HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 193
Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:04:11
Lượt xem: 50
Chương 193: Con đường phía trước
【Chương 193】
Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang, sững sờ.
Thái y của nàng?
Du Trạm?
Du Trạm sao lại biết tình hình sức khỏe của Duệ vương?
Bùi Hoài Quang cầm cây móc dài, khuấy than bạc trong lò sưởi. Hắn đã cụp mắt xuống, nhìn ánh lửa đỏ, chậm rãi nói: "Ta không gây chuyện nữa, nàng cũng đừng làm Thái hậu này nữa, được không?"
Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi từ từ lắc đầu.
Nàng cong môi, giọng nói như đang đùa giỡn của trẻ con: "Hồi nhỏ đọc sách, tiên sinh dạy rằng 'Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách'."
Câu nói thật tầm thường, dường như đứa trẻ nào mới đi học cũng đều được yêu cầu học thuộc lòng. Quen thuộc đến mức khiến nó mất đi sức mạnh vốn có, chỉ còn là một khẩu hiệu trống rỗng.
Khuôn mặt thiếu nữ non nớt, ngây thơ, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.
"Ta muốn thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, đoàn tụ cùng gia đình, không có chiến tranh, không có sinh ly tử biệt. Ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng phồn hoa của kinh thành được tái hiện trong những năm tháng còn sống. Có thể góp một phần sức lực cho thịnh thế, là chí hướng mà ta nguyện c.h.ế.t không từ."
Thẩm Hồi mím môi cười, nàng cụp mi nhìn than hồng đang cháy, có chút ngại ngùng.
"Ngươi đừng chê cười ta. Những lời này nghe có vẻ hoa mỹ, ngày thường ta không dám nói với người khác, sợ bị người ta chế giễu là ngây thơ, ấu trĩ. Nhưng ta nói đều là lời thật lòng, từ khi còn nhỏ bị nhốt trong khuê phòng đã nghĩ như vậy rồi. Mấy năm nay dù trải qua bao nhiêu chuyện, thời gian trôi qua, thế sự thay đổi, chí hướng cất giấu trong lòng, chưa bao giờ thay đổi."
Bùi Hoài Quang hỏi: "Ngay cả khi nàng biết thân thể mình không chịu nổi sự vất vả này, thà rằng để bản thân c.h.ế.t yểu?"
"Sống rất tốt." Thẩm Hồi nghiêm túc nói, "Từ xưa đến nay, bảo vệ đất nước có biết bao nhiêu tướng sĩ đã hy sinh trên chiến trường, cải cách đổi mới cũng có vô số văn nhân học sĩ lấy tính mạng mở đường. Ta chỉ là vất vả một chút, thì có sao đâu."
Một lúc lâu sau, Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, nói: "Con cái do Thẩm Nguyên Hồng nuôi dạy quả nhiên đều rất có cốt cách."
Trầm Nguyệt gõ cửa bên ngoài, Thẩm Hồi bảo nàng vào.
Trầm Nguyệt dẫn theo hai tiểu thái giám, ôm một chồng tấu chương cao ngất đi vào, đặt lên bàn làm việc.
Vì đã định ngày về, nên rất nhiều tấu chương đã được gửi đến kinh thành trước. Thẩm Hồi vừa mới về, tấu chương từ khắp nơi gửi đến đã chất cao như núi.
Trầm Nguyệt nhíu mày, hỏi: "Thái hậu muốn xem tấu chương lúc nào ạ? Hay là tắm rửa trước?"
"Ta xem ngay bây giờ. Xem xong trước khi đi ngủ rồi tắm rửa." Thẩm Hồi nói xong liền đứng dậy, xách váy dài nặng nề đi về phía bàn làm việc, khi đi ngang qua Bùi Hoài Quang, nàng theo bản năng đặt tay lên vai hắn, mượn làm điểm tựa.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn bàn tay đặt trên vai mình, mỉm cười.
