Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 194

Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:04:40
Lượt xem: 51

Chương 194: Yến tiệc đêm

  【Chương 194】

  Du Trạm trở về Thái y viện bàn giao công việc, vừa định đi. Song Hỉ vội vàng chạy tới, nói Đinh Thiên Nhu thấy trong người khó chịu, gọi hắn qua đó.

  Du Trạm thu dọn đồ đạc trên bàn, nói: “Thần còn việc, để Lâm thái y qua đó xem sao.”

  Hắn vuốt vuốt dây đeo hòm thuốc, đeo lên vai, bước qua Song Hỉ, chậm rãi đi ra ngoài cung. Lời hắn nói với Thẩm Hồi là thật. Hiện tại vừa hồi kinh, Thẩm Hồi có rất nhiều tấu chương cần xử lý, hắn cũng rất bận. Biết hắn trở về, rất nhiều bệnh nhân tìm đến, vây quanh y quán nhỏ của hắn kín mít.

  Nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hồi, hắn thật sự muốn từ quan ở Thái y viện, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho bệnh nhân nghèo khổ.

  Thôi vậy, chữa bệnh cứu người cũng cần tiền.

  Tiền khám bệnh của hắn từ trước đến nay đều miễn nếu có thể, có thể dùng bổng lộc Thái y viện để trợ cấp, cũng là chuyện tốt.

  Tiểu tư  của hắn là Tư Nguyên cũng học được chút y thuật, khi Du Trạm vào cung, cố gắng chăm sóc bệnh nhân trong y quán. Thấy Du Trạm trở về, Tư Nguyên lau mồ hôi trên trán vội vàng nghênh đón.

  “Biểu thiếu gia tới rồi.”

  Du Trạm gật đầu, hỏi: “Triệu thúc và Tần tiểu nương tử đã tới chưa?”

  “Tới rồi tới rồi, đều đang đợi ngài đấy!”

  Du Trạm đưa hòm thuốc cho Tư Nguyên, trước tiên đi khám cho hai vị bệnh nhân này, rồi mới quay người đi vào hậu viện, gặp Tề Duệ —— biểu huynh của hắn.

  Tề Duệ ngồi trên xe lăn, nắm tay thành quyền ho nhẹ, nghe thấy tiếng bước chân của Du Trạm, hắn xoay xe lăn lại, lộ ra khuôn mặt trắng nõn ôn hòa. Hắn mỉm cười nói: “Nguyên Trừng, đệ đã về.”

  Du Trạm khẽ gật đầu, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh Tề Duệ, động tác tự nhiên đặt ngón tay lên mạch của Tề Duệ.

  “Bắc địa lạnh lẽo, không thích hợp cho biểu huynh.” Du Trạm thu tay lại.

  Tề Duệ nhếch môi cười một cái, thản nhiên nói: “Ai bảo kinh thành này lại được xây dựng ở Bắc địa chứ.”

  Tư Nguyên đứng trong sân, nhìn vào trong qua cửa sổ đang mở. Thấy hắn như vậy, Du Trạm liền biết phía trước lại có bệnh nhân tới. Hắn nói: “Biểu huynh nghỉ ngơi trước đi, đệ ra phía trước một lát.”

  “Nguyên Trừng.” Tề Duệ nắm lấy cổ tay Du Trạm, “Đệ thật sự không muốn giúp ca ca sao?”

  Hắn mỉm cười, hàng mi mang theo vài phần ôn hòa giống Du Trạm.

  Du Trạm nhìn về phía xa, nơi tuyết phủ trắng xóa trên núi, nói: “Nàng nắm quyền, sẽ làm tốt hơn huynh.”

  Du Trạm rút tay khỏi tay Tề Duệ, đi ra phía trước.

  Một bé gái sáu bảy tuổi bị sốt cao, tự mình đến đây. Du Trạm ngồi xổm xuống, khen nàng dũng cảm, rồi dắt tay nhỏ của nàng đi vào trong, kê thuốc cho nàng.

  Thái bình thịnh thế vốn đã nằm sâu trong lòng mỗi người. Du Trạm là người làm thuốc, y giả nhân tâm, càng mong muốn thiên hạ thái bình, mọi người khỏe mạnh, không cần phải lo lắng tiền khám bệnh. Càng không muốn chỉ vì một cơn cảm mạo nhỏ, mà c.h.ế.t ở nơi hoang dã.

  Biểu huynh bảo hắn chăm sóc Đinh Thiên Nhu, hắn đã giúp. Bảo hắn đưa thư cho Đinh Thiên Nhu, hắn cũng đã giúp. Còn chuyện Đinh Thiên Nhu cố ý kéo Đại hoàng tử xuống nước c.h.ế.t đuối, hắn sẽ không làm người đưa thư nữa, sẽ không quản sống c.h.ế.t của Đinh Thiên Nhu nữa.

