HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 187
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:57:04
Lượt xem: 58
Chương 187: Chương 187 - Quy y
【Chương 187】
“Trấn Tịch Chiếu? Đó là nơi nào? Chúng ta làm sao đi?”
“Ngay phía sau trang viên Tùng Xuyên.”
—— Đây là cuộc đối thoại giữa Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang đêm hôm đó.
Thẩm Hồi nói với Tiêu Khởi rằng Thẩm Phù còn sống, nhưng không nói ra trấn Tịch Chiếu, mà nói Thẩm Phù ở trang viên Tùng Xuyên. Bởi vì đây là nơi Bùi Hoài Quang đã từng nhắc đến với nàng. Nàng đánh cược vào sự ăn ý đó —— Bùi Hoài Quang sẽ sắp xếp trước ở trang viên Tùng Xuyên.
Nàng đoán không sai, trước khi nàng dẫn Tiêu Khởi đến trang viên Tùng Xuyên, Bùi Hoài Quang đã sớm lệnh cho người của Đông xưởng âm thầm bao vây trang viên Tùng Xuyên.
Hoàng hôn dần buông xuống, phía tây bầu trời còn sót lại màu sắc cuối cùng đang dần biến mất.
Xe ngựa đi qua trang viên Tùng Xuyên, dừng lại ở trấn Tịch Chiếu, Thuận Tuế nhảy xuống ngựa, đặt ghế lên. Bùi Hoài Quang xuống xe trước, sau đó đỡ Thẩm Hồi xuống.
Thẩm Hồi vẫn còn hơi sốt, vừa ra khỏi xe ngựa, gió chiều thổi tới, nàng nghiêng mặt ho nhẹ hai tiếng.
Bùi Hoài Quang cau mày, đội mũ trùm đầu áo choàng cho nàng.
Thẩm Hồi ngẩng mắt lên, cong cong khóe môi với hắn, tay khoác lên cánh tay hắn không buông ra, ngược lại còn dịch bàn tay về phía trước, từ cánh tay hắn dần phủ lên mu bàn tay hắn, chuyển sang nắm lấy tay hắn. Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng một cái, nắm ngược tay nàng trong lòng bàn tay mình.
Hai người dọc theo con đường đá phiến hẹp ven suối ở trấn Tịch Chiếu đi về phía trước. Con đường này không rộng, không thích hợp cho xe ngựa đi cùng. Nước suối róc rách, ven đường mọc um tùm những cây liễu rủ lớn, cành liễu xanh biếc rủ xuống mặt nước, hòa cùng bèo tấm trên mặt nước.
Trấn Tịch Chiếu vốn không lớn, tuy vừa mới giải phong, nhưng người trên đường cũng không nhiều. Dưới màn đêm buông xuống, cả thị trấn yên tĩnh và xinh đẹp.
Bị phong tỏa mấy ngày, cuối cùng cũng được giải phong. Tĩnh Liên và Tĩnh Trần, hai tiểu ni cô mỗi người bưng một chậu quần áo bẩn, ra bờ suối giặt giũ.
Tĩnh Liên trông còn nhỏ tuổi, khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Tĩnh Trần trông lớn hơn vài tuổi, trên mặt nàng đầy những vết bỏng đáng sợ. Nàng cúi đầu chăm chú giặt quần áo, đôi mắt phượng tĩnh lặng như giếng nước cổ xưa.
Hai người giặt xong áo cà sa, bưng chậu gỗ, dọc theo đường đá xanh trở về chùa Miếu An.
Tĩnh Liên nhích lại gần Tĩnh Trần, nhỏ giọng nói: “Tĩnh Trần sư tỷ, sao muội cảm thấy hai người phía sau đã đi theo chúng ta suốt dọc đường vậy?”
“Tĩnh Liên.” Tĩnh Trần khẽ lắc đầu.
“Muội biết rồi…” Tĩnh Liên vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm nữa, sợ sư tỷ lát nữa lại giảng đạo lý cho muội ấy, nói muội ấy lục căn không tịnh.
Không lâu sau, hai người trở về chùa Miếu An, hai tiểu cô nương trông chưa đến mười tuổi đang ngồi xổm trước cửa chùa chơi dây, thấy Tĩnh Trần và Tĩnh Liên trở về, hai người họ lập tức cất dây đỏ chạy tới nhận lấy chậu gỗ, tranh nhau đi phơi quần áo.
“Tĩnh Liên sư tỷ, sư phụ vừa mới tìm tỷ, hỏi tỷ đã chép xong kinh chưa?” Tiểu cô nương ngẩng khuôn mặt tròn trịa trắng nõn lên.
“Chết rồi!” Tĩnh Liên vội vàng bước nhanh vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm sợ sư phụ lại phạt muội ấy.
Hai tiểu cô nương cũng ôm áo cà sa đã giặt sạch trở về.
Tĩnh Trần xoay người, chắp tay cúi chào: “A Di Đà Phật, hai vị thí chủ muốn đến lễ Phật sao?”
