HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 186
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:56:37
Lượt xem: 68
Chương 186 Chương 186 – Tham hoan
【Chương 186】
Lúc Bùi Hoài Quang định hôn lên má Thẩm Hồi, Thẩm Hồi nhíu mày tránh đi. Nàng dùng tay che mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt mỉm cười nhìn hắn.
“Bẩn lắm. Đổ nhiều mồ hôi quá, chỗ nào cũng ướt mồ hôi. Ta muốn tắm.” Thẩm Hồi không còn chút sức lực nào, nói chuyện cũng yếu ớt mềm mại.
Bùi Hoài Quang nói được, sờ sờ đầu nàng, xuống giường, cầm lấy trường bào trên giá áo bên giường khoác lên người.
Thân hình Bùi Hoài Quang hơi lảo đảo. Hắn nhíu mày, quả nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Hồi ngồi dậy.
– Nàng nhìn thấy rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Hoài Quang quay đầu nhìn Thẩm Hồi. Nàng đang nhíu mày, tuy yếu ớt nhưng ánh mắt lại cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. Nhìn ánh mắt nóng bỏng của nàng, Bùi Hoài Quang cúi người xuống, dùng mu bàn tay cọ cọ mặt nàng, nhíu mày chê bai: “Nóng quá.”
Thẩm Hồi ngẩn người, rồi mới chậm rãi “Ồ—” một tiếng. Nếu nàng không phải trời sinh sợ lạnh, thì sẽ không liên lụy đến Bùi Hoài Quang, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Thẩm Hồi hơi buồn bực, thậm chí cảm thấy lúc hai người ôm nhau, hơi ấm trên người nàng đối với hắn mà nói cũng là một loại chịu đựng không vui vẻ.
Bùi Hoài Quang dùng khớp ngón tay thon dài gõ gõ đầu nàng, nói: “Sửa soạn phòng tắm xong ta sẽ bế nàng qua đó. Chờ đấy.”
Thẩm Hồi ngẩng mặt lên, nhìn hắn lại mỉm cười, dịu dàng nói: “Được.”
Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang đi ra ngoài dặn dò tiểu thái giám đang hầu bên ngoài. Cách một cánh cửa, nàng mơ hồ nghe thấy chút giọng của Bùi Hoài Quang, nàng chậm rãi cong môi, trong lòng vui mừng vì lại nhặt về được một mạng. Trời cao thương xót, lại cho nàng thêm nhiều thời gian để làm những việc nàng muốn làm.
Ánh mắt Thẩm Hồi vô tình liếc qua, lúc này mới phát hiện ra quần áo mình xộc xệch. Tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên mặt, trên vai. Y phục ngoài của nàng đã sớm bị Bùi Hoài Quang cởi ra lúc nàng kêu nóng, trên người chỉ mặc một chiếc yếm màu sen nhạt, yếm cũng bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào người.
Bùi Hoài Quang đã dặn dò xong, xoay người trở về, Thẩm Hồi kéo chăn lên, che chắn cơ thể. Nàng cảm thấy cả người mình đều bẩn thỉu…
Nước nóng vẫn luôn được chuẩn bị sẵn, Bùi Hoài Quang vừa dặn dò, người bên dưới rất nhanh đã sửa soạn phòng tắm xong.
Nhưng Bùi Hoài Quang không lập tức bế Thẩm Hồi qua đó, mà nhận lấy bát cháo ngọt từ tay tiểu thái giám đưa tới, xoay người vào phòng – cho Thẩm Hồi ăn chút gì đó trước. Hắn cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên bát cháo ngọt trên khay.
Thẩm Hồi rõ ràng thấy nóng, vẫn dùng chăn bông bọc lấy cơ thể bẩn thỉu của mình. Nàng ngồi trên giường, nhìn Bùi Hoài Quang từng bước đi tới.
Trên người hắn chỉ khoác một chiếc trường bào màu trắng bạc, ngay cả vớ cũng chưa đi. Theo bước chân hắn di chuyển, đôi chân thẳng tắp bóng loáng ẩn hiện trong vạt áo. Ánh mắt Thẩm Hồi dịch chuyển xuống dưới, dừng trên chân Bùi Hoài Quang. Thẩm Hồi nhìn thêm một cái, lại lặng lẽ thò bàn chân đang giấu trong chăn ra một chút, liếc nhìn.
– Lớn hơn chân nàng rất nhiều, hơn nữa còn trắng hơn chân nàng. Thẩm Hồi lén lút cựa cựa ngón chân.
