HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 173
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:38:02
Lượt xem: 48
Chương 172: Chương 172 - Chọc khóc
【Chương 172】
Tối hôm qua, Thẩm Nguyên Hồng kéo Thẩm Minh Ngọc hỏi đông hỏi tây. Thẩm Minh Ngọc nghĩ thầm, hoàng đế đã bị ám sát thành công, liền kể lại chuyện nàng và Thẩm Hồi lên kế hoạch cho Thẩm Nguyên Hồng nghe.
Đương nhiên, về ước hẹn mười năm của ba cô gái các nàng, nàng không nói cho ông nội biết.
"Gan cũng quá lớn rồi!" Thẩm Nguyên Hồng nghiêm mặt, liên tục trách móc, chỉ là giọng điệu nghe không giống như đang tức giận lắm.
Hai ông cháu dậy rất sớm vào sáng hôm sau. Thẩm Nguyên Hồng đã không còn chức quan, không thể đến lâm triều. Ông dẫn Thẩm Minh Ngọc đứng ở ven đường mà kiệu của Thẩm Hồi nhất định phải đi qua, có chút sốt ruột chờ đợi.
Cho đến khi thật sự nhìn thấy bóng dáng Thẩm Hồi từ xa, gương mặt lo âu của Thẩm Nguyên Hồng lập tức có nụ cười.
"Ông nội? Chúng ta có qua nói chuyện với tiểu cô cô không?" Thẩm Minh Ngọc hỏi.
"Không đi. Lát nữa sẽ về nhà."
Thẩm Nguyên Hồng vừa trả lời Thẩm Minh Ngọc, vừa nhìn chằm chằm vào con gái út trên phượng liễn. Đôi mắt tràn đầy ý cười sắp không kìm nén được.
Con gái đã lớn rồi.
Đôi mắt đầy ý cười lại từ từ có chút chua xót. Thẩm Nguyên Hồng nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm gậy, ép nước mắt xuống.
Thẩm Minh Ngọc chỉ hỏi một câu, cũng không hỏi nữa. Tiểu cô cô bây giờ nhất định không có thời gian nói chuyện với bọn họ. Nàng nhìn tiểu cô cô trên phượng liễn một lúc, tầm mắt dịch chuyển về phía trước, lại nhìn Tề Dực đang ngồi trên long liễn phía trước.
Nhìn tiểu cô cô và Tề Dực sắp đến Kim Lộ điện, Thẩm Minh Ngọc có chút ủ rũ mím môi. Ba người các nàng có một bí mật lớn, bây giờ tiểu cô cô và Tề Dực đến Kim Lộ điện làm chuyện lớn. Còn nàng thì sao? Nàng ngay cả tư cách vào Kim Lộ điện cũng không có.
"Ông nội, con muốn dẫn binh đánh giặc, con muốn công danh." Thẩm Minh Ngọc buồn bã nói.
Thẩm Nguyên Hồng vỗ vào gáy nàng, nghiêm mặt nói: "Đi thôi, về nhà!"
"Ồ..." Thẩm Minh Ngọc đỡ ông nội quay người, vừa đi được hai bước, nàng lại vội vàng nói: "Ông nội, ông đợi con một lát. Tối hôm qua con mượn bảo kiếm của cấm quân, con phải trả lại!"
Thẩm Minh Ngọc hỏi thăm Thông Hòa một chút, mới tìm được Lăng Tật.
Hôm nay không phải Lăng Tật trực, nhưng hắn cũng không rời cung, một mình đi dọc theo bức tường đỏ cao cao, bước nhanh về phía trước. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, Lăng Tật không cần quay đầu lại, cũng biết là nữ tử tập võ. Hẳn là tuổi còn nhỏ, thân hình cũng nhẹ nhàng.
Bóng dáng Thẩm Minh Ngọc liền hiện lên trong đầu hắn.
Lăng Tật dần dần chậm bước chân.
"Lăng Tật ca ca!" Thẩm Minh Ngọc nhanh chóng đuổi theo, chạy đến trước mặt Lăng Tật, hai tay nâng kiếm của hắn, đưa đến trước mặt hắn.