Thẩm Hồi mím chặt môi run run, hồi lâu mới lên tiếng: “Làm phiền rồi.”
Tĩnh Trần nghiêng người sang một bên, mời Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang vào chùa.
Đi ngang qua tỷ tỷ, Thẩm Hồi cúi đầu, cố gắng kìm nén, mới có thể ngăn nước mắt trào ra. Nàng khó khăn kéo khóe môi, nở một nụ cười gượng gạo.
Vào trong chùa, Thẩm Hồi nhận lấy hương do tiểu ni cô đưa, thành tâm thắp hương trước tượng Phật. Sau đó quỳ xuống bồ đoàn, nhìn tượng Phật từ bi, thành kính cầu nguyện: “Nguyện tỷ tỷ bình an.”
Tĩnh Trần cúi đầu, mân mê chuỗi hạt trên cổ tay, chậm rãi niệm kinh.
Thẩm Hồi đứng dậy, đi về phía Tĩnh Trần, xuyên qua những ký ức chắp vá, nhìn vào mắt nàng, mỉm cười nói: “Tĩnh Trần sư phụ, chúng ta đã đi đường rất xa, có trà nước không?”
Nước mắt rơi trên mu bàn tay đang nắm chặt vạt áo choàng, Thẩm Hồi mới biết mình đã khóc.
Tĩnh Trần im lặng một lúc, mới nói: “Thí chủ đi theo ta.”
Tĩnh Trần dẫn Thẩm Hồi vào phòng trà bên cạnh. Bùi Hoài Quang không đi theo.
Thẩm Hồi quỳ trên bồ đoàn, không chớp mắt nhìn tỷ tỷ đang cúi đầu pha trà.
Lúc nhỏ, tỷ tỷ cũng rất thích pha trà.
Trước mắt Thẩm Hồi hiện lên hình ảnh tỷ tỷ lúc nhỏ vừa cười vừa nói với nàng về những điều cần chú ý khi pha trà. Tỷ tỷ nghiêm túc nói với nàng rằng hương vị của trà ba phần dựa vào cách pha, bảy phần dựa vào cách thưởng thức.
Tĩnh Trần đưa trà đã pha xong cho Thẩm Hồi, giống như nhiều năm trước.
Xuyên qua thời gian, gương mặt hai người tỷ tỷ đưa trà cho nàng dần chồng lên nhau. Thẩm Hồi ngây người nhìn nhị tỷ trước mặt, quên cả nhận trà.
Hồi lâu, Tĩnh Trần mới lên tiếng: “Thí chủ đừng khóc nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-187.html.]
Thẩm Hồi vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, trước khi Tĩnh Trần thu tay về, vội vàng nhận lấy trà, uống cạn một hơi. Trà hơi nóng. Thẩm Hồi lập tức cau mày, nàng vội vàng đặt chén trà xuống, nghiêng mặt sang một bên ho sặc sụa.
Tĩnh Trần cau mày.
Thẩm Hồi khẽ “ừm” một tiếng, nàng bình tĩnh lại, ngồi thẳng người, bưng chén trà còn lại trên bàn trà lên, nhớ lại dáng vẻ nhị tỷ dạy nàng bưng trà lúc nhỏ, nghiêm túc thưởng trà.
“Khấu Khấu phải nhớ sau khi uống trà xong, phải nghiêm túc khen một câu ‘trà ngon’!” Trong ký ức, nhị tỷ vuốt bộ râu không tồn tại, học giọng điệu của lão phu tử nói chuyện. Hai chị em cười vang.
Thẩm Hồi đặt chén trà rỗng xuống, nhìn người trước mặt bằng đôi mắt ngấn lệ, nghiêm túc nói: “Trà ngon”.
Tĩnh Trần mỉm cười, nàng bưng ấm trà lên, rót cho Thẩm Hồi thêm một chén trà xanh.
“Thí chủ trông có vẻ ốm yếu, trời sắp tối rồi, đừng di chuyển nhiều.” Tĩnh Trần cúi đầu, ánh mắt nhìn dòng trà đang rót ra từ miệng ấm.
Thẩm Hồi cố gắng kéo khóe môi, nói những lời giống lúc nhỏ —— “Vâng, muội nghe lời.”
Tay Tĩnh Trần rót trà hơi khựng lại, nàng đưa chén trà đã rót xong cho Thẩm Hồi.
Nước mắt Thẩm Hồi rơi vào chén trà nóng, hòa cùng trà xanh bị nàng uống cạn. Trước khi đến, nàng đã biết nhị tỷ thật sự quy y cửa Phật, thậm chí sau này sẽ là vị trụ trì tiếp theo của chùa Miếu An.
Chỉ cần tỷ ấy bình an, gặp nhau không nhận ra cũng không sao.
Nhị tỷ còn sống, đã là điều may mắn nhất rồi. Không phải sao? Còn về lựa chọn của nhị tỷ, chỉ cần nhị tỷ vui vẻ, nàng tất nhiên sẽ ủng hộ. Thẩm Hồi từ từ mỉm cười, không còn là nụ cười gượng gạo nữa.
