HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 174
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:38:52
Lượt xem: 45
Hoạn Sủng - Chương 173: Đem Đi
[Chương 173]
Trong lúc triều thần ở Kim Lộ điện đang đoán già đoán non về thái độ của Bùi Hoài Quang thì hắn đang đứng trước vườn vải ở góc Tây Nam phủ đệ, sắc mặt không được tốt lắm.
Trận mưa bão đêm qua quả thực quá kinh hoàng. Nghe nói ở vùng nông thôn có không ít nhà cửa bị sập, thậm chí có cả những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi bị bật gốc.
Mấy cây vải con vốn được Bùi Hoài Quang tự tay dựng lều che mưa chắn gió, thì có một cây bị gãy, một cây bị lạnh chết. Chỉ còn lại một cây cuối cùng, run rẩy yếu ớt như đang hấp hối.
Thuận Tuế run rẩy bẩm báo: "Chưởng ấn, trận mưa đêm qua thật quá lớn. Nô tài và mấy tiểu thái giám đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng vẫn không giữ được hết..."
"Đi, lấy xẻng đến, đem cây cuối cùng này cùng cả đất chuyển vào trong lầu." Bùi Hoài Quang trầm mặt phân phó.
Thuận Tuế vội vàng đi làm ngay.
Chuyển cây vải vào lầu mà Bùi Hoài Quang nói chính là dọn trống một gian phòng, chuyển hết đồ đạc ra ngoài, dùng đất lấp đầy, biến cả gian phòng thành vườn ươm rồi mới chuyển cây vải quý giá này vào.
Hơn nửa ngày, Bùi Hoài Quang đều tập trung vào cây vải con này.
Mãi đến khi cây vải cuối cùng này được chuyển vào, Bùi Hoài Quang tự mình xem xét, miễn cưỡng hài lòng. Hắn sai người chuẩn bị nước tắm rửa sạch bụi đất, sau đó thay một bộ y phục tuyết trắng sạch sẽ, trở về phòng ngủ, ngồi dựa vào một đầu trường kỷ, cầm cuốn sách về kỹ thuật trồng vải đọc.
Đọc được một lúc, hắn không nhịn được nghĩ đến Thẩm Hồi.
Không biết nàng lâm triều sáng nay có thuận lợi không.
Giờ này, hẳn là đã tan triều rồi, vậy nàng đang làm gì? Bùi Hoài Quang nghĩ ngợi, dựa vào hiểu biết của hắn về Thẩm Hồi, chắc chắn nàng sẽ giữ lại vài vị đại thần để nói chuyện sau khi tan triều.
"Tsk." Bùi Hoài Quang khẽ tặc lưỡi hai tiếng.
Người thì nhỏ nhắn xinh đẹp, ai ngờ lại có dã tâm lớn như vậy.
Bùi Hoài Quang chậm rãi lật sang trang sau, tiếp tục đọc xem nên dùng loại phân bón nào để cây vải con có thể phát triển tốt hơn.
Buổi tối, Phục Nha lên lầu, được Bùi Hoài Quang cho phép "Vào", liền đi vào bẩm báo: "Chưởng ấn, Tây Xưởng ở kinh đô xảy ra chút chuyện. Người cũ ở Tây Xưởng không phục Vương Lai. Ngài xem có nên để Đông Xưởng ra mặt không?"
"Để Vương Lai tự xử lý." Bùi Hoài Quang mặt không chút cảm xúc.
Phục Nha đáp lời xong, nhưng không lập tức rời đi. Hắn thấy chưởng ấn đang dựa vào trường kỷ kia có vẻ an nhàn quá mức, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Hắn thăm dò hỏi: "Chưởng ấn, ra ngoài tìm chút vui thú?"
"Tìm vui thú?" Bùi Hoài Quang ngẩng mắt, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua.
Chạm phải ánh mắt như vậy của chưởng ấn, Phục Nha hận không thể tự tát mình một cái, sao lại lắm lời thế này. Hắn đang định mở miệng giải thích để cứu vãn thì Thuận Tuế gõ cửa, ở ngoài bẩm báo: "Chưởng ấn, Thái hậu chạy tới rồi."
Chạy?
