HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 184
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:55:00
Lượt xem: 61
【Chương 184】
Thẩm Hồi cau mày nhẹ, quay đầu nhìn Tiêu Khởi.
Xe ngựa chạy rất nhanh, người đánh xe ngẩn người, do dự hỏi: "Chủ thượng, bây giờ dừng xe sao? Sắp đến trang viên Tùng Xuyên rồi."
Không nhận được câu trả lời của Tiêu Khởi, thuộc hạ đánh xe do dự một chút, vẫn nghe theo lệnh dừng xe.
Thẩm Hồi thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Khởi, nàng vén một góc rèm xe, nhìn về phía bia đá "Trang viên Tùng Xuyên" hiện phía trước. Nàng nhẹ giọng nói: "Thực sự không đi nữa sao, tỷ phu?"
Thẩm Hồi lại gọi Tiêu Khởi là tỷ phu một lần nữa.
Rất nhanh, trong xe ngựa lại vang lên mệnh lệnh của Tiêu Khởi——
"Quay đầu đi về hướng tây, ngay lập tức." Giọng điệu Tiêu Khởi kiên quyết, lấy lại tinh thần từ sự hồ đồ ngắn ngủi.
Thẩm Hồi thở dài nhẹ, buông rèm xe xuống.
Tiêu Khởi bình tĩnh rót một chén trà tự mình thưởng thức, sau đó nhìn Thẩm Hồi, nói: "Ngày mai là sinh thần của A Hồi rồi, có muốn gì không?"
Thẩm Hồi nhìn Tiêu Khởi với ánh mắt phức tạp, cuối cùng im lặng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Lúc ta mới vào cung, ở trong cung điện của Nhị tỷ tỷ trước kia. Ta sống ở đó luôn nhớ đến Nhị tỷ tỷ, nghĩ đến cảnh nàng bị giam cầm trong cung điện đó, nàng nhất định ngày đêm mong ngóng ngươi đến đón nàng về nhà."
Thẩm Hồi cụp mắt xuống, giọng nói càng ngày càng nhỏ, mang theo sự chán nản: "Lúc đó ta đã tự nhủ, Nhị tỷ tỷ chờ cả đời cũng không được gì. Ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải dốc hết sức tự cứu mình."
"Ngươi làm rất tốt. Trước tiên bám vào Bùi Hoài Quang để tự bảo vệ mình, sau đó âm thầm lên kế hoạch cho mọi thứ, có gan diệt vua, vậy mà còn có thể toàn mạng rút lui sau khi giếtvua." Tiêu Khởi gật đầu, trong giọng nói có chút khen ngợi. Ngay sau đó, hắn lại chuyển giọng——"Người khác luôn không đáng tin cậy."
Tiêu Khởi cười, đáy mắt có chút chế giễu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi, trơ mắt nhìn khuôn mặt buồn bã của nàng dần dần nở nụ cười. Tiêu Khởi cau mày, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Thẩm Hồi hỏi: "Trà ngon không?"
Tiêu Khởi cau mày càng chặt, nhìn chằm chằm Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi lắc nhẹ cổ tay, để Tiêu Khởi nhìn thấy chiếc vòng tre trên cổ tay nàng. Thẩm Hồi tháo chiếc vòng tre trên cổ tay, nhẹ nhàng bẻ một cái, mở cơ quan, để lộ kim đao bên trong, còn có một ít bột phấn.
"Ngày đầu tiên vào cung, để không bị hoàng đế sủng hạnh, ta đã dùng kim đao này làm mình bị thương. Sau đó, Bùi Hoài Quang không thích ta mang theo ám khí bên người, nên đã cất nó đi. Sau đó, khi lên kế hoạch g.i.ế.c vua, ta lại đeo nó, và bỏ thêm độc dược vào trong." Thẩm Hồi từ từ cong môi. "Lúc tỷ phu đang hồi tưởng về Nhị tỷ tỷ, ta đã rắc thuốc bột vào trà và bánh hoa cúc rồi."
Đồng tử Tiêu Khởi đột nhiên co rút, hắn bình tĩnh nói: "Nhưng ngươi cũng đã ăn bánh hoa cúc, uống trà."
Hắn rõ ràng không tin lời Thẩm Hồi nói, cho rằng nàng nói dối một lần chưa đủ, còn muốn lừa hắn lần nữa.
Thẩm Hồi cười cười, lại cầm một miếng bánh hoa cúc lên cắn một miếng nhỏ. Nàng vừa thưởng thức hương vị thanh nhã quen thuộc, vừa chậm rãi nói: "Bùi Hoài Quang hiểu y thuật và độc dược. Khi còn trẻ, được Tề tổ tông trọng dụng, cũng là vì y lý của hắn, khiến hắn lấy cớ luyện Trường Sinh đan, được Tề tổ đế tin tưởng thiên vị. Nhưng người đời đều biết, hắn càng giỏi dùng độc. Trà và bánh này có độc hay không, ngươi cứ việc bắt đại phu nào đến kiểm tra là biết."