Đến giờ, tiếng chuông chùa ngân vang dài. Tiếng chuông ngân dài khiến lòng Thẩm Hồi cũng theo đó bình tĩnh lại. Khi nàng lên tiếng, giọng nói không còn nghẹn ngào nữa.
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tỷ tỷ, tự mình nói những lời muốn nói —— “Ca ca đã về nhà rồi. Cha và mẹ đều khỏe mạnh. Bà ngoại giờ ở nhà, cả ngày kéo cha, mẹ và tẩu tẩu cùng nhau đánh bài. Minh Ngọc đã lớn, giờ rất lợi hại. Cưỡi ngựa rất nhanh, kiếm thuật cũng rất đẹp, đã trở thành dáng vẻ mà muội hằng mơ ước lúc nhỏ.”
Tĩnh Trần mỉm cười lắng nghe, đổi một ấm trà khác, pha một loại trà khác.
“Tôn ma ma không còn hung dữ như lúc muội còn nhỏ nữa, bà ấy bảo vệ Dực nhi rất tốt. Chỉ cần muội còn sống, muội sẽ bảo vệ Dực nhi thật tốt. Tạm thời giấu chuyện con bé là nữ nhi, đợi đến ngày sau con bé có công trạng rồi mới để con bé khôi phục thân phận nữ nhi.”
Tĩnh Trần sửng sốt một chút, có chút bất ngờ nhìn Thẩm Hồi, rồi lại từ từ thu hồi ánh mắt.
Thẩm Hồi nhanh chóng hiểu ra. Lúc trước, nhị tỷ khó sinh, sau khi sinh Dực nhi ra, ý thức luôn mơ hồ. Chuyện lừa gạt giới tính của Dực nhi là do Tôn ma ma tự ý quyết định, nhị tỷ vậy mà vẫn luôn không biết…
Thẩm Hồi im lặng uống thêm một chén trà. Theo sự im lặng của nàng, phòng trà trở nên yên tĩnh. Tiếng chuông bên ngoài đã dừng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng tụng kinh mơ hồ truyền đến từ nơi nào đó.
Thẩm Hồi ở trong phòng trà rất lâu, uống rất nhiều trà nóng do Tĩnh Trần pha. Nàng nói lắt nhắt những chuyện bên cạnh mình. Nghĩ đến gì thì nói cái đó, không có mục đích, không có trình tự.
Tĩnh Trần yên lặng lắng nghe, hầu như không lên tiếng.
Trời hoàn toàn tối, Thẩm Hồi mới đứng dậy cáo từ. Tĩnh Trần tiễn nàng ra cửa phòng trà, Thẩm Hồi xoay người, hỏi: “Tĩnh Trần sư phụ, có thể tặng ta một hạt phật châu được không?”
Tĩnh Trần mỉm cười cởi chuỗi hạt trên cổ tay đưa cho Thẩm Hồi.
“Cảm ơn… tỷ tỷ.”
Thẩm Hồi xoay người, bước qua ngưỡng cửa.
Gió nổi lên.
“Thí chủ.”
Thẩm Hồi lập tức quay đầu lại, mở to mắt nhìn tỷ tỷ.
Tĩnh Trần đội mũ trùm đầu áo choàng cho Thẩm Hồi, sau đó lùi lại một bước, khom người chắp tay.
Thẩm Hồi rất muốn ôm nhị tỷ, còn muốn nắm tay tỷ ấy lắc lư, làm nũng xin tỷ ấy kẹo ăn. Nhưng nàng nhịn xuống, nàng chậm rãi khom người hành lễ, xoay người bước vào màn đêm.
Tĩnh Trần đứng ở cửa, im lặng nhìn bóng dáng Thẩm Hồi dần khuất xa, cho đến khi ra khỏi cửa chùa, không còn nhìn thấy nữa. Nàng thu hồi ánh mắt, chắp tay trước ngực, niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Thẩm Hồi ra khỏi chùa Miếu An, vừa nhìn đã thấy Bùi Hoài Quang.
Hắn một mình đứng dưới gốc liễu, ánh đèn lồng treo trên cành cây chiếu sáng vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Thỉnh thoảng có người qua đường đi ngang qua bên cạnh hắn, đều vội vàng bước nhanh hơn. Cũng có người tò mò nhìn hắn thêm vài lần, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, người đó theo bản năng lảo đảo bỏ chạy.
Bùi Hoài Quang nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Hồi, hắn ngẩng mắt lên, nhìn thấy Thẩm Hồi, vẻ lạnh lùng xung quanh hắn lập tức tan biến, thay vào đó là một sự dịu dàng khó tả.
Thẩm Hồi xách váy chạy nhanh về phía hắn, nhào vào lòng hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, hồi lâu không nhúc nhích.
Bùi Hoài Quang nhìn chùa Miếu An một cái, vỗ vỗ lưng Thẩm Hồi.
·
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ba ngày sau, Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang trở về Phù Ninh.