Rất nhanh, Bùi Hoài Quang liền nghe thấy tiếng bước chân Thẩm Hồi chạy lên lầu. Nhẹ nhàng, cũng có chút hỗn loạn.
Bùi Hoài Quang nhíu mày. Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, ngồi thẳng dậy.
Thẩm Hồi xách váy chạy vào phòng, vừa nhìn thấy Bùi Hoài Quang, nàng cũng không quan tâm Phục Nha và Thuận Tuế còn đang ở đây, nàng càng nhanh chóng chạy về phía Bùi Hoài Quang, nhào vào lòng hắn.
Thẩm Hồi vùi mặt vào n.g.ự.c Bùi Hoài Quang, uất ức khóc nức nở.
"Sao vậy?" Bùi Hoài Quang lập tức lạnh mặt.
Thẩm Hồi không nói gì, chỉ ôm chặt hắn khóc.
Bùi Hoài Quang lạnh giọng hỏi: "Tên chó nào dám chọc bảo bối của ta khóc?"
Bùi Hoài Quang đoán có kẻ nào đó ở trên triều đã chọc giận Thẩm Hồi, sát ý không thể ngăn cản dâng lên trong mắt hắn. Nhưng hắn vẫn phải đè nén cảm xúc, thu lại lực đạo, vuốt ve đầu Thẩm Hồi, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngày mai ta cùng nương nương đi lâm triều."
"Móc nghéo nhé." Thẩm Hồi ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn hắn. Trên mặt nào còn nửa giọt nước mắt.
Bùi Hoài Quang sững người, biết mình bị lừa, vừa định lạnh lùng lên tiếng thì Thẩm Hồi nhíu mày, đáng thương nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta nhớ chàng quá..."
[Tác giả có lời muốn nói]
Bùi: Cuộc sống dưỡng sinh cứ thế bị phá hủy. Chết tiệt, không chịu nổi nữa.
Chương 173: Chương 173 - Đưa đi
【Chương 173】
Phục Nha nhìn cảnh tượng trước mắt, há hốc mồm. Hắn luôn cảm thấy đây không phải là thứ hắn nên nhìn thấy! Hắn đã nhìn thấy rồi, vậy hắn còn có thể sống sót đi ra ngoài không?
Hắn lặng lẽ quay đầu, liều mạng nháy mắt với Thuận Tuế. Nhưng Thuận Tuế cúi đầu, như một cái cây, một cái cây đã chết. Vậy hắn phải làm sao? Phục Nha hoảng sợ. Hắn vội vàng học theo Thuận Tuế cúi đầu, để mình cũng giống như một cái cây. Chỉ là cái cây này của hắn không phải cây chết, sống động vô cùng, lá cây run lẩy bẩy vì kích động.
Hắn còn đang suy nghĩ xem hôm nay mình có thể sống sót đi ra ngoài hay không, Thuận Tuế đã mặt không cảm xúc xoay người đi ra ngoài. Thuận Tuế đi được hai bước, thấy Phục Nha ngây ra đó, liền nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn. Phục Nha bỗng nhiên hoàn hồn, không quan tâm gì nữa, vội vàng đi theo Thuận Tuế chạy ra ngoài.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Phục Nha run vai, ngồi phịch xuống đất.
Thuận Tuế cung kính đóng cửa phòng lại, mới mỉm cười nhìn Phục Nha, nhỏ giọng hỏi: "Đốc chủ, ngài làm sao vậy?"
Phục Nha vội vàng bò dậy, kéo Thuận Tuế chạy nhanh xuống lầu. Thuận Tuế cười hì hì nói: "Đốc chủ chậm một chút, chậm một chút!"
Nụ cười trên mặt Thuận Tuế đã rất kiềm chế, thực ra trong lòng hắn đang cười ha hả. Ai ngờ Đốc chủ mặt quỷ của Đông xưởng lại bị dọa thành ra thế này chỉ vì thấy một màn như vậy?
Thật buồn cười. Hahahahaha...
Thuận Tuế mím môi, cố gắng nhịn cười. Đợi bị Phục Nha kéo xuống lầu, hắn mới bình thường lên tiếng: "Chuyện hôm nay, Đốc chủ chớ nói lung tung."