"Nếu ngươi đã hạ độc thành công, thì không cần phải chủ động nói ra bây giờ." Tiêu Khởi lạnh lùng nói, rõ ràng không tin lời Thẩm Hồi.
"Bởi vì ta cũng đã ăn rồi." Thẩm Hồi cười nhẹ. "Hơn nữa, bản thân ta cũng không có thuốc giải."
Tiêu Khởi nheo mắt lại.
"Đây là độc dược của Bùi Hoài Quang, chỉ có hắn mới có thuốc giải. Bây giờ ta nói ra, là để tự cứu mình. Ngươi muốn thuốc giải, chỉ có thể đi tìm Bùi Hoài Quang. Nếu ngươi đi tìm Bùi Hoài Quang, đó chính là cơ hội để ta được cứu."
Tiêu Khởi nhìn sắc mặt Thẩm Hồi, lại cảm thấy nàng nói thật một cách kỳ lạ! Hắn nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Hồi, nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù ta dùng ngươi để ép hắn giao thuốc giải, cũng có thể không cho ngươi uống thuốc giải! Giở đủ trò để chọc giận ta, là đang ép ta g.i.ế.c ngươi sao!"
"Ngươi muốn dùng ta làm mồi nhử, ép Bùi Hoài Quang đánh thiên hạ cho ngươi, đương nhiên không muốn ta chết." Thẩm Hồi dừng một chút. "Hơn nữa, người đoản mệnh như ta, nếu có thể hy sinh kéo ngươi cùng chết. Cũng coi như là diệt rừ chướng ngại vật lớn nhất cho Dực nhi."
Người nhà họ Thẩm, từ khi nào lại sợ chết.
Tiêu Khởi cười lạnh, hắn đột nhiên đưa tay bóp chặt cổ Thẩm Hồi, tức giận nói: "Nể tình ngươi là em gái nàng ấy, ta không trói ngươi, ngươi lại giở trò dọc đường như vậy sao?"
Thẩm Hồi từ từ thu lại nụ cười, im lặng. Nàng nhìn Tiêu Khởi với vẻ mặt méo mó, khóe mắt bất giác ứa lệ——
Vì Tiêu Khởi cuối cùng vẫn không đến Tùng Xuyên Trang, bởi vì những năm tháng nhị tỷ tỷ bị giam cầm trong Hoa Điện, mỏi mòn chờ đợi.
"Chủ thượng, có người đuổi theo!"
Tiêu Khởi lập tức buông Thẩm Hồi ra, nhìn ra ngoài. Kẻ đuổi theo còn ở rất xa, chỉ có thể nhìn thấy những bóng người nhỏ bé như chấm đen, dày đặc.
Tiêu Khởi buông rèm xuống, thúc giục thuộc hạ tăng tốc xe ngựa.
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn muốn dùng Thẩm Hồi làm mồi nhử, ép Bùi Hoài Quang g.i.ế.c sạch những kẻ cản trở con đường soán ngôi của hắn. Trong giai đoạn này, hắn không thể lộ diện để Bùi Hoài Quang nhìn thấy. Hắn đương nhiên biết tà công mà Bùi Hoài Quang tu luyện lợi hại đến mức nào, nếu hắn xuất hiện trước mặt Bùi Hoài Quang, hắn khó mà giữ được mạng sống.
Khi hắn dọn sạch mọi chướng ngại, sẽ dùng cái c.h.ế.t của Thẩm Hồi để khiến Bùi Hoài Quang tự sát.
Nhưng bây giờ, vì Thẩm Hồi nhắc đến Tùng Xuyên Trang, Tiêu Khởi nhất thời mất kiểm soát, làm lỡ kế hoạch ban đầu, điên cuồng một hồi, lại ngang nhiên đến đây, tự đẩy mình vào hiểm cảnh.
Không nói đến việc Thẩm Hồi hạ độc hắn, chỉ cần đến gần Bùi Hoài Quang, Tiêu Khởi đã cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng. Tìm Bùi Hoài Quang xin thuốc giải? Hắn sao dám!
Tiêu Khởi hít sâu một hơi, để bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, trầm giọng phân phó thuộc hạ đổi lộ trình, nhanh chóng chạy đến Thương Lan Cốc.
Xe ngựa chạy rất nhanh, càng lúc càng xóc nảy.
Thẩm Hồi dùng tay vịn vào thành xe, cố gắng chịu đựng sự khó chịu do xe xóc nảy dữ dội.
