài Quang vừa ăn kẹo bọc giấy dầu, vừa nhớ lại chuyện nghe được sáng nay.
Ừm, hình như mua một dinh thự bên ngoài cung cũng không tệ.
Sao trước kia hắn không nghĩ đến nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-20.html.]
Bùi Hoài Quang bước vào một con hẻm nhỏ, cắn một viên kẹo cứng màu xanh.
Không cần hắn chú ý quá nhiều, cũng đã nhận ra có người theo dõi.
Bùi Hoài Quang bỗng nhiên mỉm cười.
Hóa ra Tây xưởng lại giở trò này?
Tsk,
Lần trước bị ám sát là năm nào rồi nhỉ?
Vì đã quá lâu, trong lòng Bùi Hoài Quang lại dâng lên một tia vui sướng mới lạ.
Từng bóng đen lặng lẽ xuất hiện, bao vây con hẻm trước sau. Mỗi người đều là sát thủ được huấn luyện từ nhỏ, toàn thân tỏa ra sát khí đẫm máu.
Bùi Hoài Quang chậm rãi ăn kẹo.
Mãi đến khi sắp đi đến cuối con hẻm, mùi m.á.u tanh trên người những kẻ chặn đường phía trước khiến hắn khó chịu, hắn mới chậm bước.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn giơ tay, những ngón tay thon dài, theo bước chân chậm rãi của hắn, lướt trên bức tường loang lổ của con hẻm, như đang gảy đàn.
Bàn tay đang nằm ngang của hắn từ từ xoay xuống, đầu ngón tay hướng xuống.
Nhẹ nhàng, điểm hai cái lên tường.
Một luồng lực đạo lặng lẽ truyền vào trong tường đá.
Sau đó, hắn thu tay lại một cách tự nhiên, tiếp tục lấy kẹo cứng trong giấy dầu ra ăn. Kẹo trái cây giòn tan, cắn một cái, âm thanh nhỏ vụn vô cùng dễ nghe.
Bùi Hoài Quang tiếp tục đi về phía trước, như thể không hề nhìn thấy sát thủ đang chặn lối ra khỏi con hẻm.
Ngay khi hắn sắp đi đến lối ra, tất cả sát thủ áo đen đang chặn hai đầu con hẻm hẹp dài đều đồng loạt ngã xuống, không một ai ngoại lệ.
Bùi Hoài Quang vừa ăn kẹo, vừa thản nhiên bước qua những xác c.h.ế.t trước mặt.
Gần trăm sát thủ này đến c.h.ế.t cũng không biết mình đã trúng chiêu từ lúc nào - ngũ tạng lục phủ đều bị vỡ nát.
Bùi Hoài Quang đi xa rồi, những xác c.h.ế.t chất đống ở hai đầu con hẻm mới bắt đầu chảy m.á.u mũi, tai, miệng. Máu chảy chậm rãi, dần dần nhuộm đỏ cả con hẻm, mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Đương nhiên, Bùi Hoài Quang đã không còn ngửi thấy nữa.
Ai cũng nói Bùi Hoài Quang g.i.ế.c người không chớp mắt, khát m.á.u như mạng.
Lời này, vừa đúng, vừa sai.
Hắn g.i.ế.c người quả thật không chớp mắt, nhưng không khát máu. Không nhiều người biết, hắn chán ghét m.á.u tươi đến mức nào.
Vì vậy, hắn thậm chí không làm đàn ông nữa, đi học tà công.
Học được tà công, hắn có thể g.i.ế.c người một cách tao nhã, không thấy m.á.u me be bét, tanh hôi khó ngửi.
Đương nhiên, Bùi Hoài Quang bây giờ rất ít khi tự mình g.i.ế.c người.
.
Trời quang đãng, gió nhẹ dường như không phải cái lạnh thường thấy của mùa đông. Thẩm Hồi ở Túc Tâm đình rất lâu, giữa chừng còn sai cung nữ về lấy trà nóng và điểm tâm mang đến ăn, sau đó mới đứng dậy quay về.