"Chuyện này... này... này nhất định rồi!" Phục Nha trực tiếp nói lắp.
"Ừm—" Thuận Tuế kéo dài giọng đáp một tiếng, "Đốc chủ cứ tự nhiên, ta phải đi chuẩn bị đồ ngọt cho Thái hậu rồi."
"À, được." Phục Nha đáp bừa một tiếng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Thuận Tuế đã rời đi khá lâu, hắn vẫn đứng đó ngây người.
·
Trong phòng, Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thẩm Hồi đang làm nũng với hắn, chậm rãi lên tiếng: "Dù sao cũng đã là Thái hậu rồi, hai người kia còn ở trong phòng, cứ thế này không sợ người ta dị nghị sao?"
"Ngươi không thích sao?" Thẩm Hồi nhíu mày, vẻ mặt càng thêm uất ức.
Bùi Hoài Quang không nói gì, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ xát vào mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-174.html.]
Thẩm Hồi lập tức lại cười rộ lên, nàng cúi người cởi giày, bò lên trường kỷ, nâng cánh tay Bùi Hoài Quang lên, chui người qua, mềm mại ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, dựa vào n.g.ự.c hắn khẽ ngân nga. Tay nàng vòng qua eo Bùi Hoài Quang, theo giai điệu ngân nga của mình, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn người trong lòng, nói: "Mục đích đã đạt được rồi, còn bám lấy ta làm gì?"
"Vì thích nha." Thẩm Hồi tiến sát lại, dùng gò má mềm mại cọ xát vào gò má hơi lạnh của Bùi Hoài Quang.
"Tâm trạng tốt như vậy?" Bùi Hoài Quang nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên eo hắn, đặt lên tay mình.
"Ừm ừm." Thẩm Hồi hơi dịch chuyển, điều chỉnh tư thế ngồi, gối đầu lên vai Bùi Hoài Quang, ríu rít bên tai hắn: "Ta còn tưởng rằng buổi lâm triều hôm nay sẽ không thuận lợi. Kỳ thực rất thuận lợi... Tuy rằng đã sớm đoán được bọn họ dù có ý kiến gì khác, thì mấy ngày nay cũng không dám manh động. Nhưng thật sự thuận buồm xuôi gió, trong lòng vẫn vui mừng."
"Ừm, ta đã để Tô Hàn Thải khôi phục chức vụ. Biểu ca đã đi lính rồi, giữ hư danh cũng vô dụng. Tô đại nhân thì rất có ích. Trước đây đích thân đến thăm mấy lần, ông ta đều không muốn ra làm quan. Không ngờ hôm nay ông ta lại dễ dàng đồng ý như vậy, còn lập lời thề nữa." Thẩm Hồi cong mắt cười, "Duật Nhi cũng thật thông minh. Chuyện ta dặn dò nàng ấy trước, nàng ấy đều làm được. Ta bảo nàng ấy tự mình hỏi Tô Hàn Thải có nguyện ý làm thầy của nàng ấy hay không. Nàng ấy vừa hỏi xong, Tô Hàn Thải đã đỏ mắt quỳ xuống."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Hồi khẽ cười thành tiếng: "Không ngờ người ngày thường cứng nhắc như vậy, cũng có lúc đỏ mắt trước mặt mọi người."
Thẩm Hồi lại thở dài: "Năm đó không thể ngăn cản Hoàng đế đến Quan Lăng. Ôi... phải gọi là Tiên đế rồi sao? Nhưng ta vẫn muốn mắng hắn là tên chó Hoàng đế. Lễ đăng cơ tế trời bái tổ của Duật Nhi không thể về kinh thành tổ chức, trong lòng luôn thấy bất an. Nếu quay về, đường sá xa xôi, lại là một lần tốn kém hao người tốn của. Nhưng ta cũng biết kinh đô mới là trung tâm chính trị, sớm muộn gì cũng phải quay về... Cũng không biết còn thái bình được bao lâu nữa..."
"Buổi lâm triều hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng... À, còn có tang lễ của tên chó Hoàng đế. Theo tổ chế, phi tần trong hậu cung không có con cái thì phải chôn theo hoặc cả đời canh giữ hoàng lăng. Các đại thần nhắc đến chuyện này, còn tưởng ta sẽ phản đối. Ta mới không thèm. Ta muốn..."
