Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 189

Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:58:55
Lượt xem: 55

Trầm Nguyệt nhìn Thẩm Hồi với ánh mắt cầu cứu.

Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang một cái, vén tấm chăn mỏng trên đùi, đi về phía bàn sách. Thấy nàng muốn viết chữ, Trầm Nguyệt vội vàng bước theo, mài mực cho nàng.

Thẩm Hồi cầm bút suy nghĩ một lúc, viết hai chữ "Thiện Quả" lên giấy.

Mọi việc trên đời, đều có nhân quả.

Bùi Hoài Quang liếc nhìn hai chữ trên giấy trắng, nói: "Bế Cẩu Thặng đến cho ta."

Được rồi, đây là khăng khăng giữ cái tên mà hắn đặt.

Trầm Nguyệt khom người hành lễ, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Bùi Hoài Quang vừa lên tiếng, Xán Châu liền cho con b.ú lần cuối, rồi trao đứa bé cho Trầm Nguyệt. Nhìn đứa trẻ say ngủ trong vòng tay Trầm Nguyệt, lòng Xán Châu đầy lưu luyến. Dù đã chuẩn bị sẵn nhũ mẫu, nhưng vì biết đứa bé sẽ được nuôi dưỡng bên cạnh Bùi Hoài Quang, nên những ngày qua Xán Châu không để nhũ mẫu chăm sóc, dù thân thể bất tiện cũng tự mình làm mọi việc.

Xán Châu quay mặt đi, cố nén nỗi đau, kìm nén tất cả sự không nỡ.

"Xán Châu..." Trầm Nguyệt nhìn ra sự không nỡ của nàng, muốn an ủi, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.

"Đi đi." Xán Châu gượng cười.

Trầm Nguyệt cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng, chậm rãi xoay người.

"Chờ đã." Xán Châu lại gọi nàng. Nàng xuống giường, cẩn thận kéo chặt chiếc chăn nhỏ quấn quanh con trai, rồi nhẹ nhàng che kín đầu và mặt, tránh gió lạnh bên ngoài.

·

Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang cùng nhau dùng bữa tối, nàng lười biếng tựa vào trường kỷ, xem qua chồng tấu chương chất đống gần đây.

Quả nhiên, ấu đế vừa lên ngôi, bốn phương đều nổi dậy. Không ít nghĩa quân lại có động tĩnh lớn, thậm chí một số nước láng giềng cũng liên tục điều động binh mã ở biên giới.

Có lẽ do ngồi lâu, dù trường kỷ đã trải thảm mềm mại, Thẩm Hồi vẫn cảm thấy không thoải mái, mấy lần đổi tư thế. Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang đang đứng sau bàn làm việc, say sưa vẽ tranh sơn hà. Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng. Thẩm Hồi lập tức cong mắt cười, nhìn hắn chằm chằm.

Bùi Hoài Quang nhìn nàng một lát, đặt bút xuống, gác bức tranh sơn hà sang một bên, đi về phía Thẩm Hồi, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thẩm Hồi nhanh chóng nhích lại gần, mềm mại tựa vào lòng hắn, gáy dựa vào cánh tay hắn, xem những tấu chương khô khan trong lòng hắn.

Thẩm Hồi rất hiểu rõ bản thân, nàng biết mình trước đây chưa từng tiếp xúc với triều chính, nay mọi việc rối ren chất chồng, nàng không dám tự phụ, cẩn thận xử lý từng việc một.

Không lâu sau, Trầm Nguyệt bế đứa bé vào.

Thẩm Hồi đặt tấu chương vừa xem xong xuống, ngồi thẳng dậy, tò mò nhìn đứa bé mà Trầm Nguyệt đưa tới, nàng cau mày ra hiệu một hồi, mới đưa tay về phía Trầm Nguyệt.

"Bế như vậy sao?"

"Không phải vậy. Phải như thế này." Trầm Nguyệt đặt đứa bé vào lòng Thẩm Hồi, giúp nàng điều chỉnh tư thế.

Thẩm Hồi nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng, nhíu mày. Nàng cứ giữ nguyên tư thế cứng nhắc như vậy một lúc, cảm thấy hơi quen rồi, mới cho Trầm Nguyệt lui xuống.

Trầm Nguyệt có chút không yên tâm, trước khi đi dặn dò Thẩm Hồi, nhũ mẫu đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể gọi bất cứ lúc nào.

