HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 180
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:48:47
Lượt xem: 71
Chương 179: A Mẫu
Bùi Hoài Quang nhanh chóng đứng dậy, không quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài, đi ngang qua Thẩm Hồi đang đứng ở sân trước, tiếp tục đi ra ngoài, cho đến khi bước ra khỏi cánh cửa gỗ cũ kỹ, đứng ngoài tường viện.
Hắn cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì. Vì đi quá vội, trong tay vẫn nắm chặt mấy tờ giấy cháy dở. Ánh mắt hắn dừng lại ở chữ "hận" trên tờ giấy ố vàng trong tay, nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh phía sau, và giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
"Ta nghe thấy tiếng mở cửa mà, sao không thấy ai vậy? Ơ, ngươi là..." Bà lão còng lưng, tay phải ôm một cái giỏ, bên trong là một ít rau xanh vừa hái ở sân sau. Tay áo bên trái của bà trống rỗng, buông thõng xuống bên hông.
Bà lão tuổi đã cao, không chỉ lưng không thẳng được mà mắt cũng không còn tinh tường nữa. Bà nheo mắt đánh giá Thẩm Hồi đang đứng ở sân trước. Thoạt nhìn, còn tưởng là Xán Châu đã về, nhìn kỹ mới phát hiện không phải.
Thẩm Hồi vội vàng tiến lên, lấy chiếc giỏ trên tay bà lão, đỡ bà, ôn tồn nói: "A Mẫu, sao A Mẫu lại tự mình ra vườn hái rau vậy?"
Bà lão để Thẩm Hồi đỡ mình ngồi xuống chiếc ghế dài trong sân. Bà nhìn chằm chằm Thẩm Hồi hồi lâu, bỗng nhiên biết Thẩm Hồi là ai.
"Đằng Sinh đi theo A thúc xuống núi mua đồ rồi. Ngươi, ngươi là vị quý nhân mà Xán Châu nói sao? Là ngươi phái người đến đón ta tới đây?" Bà lão cau mày hỏi.
"Là ta." Thẩm Hồi nhìn thấy bên cạnh giếng nước có nửa thùng nước sạch, vội vàng đi tới đổ một ít vào chậu gỗ, bưng tới, tự mình rửa sạch đất dính trên tay bà lão. Vừa rửa tay cho bà lão, nàng vừa dịu dàng nói: "Đường xa như vậy, làm A Mẫu vất vả rồi."
Bà lão vội vàng nắm lấy tay Thẩm Hồi, lo lắng hỏi: "Những gì Xán Châu nói là thật sao? Hắn, hắn..."
Ngay cả tên cũng không dám nói, giọng nói lại càng hạ thấp hơn.
"Hắn còn sống sao?"
"Phải, hắn còn sống." Thẩm Hồi lấy khăn lau kỹ nước trên tay bà lão, "Hắn rất khỏe."
"Vậy, vậy... Vậy hắn đang ở đâu?" Bà lão hạ giọng, dè dặt nói về người không thể nhắc đến.
Thẩm Hồi im lặng đợi một lúc, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, mới lại lên tiếng: "Lần này đáng lẽ hắn phải cùng ta tới đây, nhưng thật sự có việc bận, nhất thời không đi được. Nên ta tới gặp A Mẫu trước, ngày mai hoặc ngày kia, đợi hắn bận xong việc sẽ tới thăm A Mẫu."
Bùi Hoài Quang đứng ngoài tường viện, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người trong sân. Hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc của nhũ mẫu, nghe ra sự căng thẳng và sợ hãi của bà. Giọng nói quen thuộc, như thể đưa hắn trở về thời thơ ấu.
Trong sân nhỏ yên tĩnh một lúc, bà lão mới lại lẩm bẩm: "Thật không dám tin, đứa trẻ đó còn sống..."
Bùi Hoài Quang nghe thấy tiếng khóc nức nở của nhũ mẫu.
Nhũ mẫu là người rất dịu dàng, rất lương thiện. Bùi Hoài Quang cũng nhớ nhũ mẫu là người rất dễ rơi nước mắt. Hắn ngã, bị phạt, bị bệnh... Bà luôn khóc. Thậm chí chỉ nghe thấy chuyện bất hạnh của người khác, bà cũng sẽ rơi nước mắt.
