Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 191

Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:02:47
Lượt xem: 48

Chương 191: Vợ Hồi

【Chương 191】

Rất lâu sau, Thẩm Hồi mới quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Hoài Quang. Nàng sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng giấu Giác tiên sinh ra sau lưng, lại cảm thấy không an toàn, luống cuống đặt nó trở lại trong gối ôm giấu đi.

Bùi Hoài Quang chậm rãi bước về phía nàng, bước vào lồng thủy tinh.

“Cái đó…” Thẩm Hồi muốn giải thích, nhưng nàng biết giải thích thế nào đây? Không được, nàng không muốn để Bùi Hoài Quang biết bức thư giấu trong Giác tiên sinh.

Nàng ngẩng mặt lên, nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, nhẹ nhàng lắc lắc, lại kéo kéo, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình. Nàng dựa vào người hắn, dựa vào cánh tay hắn, mềm giọng chuyển đề tài: “A Mẫu còn quen không?”

“Lấy ra.” Bùi Hoài Quang mở miệng.

Thẩm Hồi nhíu mày, ôm chặt cánh tay Bùi Hoài Quang không buông.

Bùi Hoài Quang rất kiên nhẫn, hắn không nói thêm gì nữa, im lặng chờ đợi. Sự im lặng giằng co này khiến Thẩm Hồi cảm thấy rất xấu hổ. Rất lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi Bùi Hoài Quang, dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Ta đã nói rồi, ta chỉ cần ngươi, không cần dùng những thứ đó…”

Bùi Hoài Quang nghiêng mặt, nhìn Thẩm Hồi, thản nhiên nói: “Nhưng ta không có thứ đó.”

Thẩm Hồi cẩn thận quan sát sắc mặt Bùi Hoài Quang, đột nhiên không dám nói thêm gì nữa, sợ nói sai. Nàng nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, nắm chặt.

Bùi Hoài Quang cúi người, lấy gối ôm.

Thẩm Hồi nắm lấy cổ tay hắn, muốn ngăn cản, nhưng sức lực nhỏ bé của nàng rõ ràng không có tác dụng gì. Bùi Hoài Quang kéo gối ôm ra, nhìn Giác tiên sinh và bàn tay ngọc đang yên lặng nằm bên trong. Một lúc sau, hắn mới đưa tay lấy Giác tiên sinh.

Giác tiên sinh này là do hắn tự tay khắc cho Thẩm Hồi, dùng ngọc liệu cực tốt, chạm vào rất ấm, bị đôi tay Thẩm Hồi nắm chặt lâu như vậy, cả Giác tiên sinh tỏa ra hơi ấm.

“Xem ra nương nương đã chơi rất lâu, khiến nó nóng lên rồi.”

Thẩm Hồi há miệng, lo lắng nhìn Giác tiên sinh trong tay Bùi Hoài Quang, sợ hắn phát hiện ra bức thư tuyệt mệnh giấu bên trong.

Bùi Hoài Quang lại nói: “Chưa đổ nước nóng vào mà đã có nhiệt độ này, nếu đổ nước nóng vào thì không biết sẽ nóng đến mức nào.”

Không đợi Thẩm Hồi trả lời, Bùi Hoài Quang cụp mắt nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn Giác tiên sinh ngẩn người.

“Hả?” Thẩm Hồi lúc này mới nhìn lại, nàng không nghe thấy Bùi Hoài Quang vừa nói gì.

Bùi Hoài Quang đột nhiên cười, trả Giác tiên sinh cho nàng.

Thẩm Hồi lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất Giác tiên sinh vào gối ôm. Nàng quay đầu lại, thấy Bùi Hoài Quang đã đi ra khỏi lồng thủy tinh.

Hắn đứng bên chiếc bàn dài trước cửa sổ, quay lưng về phía Thẩm Hồi, dường như đang chỉnh bấc đèn.

“Hoài Quang?” Thẩm Hồi nhìn bóng lưng hắn, nhẹ nhàng gọi.

“Ừ.” Bùi Hoài Quang đáp lại, giọng điệu không nghe ra điều gì khác thường.

Thẩm Hồi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy tâm trạng hắn không được tốt lắm. Một lúc sau, Thẩm Hồi ngửi thấy mùi gì đó cháy khét.

 Hoạn Sủng - Chương 191: Đêm xuân ngắn ngủi

Thẩm Hồi bước ra khỏi chiếc lồng thủy tinh, từng bước tiến về phía Bùi Hoài Quang. Càng đến gần, mùi khét càng nồng nặc. Mãi đến khi nàng đứng bên cạnh Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi mới nhìn rõ – hắn đang cầm ngọn nến, mặt không chút cảm xúc mà đốt chính bàn tay mình.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Thẩm Hồi kinh ngạc trợn to mắt, vội vàng muốn giật lấy ngọn nến trong tay Bùi Hoài Quang.