Hơn một canh giờ sau, Thẩm Hồi nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt, cũng nghe thấy tiếng vó ngựa của quân truy đuổi ngày càng gần. Thẩm Hồi cố nhịn cơn khó chịu, vén rèm lên, nhìn ra phía sau.
Một đám người truy đuổi đen kịt, Thẩm Hồi liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng áo đỏ kia.
Hắn đến rồi.
"Chủ thượng, bọn họ đuổi theo ngày càng gần! Sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp! Chủ thượng không bằng bỏ xe ngựa, đổi sang cưỡi ngựa?"
Tiêu Khởi nhìn Thẩm Hồi, đột nhiên hỏi: "Ngươi biết tại sao ta lại dẫn ngươi đi bằng xe ngựa không?"
Thẩm Hồi nghi hoặc nhìn Tiêu Khởi, Tiêu Khởi cười cười, ngay sau đó lại sa sầm mặt: "Lo lắng cho thân thể của ngươi, ngươi lại hạ độc muốn g.i.ế.c ta. A Hồi, ngươi thật là đồ vong ân bội nghĩa."
Thẩm Hồi phản bác: "Ngươi chỉ là lo lắng ta c.h.ế.t trước khi bị lợi dụng xong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-184.html.]
Tiêu Khởi không để ý đến lời của Thẩm Hồi, hắn cao giọng phân phó: "Dừng xe!"
Xe ngựa dừng lại trên cây cầu gỗ lung lay. Mấy chục thuộc hạ cưỡi ngựa của Tiêu Khởi cũng dừng lại, ai nấy đều nắm chặt kiếm trong tay, vẻ mặt căng thẳng.
Tiêu Khởi kéo Thẩm Hồi xuống xe ngựa, nhanh chóng leo lên một con ngựa.
Thẩm Hồi cau mày, lo lắng thân thể mình không chịu được việc phi ngựa. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Hồi kinh ngạc phát hiện sau khi Tiêu Khởi dẫn nàng lên ngựa, không hề rời đi, ngược lại còn quay đầu ngựa lại, chờ quân truy đuổi đến.
Thẩm Hồi không hiểu. Nàng đè nén nghi ngờ trong lòng, lập tức quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Gió khá lớn, thổi cây cầu gỗ lung lay. Dưới cầu là dòng nước Thương Lan cuồn cuộn, hai bên là núi cao sừng sững, chỉ có cây cầu gỗ dài này nối liền.
Theo suy nghĩ của Thẩm Hồi, bây giờ Tiêu Khởi nên dẫn theo thuộc hạ lập tức đi qua cây cầu gỗ dài này, sau đó chặt đứt cầu, cắt đứt đường đi của quân truy đuổi.
Nhưng Tiêu Khởi không làm như vậy, ngược lại còn chờ Bùi Hoài Quang đuổi tới.
Thẩm Hồi nheo mắt nhìn bóng dáng màu đỏ ở phía xa, mơ hồ hiểu được ý đồ của Tiêu Khởi - chặt đứt cây cầu này có thể ngăn cản người của Đông xưởng đuổi theo, nhưng chưa chắc đã ngăn cản được Bùi Hoài Quang.
Thẩm Hồi lại không khỏi nghi ngờ Tiêu Khởi muốn làm gì? Dùng nàng để uy h.i.ế.p Bùi Hoài Quang thả hắn đi sao? Nhưng Tiêu Khởi hẳn là biết không thể để Bùi Hoài Quang đến quá gần.
Bóng dáng của Bùi Hoài Quang ngày càng gần, gần đến mức Thẩm Hồi rốt cuộc có thể nhìn rõ ngũ quan của hắn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tuy chưa được cứu, nhưng nhìn thấy hắn, khóe môi nàng không khỏi cong lên.
Tiêu Khởi đột nhiên hỏi: "A Hồi, ngươi biết bơi không?"
Thẩm Hồi sững sờ, theo bản năng nói dối: "Biết."
Nàng nghe thấy Tiêu Khởi cười khẽ một tiếng, nói: "A Hồi, xin lỗi."
Sau đó, Tiêu Khởi đẩy Thẩm Hồi từ trên lưng ngựa xuống - đẩy xuống cây cầu gỗ dài lung lay.
Lúc rơi xuống, Thẩm Hồi rốt cuộc đã hiểu ra. Khi Tiêu Khởi nhất thời hồ đồ nghe lời Thẩm Hồi đi Tùng Xuyên Trang, bại lộ hành tung, bây giờ hắn đã bất đắc dĩ phải vì mạng sống của mình, tạm thời từ bỏ quân cờ Thẩm Hồi này. Đi qua Thương Lan Cốc chặt đứt cầu nếu không thể ngăn cản Bùi Hoài Quang đuổi theo, vậy phải làm sao để ngăn cản Bùi Hoài Quang đuổi theo? Dùng cái gì để cản trở hắn? Dùng nàng.