Bùi Hoài Quang cụp mắt, yên lặng lắng nghe Thẩm Hồi ríu rít nói. Nàng thao thao bất tuyệt nói rất nhiều chuyện - chuyện xảy ra trên triều hôm nay, chuyện nàng triệu tập các đại thần bàn bạc sau khi bãi triều, thậm chí cả chuyện nhỏ nhặt như mấy vị phi tần trong cung tìm cách lấy lòng nàng để không phải chôn theo tên chó Hoàng đế.
Lúc đầu, Bùi Hoài Quang không hiểu mục đích Thẩm Hồi nói những chuyện này với hắn là gì.
Hắn cũng không phải thật sự lui về ở ẩn, chỉ là không thích bước chân vào Thừa Khánh cung mà thôi. Dù sao cho dù hắn không đi, tất cả mọi chuyện xảy ra trên triều, hắn đều biết rõ. Còn chuyện phi tần trong hậu cung lấy lòng nàng ra sao, Duật Nhi thích ăn loại bánh ngọt gì... nói những chuyện này cho hắn nghe là vì cái gì?
Thẩm Hồi nói chuyện nhỏ nhẹ gần nửa canh giờ, nói đến mệt mỏi, nàng lười biếng ngáp một cái, nhẹ nhàng dựa vào lòng Bùi Hoài Quang, không nói nữa. Một lúc sau, nàng lại ngẩng mặt lên, nhìn Bùi Hoài Quang mỉm cười.
Bùi Hoài Quang bỗng nhiên hiểu ra.
Nàng chỉ là tâm trạng tốt, muốn chia sẻ niềm vui với hắn mà thôi.
"Nương nương à—" Bùi Hoài Quang kéo dài giọng, như thở dài gọi nàng.
"Hửm?" Thẩm Hồi khẽ nâng mi, ngẩng mặt lên nhìn hắn vẻ dò hỏi.
Bùi Hoài Quang nhìn nụ cười của Thẩm Hồi, chậm rãi nói: "Lại đây để ta hôn nào."
Thẩm Hồi cười tiến lại gần, nhưng Bùi Hoài Quang lại hơi lùi ra sau, tránh đi. Hắn hơi ghét bỏ liếc nhìn nàng, nói: "Miệng nương nương nói liên hồi nửa canh giờ rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong, hắn cúi đầu, cắn lấy dây buộc áo trên n.g.ự.c Thẩm Hồi, từ từ tháo chiếc nơ bướm ra, vùi đầu vào nơi mềm mại thơm tho của nàng, chìm đắm trong sự dịu dàng của nàng.
·
Ngày hôm sau, Bùi Hoài Quang đúng như lời hứa, cùng Thẩm Hồi đi lâm triều. Hắn đưa khuỷu tay ra, để Thẩm Hồi nhẹ nhàng vịn vào, cùng nàng đi qua hàng ngũ đại thần đang quỳ lạy, đưa nàng đến sau bức rèm châu.
Suốt buổi lâm triều, Bùi Hoài Quang không hề mở miệng. Nhưng không biết có phải vì hắn ở đó hay không, cả đại điện trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói của đại thần tấu trình, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Bùi Hoài Quang mặt không cảm xúc đứng dưới bậc ngọc, không hề hứng thú với những việc vặt vãnh mà các đại thần tấu trình. Chỉ khi Thẩm Hồi lên tiếng nói chuyện với các đại thần, hắn mới nghiêng tai lắng nghe.
Không lâu sau, người của Lễ bộ trình lên danh sách tuẫn táng cho tang lễ của Hoàng đế. Tiểu thái giám cung kính nhận lấy bằng hai tay, nâng danh sách lên, dâng cho Thái hậu.
Khi đi ngang qua Bùi Hoài Quang, Bùi Hoài Quang giơ tay ra, ngăn hắn lại. Tiểu thái giám giật nảy mình, cúi đầu khom lưng, không dám nhìn Bùi Hoài Quang, sợ đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi, sợ Chưởng ấn im lặng quá lâu sẽ lấy mạng hắn ra tiêu khiển.
Bùi Hoài Quang chỉ lấy danh sách trong tay hắn mà thôi.
