Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 172

Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:37:26
Lượt xem: 69

Chương 171: Chương 171

Cả gian tắm tràn ngập hơi nước, hơi nóng bốc lên từ từ ngưng tụ thành những giọt nước nhỏ trên mái nhà, những giọt nước từ từ lớn dần cuối cùng rơi xuống từ mái nhà, rơi trên cổ tay trắng nõn của Thẩm Hồi, bị Bùi Hoài Quang chậm rãi dùng đầu ngón tay gạt đi.

Lòng bàn tay Thẩm Hồi đặt dưới bàn tay Bùi Hoài Quang, nhẹ nhàng áp vào y phục của hắn, khiến nàng cảm nhận được một mảng lớn dấu vết nước mưa lạnh lẽo. Nàng biết Bùi Hoài Quang không sợ lạnh, càng biết hắn rất ghét nước mưa bẩn.

Đầu ngón tay Thẩm Hồi khẽ động đậy, như lời hắn nói, cởi ngọc đai của hắn ra.

Lần đầu tiên, nàng giúp hắn cởi quần áo.

Bùi Hoài Quang buông tay, im lặng nhìn Thẩm Hồi. Đợi đến khi y phục ướt sũng của hắn cũng rơi xuống đất như y phục của nàng, Bùi Hoài Quang mới lại nắm lấy tay Thẩm Hồi, dắt nàng đi vào trong gian tắm một bước. Ở đó, có một tấm gương đồng soi được toàn thân. Bùi Hoài Quang dắt Thẩm Hồi đến trước gương đồng, hắn nhìn bản thân mình trong gương, chậm rãi mở miệng: "Trước đây ta đều một mình thưởng thức, hôm nay mời nương nương đánh giá."

Dừng một chút, ánh mắt Bùi Hoài Quang nhìn bản thân mình trong gương di chuyển, nhìn về phía Thẩm Hồi trong gương, mỉm cười hỏi: "Đẹp không? Ta thấy rất đẹp, nương nương cũng nên thấy đẹp."

Thẩm Hồi không trả lời ngay, nàng cau mày nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng trong gương, quá mức nghiêm túc.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi mới nói: "Không nhìn rõ."

Bùi Hoài Quang im lặng.

Thẩm Hồi nghiêng người về phía Bùi Hoài Quang, cụp mắt xuống nhìn, không nhìn qua gương đồng nữa, chăm chú nhìn rõ hơn. Bùi Hoài Quang nhìn dáng vẻ nàng cụp mắt xuống, thời gian trôi qua có vẻ dài, hắn đưa tay lên, dùng đầu ngón tay gạt gạt hàng mi dài cong vút của nàng, Thẩm Hồi quả nhiên như hắn mong muốn, ngẩng mắt lên nhìn lại.

Thẩm Hồi ngẩng mặt nhìn Bùi Hoài Quang, chậm rãi chớp mắt một cái. Nàng nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể sờ thử không?"

Bùi Hoài Quang lại im lặng.

Thẩm Hồi đợi một lát, mới lại nhỏ giọng lên tiếng: "Có thể chứ?"

"Không thể." Bùi Hoài Quang lạnh lùng liếc nhìn nàng.

"Ồ." Thẩm Hồi chán nản cau mày, rồi lại giãn ra.

Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay Thẩm Hồi, dẫn nàng vào trong nước nóng.

Tuy rằng cả gian tắm đều rất ấm áp, nhưng cảm giác cả người chưa vào nước nóng lại hoàn toàn khác, là một loại thoải mái dễ chịu khác. Thẩm Hồi vừa ngồi vào, liền mệt mỏi ngáp một cái.

Bùi Hoài Quang ôm eo nàng, điều chỉnh tư thế cho nàng, để nàng ngồi trên đùi hắn, dựa vào vai hắn.

"Ngủ đi. Sẽ gọi nàng dậy đúng giờ." Bùi Hoài Quang nói.

Thẩm Hồi buồn ngủ dụi dụi mắt, tay dính nước liền đưa nước vào mắt, nàng khó chịu chớp mắt liên tục.

"Ngốc." Bùi Hoài Quang bất đắc dĩ liếc nàng một cái, đưa tay lấy khăn bông trên bàn cẩn thận lau xung quanh mắt cho nàng.

Có lẽ trong mắt người khác, nàng là người như thế nào, tâm tư kín đáo lại dám làm dám chịu, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn luôn là tiểu cô nương ngay cả việc tự chăm sóc bản thân cũng không làm tốt.

Mắt Thẩm Hồi cuối cùng cũng không còn khó chịu nữa, nhưng cũng không mở mắt ra được. Nàng mệt mỏi dựa vào vai Bùi Hoài Quang, giọng nói nhỏ nhẹ: "Nhất định phải nhớ gọi ta..."