Thẩm Hồi tò mò nhìn đứa nhỏ trong lòng, Bùi Hoài Quang nghiêng đầu nhìn nàng.

Vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, Thẩm Hồi hơi cử động, đứa bé trong lòng liền cựa quậy. Động tác tuy nhỏ, nhưng nàng lại cảm thấy như đất rung núi chuyển, vô cùng căng thẳng.

Một lúc lâu sau, xác định đứa bé vẫn chưa tỉnh giấc, Thẩm Hồi mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng mỉm cười nhìn Bùi Hoài Quang, hạ giọng: "Ngài có muốn bế thử không?"

Bùi Hoài Quang khịt mũi cười, liếc nhìn nàng với vẻ khinh thường.

Một lúc sau, Thẩm Hồi mới nhỏ giọng nói: "Ta hơi mỏi tay rồi..."

"Chậc," Bùi Hoài Quang khẽ cười, "Mỏi tay thì đặt sang một bên chứ sao."

Đúng rồi.

Thẩm Hồi chợt nhận ra. Nàng chậm rãi xoay người, rồi cẩn thận cúi xuống, đặt đứa bé trên trường kỷ, động tác chậm chạp như bà lão trăm tuổi. Xác định đặt hắn lên trường kỷ cũng không đánh thức hắn, Thẩm Hồi lại thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Hoài Quang cúi đầu, lại lấy một quả lựu, bóc cho Thẩm Hồi ăn.

Thẩm Hồi hơi mất tập trung, ăn một miếng lựu, lại quay đầu nhìn đứa bé nằm bên trong.

-- Sao hắn vẫn còn ngủ? Hắn cứ ngủ mãi như vậy có bình thường không? Trẻ con không phải đều hay khóc hay quấy sao? Hắn có bị ốm không? Có cần phải quấn chăn kín mít như vậy không? Hắn có bị nóng không? Nhưng mà trước khi đi Trầm Nguyệt không nói phải cởi ra, tự ý cởi ra hắn có bị lạnh không? Sao hắn vẫn ngủ mãi vậy?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bùi Hoài Quang liếc nhìn vẻ mặt mất tập trung của nàng, lên tiếng: "Thẩm Hồi."

Thẩm Hồi lập tức đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng: "Ngài nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức hắn!"

Bùi Hoài Quang bóp má Thẩm Hồi, banh miệng nàng ra, rồi nhét hết lựu đã bóc trong lòng bàn tay vào miệng nàng.

Miệng đầy vị ngọt thanh. Thẩm Hồi cố gắng ăn lựu trong miệng, nhưng Bùi Hoài Quang nhét quá nhiều, nước lựu chảy ra từ khóe miệng.

Thẩm Hồi xấu hổ đỏ mặt, định tìm khăn lau miệng, Bùi Hoài Quang vốn luôn lạnh lùng bỗng nhiên thấy nàng như vậy thì bật cười, hài lòng bóp mặt nàng, l.i.ế.m nước lựu ở khóe miệng nàng.

Thẩm Hồi chống tay lên n.g.ự.c hắn, nhẹ nhàng lùi lại.

Ngay sau đó, đứa bé đang ngủ say bỗng nhiên khóc ré lên.

"Oa--"

Tiếng khóc như sấm.

Thẩm Hồi giật mình, hai vai run lên, mới hiểu ra là đứa bé đang khóc. Nàng luống cuống nhìn xem tại sao hắn khóc, cố gắng nhớ lại cách người khác dỗ dành trẻ con lúc nhỏ, vụng về vỗ về hắn, nhưng tiếng khóc của hắn như không thể dứt, càng lúc càng to. Tiếng khóc của đứa bé vang vọng khắp lầu Hạo Khung.

Thẩm Hồi không thể tin được thân hình nhỏ bé như vậy lại có thể phát ra tiếng khóc thảm thiết như thế.

Không lâu sau, Trầm Nguyệt vội vàng chạy từ bên ngoài vào xử lý.

-- Thì ra là tè dầm.

Thẩm Hồi cau mày nhìn Trầm Nguyệt chăm sóc đứa nhỏ. Nàng không khỏi buồn bã và chán nản -- Đều là người chưa từng làm mẹ, tại sao Trầm Nguyệt lại có thể dỗ dành con ve sầu nhỏ này im lặng?

"Hoàng hậu nương nương, đêm nay có cần để nhũ mẫu trông nom hắn không?"