Bùi Hoài Quang liếc thấy động tác nhỏ của nàng, cũng không để ý lắm. Hắn bê chiếc bàn nhỏ tới, đặt khay lên trên. Hắn liếc nhìn Thẩm Hồi, nói: “Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Ăn chút gì đó rồi hãy tắm.”
Bùi Hoài Quang đưa thìa cho nàng.
Thẩm Hồi không nhận, mà ngược lại ngẩng mắt lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn chằm chằm.
Bùi Hoài Quang mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hồi, theo động tác của hắn, trường bào lại xẻ thêm một chút, mơ hồ lộ ra đôi chân trên đầu gối. Hắn không hề hay biết, đang dùng thìa múc một chút cháo ngọt tự mình nếm thử, biết nhiệt độ vừa phải, mới từng thìa từng thìa đút cho Thẩm Hồi, Thẩm Hồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, từng ngụm từng ngụm ăn cháo ngọt hắn đút cho.
Thẩm Hồi ăn được chút gì đó, thân thể quả nhiên thoải mái hơn, cũng dần có chút sức lực. Thẩm Hồi liếc nhìn Bùi Hoài Quang, thò chân ra khỏi chăn, dùng ngón chân khẽ chạm vào chân Bùi Hoài Quang. Lúc Bùi Hoài Quang nhìn qua, nàng lại như không có chuyện gì xảy ra, dời mắt đi, vẻ mặt rất tự nhiên tiếp tục ăn cháo ngọt.
Bùi Hoài Quang im lặng đút cho nàng thêm một thìa cháo ngọt, rồi mới nhấc chân lên, gác bàn chân dài lên mép giường.
Thẩm Hồi lúc này mới chậm rãi cong môi, vui vẻ áp lòng bàn chân mình vào – đo xem chân hắn rốt cuộc lớn hơn chân nàng bao nhiêu.
Hai bàn chân, một lớn một nhỏ, lòng bàn chân áp sát vào nhau.
Bùi Hoài Quang lúc này mới ngước mắt lên, nhìn đôi mắt cong cong đang cười của Thẩm Hồi. Trong mắt hắn dần dần nhuốm lên mấy phần dịu dàng mà người khác không thể nhìn thấy.
Tiểu thái giám gõ cửa bên ngoài.
Thẩm Hồi giật mình, vội vàng rụt chân về, chui vào trong chăn.
“Chưởng ấn, phòng tắm đã sửa soạn xong rồi ạ.” Tiểu thái giám bẩm báo bên ngoài.
“Còn ăn nữa không?” Bùi Hoài Quang hỏi Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi vội vàng lắc đầu. Bây giờ nàng rất ghét bỏ cơ thể bẩn thỉu của mình, chỉ muốn nhanh chóng đi tắm.
Bùi Hoài Quang đặt bát đũa sang một bên, lấy một chiếc trường bào của mình bọc lên người Thẩm Hồi, bế nàng ra khỏi phòng trong, đi vào phòng tắm.
Bùi Hoài Quang cởi quần áo trên người Thẩm Hồi trước, rồi mới cởi của mình. Trước khi Thẩm Hồi xuống nước, liếc nhìn cơ thể Bùi Hoài Quang. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng bỗng nhớ tới cơ thể mình bẩn thỉu, vội vàng xuống nước.
Trong nước đã được rắc thêm hương liệu, nàng chìm người xuống nước, cố gắng để hương liệu ướp cho cơ thể mình thơm tho một chút.
Bùi Hoài Quang không xuống bồn tắm, từ chiều đến giờ, cả người hắn đều chìm trong không khí ngột ngạt, lúc này càng không muốn xuống nước nóng nữa. Hắn chỉ đứng bên cạnh, múc nước sạch dội lên người.
Thẩm Hồi lúc đầu lén lút nhìn hắn, sau đó,khuỷu tay chống lên thành bồn, cằm gác lên cánh tay, ngẩng đầu lên quang minh chính đại thưởng thức.
Bùi Hoài Quang xoay người lại, nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi theo bản năng rụt vai lại, nhưng chốc lát sau, nàng lại cong mắt cười với Bùi Hoài Quang, nói: “Ta giúp chàng nhé?”
Thẩm Hồi lập tức đưa mười ngón tay thon thon của mình cho Bùi Hoài Quang xem, nói: “Nè, không bôi son móng tay nữa rồi, sạch sẽ lắm.”
“Chậc.” Bùi Hoài Quang cụp mắt cười khẽ một tiếng, đưa gáo nước cho Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi vui vẻ đứng dậy, mang theo tiếng nước ào ào. Bồn tắm hơi cao, nàng đứng trong bồn, thậm chí còn cao hơn Bùi Hoài Quang một chút.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, nhíu mày nói: “Cẩn thận đừng ngã, không có sức thì đừng cố quá.”