"Mấy năm nay hắn có phải cũng trốn tránh rất vất vả không? Hắn, hắn... Hắn từ nhỏ a là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, kính trọng người lớn, hòa thuận với anh chị em. Cũng không biết bây giờ hắn đã trưởng thành ra sao... Không biết giống cha nó nhiều hơn, hay giống mẹ nó nhiều hơn. Hắn đã trưởng thành rồi, chắc là giống cha nó, trở thành một chàng trai hiền lành, ôn hòa. Nói không chừng cũng sẽ giống mẹ nó, thích thơ từ ca phú, gảy đàn pha trà..."
Bùi Hoài Quang lặng lẽ nghe những mong đợi của nhũ mẫu đối với hắn.
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
Không, hắn không trưởng thành như vậy. Hắn đã làm nhũ mẫu thất vọng, hắn hoàn toàn trưởng thành theo hướng ngược lại.
—— Bẩn thỉu và hèn hạ.
Bà lão vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hồi, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy hy vọng nhìn Thẩm Hồi, bà hỏi: "Hắn đã thành gia lập thất chưa? Phu nhân có phẩm hạnh tốt không? Có con chưa?"
Thẩm Hồi nhìn bà lão, gật đầu thật mạnh, nói: "Phải, hắn đã thành gia lập thất rồi. Là phu quân của ta."
Bà lão lập tức thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt Thẩm Hồi cũng từ từ buông ra. Bà cười nói: "Quả nhiên ngươi là nương tử của hắn. Tốt, tốt... Hai người thành thân bao lâu rồi? Có con chưa?"
Thẩm Hồi do dự một chút, mới nói: "Chúng ta thành thân chưa lâu, chưa có con."
"A." Bà lão lập tức cảm thấy mình lỡ lời, bà vội vàng nói: "Không vội, không vội! Phu nhân nhìn còn trẻ, đợi thêm vài năm cũng không sao. Hắn... Hắn đối xử với ngươi tốt không?"
Thẩm Hồi có chút không nhịn được, nàng nghiêng đầu, nước mắt rơi xuống.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bà lão bỗng nhiên luống cuống tay chân, vội vàng hỏi: "Phu nhân, Tiểu Quang có phải chọc giận ngươi, khiến ngươi chịu ủy khuất không? Nếu hắn không biết thương yêu nương tử, đó là do không ai dạy hắn. Nhưng hắn thông minh. Ngươi dạy hắn, hắn nhất định sẽ học được ngay..."
"Không có." Thẩm Hồi lập tức cười rạng rỡ, "Hắn đối xử với ta rất tốt, chúng ta rất tốt. Ta chỉ là trong lòng có chút khó chịu, bao nhiêu năm mới tìm được người."
Bà lão thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trước khi xuống mồ biết được hắn còn sống, còn thành gia lập thất. Đã là chuyện vui lớn rồi."
Thẩm Hồi nhìn tay áo trái trống rỗng của bà lão, nén chua xót, cười nói: "Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn luôn nhớ đến A Mẫu. Đợi hắn bận xong việc, sẽ tới đón người về nhà phụng dưỡng."
"Được. Được..." Bà lão nheo mắt cười. Thứ như đón về nhà phụng dưỡng gì đó đều không quan trọng, biết đứa trẻ đó còn sống, cho dù bây giờ c.h.ế.t đi, cũng không còn gì hối tiếc.
Cửa sân truyền đến tiếng bước chân. Thẩm Hồi tưởng là Bùi Hoài Quang đi vào, nàng lập tức quay đầu lại, không thấy Bùi Hoài Quang, mà thấy A thúc và Đằng Sinh xuống núi mua đồ về.
Đằng Sinh lập tức tiến lên, cung kính hành lễ với Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi liếc nhìn xe ngựa dừng ở cửa sân, nàng quay đầu lại nói với A Mẫu: "A Mẫu, ta phải về trước. Qua hai ngày sẽ cùng hắn tới đón người."
"Bây giờ đã đi rồi sao?" Bà lão chống tay phải đứng dậy, cau mày, "Cũng không ở lại ăn cơm sao?"
Thẩm Hồi lắc đầu, dịu dàng nói: "A Mẫu, đợi ta bận xong việc, sau này còn nhiều thời gian cùng nhau ăn cơm."