Trầm Nguyệt bưng trà gừng, bánh ngọt, và các loại kẹo mà Thẩm Hồi yêu thích đến.
Thẩm Hồi ngồi xuống sau chồng tấu chương chất cao như núi, bắt đầu nghiêm túc xem xét phê duyệt.
Bùi Hoài Quang xoay người, tay đặt trên lưng ghế, nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi không ngẩng đầu lên, cũng biết Bùi Hoài Quang đang nhìn mình. Nàng vừa cầm bút son phê duyệt tấu chương, vừa nói: "Ở đây có kẹo, ngươi ăn không?"
"Không ăn."
Thẩm Hồi "Ồ" một tiếng, đặt tấu chương đã phê duyệt sang một bên, cầm lấy một bản khác.
Bàn làm việc lạnh lẽo, chồng tấu chương cao ngất, càng làm nổi bật sự nhỏ nhắn, yếu đuối của Thẩm Hồi. Bóng dáng nàng in trên cửa sổ tuy mảnh mai nhưng thẳng tắp.
Đêm dài dằng dặc, trà nóng trên bàn mỗi khi nguội sẽ được Trầm Nguyệt kịp thời thay trà mới. Ấm trà nóng nối tiếp ấm trà nóng được đưa lên. Đợi nàng xử lý xong chồng tấu chương chất đống này, đêm nay có thể ngủ được một canh giờ cũng coi như là may mắn rồi.
Bùi Hoài Quang lặng lẽ nhìn Thẩm Hồi.
Đôi khi, Bùi Hoài Quang ước gì Thẩm Hồi chỉ là một tiểu nữ tử dựa dẫm vào hắn. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Hắn biết rõ Thẩm Hồi không phải là tiểu nữ nhân chỉ biết dựa dẫm vào hắn.
Hắn càng biết rõ, chính vì Thẩm Hồi không phải là tiểu nữ nhân nhu nhược chỉ biết yêu đương nam nữ, mới thu hút hắn.
Nàng cười ngượng ngùng, trên mặt mang vẻ ngây thơ của thiếu nữ, nói ra chí hướng kiên định của mình. Nàng nói nàng sợ người khác chê cười nàng ngây thơ.
Nhưng Bùi Hoài Quang nhìn nàng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lòng.
Những lời đó, khi còn nhỏ mới học vỡ lòng, hắn cũng từng đọc to, thề thốt.
Hắn yêu nàng chính là vì bất kể gặp phải nghịch cảnh nào, nàng cũng luôn lạc quan hướng về phía trước, dù sức lực nhỏ bé, cũng dốc hết sức mình, dù đi trong bóng tối, cũng vẫn kiên định dũng cảm, tự mình mở ra một con đường.
Bùi Hoài Quang từng hỏi Thẩm Hồi nếu g.i.ế.c hắn có thể cứu hàng triệu sinh linh trong một thành trì, nàng sẽ lựa chọn như thế nào.
Thẩm Hồi không biết, khi nàng nói sẽ chọn g.i.ế.c hắn, Thẩm Hồi trong mắt hắn lúc đó khiến hắn si mê đến nhường nào.
Nàng nên như vậy.
Nàng như vậy, mới là người khiến hắn chìm đắm.
Tình cảm sâu đậm trên thế gian rất đáng quý, nhưng nếu bóc tách lớp tình cảm nồng nàn này ra, thì hai người gắn bó với nhau, chỉ có tình cảm là không đủ, còn cần hai trái tim có sức hút lẫn nhau.
Người hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, khiến người ta cảm động, nhưng chưa đủ.
Cả đời này, không thể chỉ mải mê với tình yêu. Ngoài tình yêu, cần phải có sự kiên trì, có bản ngã, trở thành một người tốt hơn, mới có thể nhận được sự ưu ái xứng đáng.
Chí hướng?
Bùi Hoài Quang hiểu được sức mạnh và khát khao xuất phát từ nội tâm của Thẩm Hồi khi nàng nỗ lực vì những gì mình hướng đến. Hắn cũng từng có, nếu như g.i.ế.c người, diệt trừ cũng được coi là chí hướng.