Thẩm Hồi nói một câu chẳng ăn nhập gì với câu hỏi: “Có thể mà”, cúi người múc nước sạch trong bồn, dội từ vai Bùi Hoài Quang xuống dưới, dòng nước mát lạnh dịu dàng chảy qua lồng n.g.ự.c Bùi Hoài Quang. Thẩm Hồi lại đổ thêm chút nước sạch vào lòng bàn tay, lòng bàn tay ướt át vuốt ve trên người hắn, dần dần dịch chuyển xuống dưới. Sau một chút do dự, Thẩm Hồi vẻ mặt như thường dùng lòng bàn tay lau rửa cho Bùi Hoài Quang. Sau đó, lặng lẽ, nhẹ nhàng dùng ngón tay khẽ chạm vào chỗ khuyết thiếu mềm mại của hắn.
Giống như làm chuyện xấu hổ, Thẩm Hồi rất nhanh thu tay về, lại vẻ mặt như thường cúi người múc nước. Lúc múc nước, nàng lén nhìn sắc mặt Bùi Hoài Quang, thấy hắn nghiêng đầu, đang tìm hương liệu trên giá, dường như không phát hiện ra gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-186.html.]
Thẩm Hồi đứng thẳng người, tiếp tục dùng nước sạch dội lên người hắn, lau rửa cho hắn. Không bao lâu, nàng lại một lần nữa lén lút ra tay.
“Thẩm Hồi.” Bùi Hoài Quang đột nhiên gọi tên nàng.
Thẩm Hồi giật mình, khẽ “A” một tiếng, gáo nước trong tay rơi vào bồn tắm, làm nước nóng trong bồn và nước lạnh trong gáo b.ắ.n lên tung tóe. Giọt nước vừa nóng vừa lạnh b.ắ.n lên mặt nàng, nàng không kịp lau, lông mi run rẩy, nhìn sắc mặt Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dạng buồn cười của nàng, vừa đưa tay ra, dùng ngón tay chậm rãi lau đi giọt nước b.ắ.n trên mặt nàng, vừa cười hỏi: “Vui lắm à?”
Chắc chắn là phòng tắm quá nóng, Thẩm Hồi mới đỏ mặt. Nàng hơi không dám nhìn vào đôi mắt đen láy đang cười của Bùi Hoài Quang, động tác có chút không tự nhiên nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt dừng trên mấy hộp hương liệu vừa bị ngón tay Bùi Hoài Quang chạm vào. Nàng nghe thấy giọng mình vừa nhẹ vừa mềm mại nói –
“Trông rất trắng rất ngoan. Là chỗ mềm mại nhất trên người chàng…” Thẩm Hồi dùng ngón tay chọc chọc vào thành bồn tắm ướt sũng.
“Mềm mại nhất sao?” Bùi Hoài Quang cười khẽ một tiếng, đột nhiên ngón tay thon dài nâng gáy Thẩm Hồi, hôn lên môi nàng.
Giọt nước treo trên mái hiên cuối cùng cũng rơi xuống, rơi trên chóp mũi Thẩm Hồi. Nàng nhắm mắt, cong cong khóe môi, dùng chóp mũi cọ cọ vào cánh mũi hơi lạnh của Bùi Hoài Quang.
Nàng sai rồi. Môi lưỡi hắn cũng mềm mại. Tất cả sự mềm mại của hắn đều dành cho nàng.
Trời sắp sáng, Thẩm Hồi mới lại một lần nữa ngủ say trong lòng Bùi Hoài Quang. Nàng biết còn rất nhiều việc đang chờ nàng, nhưng giờ phút này, nàng chỉ muốn tạm thời cuộn tròn trong lòng Bùi Hoài Quang, tận hưởng niềm vui.
Gần trưa, hai người mới thức dậy.
·
“Đốc chủ, ngài không đi cùng Chưởng ấn sao?” Thuận Niên hỏi.
Phục Nha nhìn về phía trang viên Tùng Xuyên, nói: “Không đi, việc giải phong cũng đủ phiền phức rồi.”
Thuận Niên nghĩ thầm, đúng là vậy. Chưởng ấn vì muốn tìm Thái hậu, đã phong tỏa hơn mười tòa thành, giờ muốn giải phong, rất nhiều việc phải xử lý. Phục Nha quả thực nên quay về xử lý. Hắn đứng ở cửa sân nhỏ, tiễn Phục Nha lên ngựa, dẫn theo người của Đông xưởng hướng về phía Quan Linh.
