HOẠN SỦNG - chương 179
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:47:38
Lượt xem: 50
Chương 178 - Hoài Quang
【Chương 178】
Thẩm Hồi trong lòng rất rõ ràng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để rời khỏi Quan Lăng. Tất cả sự bình yên đều chỉ là bề ngoài, những dòng chảy ngầm vẫn luôn len lỏi ở những nơi không nhìn thấy được.
Nhưng sự khó chịu trong lòng khiến nàng không muốn chờ đợi thêm nữa. Nàng quyết định bây giờ sẽ rời khỏi Quan Lăng, dẫn Bùi Hoài Quang về Phù Ninh một chuyến.
Trước khi rời đi, nàng phải làm một số chuẩn bị.
Việc đầu tiên, nàng đi gặp Tề Dực. Nàng ôm Tề Dực lên đầu gối, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nghiêm túc nói: "Dực nhi, tiểu di mẫu tạm thời phải rời đi vài ngày. Những ngày ta không có mặt, con đừng sợ. Cứ coi như tiểu di mẫu vẫn ở đây."
"Người muốn đi đâu?" Bàn tay nhỏ bé của Tề Dực nắm ngược lại ngón tay Thẩm Hồi, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Đi Phù Ninh, một nơi nhỏ. Tiểu di mẫu sẽ cùng cha nuôi con bí mật rời đi, không ai biết."
Tề Dực chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Người khác đều không biết? Phải giấu người khác sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Hồi kiên nhẫn giải thích với nàng, "Dù sao ai cũng biết thân thể tiểu di mẫu vẫn luôn không tốt, thường xuyên cần tĩnh dưỡng. Lần này đối ngoại cứ nói ta bị bệnh cần nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày, không thể cùng con đi lâm triều. Con mỗi ngày cứ như thường lệ, nghe quần thần tấu sự là được. Việc nước tự có hai vị thừa tướng quyết định."
Thẩm Hồi mỉm cười dịu dàng nói với Tề Dực, kỳ thật trong lòng cũng rất lo lắng khi để Tề Dực ở lại một mình.
"Được." Tề Dực gật đầu, "Dực nhi sẽ làm tốt!"
Thẩm Hồi cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt vào mặt nàng. Trong lòng nàng vừa lo lắng, vừa không nỡ, vừa tự trách.
Thẩm Hồi bảo Bình Thịnh mang tất cả tấu chương lên, từng cái từng cái xem xét phê duyệt, lại suy nghĩ những chuyện có thể xảy ra, viết sẵn thánh chỉ tương ứng giao cho Trầm Nguyệt cất giữ.
Thẩm Hồi bận rộn đến tận khuya, sáng hôm sau lại cùng Tề Dực lên triều sớm, đưa ra quyết định cho vài việc mấy ngày trước còn đang trì hoãn chưa quyết.
Sau bức rèm châu nhẹ nhàng đung đưa, Thẩm Hồi nhìn về phía chỗ Bùi Hoài Quang thường đứng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tan triều, Thẩm Hồi lại lần lượt triệu kiến tả hữu thừa tướng.
"AI gia biết trong triều có rất nhiều đại thần không thích ai gia nhiếp chính. Vừa đúng mấy hôm trước trời mưa, thân thể ta lại hơi khó chịu, nghe theo lời khuyên của thái y phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Mấy ngày tới, ai gia sẽ không cùng bệ hạ lên triều nữa." Thẩm Hồi dừng một chút, chậm rãi nói: "Mong các khanh để tâm, trong khoảng thời gian này có vị đại thần nào có hành vi không đúng mực."
Thẩm Hồi đặt chén trà trong tay xuống, nói đầy ẩn ý: " Tân đế đăng cơ, những kẻ tham ô mục nát trong số các lão thần nên được thanh trừ. Ai gia ở sâu trong cung lâu ngày, không hiểu rõ về quan trường, còn phải dựa vào thừa tướng vất vả nhiều hơn. Thừa tướng chớ phụ lòng mong đợi của ai gia."
Những lời này, Thẩm Hồi nói riêng với tả hữu thừa tướng nội dung gần như giống nhau. Sau đó, nàng lại nói với hai vị thừa tướng những lời khác nhau.
Nàng nói với tả thừa tướng: "Tô đại nhân, là ai gia ba lần hạ mình mời ngài quay lại, bây giờ lại là thầy của bệ hạ. Sự tín nhiệm và ỷ lại, tự nhiên là khác với các lão thần khác. Hữu thừa tướng giữ chức cao đã mấy chục năm, trong triều rất nhiều đại thần đều là môn sinh của ông ta. Có vài người người khác không thể can gián không thể động đến, còn phải nhờ ái khanh để tâm nhiều hơn."