  Biểu huynh bảo hắn đưa thư cho Tô Hàn Thải, hắn đã giúp. Còn chuyện sau này Tô Hàn Thải lựa chọn phò tá ấu đế, biểu huynh bảo hắn đưa cho Tô Hàn Thải một liều thuốc độc, hắn tuyệt đối không thể làm. Đôi tay này của hắn, chỉ cứu người, không g.i.ế.c người.

  ·

  Đêm ba mươi, là ngày cuối cùng của năm. Dù đã đi bao nhiêu nơi trong năm nay, cũng phải trở về nhà vào ngày này, cùng nhau đón giao thừa.

  Sau bữa tiệc đêm nay, ngày mai mùng một tết, chính là ngày đăng cơ chính thức của Tề Dực.

  Thẩm Hồi mặc áo bào phượng hoàng đen vàng, ngồi trước bàn trang điểm, để Bùi Hoài Quang vấn tóc cho nàng. Bùi Hoài Quang cầm lược sừng tê giác, chậm rãi chải tóc cho Thẩm Hồi. Động tác nhàm chán, hắn lại làm rất thú vị, ánh mắt theo cây lược trong tay từ trên xuống dưới lướt qua mái tóc đen nhánh của Thẩm Hồi.

  Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang từ trong gương đồng, không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng của Bùi Hoài Quang gần đây... hình như không có tâm trạng gì.

  Rõ ràng trước kia hắn cũng không vui không buồn, luôn lạnh lùng. Nhưng Thẩm Hồi vẫn mơ hồ cảm thấy hắn gần đây có chút khác lạ.

  Thẩm Hồi bị tiếng pháo hoa bên ngoài kéo về thực tại, nàng nhìn Bùi Hoài Quang từ trong gương đồng, nói: “Tuy rằng tiệc đón giao thừa hôm nay rất náo nhiệt, nhưng ta vẫn muốn cùng người nhà sum vầy hơn.”

  Bùi Hoài Quang “ừ” một tiếng, thuận miệng nói: “Tình người thôi.”

  Thẩm Hồi cong môi: “Con cái lớn lên rồi phải rời xa gia đình, may mà có ngươi bên cạnh. Có ngươi bên cạnh, ta không thấy tiếc nuối, cũng không thấy tiệc đêm ồn ào. Năm này qua năm khác, có ngươi bên cạnh mới tốt.”

  Bùi Hoài Quang ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi đang mặc y phục lộng lẫy trong gương đồng, hắn cúi người xuống, ghé sát tai Thẩm Hồi, quay mặt lại nhìn Thẩm Hồi thật gần, thấp giọng nói: “Đừng nói lời âu yếm, kẻo ta không nhịn được mà lột sạch bộ y phục phượng hoàng trên người Thái hậu đấy.”

  Thẩm Hồi quay mặt lại nhìn. Hai người gần nhau đến vậy. Thẩm Hồi chỉ cần hơi nhướn cằm lên, liền đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi Bùi Hoài Quang. Sau đó dùng ánh mắt tinh nghịch của thiếu nữ khiêu khích nhìn hắn.

  Bùi Hoài Quang vuốt ve mái tóc dài buông xõa của Thẩm Hồi, ngón tay chậm rãi di chuyển, lòng bàn tay áp vào gáy nàng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, son môi thoang thoảng hương hoa hồng bị nghiền nát giữa răng môi hai người.

  Hắn không biết tương lai, dường như đã đánh mất ý nghĩa tồn tại. Chỉ có bên cạnh Thẩm Hồi, nếm trải chút ấm áp đó, mới biết mình còn sống.

  Trầm Nguyệt gõ cửa bên ngoài, Thẩm Hồi vội vàng đẩy Bùi Hoài Quang ra, vội vàng nói Trầm Nguyệt đợi một lát. Nàng quay đầu nhìn vào gương, thấy son môi đỏ tươi lem ra khóe miệng, liền nhe răng trợn mắt với Bùi Hoài Quang.

  Bùi Hoài Quang cười cười, dùng ngón tay lau nhẹ son môi trên môi mình, liếc nhìn vết son đỏ dính trên ngón tay, lấy khăn ướt lau sạch cho Thẩm Hồi trước, rồi mới chậm rãi lau sạch môi mình.

  Trầm Nguyệt dẫn vào một bé gái bảy tám tuổi. Bé gái rụt rè trốn sau lưng Trầm Nguyệt, nhìn thấy Thẩm Hồi, ngẩn người ra, mới phản ứng lại, vụng về hành lễ.

  Thẩm Hồi vẫy tay với nàng: “Tùng nhi, lại đây nào.”