Bà lão lúc này mới gật đầu, bà muốn tiễn Thẩm Hồi. Thẩm Hồi nhẹ nhàng ôm bà, ngăn bà tiễn, lại dặn dò Đằng Sinh chăm sóc bà lão thật tốt. Sau đó Thẩm Hồi mới đi ra ngoài.
Mặc dù Thẩm Hồi đã nói không cần tiễn, nhưng bà lão vẫn tập tễnh tiễn đến cửa sân, tận mắt nhìn Thẩm Hồi vịn tay Mạn Sinh lên xe ngựa, nhìn theo xe ngựa đi xuống theo đường núi, mới xoay người trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-180.html.]
Bà lão và Đằng Sinh đều đã về, A thúc vẫn đứng ở cửa sân. Ông ta vươn cổ, cau mày nhìn theo hướng xe ngựa đi xa.
Đằng Sinh là người Thẩm Hồi phái đi đón A Mẫu, A Mẫu được đón tới đây cũng chỉ mới ba năm ngày.
Còn A thúc, lại vẫn luôn sống ở đây.
·
Trong xe ngựa, Thẩm Hồi lặng lẽ quan sát sắc mặt Bùi Hoài Quang. Thẩm Hồi không biết Bùi Hoài Quang đã lên xe ngựa từ lúc nào, có lẽ là trước khi A thúc và Đằng Sinh trở về? Nhưng Thẩm Hồi đoán những lời nàng nói với A Mẫu, Bùi Hoài Quang hẳn là đều nghe thấy.
Bùi Hoài Quang không có biểu cảm gì, yên lặng ngồi trong xe ngựa.
Ánh mắt Thẩm Hồi di chuyển xuống, dừng lại trên hai tờ giấy Bùi Hoài Quang đang nắm trong tay. Nàng thử đưa tay ra lấy, Bùi Hoài Quang không từ chối, để nàng lấy đi.
Chữ viết trên giấy rất khó nhận ra, Thẩm Hồi cau mày nhìn hồi lâu, mới nhận ra rõ ràng. Nàng ngẩng mắt nhìn Bùi Hoài Quang một cái, đặt tờ giấy sang một bên. Nàng lấy chiếc khăn tay thêu dở từ trong hộp đựng đồ dưới ghế dài ra, cầm kéo nhỏ, từng chút từng chút gỡ bỏ bốn chữ "đồ hỗn trướng" đã thêu.
Tiếng xe ngựa lộc cộc, thỉnh thoảng vang lên tiếng Mạn Sinh đánh xe ngựa phía trước.
Cho đến khi xuống núi, xe ngựa mới bớt xóc nảy hơn. Thẩm Hồi đã gỡ bỏ bốn chữ đã thêu, xỏ kim, bắt đầu thêu tên tự của hắn.
Bùi Hoài Quang quay đầu lại, nhìn Thẩm Hồi.
Nàng không nói gì, yên lặng thêu chữ "Hoài Quang". Hắn cũng không nói gì, yên lặng nhìn nàng từng nét từng nét thêu tên chữ nhỏ của hắn.
Chữ "Hoài Quang" còn chưa thêu xong, xe ngựa đã dừng lại. Mạn Sinh ở phía trước nói: "Nương nương, nơi này hẻo lánh. Gần đây chỉ có một quán trọ nhỏ. Sợ rằng đồ ăn trong quán trọ không tốt, hay là chúng ta nghỉ chân ở đây ăn chút điểm tâm trước đã?".
Thẩm Hồi nói được, tạm thời đặt miếng vải chưa thêu xong xuống, cùng Bùi Hoài Quang xuống xe ngựa. Hai người ngồi xuống một góc khuất sau cùng trong quán trà, tiểu nhị nhanh chóng bưng trà và bánh ngọt lên.
Quán nhỏ, người cũng không đông. Bình thường, dân chúng sẽ không đến quán trà vào giờ này, nên quán trà đặc biệt vắng vẻ, chỉ có ba năm người ngồi ở phía trước, vừa ăn hạt dưa vừa nghe vị tiên sinh phía trước kể chuyện bằng giọng trầm bổng.
Thẩm Hồi ăn bánh ngọt hơi khô, Bùi Hoài Quang lại không động đến miếng nào, hắn cúi mắt, ngón tay thon dài xoay xoay chén trà không, nghe lão già áo xanh kể chuyện. Nghe một hồi, phát hiện người kể chuyện này không phải đang kể chuyện, mà là đang bàn luận về hoàng thất đương thời.