Ầm!
Thẩm Hồi rất nhanh không kịp suy nghĩ kỹ, cả người nàng rơi vào dòng nước Thương Lan lạnh buốt. Mọi giác quan đều bị dòng nước lạnh lẽo bao trùm, nhấn chìm.
Người không biết bơi, ngay cả mắt cũng không dám mở. Cả người đều chìm trong bóng tối mênh mông, chỉ cảm thấy mình bị một lực cực lớn đẩy đi. Trong tai có thứ gì đó ù ù, nước lạnh tràn vào mũi, miệng và lồng ngực. Tay chân nàng theo bản năng vùng vẫy, nhưng càng ngày càng không còn sức lực.
Thẩm Hồi đột nhiên hối hận, vừa rồi đáng lẽ nên gọi hắn một tiếng.
Hoài Quang...
Chứ không phải như bây giờ, nàng ngay cả mở miệng cũng không được.
Cả người như muốn nổ tung, Thẩm Hồi trong cảm giác nghẹt thở, nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cho đến khoảnh khắc tiếp theo, thân thể cứng đờ của nàng bị kéo vào một vòng tay.
Cảm giác quen thuộc khiến đôi tay nàng không còn sức lực lại lần nữa giơ lên, mò mẫm eo hắn, nắm chặt vạt áo hắn.
Bùi Hoài Quang ôm Thẩm Hồi nhảy lên khỏi mặt nước. Hắn đỏ mắt thở hổn hển, nhìn về phía Tiêu Khởi bỏ chạy. Hắn lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Thẩm Hồi trong lòng.
"Hoài Quang..."
Giọng nàng rất nhỏ rất nhẹ.
Thẩm Hồi gắng gượng mở nửa mắt nhìn Bùi Hoài Quang một cái, khuôn mặt lạnh cóng ngay cả nụ cười cũng không nở ra được, rất nhanh, nàng lại nhắm mắt lại, nép vào lòng Bùi Hoài Quang.
Nàng không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy đất trời đều biến thành hầm băng, lạnh quá.
Bùi Hoài Quang cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ướt đẫm của Thẩm Hồi, hắn đè nén tất cả sự điên cuồng, cố gắng dùng giọng điệu ôn nhu dỗ dành: "Ở đây. Hoài Quang ở đây."
Thẩm Hồi cố gắng dụi má vào n.g.ự.c Bùi Hoài Quang, sau đó liền bất tỉnh.
Nàng hôn mê, Bùi Hoài Quang mới dám giải phóng tất cả sự điên cuồng trong lồng ngực, xung quanh cơ thể tỏa ra khí tức c.h.ế.t chóc nồng nặc.
Trái tim đang điên cuồng giãy giụa cùng với tà công không thể vui buồn kêu gào, vị tanh ngọt lan tỏa trong miệng. Bùi Hoài Quang hít sâu một hơi, cố gắng áp chế xuống.
Hiện tại, không có gì quan trọng hơn sự an nguy của Thẩm Hồi.
...
Quần áo ướt sũng trên người Thẩm Hồi đã được thay ra, Bùi Hoài Quang lại đút nàng uống thuốc. Nàng vẫn luôn cau mày, nửa mê nửa tỉnh, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, thỉnh thoảng kêu lạnh.
Bùi Hoài Quang lấy hết chăn này đến chăn khác đắp lên người nàng, lại đốt thêm chậu than này đến chậu than khác trong phòng.
Nàng vẫn lạnh.
Bùi Hoài Quang rất muốn ôm nàng, nhưng hắn chỉ vừa chạm vào tay nàng, đầu ngón tay nàng đã run rẩy .
Bùi Hoài Quang vẫn luôn biết Thẩm Hồi sợ lạnh, mà cơ thể hắn quanh năm lạnh như băng, cái ôm hắn dành cho nàng, đối với nàng mà nói, từ trước đến nay đều là sự chịu đựng lạnh lẽo.
Bùi Hoài Quang đi vào phòng tắm, phân phó người phía dưới liên tục đun nước nóng đưa vào. Hắn dùng nước nóng dội lên người mình hết lượt này đến lượt khác, cho đến khi cơ thể nóng bừng lên, mới dám trở lại bên cạnh Thẩm Hồi, dùng cơ thể ấm áp ôm nàng.
Thẩm Hồi mơ màng cuộn tròn trong lòng hắn.
Bùi Hoài Quang cúi đầu nhìn Thẩm Hồi.
- Nếu cái ôm của ta đối với nàng mãi mãi là sự khó chịu, vậy không luyện tà công nữa thì đã sao.
【Tác giả có lời muốn nói】
Nói đi cũng phải nói lại, kết cục của Thẩm Phù ta đã viết trong tên nàng rồi [cười toe toét]
...