“Thuận Niên, mau tới giúp ta!” Thuận Tuế ở đằng xa gọi.
Thuận Niên thu hồi ánh mắt, đi tới giúp đỡ.
Phục Nha dẫn người của Đông xưởng đi được một đoạn đường rất xa, hắn đột nhiên dừng ngựa, nhìn về phía trang viên Tùng Xuyên. Nói chính xác hơn, không phải trang viên Tùng Xuyên, mà là trấn Tịch Chiếu phía sau trang viên Tùng Xuyên.
Nàng nói cứ coi như nàng đã chết. Bởi vậy, năm năm qua, hắn không dám đi gặp nàng, ngay cả đến gần nơi nàng ở cũng không dám.
Ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt bị lửa thiêu hủy của hắn, xấu xí và đáng sợ.
Rõ ràng là buổi trưa hè nóng nực, Phục Nha lại như trở về đêm tuyết năm đó.
“Hoàng hậu không xong rồi, chỉ còn thở ra không thở vào…”
“Mấy ngày nay rồi, m.á.u vẫn không ngừng chảy…”
“Thật sự không chịu nổi nữa, không thể ở trong phòng mãi được. Nương nương ý thức đã mơ hồ, vẫn luôn gọi cha mẹ… Hoàng thượng sao lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả lần cuối cũng không cho người nhà họ Thẩm vào cung… hu hu…”
“Người nhà họ Thẩm đã quỳ ở ngoài cung rất lâu rồi. E là lần cuối này không gặp được…”
Phục Nha đứng dưới mái hiên, nghe các cung nữ vừa khóc vừa thảo luận.
Hắn nhìn cung điện sáng đèn, rất muốn vào gặp nàng.
Lần đầu tiên gặp Thẩm Phù, hắn mới tám tuổi.
Hắn vừa sinh ra đã mang thân phận nô lệ ti tiện nhất, khi còn chưa hiểu chuyện đã bị đuổi đi chăm ngựa, ban đêm cũng ngủ trong chuồng ngựa hôi hám, bầu bạn với ngựa. Thời gian lâu dần, trên người hắn luôn có mùi hôi, bị người ta ghét bỏ, chán ghét. Càng thường xuyên bị người ta đánh đập, bắt nạt.
Lần nữa bị mấy người đá đánh, hắn gặp người nhà họ Thẩm đến mua ngựa. Thẩm Đình lên tiếng ngăn cản những kẻ đang làm ác, hắn đầy m.á.u me, đầu đầy bùn đất quỳ xuống cảm ơn.
Trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay sạch sẽ, là loại sạch sẽ mà hắn chưa từng thấy. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Thẩm Phù đang mỉm cười với hắn.
Nàng nhanh chóng bị ca ca dắt tay rời đi, Phục Nha vẫn quỳ trong vũng bùn, nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ trong tay…
“Hu hu, thái y nói không qua khỏi đêm nay.”
Tiếng khóc của cung nữ cắt ngang dòng hồi tưởng của Phục Nha.
Hắn phải làm gì đó.
Phục Nha xoay người chạy đi, chạy đến Thương Thanh các, vừa lúc gặp Bùi Hoài Quang trở về. Hắn chạy tới, quỳ xuống cầu xin: “Cầu xin Chưởng ấn cứu Hoàng hậu, cầu xin Chưởng ấn cứu Hoàng hậu!”
Bùi Hoài Quang mặt không cảm xúc đi về phía trước, áo choàng bông trắng như tuyết lạnh lẽo lướt qua mặt hắn.
Phục Nha không muốn từ bỏ hy vọng duy nhất. Hắn biết chỉ có Bùi Hoài Quang mới cứu được Thẩm Phù! Hắn đuổi theo, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, to gan ôm chặt lấy chân Bùi Hoài Quang.
“Cầu xin Chưởng ấn mở lòng từ bi, thuộc hạ nguyện c.h.ế.t vạn lần!”
“Từ bi?” Bùi Hoài Quang cười lạnh một tiếng.
“Cầu xin Chưởng ấn mở lòng từ bi, Phục Nha kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!” Phục Nha dập đầu, liều mạng dập đầu, m.á.u và bùn đất dính đầy đầu đầy mặt.
Chắc là tâm trạng Bùi Hoài Quang hôm đó khá tốt, hắn liếc nhìn Phục Nha, chậm rãi mở miệng: “Làm chó?”
“Vâng vâng… Gâu! Gâu gâu!”
【Tác giả có lời muốn nói】
88 bao lì xì rơi ngẫu nhiên