  Tùng nhi nhìn nụ cười dịu dàng của Thẩm Hồi, bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa. Thì ra Thái hậu không phải là người hung dữ đáng sợ, cười lên thật đẹp thật ngọt ngào. Nàng cũng từ từ cong môi cười, đi về phía Thẩm Hồi, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Thẩm Hồi một cách cẩn thận.

  Tùng nhi là em gái của Mạn Sinh, cũng là người thân duy nhất trên đời này của Mạn Sinh. Mạn Sinh vì bảo vệ nàng mà chết, Thẩm Hồi định giữ Tùng nhi bên cạnh, nhìn nàng bình an lớn lên.

  ·

  Trong đại điện, ngồi đầy các thân vương, hầu tước, hoàng thân quốc thích từ khắp nơi đến, còn có các đại thần phẩm hàm cao trong triều. Điều khiến mọi người bất ngờ là, Duệ vương nhiều năm không vào kinh lại cũng tới.

  Đến kinh dự tiệc vào ngày trước khi tân đế đăng cơ, ai cũng nhìn ra được dụng ý của hắn. Tân đế còn nhỏ, hơn nữa còn từng bị nghi ngờ huyết thống. Hiện giờ hắn còn nhỏ như vậy đã ngồi trên long ỷ, tấu chương đều do Thái hậu phê duyệt. Từ xưa đến nay, triều thần luôn bất mãn với việc nữ nhân nắm quyền.

  Thái hậu và tiểu hoàng đế còn chưa tới. Mọi người ngồi nói chuyện cười đùa, thỉnh thoảng lại tụm ba tụm năm hạ giọng, thì thầm to nhỏ. Ai cũng đoán, Duệ vương đột nhiên đến kinh chắc chắn sẽ dẫn theo những hoàng thân quốc thích này ngăn cản Thái hậu lâm triều, thậm chí còn cướp ngôi đoạt vị.

  “Ta thấy lễ đăng cơ ngày mai sẽ không yên bình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-194.html.]

  “Ngày mai sao? Theo ta thấy, Duệ vương dẫn theo hoàng thân quốc thích hùng hổ kéo đến như vậy, nói không chừng tối nay sẽ có động tĩnh gì đó, đợi đến lễ đăng cơ ngày mai để thay thế...”

  Mấy vị triều thần tụ tập lại một chỗ, hạ giọng bàn bạc. Có người bỗng nhiên thở dài.

  “Ôi. Nói cho cùng, chẳng phải là xem ý Tư Lễ Giám sao?”

  Mấy người nhìn nhau, đều im lặng.

  Một lúc sau, mới có người lên tiếng: “Ở Quan Linh, Chưởng ấn cũng không quản triều chính lắm, không biết rốt cuộc là có ý gì.”

  “Ấu đế luôn dễ khống chế hơn. Theo ta thấy, Chưởng ấn hẳn sẽ ủng hộ tiểu hoàng đế.”

  “Nhưng mà... Tiểu Thái hậu quản lý quá nhiều việc, nàng ta lại là người Thẩm gia, Chưởng ấn chưa chắc sẽ để nàng ta tiếp tục nắm quyền.”

  “Đúng vậy.”

  “Tiểu Thái hậu đúng là người thông minh. Thời gian này xử lý chính sự không hề có sai sót gì. Mấy lão thần kia nghĩ cách gây khó dễ cũng không thành công. Ôi, tiếc là nữ nhi...”

  “Nếu tiểu hoàng đế được nuôi dưỡng bên cạnh nàng ta, sau này có thể giống như nàng ta, cũng là chuyện may mắn.”

  Cung nhân bẩm báo Hoàng thượng và Thái hậu giá lâm, mọi người ngừng bàn tán nhỏ to, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cúi người quỳ xuống, hô to vạn tuế và thiên tuế.

  Thẩm Hồi dắt Tề Dực chậm rãi đi qua đại sảnh, tà áo bào phượng hoàng dài quét đất phía sau. Hai người ngồi vào chỗ trên thượng tọa, Tề Dực ra vẻ người lớn hô to: “Các khanh bình thân.”

  Thẩm Hồi nghiêng mặt, mỉm cười hài lòng nhìn hắn.

  “Hôm nay là đêm giao thừa, các ái khanh cứ tự nhiên.” Thẩm Hồi nói.

  Mọi người đứng dậy trở về chỗ ngồi. Nhạc công trở về chỗ ngồi, tiếp tục tấu nhạc, bắt đầu màn biểu diễn múa kiếm. Những người biểu diễn này không phải vũ công, mà là người được tuyển chọn từ Vũ Lâm quân, cố gắng hết sức thể hiện kiếm pháp của mình. Mọi người trong bữa tiệc đều bị kiếm pháp của họ thu hút, thưởng thức màn múa kiếm uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

  Biểu diễn xong, dù sao cũng xuất thân là quân nhân, động tác hành lễ cũng đều tăm tắp.