Lăng Tật liếc mắt nhìn, không nhận.
"Hôm qua vào cung bị thu binh khí, bất đắc dĩ mới mượn kiếm của ca ca." Thẩm Minh Ngọc nhìn hắn, cong mắt cười, "Cầm nó trong tay, nghĩ đến không thể làm nhục chủ nhân của nó, quả nhiên cũng mượn được chút lợi hại của ca ca!"
Nàng mượn kiếm của Lăng Tật, là vì nàng cảm thấy Lăng Tật rất lợi hại, dùng kiếm của hắn, cũng có thể lợi hại như hắn.
Lăng Tật nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô nương, im lặng một lát, mới nói: "Tặng cho muội rồi."
Thẩm Minh Ngọc ngẩn người, vội vàng lắc đầu, liên tục nói: "Không không không, ta có kiếm của mình. Tiểu cô cô tỉ mỉ lựa chọn tặng cho ta, ta rất thích. Ta không thể vô cớ lấy đồ của ngươi. Cho ngươi!"
Thẩm Minh Ngọc kéo tay áo Lăng Tật, nhét kiếm lại vào tay hắn.
"Ông nội còn đang đợi ta, ta phải đi rồi." Thẩm Minh Ngọc vội vàng đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại dừng lại, khẽ cúi người hành lễ với Lăng Tật.
Lăng Tật gật đầu đáp lễ.
Thẩm Minh Ngọc lúc này mới quay người, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước. Chỉ là lông mày nàng nhíu lại, có chút buồn bực, trách mình vừa rồi quên mất quy củ, nói chuyện cũng không lễ phép...
Lăng Tật không quay đầu lại, hắn nghe tiếng bước chân Thẩm Minh Ngọc đi xa, mới tiếp tục đi về phía trước.
Cách đó không xa, Sầm Cao Kiệt chứng kiến cảnh này. Hắnc cười hai tiếng, vẫy tay với Lăng Tật, bảo Lăng Tật lại đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-173.html.]
"Thống lĩnh có gì căn dặn?" Lăng Tật hỏi.
Sầm Cao Kiệt hôm nay chiều mới trực, trên người mặc thường phục, không có áo giáp cứng, người cũng trở nên hòa ái hơn rất nhiều. Hắn mỉm cười nói: "Cô nương nhà họ Thẩm kia có ý với ngươi, ngươi đừng lúc nào cũng lạnh mặt với người ta. Nói ta nghe..."
Lăng Tật trực tiếp cắt ngang lời hắn: "Thống lĩnh, Thẩm gia cô nương mới vừa tròn mười hai tuổi không lâu, vẫn còn là một đứa trẻ."
Sầm Cao Kiệt trợn to mắt, cố ý dùng giọng điệu kinh ngạc trêu chọc: "Lăng Tật, ngươi được lắm. Ngay cả ngày tháng năm sinh của cô nương nhà người ta cũng nắm trong tay rồi? Ái chà chà, thật không nhìn ra."
Lăng Tật nhíu mày, không vui lắm. Hắn hơi cao giọng, lạnh lùng nói: "Thẩm gia cô nương còn nhỏ tuổi, ta và nàng cũng không gặp nhau mấy lần. Nàng chỉ là tính cách hoạt bát nhiệt tình, thuận miệng gọi ta một tiếng ca ca thôi. Nàng còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu. Thống lĩnh hẳn là hiểu rõ, danh tiếng của nữ tử là chuyện rất quan trọng, mong thống lĩnh thận trọng lời nói, đừng lấy chuyện này ra đùa nữa."
Sầm Cao Kiệt liên tục xua tay, mỉm cười nói: "Được rồi được rồi, ta không nói nữa."
Dừng một chút, hắn lại cười trêu chọc Lăng Tật: "Ngươi hôm nay nói nhiều thật đấy. Lời nói của một tháng sau, hôm nay đều ứng trước rồi, sau này làm kẻ câm à?"
Lăng Tật nắm chặt thanh kiếm trong tay, gật đầu trầm giọng nói: "Ta đi làm việc đây."
