HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 171
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:36:35
Lượt xem: 57
Hoạn Sủng - Chương 170: Phục quốc
# Chương 170
"Nói rồi, về sau mỗi mười lăm hàng tháng, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Bùi Hoài Quang cảm thấy thính lực của mình có lẽ đã xảy ra vấn đề, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Hồi trước mặt, khẽ cười thành tiếng, cười rồi cười, dần dần cúi đầu, không nhìn nàng nữa.
-- Thật nực cười.
Thẩm Hồi không nói thêm gì nữa ngay lập tức. Nàng chậm rãi ngồi xuống bậc ngọc bên cạnh Bùi Hoài Quang, sau đó cố gắng vắt nước trên tay áo bằng sa tan rộng thùng thình của mình.
Tiếng nước nhỏ giọt, từng giọt từng giọt rơi xuống bậc ngọc.
Thẩm Hồi khẽ hắt hơi một cái, nàng xoa xoa cái mũi đang đau nhức, tiếp tục cố gắng vắt nước mưa trên tay áo.
Trên bậc ngọc trắng ấm áp, tụ lại một v ũng nhỏ.
Bùi Hoài Quang cuối cùng cũng đưa mắt nhìn nàng lần nữa, nhìn đôi bàn tay thon nhỏ đang run run vắt tay áo của nàng.
Thẩm Hồi thực sự không còn chút sức lực nào trên tay, tay áo dày nhăn nhúm không sao vắt khô được. Trên người lạnh lẽo, nước mưa dội lên người nàng, thấm vào tận xương tủy.
Thập Tinh hẳn đã về nấu xong thuốc rồi chứ? Phòng tắm cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ?
Thẩm Hồi mệt mỏi đứng dậy, nhìn về phía trước đại điện trống rỗng. Sáng mai, nàng sẽ dẫn Tề Dực đến đây, tiếp nhận sự quỳ lạy của văn võ bá quan.
Ngày mai, cũng là một ngày không thể nghỉ ngơi thư giãn. Hơn nữa còn phải dậy từ rất sớm. Giờ này cũng đã không còn sớm nữa, sau khi nàng trở về Hạo Khung lâu, thu dọn chuẩn bị xong, lại phải đến đây.
Thẩm Hồi nghiêng đầu, nhìn Bùi Hoài Quang, chạm phải ánh mắt của hắn đang nhìn qua. Thẩm Hồi đưa tay về phía hắn.
Bùi Hoài Quang cúi đầu nhìn xuống, nhìn vào đầu ngón tay được sơn son đỏ tươi của Thẩm Hồi, nói: "Tay của nương nương vẫn là sạch sẽ thì đẹp hơn, sau này đừng nên sơn những thứ này nữa."
Hắn chậm rãi đứng dậy từ trên long ỷ, đưa cánh tay cho Thẩm Hồi vịn. Giống như, những ngày đầu hai người mới tiếp xúc.
Trên người không còn chút sức lực nào, Thẩm Hồi đặt lòng bàn tay lên cánh tay của Bùi Hoài Quang, kéo theo chiếc phượng bào ướt sũng, từng bước từng bước đi về phía trước, xuyên qua đại điện huy hoàng.
"A Hồi..." Bùi Hoài Quang đột nhiên gọi nàng một tiếng, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ.
Thẩm Hồi quay đầu nhìn hắn bên cạnh, Bùi Hoài Quang nhìn thẳng về phía trước, môi mím chặt, hình như vừa rồi chỉ là ảo giác của Thẩm Hồi, hắn không hề nói gì.
Thẩm Hồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước cánh cửa dát vàng hình rồng đang nằm cuộn mình, im lặng bước đi một hồi.
"Hoài Quang." Thẩm Hồi đột nhiên lên tiếng, ngữ khí kiên định, mỗi chữ đều cắn rất rõ ràng.
Lần này đến lượt Bùi Hoài Quang nghiêng đầu nhìn sang gương mặt nghiêng của Thẩm Hồi, nàng nhìn thẳng về phía trước, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười.
Hai người cuối cùng cũng đi đến trước cửa điện dày nặng, Thẩm Hồi chậm rãi dừng bước, quay đầu nhìn Bùi Hoài Quang, yên lặng chờ đợi.
Bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa của quân Vũ Lâm, còn có tiếng các đại thần nói chuyện. Các đại thần đó vẫn chưa rời đi, có người kéo nữ quyến nhà mình hỏi han tình hình trong điện vừa rồi, có đại thần thì tụm năm tụm ba lại thì thầm bàn bạc.