Con người có chí hướng, con đường phía trước sẽ không còn m.ô.n.g lung, dù tối tăm và lạnh lẽo, vẫn luôn có hy vọng.
Cũng giống như Thẩm Hồi.
Vậy còn hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-193.html.]
Bùi Hoài Quang chậm rãi xoay xoay cây móc dài cắm trong than bạc, vẻ mặt vô cảm nhìn nó dần dần bị nung đỏ.
Buổi sáng, Bùi Hoài Quang rời khỏi hoàng cung, trở về phủ ngoài cung - A Mẫu và A thúc được hắn an táng ở đây.
Bùi Hoài Quang đi trên con phố nhộn nhịp, tiếng ồn ào
Kinh thành lạnh lẽo, không thích hợp cho vải thiều sinh trưởng. Cây vải thiều kia vẫn được hắn cẩn thận mang về kinh thành.
Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, than lửa được đốt khắp nơi, ấm áp như mùa xuân. Cây vải thiều héo úa, không còn sức sống.
·
Vương Lai thúc ngựa phi nước đại, vào đến cung, không thể cưỡi ngựa nữa, liền chạy như bay về phía Chiêu Nguyệt cung. Các cung nữ thái giám nhỏ trên đường vội vàng tránh đường.
“Đốc chủ làm sao vậy?”
Cung nữ nhỏ che miệng cười: “Chắc chắn là đi gặp A Hạ tỷ tỷ rồi!”
Vương Lai bước vào sân, cung nữ nhỏ thấy hắn, vội vàng cười. Vương Lai bước nhanh về phía trước, bỗng nhiên dừng bước. Hắn ngồi xổm xuống, rửa tay bằng tuyết đọng trong bồn hoa bên đường, rửa sạch vết m.á.u trên tay.
Cung nữ nhỏ nhanh nhẹn đưa khăn tay cho hắn.
Vương Lai lau tay, chỉnh lại y phục, hít sâu một hơi, mới bước vào trong.
Xán Châu đã sớm nghe thấy cung nữ nhỏ bên ngoài nói Vương Lai tới. Chỉ là con trai đang ngủ trong vòng tay nàng, vừa mới ngủ, nàng không dám động đậy, sợ đánh thức nó.
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn bóng dáng Vương Lai cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa.
Vương Lai sải bước vào, bước chân càng lúc càng nhanh, đến bên giường, dùng sức ôm Xán Châu vào lòng. Xán Châu ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc trên người hắn.
Vương Lai ôm chặt Xán Châu một lúc, mới hạ giọng hỏi: “Nàng có khỏe không?”
Xán Châu gật đầu trong lòng hắn, lại cười đẩy hắn: “Chàng ngốc à, cũng không biết nhìn con trước sao?”
Vương Lai lúc này mới buông Xán Châu ra, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ bên cạnh Xán Châu. Hắn chỉ liếc mắt một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Xán Châu. Hắn nhíu mày, trong mắt toàn là áy náy. Hắn hỏi: “Có đau không? Nàng có sợ không?”
Đường xá xa xôi, khi Xán Châu sinh nở, hắn không thể ở bên cạnh nàng, là lỗi của hắn.
Sao có thể không đau? Sao có thể không sợ? Chỉ là mọi chuyện đã qua, Xán Châu không muốn nhắc lại, sợ hắn lo lắng, chỉ nói mọi chuyện đều tốt, con cũng rất ngoan.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Vương Lai mới nhìn con trai lần nữa, kinh ngạc phát hiện nó đã tỉnh, mở to mắt cười với hắn.
Ánh mắt Vương Lai bất giác dịu dàng, kéo tay nhỏ của nó, hỏi: “Đã đặt tên chưa?”
Xán Châu ngẩn ra, mới nói: “Chàng hỏi tên Chưởng ấn đặt, hay tên Thái hậu đặt?”