"Hay lắm." Thẩm Hồi khen ngợi.

Tề Dực nhìn Thẩm Hồi một cái, lập tức nói: "Thưởng!"

Người biểu diễn lặng lẽ lui xuống, trong đại điện lúc này mới khôi phục lại tiếng nói cười. Ánh mắt Thẩm Hồi quét qua đại điện, dừng lại trên người Duệ vương đang ngồi trên xe lăn.

"Duệ vương đã nhiều năm không vào kinh, năm nay về kinh cùng đón giao thừa, Hoàng thượng và Ai gia đều rất vui mừng."

Duệ vương mỉm cười, nói: "Bản vương thể yếu, vốn không nên về kinh vào lúc rét đậm này. Nay là có lý do không thể không về."

Mọi người trong bữa tiệc lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong lòng thầm nói một tiếng —— "Quả nhiên".

Thẩm Hồi gật đầu, ánh sáng từ chiếc phượng quan bằng vàng ròng trên tóc nàng lay động. Trên mặt nàng mang theo một nụ cười rất nhẹ, dùng ngữ khí thong thả nói: "Ồ? Nói ta nghe thử xem."

Nàng ưu nhã nhận lấy chén trà thơm do cung nữ đưa tới, nhấp một ngụm, để hương thơm nóng ấm của trà lan tỏa trong miệng.

"Giết vua là tội chết." Duệ vương nói.

Mọi người trong bữa tiệc im lặng.

Quả thực, g.i.ế.c vua là tội lớn nhất từ xưa đến nay. Điều này dù thế nào cũng sẽ mãi mãi đi theo Thẩm Hồi.

Nhưng mà...

Cái c.h.ế.t của tiên đế, lại là điều mà người người mong đợi.

Huống hồ chuyện đã qua lâu như vậy, nay nhắc lại chuyện cũ, đã sớm mất đi thời cơ thích hợp nhất.

Duệ vương không bất ngờ trước phản ứng của các triều thần, hắn nhìn Thái hậu trẻ tuổi có gương mặt non nớt ở vị trí cao nhất, tiếp tục nói: "Thái hậu g.i.ế.c thiên tử nhi lệnh chư hầu, vì quyền lực địa vị không từ thủ đoạn."

Tả tướng Tô Hàn Thải không đồng ý lên tiếng: "Hoàng thượng còn nhỏ, có Thái hậu giúp đỡ, cũng không phải không được."

Duệ vương cười lạnh: "Thái hậu là người lạnh lùng g.i.ế.c vua như vậy, trong xương cốt không có chút nhân tâm nào. Cũng chẳng trách, người có thể ra tay với phu quân của mình, thì ra tay với Đại hoàng tử cũng không có gì lạ. Thái hậu, đó chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi! Là dòng m.á.u hoàng tộc chân chính của Đại Tề!"

Mọi người trong bữa tiệc xôn xao.

Đại hoàng tử c.h.ế.t đuối, hơn nữa thời điểm c.h.ế.t lại không đúng lúc, vốn đã có người âm thầm suy đoán.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thẩm Hồi mỉm cười, thần sắc không hề thay đổi chút nào.

Chu Hiển Đạo đứng dậy, lạnh lùng nói: "Lời này của Duệ vương có bằng chứng không?"

"Đương nhiên." Duệ vương nhìn Thẩm Hồi nheo mắt lại, nhếch một bên khóe môi.

Đinh Thiên Nhu từ trong bữa tiệc chạy ra, run rẩy quỳ xuống đất, hô lớn: "Là Thái hậu ép buộc ta! Là Thái hậu ép ta đẩy Đại hoàng tử xuống nước! Thái, Thái hậu nói nếu ta không làm theo lời nàng, thì sẽ để ta chôn cùng tiên đế hu hu hu..."

"Ngươi nói dối!" Tề Dực lạnh mặt, đột nhiên quát lớn.

Thiên tử nổi giận, các đại thần vội vàng đứng dậy quỳ xuống.

Tề Dực quay đầu nhìn Thẩm Hồi, trong lòng nghĩ mẫu hậu đối với Đinh Thiên Nhu này tốt như vậy, nàng ta như thế, mẫu hậu sẽ đau lòng!

Thẩm Hồi dịu dàng vuốt ve tay Tề Dực, thản nhiên liếc nhìn Đinh Thiên Nhu đang quỳ trên đất, ánh mắt dừng lại trên người Duệ vương, nàng từ từ cong môi, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

"Mang người lên." Thẩm Hồi ra lệnh.

【Tác giả có lời muốn nói】

·

Hôm nay có thể hai chương, ngày mai nhất định cũng được!!!

·

 

Loading...