Nàng vừa ra khỏi Túc Tâm đình, cung nữ bẩm báo, hoàng đế đang dẫn hai phi tần ở phía trước. Nếu Thẩm Hồi đi xuống bây giờ, chắc chắn sẽ chạm mặt.
Thẩm Hồi đương nhiên không muốn.
Nhưng thấy cung nữ ấp úng, nàng không nhịn được hỏi rõ.
“Tối qua lúc ngủ, Bệ hạ bị đè lên chân, hôm nay nói là đi lại đau mắt cá chân. Nên để Lệ phi và Tĩnh quý phi hai vị nương nương làm gậy…” Giọng cung nữ nhỏ dần, “Quần áo hai vị nương nương mỏng manh, dù trời ấm e rằng cũng sẽ bị cảm lạnh…”
Ban đầu Thẩm Hồi không hiểu “quần áo mỏng manh” mà cung nữ nói là gì, cho đến khi nàng nấp sau tảng đá, tận mắt nhìn thấy.
Hoàng đế đặt tay trái phải lên vai Lệ phi và Tĩnh quý phi, coi hai phi tần như gậy chống. Mà phần trên cơ thể hai phi tần chỉ mặc độc một chiếc yết tâm.
Phía sau đi theo một số cung nhân hầu hạ ở Nguyên Long điện, nhưng bên cạnh hai phi tần lại không có một ai.
Sắc mặt Lệ phi còn đỡ. Sắc mặt Tĩnh quý phi xám xịt, dường như có ý định tự vẫn! Giang Nguyệt Liên là đích nữ tướng phủ. Nỗi nhục này, làm sao nàng có thể chịu đựng được!
“Nương nương?” Trầm Nguyệt lo lắng nhìn Thẩm Hồi. Trầm Nguyệt không nỡ, mong có người đứng ra chủ trì công đạo, nhưng lại sợ Thẩm Hồi lương thiện thật sự bị liên lụy.
Thẩm Hồi cắn môi, trong lòng giãy dụa hồi lâu. Sau khi quyết định xong, nàng xách váy bước nhanh xuống.
Trầm Nguyệt nhìn bóng lưng Thẩm Hồi, vừa hiểu rõ, vừa lo lắng.
“Bệ hạ.” Thẩm Hồi hành lễ đúng mực.
“A, là Hoàng hậu à. Nghe nói Hoàng hậu đã khỏe hơn nhiều rồi?” Hoàng đế buông tay đang đặt trên vai hai phi tần xuống.
Thẩm Hồi tạ ơn, sau đó nói: “Lan quý nhân đang sinh nở, nghe thái y nói tướng bụng rất giống hoàng tử. Thần thiếp khẩn cầu Bệ hạ đến xem, có long khí của Bệ hạ trấn giữ, Đại Tề chúng ta chắc chắn sẽ có hoàng tử ra đời.”
“Lan quý nhân?” Hoàng đế rõ ràng đã quên Lan quý nhân là ai, nhưng hắn thật sự mong có hoàng tử, nên vội vàng đi đến đó.
Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vội vàng cởi chiếc áo choàng mới màu vàng ngỗng trên người, tự tay mặc cho Giang Nguyệt Liên.
Nếu nói lần trước giúp nàng ta là vì tính toán cho tương lai, thì hôm nay đúng là do sự không đành lòng của phận nữ nhi.
Thẩm Hồi sợ lạnh, ra ngoài luôn mang theo nhiều quần áo. Nàng nhận lấy chiếc áo choàng màu đỏ khác từ tay Thập Tinh, mặc cho Lệ phi.
Lệ phi kinh ngạc nhìn Thẩm Hồi, có chút thụ sủng nhược kinh [7].
Thẩm Hồi biết hai người họ xấu hổ, cũng không nói nhiều, sai cung nữ đưa hai người họ về, rồi nàng cũng quay về Vĩnh Phượng cung.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của nàng thật sự khiến hoàng đế nhớ đến vị hoàng hậu này.
Thẩm Hồi vừa về không lâu, thái giám quản sự ở Nguyên Long điện đã đến truyền lời,
Truyền Thẩm Hồi thị tẩm tối nay.
【Tác giả có lời muốn nói】
100 bao lì xì, hôn hôn