"... Hai vị hoàng đế Đại Tề này, người nào cũng tàn bạo hơn người kia, nghe nói đây là do cốt cách nhà họ Tề! Hành vi bạo ngược của hôn quân như vậy, thật là hỗn xược! Ngàn năm sau, ghi lại trong sử sách, chắc chắn sẽ bị người đời mắng chửi. Chết rồi cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục..."
Bùi Hoài Quang đột nhiên ngừng xoay chén trà, ngẩng mắt liếc nhìn Thẩm Hồi đang chăm chú nghe kể chuyện.
Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi quay đầu lại, dịu dàng đón lấy ánh mắt của hắn.
Bùi Hoài Quang lúc này mới khẽ nói: "Đi thôi".
Hắn không muốn nghe nữa.
"Được." Thẩm Hồi đứng dậy, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, cùng hắn lên xe ngựa.
Người kể chuyện đảo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang, đợi đến khi Mạn Sinh bước nhanh tới nhét một thỏi bạc vào tay hắn, hắn mới lập tức tươi cười rạng rỡ.
·
Trở lại xe ngựa, Bùi Hoài Quang mở miệng: "Nương nương có phải nên nói gì đó không?".
"Cha của Xán Châu quả thật là một trong số ba nghìn binh sĩ canh giữ Thương Khanh hành cung. A Mẫu tâm địa lương thiện, cắt thịt nuôi con. Ông ấy thấy không đành lòng, sau đó trong lúc tàn sát, đã liều mình cứu ra, nuôi dưỡng ở nhà dân nhiều năm. Sau này nhà họ Hạ gặp chuyện, Xán Châu làm việc trong cung, thỉnh thoảng cũng gửi tiền ra ngoài, chính là để phụng dưỡng A Mẫu. Ngài nói xem, Hạ Thịnh này rốt cuộc là kẻ thù hay ân nhân?".
Thẩm Hồi vén rèm bên cửa sổ, nhìn về phía ánh tà dương rực rỡ trên bầu trời.
"Tề đế mất một năm để bắt tất cả người họ Vệ trên cả nước vào Thương Khanh hành cung. Nhưng có thật là đã bắt hết không? Nếu ngài đã trốn thoát, vậy có phải cũng có rất nhiều người họ Vệ trên đường bị áp giải đến Thương Khanh hành cung, được người tốt bụng cứu giúp?".
"Ba nghìn binh lính canh giữ Thương Khanh hành cung kia, quả thật đã gây ra rất nhiều tội ác. Nhưng có thật là ai cũng làm điều ác không? Thiện ác chỉ trong một ý niệm, hoặc là, liệu có nhiều Hạ Thịnh khác không?".
Sự khác biệt lớn nhất giữa Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang là, trong lòng Thẩm Hồi luôn lạc quan hướng về phía trước. Nàng sẽ suy nghĩ từ góc độ thiện lương. Vì vậy, trong tiềm thức Bùi Hoài Quang cho rằng họ Vệ đã bị diệt vong. Còn nàng không tin, nên nàng đi điều tra, đi tìm kiếm.
Thẩm Hồi chậm rãi nắm lấy tay Bùi Hoài Quang. Nàng nói: "Thực ra nếu ngài đã điều tra, từ sớm đã có thể tra ra A Mẫu còn sống. Thậm chí còn có thể tra ra được nhiều người họ Vệ khác còn sống. Những người đó đã bắt đầu cuộc sống mới, hòa nhập vào dân chúng Đại Tề".
·
Quán trọ không lớn, tổng cộng chỉ có bảy tám phòng.
Ban đêm, Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi yên lặng nằm trên chiếc giường hẹp.
Đêm đã khuya, trăng lên cao. Bùi Hoài Quang nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Hồi, rồi đứng dậy rời khỏi quán trọ.
Không lâu sau khi Bùi Hoài Quang rời đi, có người gõ cửa.
Mạn Sinh mở cửa phòng.
Ánh mắt Thẩm Hồi vượt qua Mạn Sinh, bất ngờ nhìn thấy Tiêu Mục đang đứng ngoài cửa phòng.
"Biểu ca?" Thẩm Hồi buông miếng vải vừa thêu xong xuống, kinh ngạc đứng dậy.
【Tác giả có lời muốn nói】
88 bao lì xì rơi ngẫu nhiên.