Thẩm Hồi lén nhìn Bùi Hoài Quang một cái, do dự một chút, chỉ bảo nhũ mẫu cho b.ú xong, thì bế đứa bé đến đây.

Hơn nữa, nàng muốn Bùi Hoài Quang ở lại, cùng nàng chăm sóc!

Nửa đêm trước, con ve sầu nhỏ đều ngủ yên. Khi Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang tắm rửa xong trở về tẩm điện, hắn đột nhiên lại gào khóc.

Nghe thấy tiếng khóc, Thẩm Hồi theo bản năng bịt tai lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-189.html.]

Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, nói: "Giao cho nhũ mẫu?"

"Không. Ta làm được!" Thẩm Hồi vội vàng bước tới, nhẹ nhàng lắc nôi, nàng lắc đến mức tay mỏi nhừ, tiếng khóc như sấm của hắn mới dần dần ngừng lại.

Từ đầu đến cuối, Bùi Hoài Quang không hề giúp đỡ, hắn ung dung nằm trong màn lụa.

Thẩm Hồi mệt mỏi bước vào màn lụa, mềm nhũn tựa vào lòng Bùi Hoài Quang. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày nói: "Cũng là con của ngài, ngài phải quản chứ."

"Nàng chắc chứ?" Bùi Hoài Quang dùng mu bàn tay khẽ vuốt ve má Thẩm Hồi.

Trong phút chốc, Thẩm Hồi nhớ đến chiếc tủ đựng đầy dụng cụ tra tấn trong thư phòng của Bùi Hoài Quang.

... Thôi bỏ đi.

Nàng gác cằm lên n.g.ự.c Bùi Hoài Quang, nhẹ nhàng cọ xát. Khi Bùi Hoài Quang nâng cằm nàng lên hôn, mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên.

Cho đến khi, con ve sầu nhỏ lại oa oa khóc.

Má Thẩm Hồi vẫn còn ửng hồng, vội vàng chỉnh lại vạt áo, chạy ra xem tại sao hắn lại khóc. Rõ ràng nhũ mẫu vừa mới cho b.ú xong, chắc không đói đâu!

Thẩm Hồi lại lắc nôi một lúc lâu, vẫn không thể ngăn tiếng khóc của hắn.

Chẳng lẽ lại tè dầm?

Thẩm Hồi do dự một chút, vội vàng cởi quần áo nhỏ của hắn. Càng vội càng loạn, dây áo nhỏ xíu của đứa bé bị nàng thắt nút chết.

"Hoài Quang, mau đến giúp ta với!"

Bùi Hoài Quang nhịn không được, lấy kéo ra cắt đứt dây áo bị thắt nút chết.

Thẩm Hồi cởi quần nhỏ của hắn, khó hiểu nói: "Hắn cũng không tè mà..."

Vừa dứt lời, đứa bé có giọng khóc to này đột nhiên tè ra. Dòng nước tiểu vọt cao, rơi lên vạt áo của Bùi Hoài Quang.

Sắc mặt Bùi Hoài Quang vốn đã không kiên nhẫn lập tức lạnh xuống.

Đứa nhỏ hình như biết mình gây họa, bỗng nhiên im bặt, không khóc nữa.

Thẩm Hồi sững sờ, nàng không kịp quản đứa bé gây họa, vội vàng lấy khăn lau vết nước tiểu trên vạt áo Bùi Hoài Quang.

Không, không nên lau!

Thẩm Hồi nhanh chóng nhận ra, trực tiếp cởi áo ngủ trên người Bùi Hoài Quang ra, chạy đi lấy áo mới cho hắn. Nàng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, sợ chỉ cần lơ là một chút, Bùi Hoài Quang sẽ bóp c.h.ế.t con ve sầu nhỏ.

Vẫn ổn, hắn đứng im tại chỗ, mặt lạnh tanh.

Cho đến khi Thẩm Hồi tự tay mặc áo ngủ sạch sẽ cho hắn, hắn mới cử động, chậm rãi thắt dây lưng, rồi ra tay với Cẩu Thặng đang ngủ trong nôi.

"Ngài muốn làm gì!" Giọng Thẩm Hồi trở nên the thé.

Bùi Hoài Quang mặt không cảm xúc nắm lấy một chân của Cẩu Thặng, xách ngược hắn lên, xoay người đi ra ngoài.