Nàng nói với hữu thừa tướng: "Ai gia và tân đế đều còn nhỏ tuổi, việc triều chính phải dựa vào ái khanh rất nhiều. Hiện tại triều đình hỗn loạn như vậy, còn phải nhờ ái khanh vất vả nhiều hơn. Đặc biệt là tả thừa tướng tuy đã được khôi phục chức vụ, nhưng dù sao cũng từng chịu nhục nhã, lòng người khó đoán, mong ái khanh chú ý nhiều hơn đến những hành động bất thường của tả thừa tướng."
Trầm Nguyệt và Thập Tinh yên lặng cúi đầu đứng một bên, im lặng lắng nghe. Lúc đầu Thập Tinh không hiểu, nàng theo bản năng muốn hỏi tỷ tỷ. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của tỷ tỷ, Thập Tinh thu hồi ánh mắt bắt đầu tự mình suy nghĩ.
Thập Tinh tiễn hữu thừa tướng ra ngoài, Trầm Nguyệt đi tới kéo kéo tấm chăn trên đầu gối Thẩm Hồi. Mặc dù Quan Lăng là nơi ấm áp như vậy, nhưng đã qua mùa hè, Thẩm Hồi lại bắt đầu sợ lạnh.
Nàng ngồi xổm bên cạnh Thẩm Hồi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi, hỏi: "Lần này nương nương dẫn ai đi cùng?"
"A Sấu và A Phì ở lại bên cạnh Dực nhi, bảo vệ con bé. Để tránh người khác nghi ngờ, người quen thuộc bên cạnh ta không thể mang theo ai, chỉ để Mạn Sinh đi theo ta là được. Võ công của nó rất tốt, không kém A Sấu và A Phì bao nhiêu, vào cung cũng chưa lâu, sẽ không ai chú ý đến nó."
Trầm Nguyệt gật đầu.
Thẩm Hồi lại hỏi Trầm Nguyệt chuyện tối qua dặn dò nàng đã nhớ kỹ chưa, Trầm Nguyệt trả lời, không chút sơ suất.
Thẩm Hồi lúc này mới lộ ra nụ cười an tâm.
Trầm Nguyệt cúi đầu, trong lòng đau xót. Từ khi Thẩm Hồi còn nhỏ, Trầm Nguyệt và Thập Tinh đã đến bên cạnh Thẩm Hồi làm việc, những năm nay nàng nhìn Thẩm Hồi lớn lên. Bây giờ Thẩm Hồi làm việc càng ngày càng chu toàn, thậm chí có thể nói là trầm ổn lão luyện. Nhưng Trầm Nguyệt vẫn không nhịn được nhớ tiểu thư lúc trước không cần lo lắng gì, yên lặng ngồi dưới mái hiên đọc sách.
Bình Thịnh bước nhanh lên lầu, sắc mặt có chút khó coi.
"Nương nương, Tiêu công tử xảy ra chuyện rồi."
Thẩm Hồi kinh ngạc ngẩng mắt lên.
Tiêu Mục c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong lúc dẹp loạn nửa tháng trước, đường xá xa xôi, tin tức hôm nay mới đưa đến.
Thẩm Hồi ngây người hồi lâu.
Sự xa cách và tức giận sau khi gặp lại là thật, tình nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng là thật, hai thứ đan xen, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài tiếc nuối.
·
Khi Thẩm Hồi nhìn thấy Bùi Hoài Quang, hắn đang chậm rãi cầm bình nước, tưới nước cho cây vải trong phòng. Vẻ mặt không biết là thờ ơ hay nhàn nhã.
Thẩm Hồi nhấc váy bước qua cửa, đưa tay nắm lấy tay áo hắn lắc lắc.
"Đi thôi."
Bùi Hoài Quang liếc nàng một cái, hỏi: "Nương nương rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu, gặp ai? Chẳng lẽ là tình nhân nào của người sao."
Thẩm Hồi có chút lo lắng nếu nàng nói là về Phù Ninh, Bùi Hoài Quang sẽ không muốn đi. Nàng do dự một chút, khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Ta đã tốn không ít tâm tư sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chỉ muốn dẫn ngươi ra ngoài giải sầu một chút cũng không được sao? Sao lại là đi gặp tình phu của ta? Nói không chừng là dẫn ngươi đi gặp tình phụ của ngươi đấy."
Bùi Hoài Quang không vui, búng nhẹ vào đầu nàng, nói: "Tình phụ gì chứ? Nương nương nói chuyện chú ý một chút."