“Cẩn thận, đừng để bị thương.” Bùi Hoài Quang dịch cây nến sang chỗ khác, tránh để lửa làm nàng bị bỏng.

Hắn nói: “Nương nương chẳng phải nói không muốn dùng những thứ đó, chỉ muốn ta sao? Thứ ta thiếu khi dùng sẽ nóng, ta chỉ có thể đốt tay mình, để nó cũng có chút nhiệt độ.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bùi Hoài Quang mỉm cười, chậm rãi lật bàn tay phải lại, dùng ngọn nến đốt mặt còn lại của ngón tay dài.

Nước mắt Thẩm Hồi lập tức rơi xuống.

“Khóc cái gì?” Ánh mắt Bùi Hoài Quang dừng trên mặt nàng.

Từ đầu đến cuối, hắn dường như không hề có chút d.a.o động cảm xúc nào, nét mặt vẫn luôn nhàn nhạt, tựa như không biết đau.

Thẩm Hồi đặt tay lên ngực, nhìn hắn nói: “Đau…”

Bùi Hoài Quang lúc này mới đặt cây nến xuống, kéo cổ tay nàng, ngón tay đặt lên mạch của nàng, hỏi: “Sao vậy?”

Vừa dứt lời, Bùi Hoài Quang mới hiểu ra nàng nói nàng đau lòng.

Bùi Hoài Quang buông cổ tay Thẩm Hồi ra, lòng bàn tay thuận thế đặt lên eo nàng, rồi lại chuyển ra sau lưng, ôm nàng vào lòng, sau đó dùng mu bàn tay vừa bị lửa đốt nhẹ nhàng cọ xát vào mặt Thẩm Hồi, chậm rãi hỏi nàng: “Nhiệt độ này có đủ không?”

Thẩm Hồi cụp mắt xuống, nước mắt lăn dài trên má. Nàng hít sâu một hơi, nén nước mắt lại, đôi mắt còn đọng nước chưa kịp lau, nàng ngẩng lên nhìn Bùi Hoài Quang, nghiêm túc nói: “Tay ngươi rất đẹp, ta thích nhất dáng vẻ sạch sẽ của nó, ta không muốn nhìn thấy vết bỏng trên ngón tay ngươi.”

Bùi Hoài Quang nói được, rồi buông bàn tay đang nhẹ nhàng cọ xát vào má Thẩm Hồi xuống, những ngón tay thon dài từ từ cuộn lại, giấu ra sau lưng.

Thẩm Hồi áp mặt vào n.g.ự.c hắn – áp vào nơi trái tim hắn đang đập, sau đó vòng tay qua eo hắn, nắm lấy tay hắn.

Bùi Hoài Quang nhìn những cành lá lay động in bóng trên giấy cửa sổ. Một lát sau, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai mỏng manh của Thẩm Hồi, nụ hôn nhẹ nhàng dần dần di chuyển xuống, hắn nâng mặt Thẩm Hồi lên, hôn lên ngũ quan của nàng.

Đôi mắt cụp xuống quan sát biểu cảm tinh tế của nàng, rồi dùng bàn tay bị bỏng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Rõ ràng ban đầu, hắn chỉ hờ hững dùng thân thể nàng để mua vui, để thăm dò xem mình có còn chút động lòng nào với tình yêu nam nữ hay không. Thời gian dần trôi, giờ đây đã biến thành hắn muốn làm nàng vui lòng. Sự nhạy bén và thông minh của Bùi Hoài Quang khiến hắn dễ dàng học được cách làm thế nào để nàng thoải mái hơn trong vòng tay mình.

Bùi Hoài Quang bế Thẩm Hồi vào trong lồng thủy tinh.

Nến cháy hết, không ai đến thêm.

Cửa sổ không biết từ lúc nào đã bị gió đêm thổi mở một nửa, ánh trăng tràn vào phòng, càng khiến chiếc lồng thủy tinh trở nên lung linh huyền ảo. Hai người nằm đối diện nhau, nhìn nhau trong tấm thảm mềm mại trắng muốt hỗn độn.

Hơi thở Thẩm Hồi có chút gấp gáp, khóe mắt ửng đỏ còn vương chút ướt át. Nàng dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Bùi Hoài Quang, đôi mày cau lại, nàng thì thầm như đang nói mê: “Ngài dạy ta… ta… ta phải làm sao để cũng có thể khiến ngươi vui vẻ hơn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-191.html.]