Cách một cánh cửa điện dày nặng, âm thanh bên ngoài có thể nghe rõ, không thể nghe rõ càng thêm hỗn tạp.
"Tề Dực sẽ bị đưa khỏi bên cạnh nương nương." Bùi Hoài Quang cúi đầu nói, không nhìn Thẩm Hồi.
"Được." Câu trả lời của Thẩm Hồi không chút do dự.
Bùi Hoài Quang có chút bất ngờ, quay đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt trong veo của Thẩm Hồi đang chứa đựng một nụ cười dịu dàng. Thẩm Hồi nhón chân lên, tiến sát đến trước mặt Bùi Hoài Quang, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, nói: "Làm phiền chưởng ấn đại nhân mở cửa giúp ai gia."
Môi nàng rất lạnh, không phải là nhiệt độ thường ngày.
Bùi Hoài Quang giơ tay đẩy cửa, hai cánh cửa từ từ mở sang hai bên, cánh cửa điện nặng nề phát ra tiếng động trầm đục.
Những người bên ngoài không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn qua.
Các đại thần đang nhỏ giọng bàn tán bên ngoài luôn phải nói đến thái độ của Bùi Hoài Quang, bây giờ cuối cùng cũng thấy Bùi Hoài Quang xuất hiện một lần nữa.
Thẩm Hồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặt tay lên cánh tay của Bùi Hoài Quang, chậm rãi bước về phía trước. Không để ý đến ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào nàng và Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi thản nhiên đi về phía phượng liễn. Đi đến bên cạnh phượng liễn mới dừng lại, để Bùi Hoài Quang đỡ nàng ngồi vào trong.
Dưới sự quan sát của mọi người, Thẩm Hồi vừa ngồi xuống, liền quay đầu nhìn Bùi Hoài Quang, nói: "Chưởng ấn đi cùng ai gia đến Hạo Khung lâu một chuyến."
Giọng nàng chậm rãi, từng chữ rõ ràng, để cho tất cả mọi người đều nghe rõ.
Ánh mắt của những người đó không ngừng đảo qua đảo lại giữa Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang. Rõ ràng chỉ là trong chốc lát, nhưng lại giống như đã trải qua rất lâu, Bùi Hoài Quang lên tiếng: "Khởi giá."
Phượng liễn được nâng lên, đi về phía Hạo Khung lâu. Bùi Hoài Quang cũng đi theo bên cạnh phượng liễn.
.
Mọi người trong Hạo Khung lâu đều bận rộn, ngay cả Xán Châu hôm nay không đến Kim Lộ điện cũng không được rảnh rỗi. Nàng nghe tiểu thái giám nói Thẩm Hồi bị ướt mưa, cũng không đợi Thẩm Hồi trở về, đã nấu sẵn thuốc xua tan hàn khí.
Phượng liễn của Thẩm Hồi trở về Hạo Khung lâu. Nàng chậm rãi đưa tay ra, đặt lên cánh tay Bùi Hoài Quang đang đưa tới, bước xuống phượng liễn, được hắn dìu vào trong lâu.
Vừa bước lên tầng hai, Bùi Hoài Quang liền cúi người, trực tiếp bế Thẩm Hồi lên, sải bước đi lên lầu, bế nàng thẳng vào điện.
Xán Châu sai các cung nhân lui ra, vội vàng bưng thuốc giải hàn nhanh chóng đi về phía Thẩm Hồi đang ngồi trên mỹ nhân tháp.
Thẩm Hồi nhìn thấy dáng vẻ đi lại bất tiện của Xán Châu, cau mày nói: "Ngươi chậm một chút!"
Xán Châu không để ý, vẫn bước nhanh, vừa đi về phía Thẩm Hồi vừa nói nhanh: "Gian tắm đã chuẩn bị xong, đồ ăn khuya nóng cũng đã chuẩn bị xong. Nương nương hãy uống chút thuốc giải hàn trước."
Thẩm Hồi hai tay bưng bát thuốc. Hơi nóng của thuốc xuyên qua bát sứ truyền đến lòng bàn tay Thẩm Hồi, nàng đang lạnh cóng lập tức thoải mái "ưm" một tiếng, vội vàng bưng bát, từng ngụm nhỏ uống.