"Rõ ràng là ngươi nói năng không kiêng dè gì trước, nói cái gì mà tình phu." Thấy Bùi Hoài Quang lại muốn búng trán mình, Thẩm Hồi ôm đầu lùi về sau, "Ngươi đây là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!"
Bùi Hoài Quang nhìn ra Thẩm Hồi không muốn nói.
Nàng không muốn nói, hắn cũng không hỏi.
Nàng muốn dẫn hắn đi, hắn liền đi theo nàng.
Hai ngày tiếp theo, Bùi Hoài Quang đều nhàn nhã ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng lật xem y thư, ung dung g.i.ế.c thời gian. Phần lớn thời gian, hắn đều kéo Thẩm Hồi vào lòng, đút nàng ăn chút gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-179.html.]
Mạn Sinh đánh xe, ngựa phi nhanh, hai ngày sau, đến Phù Ninh.
Phù Ninh là một thị trấn nhỏ ven núi, cả thị trấn không có nhiều người, nhà cửa đều dựa lưng vào núi, nhà nhà đều sống ẩn dật, ngay cả hàng xóm cũng cách xa nhau. Cũng chính vì đường núi gập ghềnh, hiểm trở, người dân trong trấn dần dần chuyển đi, người ở lại càng ngày càng ít.
Mạn Sinh giảm tốc độ xe ngựa. Đường núi không dễ đi, có chút xóc nảy.
Trong tiếng xe ngựa lộc cộc, Bùi Hoài Quang khó chịu đặt cuốn y thư trong tay xuống. Xóc đến mức hắn không muốn xem nữa, hắn quay đầu nhìn Thẩm Hồi, thấy nàng đang cau mày, tỉ mỉ thêu khăn tay.
Xe ngựa càng lúc càng xóc, Thẩm Hồi cầm cây kim nhỏ, hồi lâu cũng không xuống tay.
"Thêu khăn tay cho ta?" Bùi Hoài Quang hỏi.
"Ừ." Thẩm Hồi thuận miệng đáp. Xe ngựa thật sự quá xóc, nàng không muốn thêu tiếp nữa, dùng kéo nhỏ cắt đứt sợi chỉ thêu, cất kim vào hộp đựng kim.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn góc khăn tay thêu hoa hải đường. Liếc mắt này, hắn bất ngờ nhìn thấy bên cạnh hình thêu hoa hải đường đỏ, có thêu ba chữ nhỏ ——
Đồ hỗn trướng.
"Tsk." Bùi Hoài Quang đưa tay, véo vào gáy Thẩm Hồi. Hắn kéo dài giọng, chậm rãi nói: "Nương nương à —— Ta thấy nương nương đây là trách ta còn chưa đủ hỗn trướng a ——"
Gáy bị ngón tay Bùi Hoài Quang véo đến ngứa ngáy, Thẩm Hồi không nhịn được cười ra tiếng. Nàng nhỏ giọng cầu xin: "Mau buông ra, mau buông ra! Là ngươi không chịu nói cho ta biết tên tự lúc nhỏ của ngươi... Ta mới thêu bậy bạ thôi. Ngươi không thích thì ta tự mình giữ lại dùng hahaha... Ngươi buông ra đi."
Xe ngựa dừng lại, Mạn Sinh nghe thấy tiếng cười của Thẩm Hồi trong xe ngựa, do dự một lát, đợi bên trong yên tĩnh lại, nàng mới bẩm báo: "Nương nương, đến nơi rồi."
Bùi Hoài Quang buông Thẩm Hồi ra, xoay người muốn đẩy cửa. Nàng không muốn nói trước cho hắn biết dẫn hắn đi đâu, hắn liền không hỏi, không hỏi không có nghĩa là không tò mò.
Thẩm Hồi vội vàng nắm lấy tay Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang quay đầu lại, nhìn nàng dò hỏi.
Thẩm Hồi từ từ thu lại nụ cười, nàng có chút bất an nói: "Đừng nổi giận, đừng hung dữ với người khác, cũng đừng vừa tức giận liền bỏ ta lại một mình mà đi..."
"Hơ, nương nương nói gì vậy? Sao ta có thể nỡ bỏ nương nương lại một mình mà đi chứ." Bùi Hoài Quang buồn cười sờ sờ mặt Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi từ từ buông tay đang nắm lấy Bùi Hoài Quang.
Khoảnh khắc trước khi Bùi Hoài Quang đẩy cửa xe, đáy mắt vẫn còn vương vấn sự dịu dàng khi nhìn Thẩm Hồi. Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa gỗ cũ kỹ xuất hiện trong tầm mắt.