Vương Lai kinh ngạc nhìn sang.
Xán Châu liền nói cho Vương Lai nghe tên mà Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang đặt cho con.
Vương Lai cười. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, trêu chọc: “Cẩu Thặng? Cẩu Thặng!”
Đứa nhỏ không hiểu, chỉ nhìn Vương Lai cười.
“Nàng xem, nó thích cái tên này.” Vương Lai nói.
Xán Châu trừng mắt liếc hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật là cha nuôi nào con trai nấy!”
Xán Châu lại nói: “Đúng rồi, có chuyện ta phải hỏi chàng. Đứa nhỏ này... chúng ta vốn định nuôi bên cạnh Chưởng ấn và Thái hậu. Chưởng ấn chê trẻ con phiền phức, chắc là muốn đợi nó lớn hơn một chút mới đón đi. Vậy nó họ gì? Bên Chưởng ấn, hình như không định cho nó họ Bùi.”
Vương Lai nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai cảm thấy rất thú vị, nghe Xán Châu nói, liền đáp: “Cứ chờ xem ý Chưởng ấn đã. Thái hậu không phải đặt tên là Thiện Quả sao? Tạm thời cứ họ Thiện vậy.”
Hắn cúi người, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
·
Thẩm Hồi chỉ ngủ một canh giờ, sắc mặt rất kém. Nàng ngồi bên bàn vuông, đặt cổ tay lên gối dựa, để Du Trạm tới bắt mạch.
Du Trạm thu tay lại. Hắn nhìn Thẩm Hồi, muốn khuyên nàng nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng lời còn chưa nói ra, hắn biết Thẩm Hồi nội tâm cố chấp đến nhường nào, e rằng mình khuyên cũng vô ích, liền không nói.
Ngược lại Thẩm Hồi cười nói trước: “Biết Du thái y muốn nói gì. Chỉ là vừa hồi kinh còn nhiều việc, mấy ngày nữa sẽ không vất vả như vậy.”
Du Trạm gật đầu, nói: “Biết Thái hậu có chừng mực, thần cũng yên tâm.”
Hắn lại thêm một phương thuốc bổ, để Thẩm Hồi những ngày này ăn uống tẩm bổ nhiều hơn. Cuối cùng nhắc nhở Thẩm Hồi chuỗi hạt trên cổ tay nàng chắc đã hết thuốc, nên để cung nữ xâu lại một chuỗi mới. Còn cách làm, hắn đã nói với Thập Tinh khi tới đây trước đó.
Thẩm Hồi yên lặng nghe Du Trạm nói xong, nàng ôn tồn hỏi: “Gần đây y quán có bận không?”
“Vừa hồi kinh, cũng hơi bận.”
Thẩm Hồi cong môi, lại hỏi: “Du thái y lát nữa trực tiếp về Thái y viện, hay đến chỗ Thiên Nhu bắt mạch?”
“Thái y trước đây phụ trách Đinh chủ tử đã hết nghỉ phép, không cần thần qua đó nữa.” Du Trạm ngẩng đầu, ôn hòa như trước.
Thẩm Hồi im lặng một lúc, mới hỏi tiếp: “Biểu huynh của Du thái y khỏe không?”
Du Trạm khẽ giật mình, có chút bất ngờ nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi mỉm cười nhìn hắn.
Du Trạm mỉm cười đáp lại: “Biểu huynh cũng giống Thái hậu, là bệnh bẩm sinh. Mấy năm nay, cơ thể vẫn luôn như vậy.”
Hắn nhìn Thẩm Hồi, hàng mi cong cong ẩn chứa nụ cười ôn hòa.
Thẩm Hồi im lặng một lúc, mới nói: “Nghe nói huynh ấy đã đến kinh.”
“Phải.” Du Trạm đáp.
Nàng đã biết, hắn cũng không cần giấu giếm. Hắn cả đời quang minh lỗi lạc, không có gì phải che giấu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!