Bùi Hoài Quang không nói gì, chỉ xoa xoa đầu nàng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Một lát sau, người trong lòng đã ngủ say, Bùi Hoài Quang ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ướt sũng của nàng. Hắn yên lặng nhìn nàng.

Trước khi có nàng, hắn hưởng thụ cảm giác hả hê khi trả thù. Dùng niềm vui sướng khi trả thù để kéo dài mạng sống.

Sau khi có nàng, hắn mới hiểu được tất cả niềm vui sướng mà việc trả thù mang lại cho hắn trong nửa đời này, vẫn luôn là giả dối. Có lẽ, nửa đời trước hắn chưa từng vui vẻ.

Hóa ra cảm giác vui vẻ thực sự, không phải là cảm giác đau tê dại trong lòng, cũng không phải là tự mình hại mình. Vui vẻ, hẳn là thứ đơn giản hơn.

Ví dụ như, trong mắt nàng nhìn về phía hắn chỉ có hắn.

Ví dụ như, nàng yên lặng ngủ trong lòng hắn.

Ví dụ như, khi khẽ gọi tên nàng, cảm giác tê dại nơi đầu lưỡi.

Ví dụ như, chỉ cần nghĩ đến nàng.

Thẩm Hồi biết đêm nay sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, ngày mai cũng phải dậy sớm, tuy rằng đã ngủ, nhưng vẫn còn một chút ý thức, không ngủ say.

Nàng đã sớm quen với sự chăm sóc của Bùi Hoài Quang, trong lúc nửa mê nửa tỉnh biết Bùi Hoài Quang bế nàng ra ngoài như thế nào, lau người mặc quần áo cho nàng như thế nào, lại bế nàng ra ngoài, đặt vào trong lồng thủy tinh như thế nào.

Trong điện của nàng hình như còn có người khác. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, hẳn là Trầm Nguyệt. Nàng còn nghe thấy Bùi Hoài Quang nói chuyện với người khác.

Nói gì nhỉ?

Thẩm Hồi dụi dụi mắt, trở mình trong lồng thủy tinh, chậm chạp nhận ra Bùi Hoài Quang đã dặn dò cung nữ dọn hết đồ ăn khuya màu đỏ xuống.

Lại qua một lúc, đầu óc mệt mỏi của Thẩm Hồi mới nhớ ra trước khi vào gian tắm, Xán Châu hay ai đó đã nói đã chuẩn bị đồ ăn khuya rồi? Nhưng nàng quá mệt mỏi...

Thẩm Hồi miễn cưỡng ngủ thiếp đi, ngủ không ngon giấc. Không chỉ bởi vì trong tiềm thức lo lắng không cho phép mình ngủ quá say, mà còn bởi vì có chút đau đầu, thậm chí tim cũng có chút buồn bực. Cho đến khi Bùi Hoài Quang bước vào lồng thủy tinh nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, cảm giác như bị mạng nhện quấn quanh của Thẩm Hồi mới vơi bớt.

Thẩm Hồi cũng không ngủ được bao lâu.

Quả nhiên trong lòng có chuyện, nàng vốn không thể dậy sớm, lần đầu tiên trời còn chưa sáng, cũng không cần người khác gọi, nàng đã mở mắt ra trong không gian yên tĩnh.

Trời còn chưa sáng, trong phòng cũng không thắp đèn.

Nhưng ánh trăng tròn sau cơn mưa bão chiếu rọi khắp nhân gian, từng tia sáng len lỏi qua giấy cửa sổ, khiến cho cung  điện cũng không hoàn toàn tối đen. Thẩm Hồi khẽ nâng cằm lên, nhìn về phía Bùi Hoài Quang bên cạnh.

Bùi Hoài Quang gần như ngay lập tức mở mắt ra. Cho dù vừa mới tỉnh dậy, trong mắt hắn cũng không có chút mơ màng buồn ngủ nào, đáy mắt đen nhánh còn đậm hơn cả màn đêm.

"Tỉnh rồi?" Bùi Hoài Quang lên tiếng trước. Khác với đôi mắt trầm tĩnh của hắn, giọng nói trầm thấp của hắn lại mang theo một tia buồn ngủ khó nhận thấy.

"Ừ." Thẩm Hồi nhẹ nhàng đáp một tiếng, chống khuỷu tay ngồi dậy.

Đã tỉnh rồi, nàng không định ngủ tiếp. Nàng còn rất nhiều việc phải làm. Ví dụ như việc quan trọng nhất, nàng phải đi gặp Tề Dực, nói cho hắn biết hôm nay phải làm như thế nào.