Có thứ gì đó, trong đầu hắn bỗng chốc nổ tung.
Mạn Sinh là người tập võ, nhạy bén nhận ra sát khí âm u tỏa ra từ người Bùi Hoài Quang trong nháy mắt.
Bùi Hoài Quang nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ trước mắt, bất động hồi lâu, mới nhảy xuống xe ngựa, từng bước đi về phía ngôi nhà cũ kỹ đầy mạng nhện này.
Hắn đứng trước cửa, cách một cánh cửa, ngửi thấy mùi hôi thối quen thuộc của những năm tháng cũ. Lão già đó bị bỏng nặng, trên người luôn có mùi hôi thối của sự mục rữa.
Hồi lâu sau, Bùi Hoài Quang đưa tay, đẩy cánh cửa gỗ.
Kẽo kẹt ——
Cùng với tiếng kẽo kẹt chói tai này, ký ức đen tối của quá khứ ùa về.
"Cái bộ dạng phế vật này thì làm sao khôi phục lại nhà họ Vệ!"
"Ngươi dựa vào cái gì mà lười biếng? Ngươi phải luôn nhớ rằng mạng của ngươi là do vô số người nhà họ Vệ cứu sống! Chỉ cần ngươi còn sống một ngày, ngươi phải gánh vác huyết hải thâm thù của vạn người! Vì sự hy sinh của bọn họ mà gánh vác trọng trách khôi phục đất nước!"
"Phế vật! Phế vật! Sao ngươi vẫn chưa học được!"
"Sao ngươi không thể g.i.ế.c hắn? Giết hắn! Ngay cả g.i.ế.c người cũng không dám, ngươi còn có thể làm được gì?"
"Lại đây, đây là thuốc câm. Cho hắn ăn vào. Chỉ có người câm mới có thể giữ bí mật. Thứ như nhân từ ngươi không cần phải có! Nhân từ không thể khôi phục đất nước!"
"Đừng... Con trai, đừng đụng vào quyển tà công đó. Phụ hoàng cầu xin con! Nhất định đừng đụng vào thứ đó..."
Nơi này, là nơi hắn đã sống mười năm.
Từ khi Bùi Hoài Quang bước vào đây, bên tai toàn là tiếng gầm gừ khàn khàn của lão già đó, cùng với khuôn mặt đáng sợ đầy vết bỏng của ông ta. Ông ta dùng bàn tay bị bỏng quất roi vào người hắn, hết lần này đến lần khác nói với hắn phải khôi phục đất nước.
Khi hắn trưởng thành, dễ dàng nắm lấy cây roi trong tay ông ta, nhìn ông ta từ xe lăn ngã xuống, nằm sấp dưới chân hắn như một con chó. Bùi Hoài Quang lạnh lùng nhìn ông ta, dùng sự lạnh lùng mà ông ta nuôi dưỡng ra liếc nhìn ông ta, chế giễu: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, nhà họ Vệ c.h.ế.t hết rồi, còn khôi phục đất nước gì nữa."
Sau khi lão già đó chết, ngôi nhà bốc cháy, thiếu niên hắn lạnh lùng nhìn căn phòng của lão già đó cháy thành tro tàn.
Bùi Hoài Quang mặt không cảm xúc đi vào căn phòng của lão già đó lúc sinh thời. Hắn ngồi xổm xuống, nhặt cuốn sổ tay bị cháy dở. Tay của lão già đó bị bỏng, nhưng vẫn kiên trì dùng tay kẹp bút ghi lại quá trình trưởng thành của hắn. Trong sổ ghi lại hắn đã học được gì, còn phải học gì, phần lớn là phàn nàn hắn học quá chậm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sổ bị cháy, chỉ còn lại ba năm trang. Bùi Hoài Quang mặt không cảm xúc, khó khăn nhận ra nét chữ nguệch ngoạc.
"Thân thể tàn tật đau đớn khó nhịn, đêm không thể ngủ, biết rõ mạng sống không còn bao lâu. Chỉ tiếc không đợi được con trai ta trưởng thành lập gia đình. Sớm đặt tên tự cho nó.
—— Hoài Quang.
Nguyện con trai ta dù rơi vào cảnh khốn cùng nào, vẫn luôn hướng về ánh sáng."
Bùi Hoài Quang lật sang trang khác, cũng là trang cuối cùng, chỉ có bốn chữ xiêu vẹo ——
"Con trai hận ta."
Cửa sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một bà lão —— "Ai đến vậy?"
Giọng nói quen thuộc khiến Bùi Hoài Quang đột nhiên cứng đờ tại chỗ.
Bà lão lại hỏi một câu: "Là Xán Châu đến sao?"