Các đại thần không ai lên tiếng, nhưng ai nấy đều đang len lén quan sát hành động của Bùi Hoài Quang. Không để ý đến những ánh mắt dò xét đó, Bùi Hoài Quang cầm danh sách, chậm rãi bước lên từng bậc ngọc, đi về phía Thẩm Hồi.
Hắn đưa ngón tay dài vén rèm châu lên, những hạt châu va chạm vào nhau tạo ra tiếng động vui tai.
Thẩm Hồi ngẩng mắt, nhìn về phía hắn. Nàng nhân lúc Bùi Hoài Quang bị rèm châu che khuất, nhẹ nhàng nháy mắt với hắn, rồi mới bình tĩnh lên tiếng: "Làm phiền Chưởng ấn rồi."
"Chuyện nhỏ thôi." Bùi Hoài Quang cúi người đưa danh sách cho Thẩm Hồi, lại tiến sát lại gần nàng, hạ giọng cảnh cáo: "Khi nói chuyện với lũ chó đực kia, không được dùng giọng điệu dịu dàng như vậy."
Thẩm Hồi khẽ cong khóe môi, ánh mắt đã rơi vào danh sách trong tay. Nàng khẽ ho một tiếng, lên tiếng: "Danh sách này, ai gia muốn mang về xem lại."
Bùi Hoài Quang đứng thẳng dậy, nhìn nàng thêm một lần nữa, rồi mới xoay người bước ra khỏi rèm châu.
Hàng loạt ánh mắt hoặc trắng trợn hoặc len lén đánh giá hắn, Bùi Hoài Quang bước ra sau rèm châu với vẻ mặt không cảm xúc, khiến mọi sự dò xét đều chìm xuống đáy biển.
·
Bãi triều, Bùi Hoài Quang đứng trước cửa chính Kim Lộ điện, nhìn Thẩm Hồi lên phượng liễn, hắn xoay người, vô số ánh mắt đang dò xét hắn nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà chuyển đi chỗ khác.
Tsk.
Bùi Hoài Quang khinh thường cười một tiếng.
Đã có nhiều người mong hắn làm gì đó như vậy, nếu hắn không làm gì, thì thật không phải phép. Không thể để bọn họ thất vọng.
"Đi, gọi Tổng quản đến đây." Bùi Hoài Quang tùy ý phân phó một tiểu thái giám.
Tiểu thái giám vội vàng chạy đi gọi người.
Các đại thần càng không chịu rời đi, dựng thẳng tai lên, nghe ngóng chút tin tức.
Bùi Hoài Quang lạnh lùng nhìn về phía xa xa, nơi có rừng cây bạch đàn rộng lớn, hắn to giọng để bọn họ đều nghe thấy, phân phó một tiểu thái giám khác: "Chạy về phủ ta một chuyến, bảo Thuận Tuế sắp xếp, ta muốn dọn vào cung."
Các đại thần đang len lén nghe trộm đều kinh hãi. Nhưng bọn họ không dám bàn tán lớn tiếng, chỉ dùng ánh mắt trao đổi điên cuồng với nhau.
"Dọn đến đâu ở đây?" Bùi Hoài Quang chậm rãi nói. Hắn xoay người, nhìn các đại thần phía sau, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi: "Các vị đại thần có đề nghị gì hay không?"
Các đại thần cúi đầu, không ai dám lên tiếng. Đương nhiên, Bùi Hoài Quang cũng chẳng muốn nghe ý kiến của bọn họ.
Tổng quản đứng không xa, nhanh chóng chạy tới.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn Tổng quản đại nội đang chạy về phía này, khóe môi nhếch lên, vẽ ra một nụ cười giễu cợt mờ ám.
"Ta muốn dọn đến Càn Hòa điện, lập tức đi sắp xếp."
Các đại thần đứng tụ tập lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Càn Hòa điện, là nơi ở của Hoàng đế.
Tả tướng Tô Hàn Thải nhíu mày. Tuy rằng mới nhậm chức lại được một ngày, ông ta vẫn lên tiếng: "Chưởng ấn, việc này e là không ổn. Lẽ ra phải để Điện hạ dọn đến Càn Hòa điện."