Sau khi Thẩm Hồi dậy, Bùi Hoài Quang lại không dậy, vẫn nằm trong chăn lông tuyết, nhắm mắt lại.

Thẩm Hồi khoác áo choàng bước nhanh ra khỏi cung điện.

Ngày hôm nay xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, ai ở Hạo Khung lâu dám ngủ say? Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Hồi, Thập Tinh đang trực đêm lập tức đứng dậy, trước tiên phân phó tiểu cung nữ phía dưới chuẩn bị những việc cần thiết cho nương nương buổi sáng, sau đó nghênh đón Thẩm Hồi.

"Nương nương không ngủ thêm một lát nữa ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-172.html.]

Thẩm Hồi bước nhanh về phía chỗ ở của Tề Dực, khẽ hỏi: "Minh Ngọc bên kia sắp xếp thế nào rồi?"

"Nương nương yên tâm. Trước khi Minh Ngọc cô nương vào cung, đã phái người bí mật đưa người nhà của người đi rồi, bây giờ Thẩm gia người đi nhà trống, ngay cả người hầu cũng không có. Là do lão gia phát giác có điều khác thường, lạnh mặt ép hỏi Minh Ngọc cô nương, cô nương ấy lại không thể nói trước sự việc, cho nên mới dứt khoát dẫn lão gia vào cung. Hiện giờ lão gia và Minh Ngọc cô nương đều ở trong cung."

Thẩm Hồi gật đầu.

Chuyện đêm nay, trong mắt những người không biết tình hình, giống như là sự hỗn loạn ngoài ý muốn do các nữ tử trong điện bị kích động mà gây ra. Nhưng trên thực tế, Thẩm Hồi đã lên kế hoạch từ lâu, tất cả hậu quả đều đã nghĩ đến. Thậm chí ngay cả khả năng có loạn thần tặc tử bắt người nhà họ Thẩm uy h.i.ế.p cũng đã chuẩn bị trước.

Thẩm Hồi lại dặn dò một câu: "Phái người mấy ngày nay đến chỗ tối ở Thẩm phủ canh chừng, xem có ai hoặc là ai đã đến Thẩm phủ hay không."

Thập Tinh vội vàng gật đầu đáp ứng.

Nói xong hai câu này, đã đi đến trước cửa phòng của Tề Dực. Thẩm Hồi không khỏi dừng bước, Tề Dực còn nhỏ như vậy, đánh thức nó sớm như thế, nàng có chút không nỡ.

Nhưng không nỡ thì không nỡ, có một số việc không thể trốn tránh.

Thập Tinh còn chưa kịp gõ cửa, cửa phòng đã bị kéo ra từ bên trong. Tôn ma ma cúi người hành lễ với Thẩm Hồi, mỉm cười thỉnh an: "Thái hậu buổi sáng an lành."

Tiếng bước chân lộp cộp truyền đến từ phía sau Tôn ma ma. Tề Dực rất nhanh chạy đến, kéo tay Thẩm Hồi: "Tiểu di mẫu, con đợi người đã lâu rồi!"

Thẩm Hồi nhìn đôi mắt sáng ngời của Tề Dực, lại liếc nhìn quần áo chỉnh tề trên người nó, biết nó đã tỉnh dậy từ lâu. Nàng nắm tay Tề Dực, vừa đi vào vừa dịu dàng hỏi: "Dực nhi sao lại dậy sớm như vậy?"

"Ma ma gọi con dậy. Còn nói với con rất nhiều chuyện!"

Thẩm Hồi quay đầu nhìn Tôn ma ma một cái, thu hồi tầm mắt ôm Tề Dực cùng ngồi xuống trên giường êm, ôn nhu hỏi nó: "Ma ma dạy Dực nhi cái gì vậy?"

"Ma ma dạy lễ nghi và chương trình khi đi lâm triều hôm nay."

Thẩm Hồi dịu dàng xoa đầu nó, quay người nhìn về phía Tôn ma ma, mỉm cười nói: "Ma ma có lòng rồi."

Tôn ma ma lại cúi người, cung kính hành lễ, sau đó mới mở miệng nói với Tề Dực: "Bệ hạ hãy nói lại cho Thái hậu nghe một lần, để Thái hậu kiểm tra."

Tề Dực gật đầu, nó cúi đầu bẻ ngón tay, thuật lại từng câu từng chữ những lời Tôn ma ma đã dặn dò nó. Nói xong toàn bộ, nó căng thẳng kéo tay Thẩm Hồi, hỏi: "Tiểu di mẫu, Dực nhi nói có đúng không ạ?"

"Đúng. Dực nhi thật thông minh."

Tề Dực vui vẻ cười.