Bùi Hoài Quang khẽ cười.

“Dáng vẻ say đắm này của nương nương đối với ta chính là thuốc độc.” Bùi Hoài Quang đến gần, dịu dàng hôn lên đôi mắt say mèm của Thẩm Hồi, giọng nói hắn mang theo ý cười, “Được thấy dáng vẻ say mê này của bảo bối, chính là khoái cảm lớn nhất của ta.”

Thẩm Hồi phản ứng có chút chậm chạp, những cảm xúc khác lạ cuộn trào trong lòng. Nàng chớp chớp mắt, chậm rãi che tai lại, rồi quay người, đưa lưng về phía Bùi Hoài Quang. Dù nàng đã che tai lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Bùi Hoài Quang.

Hắn như vậy… dường như đang nói thật.

“Lúc ngươi đến ta đang ôm thứ đó, không phải vì…” Thẩm Hồi có chút áy náy cắn môi, mới nói tiếp, “mà là vì ta đã giấu một bức thư trong đó, một bức thư cho ngươi. Ta… ta lấy không ra…”

“Thư?” Bùi Hoài Quang ngồi dậy, lấy chiếc  giác tiên sinh trong thùng gối ra.

Thẩm Hồi lại chậm rãi quay người lại, nhìn Bùi Hoài Quang: “Là bức di thư viết vào đêm trước khi quyết định g.i.ế.c giết vua.”

Thẩm Hồi lại làm nũng thêm một câu: “Chỉ viết di thư cho một mình ngươi thôi đấy!”

Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thẩm Hồi, úp ngược chiếc giác tiên sinh, nhẹ nhàng gõ một cái, một lực truyền vào bên trong, chạm vào cạnh hoa văn, cuối cùng bức thư cũng rơi ra.

Bùi Hoài Quang nhặt bức thư rơi trên tấm thảm mềm mại trắng muốt lên, mở ra.

Thẩm Hồi chống người dậy một chút, lo lắng nhìn biểu cảm trên mặt Bùi Hoài Quang. Nhưng Bùi Hoài Quang cụp mắt xuống, mặt không chút cảm xúc xem hết bức di thư này.

Bùi Hoài Quang xem rất lâu.

Thẩm Hồi cảm thấy với tốc độ đọc của Bùi Hoài Quang, đáng lẽ hắn đã xem xong từ lâu rồi mới phải…

“Thẩm Hồi.”

Người vừa lúc trước còn gọi nàng là bảo bối với vẻ nồng nàn say đắm, sau khi xem xong bức di thư nàng để lại cho hắn, liền bắt đầu gọi cả họ lẫn tên nàng.

Thẩm Hồi miễn cưỡng ngồi dậy, nàng cúi đầu, dùng ngón tay gãi gãi mặt, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, có chút lúng túng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã có quan hệ thân mật như vậy rồi, đừng gọi cả họ lẫn tên nữa… Nghe đáng sợ quá…”

“Tsk, thật là một bức di thư chỉ để lại cho ta.” Bùi Hoài Quang dùng bức di thư đó gõ lên đầu Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi muốn giật lấy bức thư trong tay Bùi Hoài Quang, Bùi Hoài Quang hơi nâng tay lên, nàng liền không với tới được. Nàng không còn cách nào khác, bắt đầu làm nũng: “Bảo bối buồn ngủ rồi, bảo bối muốn ngủ…”

Nàng mổ hai cái lên mặt Bùi Hoài Quang, tiếp tục mè nheo: “Không có phu quân ôm, bảo bối không ngủ được… Phu quân tốt, phu quân tốt… Phu quân là tốt nhất…”

Bùi Hoài Quang liếc nhìn dáng vẻ làm nũng của nàng, nửa ngày mới nói: “Diễn quá rồi.”

Thẩm Hồi khẽ ho một tiếng, lập tức đỏ mặt im bặt. Nàng cúi đầu, ánh mắt dừng trên “chỗ đó” trắng nõn mềm mại của hắn. Nàng không nhịn được, đưa tay ra, dùng ngón tay khều khều.

Bùi Hoài Quang không có phản ứng gì, Thẩm Hồi nắm chặt, dè dặt hỏi: “Ta có thể hôn thêm một cái nữa không?”

Bùi Hoài Quang im lặng hồi lâu, mới nói ra câu hắn đã muốn nói từ lần trước: “Nương nương vẫn luôn giữ lễ như vậy.”

Thẩm Hồi ngẩng lên nhìn hắn, nhưng Bùi Hoài Quang lại kéo chăn lên, đắp lên người nàng, ôm nàng nằm xuống, ru nàng ngủ.