Sầm Cao Kiệt làm động tác mời, đợi Lăng Tật xoay người rời đi, hắn mới khẽ lẩm bẩm: "Tính tình lạnh lùng như vậy, sau này bà xã theo ngươi chắc là không dễ chịu rồi."
·
Long liễn và phượng liễn đi trước đi sau dừng lại trước cửa Kim Lộ điện, Tề Dực theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy tiểu di mẫu mỉm cười gật đầu với nó, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt vạt áo của nó mới từ từ buông lỏng.
Thẩm Hồi vịn tay Trầm Nguyệt xuống phượng liễn, đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt Tề Dực, vạt áo choàng phượng màu vàng rực rỡ kéo lê trên mặt đất.
"Dực nhi nhớ kỹ, đừng sợ, chỉ cần con quay đầu lại, tiểu di mẫu luôn ở phía sau con." Thẩm Hồi vừa dịu dàng nói, vừa lặng lẽ vuốt phẳng vạt áo bị nó nắm nhăn.
"Ừm!" Tề Dực dùng sức gật đầu, thậm chí còn cười toe toét với tiểu di mẫu.
Thẩm Hồi đứng dậy, nắm tay Tề Dực, chậm rãi bước vào Kim Lộ điện. Nàng nhìn các đại thần trong điện lần lượt quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Tuy rằng nàng dịu dàng khuyên nhủ Tề Dực, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng.
Không còn cách nào khác, Tề Dực còn nhỏ như vậy, nàng càng không thể lộ ra chút sợ hãi nào.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ánh mắt Thẩm Hồi lướt qua các đại thần đang quỳ xuống trong điện, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Bùi Hoài Quang, hắn nói không đến, liền thật sự không đến.
Tuy sớm biết hắn sẽ không đến, nhưng Thẩm Hồi vẫn hi vọng hắn ở đó. Cho dù, đôi khi có thể xảy ra tình huống bất đồng quan điểm.
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——"
Bàn tay nhỏ bé của Tề Dực được Thẩm Hồi nắm trong lòng bàn tay run lên, Thẩm Hồi nhận ra liền nắm c.h.ặ.t t.a.y Tề Dực hơn một chút. Nàng nhìn thẳng vào long ỷ phía trước, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng đi qua các đại thần đang quỳ, Thẩm Hồi dắt Tề Dực từng bước một đi lên bậc thang bằng ngọc, vạt áo choàng màu vàng sáng trải rộng trên bậc thang, theo bước chân của nàng, kim tuyến như ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Hồi buông tay, để Tề Dực tự mình ngồi lên long ỷ.
Bàn tay nhỏ bé vốn bị nắm chặt đột nhiên được buông ra, Tề Dực có chút hoang mang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Thẩm Hồi. Thẩm Hồi mỉm cười nhìn nó, khẽ gật đầu.
Các đại thần đang quỳ, không nhịn được lén ngẩng đầu lên.
Tề Dực lúc này mới quay đầu lại, bước những bước nhỏ về phía long ỷ, quay lưng về phía các đại thần, nó khẽ hít một hơi, mới chậm rãi xoay người lại, nhón chân cố gắng ngồi lên long ỷ quá cao so với nó.
Thẩm Hồi dành cho nó một ánh mắt khen ngợi, nhưng Tề Dực không nhìn thấy, nó nghiêm mặt nhìn thẳng về phía trước.
Thẩm Hồi lúc này mới đi về phía chỗ ngồi được bố trí sau bức rèm châu bên cạnh, sau đó nhìn Tề Dực, chờ đợi.
Các đại thần trong điện, cũng đang chờ đợi.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, dường như đã đợi rất lâu rất lâu, trong đại điện nguy nga tráng lệ, cuối cùng cũng vang lên giọng nói trẻ con non nớt: "Các ái khanh bình thân ——"
Sau bức rèm châu đang đung đưa theo gió, Thẩm Hồi chậm rãi cong khóe môi.
·
Lâm triều hôm nay, tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Hoài Quang sẽ xuất hiện, nhưng Bùi Hoài Quang không đến. Các đại thần không nhịn được suy nghĩ, từ khi đến Quan Linh, Chưởng ấn dường như thật sự không đến lâm triều mấy.