Rất nhiều chuyện nó đều không hiểu rõ lắm, nhưng nó biết chuyện tiểu di mẫu muốn làm đã làm được, vậy thì tiểu di mẫu hẳn là vui vẻ. Tiểu di mẫu vui vẻ, nó cũng vui vẻ, không nhịn được cong mắt cười.

Thẩm Hồi nắm bàn tay nhỏ bé của Tề Dực trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, nàng dịu dàng an ủi: "Dực nhi không cần lo lắng, tiểu di mẫu sẽ luôn ở bên con. Chỉ cần con quay đầu lại, là có thể nhìn thấy tiểu di mẫu rồi."

"Ừm!" Tề Dực nghiêm túc gật đầu, "Dực nhi gan dạ, cái gì cũng không sợ!"

Thẩm Hồi mỉm cười nhìn nó.

Tuy rằng Thẩm Hồi ăn ngủ không yên, lo lắng chuyện lâm triều hôm nay. Nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ, lâm triều hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cho dù Tề Dực hôm nay mặc long bào ngồi trên long ỷ, tiếp nhận sự quỳ lạy của các đại thần trong điện, cũng không tính là hoàn thành đại điển đăng cơ.

Nơi này là hành cung, không phải kinh đô. Đại điển đăng cơ nhất định phải trở về kinh đô, tế trời đất bái tông miếu, tiếp nhận sự triều bái của các thân vương hầu tước từ khắp nơi đến kinh đô.

Thẩm Hồi hiểu rõ trong lòng, nàng và Tề Dực đều còn nhỏ tuổi, trong triều sẽ có rất nhiều người có dị tâm. Huống chi, ấu đế đăng cơ, càng là lúc phản thần và phiên bang ngo ngoe muốn động.

Nhưng mọi việc đều phải có thời gian nghỉ ngơi. Hiện giờ mượn cớ cấm quân và Vũ Lâm quân, đúng là sẽ có vài ngày bình yên bề ngoài.

Thập Tinh hỏi: "Nương nương, lát nữa khi đi lâm triều, Bệ hạ mặc gì ạ?"

Long bào của Tề Dực không được chuẩn bị. Không phải quên chuẩn bị cho Tề Dực, mà là căn bản không có chuẩn bị.

"Thường phục là được." Thẩm Hồi nói.

Thẩm Hồi nắm tay Tề Dực, lại lải nhải nói với nó một lần chương trình hôm nay, cung nhân trong Hạo Khung lâu liền đều thức dậy. Cung nhân bưng bữa sáng vào, Thẩm Hồi lại không ở lại dùng bữa cùng Tề Dực, mà mượn cớ trang điểm rời đi. Nàng trang điểm xong, trở về, quả nhiên Bùi Hoài Quang vẫn chưa đi.

Nàng muốn cùng hắn dùng bữa.

Thẩm Hồi ngồi trước gương đồng, nhìn Bùi Hoài Quang vấn tóc cho nàng. Nàng hỏi: "Lát nữa ngươi có đi cùng ta không?"

"Không đi." Bùi Hoài Quang trả lời không chút do dự.

Thẩm Hồi muốn nói gì đó, lại mím môi nuốt xuống.

Bữa sáng rất nhanh được bưng lên. Đoàn Viên múc một bát canh táo đỏ long nhãn đưa cho Thẩm Hồi, Thẩm Hồi nhận lấy, ngẩn người.

Ánh mắt Bùi Hoài Quang nhìn sang.

Thẩm Hồi cụp mắt xuống, yên lặng ngồi một lúc, đặt bát canh trong tay xuống, thản nhiên cầm đồ khác ăn.

Bùi Hoài Quang nhìn nàng một lúc, thu hồi tầm mắt. Hắn ăn ít, ăn không nhiều lắm liền buông đũa bạc, rời khỏi Hạo Khung lâu từ mật đạo.

Sau khi cửa mật sau giá sách đóng lại, Thẩm Hồi buông đũa bạc, lập tức không ăn nữa. Nàng bảo Đoàn Viên dọn hết đồ ăn xuống. Đoàn Viên vừa đi, Thẩm Hồi lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía phòng tắm.

Nôn.

Rất lâu sau, Thẩm Hồi chậm rãi ngồi xổm xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, nàng lại cong khóe môi mỉm cười có chút kiêu ngạo.

Nhìn xem, bây giờ nàng càng ngày càng có thể nhẫn nhịn. Không còn giống như lúc mới vào cung, nhịn không được mà nôn lên người hắn.

【Tác giả có lời muốn nói】

Hồi: Ta có thể sờ một chút không?

Bùi: Nương nương thật lịch sự.

·

88 bao lì xì, rơi ngẫu nhiên.

 

Loading...