Tấm chăn mỏng mùa hè phủ lên đầu, tầm nhìn vốn đã mờ ảo lập tức tối đen như mực. Thẩm Hồi thích nghi một lúc, mới nhìn rõ đôi mắt Bùi Hoài Quang đang nhìn nàng trong bóng tối.

Thẩm Hồi nhẹ nhàng tiến lại gần, dựa sát vào hắn hơn một chút. Nàng mò mẫm trước ngực, tìm thấy bàn tay phải bị bỏng của Bùi Hoài Quang, cẩn thận nắm lấy ngón tay thon dài của hắn, áp lòng bàn tay hắn lên n.g.ự.c mình.

Bức di thư đó, yên lặng nằm bên gối.

Trong bức di thư này, Thẩm Hồi viết như thế này –

Ta không biết ngươi có nhìn thấy bức thư này không, và khi nào thì nhìn thấy bức thư này. Khi ngươi nhìn thấy bức thư này, ta chắc đã không còn nữa. Đúng rồi, ngươi lại mất đi một người thân. Những lời không kịp nói trực tiếp với ngươi, những lời không thể nói trực tiếp với ngươi, xin viết hết ra đây.

Bùi Hoài Quang, ngươii chính là một tên khốn nạn.

Suy đi nghĩ lại, điều muốn nói với ngươi nhất, lại là mắng ngươi một trận.

Đúng vậy, mắng ngươi một trận.

Trên đời này sao lại có kẻ khốn nạn như ngươi chứ!

Nói nhỏ với ngươi nhé, ta hoàn toàn không hiền lành độ lượng như ngươi nghĩ đâu. Thật ra ta rất hay để bụng đấy. Trong lòng ta có một quyển sổ nhỏ, những chuyện ngươi bắt nạt ta, ta đều ghi lại trong đó hết rồi!

Ngươi vẽ hoa mai đỏ lên người ta, còn cố ý dọa ta, để cho những người đó xông vào mới chịu khoác áo che mặt cho ta! Nguoqi làm ta lạnh cóng! Đừng tưởng ta không biết rõ ràng nguoqi đã nhìn thấy ta run cầm cập vì lạnh! Ngươi có biết bị cảm lạnh khó chịu đến mức nào không? Làm ta tái phát bệnh cũ, n.g.ự.c đau đầu cũng đau chỗ nào cũng đau, ngày nào cũng phải uống nhiều thuốc như vậy. Thuốc thật sự rất đắng, ăn bao nhiêu kẹo cũng không bù đắp nổi vị đắng đó…

Bùi Hoài Quang, tên khốn nạn nhà ngươi, cả ngày nghĩ ra đủ trò, đột nhiên bắt cóc ta khỏi thuyền như vậy, đến cả quần áo để thay cũng không cho ta mang theo!

Còn nữa, ngài bắt ta giả xấu, ta hoàn toàn không thích cái mặt đầy sẹo giả đó!

Còn nữa còn nữa, ngươi vứt ta ở quán trọ để ta đói bụng cả ngày, như vậy có quá đáng không? Dù sao lúc ngươi nhìn thấy bức thư này ta cũng đã không còn nữa, ta có thể nói cho ngươi biết, hôm đó ở quán trọ ta đã dùng hết tất cả những lời mắng người mà ta biết, mắng ngươi cả ngày!

Còn nữa… chuyện cố tình để người nhà ta bắt gặp chúng ta, rồi lại xóa ký ức của họ đi. Ta có thể ghi hận ngươi cả đời! Đừng tưởng ta bênh vực ngươi trước mặt người nhà, nói những lời tốt đẹp về ngươi, là đồng ý với cách làm của ngươi nhé! Hành động gì mà kỳ quặc vậy chứ, ngươi chính là ỷ vào việc ta mềm lòng đồ khốn nạn! May mà bà ngoại rộng lượng không buồn lòng, nếu bà ngoại bị dọa, xem ta có tha cho ngươi không!

Còn nữa…

Thôi bỏ đi.

Dù sao Bùi Hoài Quang ngươi cũng là một tên khốn nạn.

Âm phủ không biết có tối hay không, ta đợi ngươi xuống đó, sẽ tiếp tục mắng vào mặt ngươi.

– phu nhân của ngươi, Hồi.

Trên tờ giấy, còn có một chút vệt nước mắt.

【Lời tác giả】

Hồi: Dùng tất cả những lời tục tĩu mà ai  gia học được cả đời để mắng ngươi!!!!

Bùi:… Ngoài “đồ khốn nạn” ra, còn từ nào khác không?

 

Loading...