"Hoài, Hoài Quang!" Thẩm Hồi theo bản năng đuổi theo hắn, chạy được hai bước, lại quay lại, vội vàng lấy áo khoác ngoài choàng lên người, mới tiếp tục đuổi theo hắn.

Tư thế treo ngược đầu rõ ràng rất khó chịu, Cẩu Thặng nhỏ lại gào khóc thảm thiết, đánh thức cả lầu Hạo Khung.

Mới xa con chưa được nửa ngày, lòng Xán Châu đã đau như xé, huống chi còn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khóc.

... Con nàng vốn rất ngoan, tại sao rời khỏi vòng tay nàng lại khóc dữ dội như vậy? Chẳng lẽ Chưởng ấn đã làm gì hắn... Dù sao Chưởng ấn...

Không không không... Xán Châu tự nhủ phải bình tĩnh. Cho dù Chưởng ấn có ý đồ gì, Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở đó! Nhất định là do hai người họ không biết cách chăm con, nên đứa bé mới khóc suốt.

Xán Châu không ngừng tự an ủi mình.

Đêm đã khuya, Xán Châu vẫn không ngủ được. Thập Tinh biết nàng thương con, chạy đến trò chuyện cùng nàng.

"Xán Châu ngoan, đừng lo lắng. Hoàng hậu nương nương đã tìm sẵn bốn nhũ mẫu rồi, họ đều rất có kinh..." Thập Tinh chưa nói hết câu, cửa phòng bỗng nhiên bị một luồng gió mạnh từ bên ngoài đẩy bật ra.

Xán Châu và Thập Tinh lập tức quay đầu nhìn.

Một lúc sau, họ mới thấy Bùi Hoài Quang xách một chân Cẩu Thặng, đi về phía này. Cẩu Thặng nhỏ bị nghẹn đến mức mặt đỏ tía, vậy mà cũng không khóc được nữa.

Xán Châu sợ đến mức mặt mày tái mét, ngã lăn ra khỏi giường.

Bùi Hoài Quang cười khẩy, ánh mắt âm u khó đoán. Khi còn cách Xán Châu ba bốn bước, hắn lạnh lùng ném Cẩu Thặng đã bị xách suốt dọc đường về phía Xán Châu.

Xán Châu hoảng sợ ôm lấy con, theo bản năng kiểm tra hơi thở của con, rồi kiểm tra tay chân, thấy hắn vẫn ổn, Xán Châu thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp giải thích: "Hắn, hắn còn nhỏ, hắn khóc làm phiền Chưởng ấn, hắn..."

Bùi Hoài Quang cười lạnh lẽo, chỉ vào Xán Châu, ra lệnh: "Đợi đến khi hắn không khóc không quấy không tè dầm nữa, rồi hãy đưa đến cho ta!"

"Vâng vâng vâng..." Xán Châu run rẩy vội vàng đáp ứng.

Đợi Bùi Hoài Quang đi rồi, Xán Châu mới hoàn hồn. Đứa bé lớn hơn một chút sẽ không khóc không quấy nữa, nhưng không tè dầm? Ai mà chẳng tè chứ!

Xán Châu sững sờ, nhìn đứa con đang ngủ say trong lòng với vẻ khó tin. Chẳng lẽ... Tiểu tổ tông này đã tè lên người Chưởng ấn?

Xán Châu loạng choạng, suýt nữa ngã, may mà Thập Tinh bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng.

·

Thẩm Hồi đứng từ xa, thấy Bùi Hoài Quang trả con ve sầu nhỏ cho Xán Châu. Nàng đứng ở đầu cầu thang đợi Bùi Hoài Quang, cùng hắn sóng vai trở về tẩm điện.

Trở lại tẩm điện, Thẩm Hồi nhìn chồng tấu chương chất đầy trên bàn, đột nhiên cảm thấy xử lý chính sự cũng không quá phiền phức...

Ít nhất cũng nhẹ nhàng hơn chăm con nhiều.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Bùi Hoài Quang, nhỏ giọng nói: "Được rồi, sau này chỉ còn hai chúng ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Trải nghiệm chăm con nửa ngày kết thúc, tuyên bố thất bại.

Bùi:... Vẫn là g.i.ế.c người thú vị hơn

Hồi:... Ta vẫn nên phê tấu chương thôi

·

88 lì xì rơi ngẫu nhiên, mai phát

 

Loading...