Bùi Hoài Quang lấy một chiếc áo khoác dày khoác lên người Thẩm Hồi, đợi nàng uống thuốc xong liền đưa nàng vào gian tắm ngâm nước nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-171.html.]
Thẩm Hồi vừa uống mấy ngụm thuốc giải hàn, dừng lại, nói với Xán Châu: "Lại bưng thêm một bát cho Chưởng ấn."
Bùi Hoài Quang có chút bất ngờ liếc nhìn nàng. Xán Châu cũng ngẩn ra, rồi mới gật đầu nói được, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Hồi lại gọi nàng lại, bảo nàng dặn dò tiểu cung nữ phía dưới nấu thêm thuốc giải hàn, chuẩn bị cho mỗi cung nhân một bát. Nàng còn dặn Xán Châu đừng tự mình làm, để người phía dưới làm.
Đợi Xán Châu đi ra ngoài, Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi đang uống thuốc từng ngụm lớn, nói: "Cho dù là ngày rằm, ta cũng sẽ không yếu ớt như nương nương. Không uống."
Thẩm Hồi không nói gì, nàng đưa tay nắm lấy vạt áo ướt sũng của Bùi Hoài Quang, kéo hắn cúi người xuống, sau đó ngẩng mặt lên hôn hắn, đem một ngụm thuốc giải hàn trong miệng đưa hết vào miệng Bùi Hoài Quang.
Vị thuốc đắng đầu tiên vừa vào miệng, sắc mặt Bùi Hoài Quang lập tức sa sầm. Hắn còn chưa kịp đẩy Thẩm Hồi ra, nàng lại dùng lòng bàn tay áp vào gáy hắn, cứng rắn đút cho hắn.
Không có bao nhiêu sức lực. Nhưng lại giống như nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Thẩm Hồi buông Bùi Hoài Quang ra, đem bát thuốc còn lại một chút nhét vào tay hắn. Nàng nghe thấy giọng nói của Trầm Nguyệt và Bình Thịnh, nàng ngồi thẳng người, lên tiếng cho phép bọn họ vào.
Trầm Nguyệt ôm một cuốn sổ nhỏ trong lòng, biết thân thể Thẩm Hồi không chịu đựng nổi, bèn tâu báo ngắn gọn: "Đã theo phân phó của nương nương ghi lại phản ứng của tất cả mọi người trong điện ngày hôm nay."
Thẩm Hồi gật đầu, uể oải phân phó: "Sai người theo dõi tất cả lời đồn. Đặc biệt chú ý những nữ quyến hôm nay xông lên muốn g.i.ế.c vua sau khi về nhà bị người nhà đối xử như thế nào."
"Đã dặn dò trước rồi ạ." Giọng Trầm Nguyệt có chút lo lắng, "Nương nương yên tâm!"
Bình Thịnh cũng không nói nhiều như mọi khi, chỉ nói: "Nương nương đoán không sai, quả thật có đại thần muốn thừa dịp đêm tối rời khỏi Quan Linh. Chu tướng quân đã canh giữ cổng thành từ trước, bọn họ không ra ngoài được."
Chu tướng quân, chính là Chu Hiển Đạo. Huynh trưởng của Hiền quý phi, cũng là người thực sự nắm giữ Vũ Lâm quân. Nguyên nhân hôm nay Chu Hiển Tri mang Vũ Lâm quân vào cung, chính là vì Chu Hiển Đạo có việc quan trọng hơn phải làm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Hoài Quang cụp mắt xuống, nhìn bát thuốc trong tay, nghe hai người bẩm báo.
Bất kể là trong triều hay thôn dã, bất kỳ biến động nào cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn, rất nhiều chuyện hắn đều biết trước, hôm nay tận mắt nhìn thấy Thẩm Hồi sắp xếp mọi việc đâu vào đấy từ đầu đến cuối, vẫn không khỏi dâng lên chút cảm khái vi diệu trong lòng.
Bùi Hoài Quang l.i.ế.m liếm chút thuốc đắng còn sót lại trên môi, đặt bát sứ trong tay xuống, cũng không đợi Trầm Nguyệt và Bình Thịnh lui xuống, trực tiếp bế Thẩm Hồi đi vào gian tắm.
Thẩm Hồi cũng không để ý Trầm Nguyệt và Bình Thịnh ở đây, động tác tự nhiên vòng tay qua cổ Bùi Hoài Quang, cố gắng nghiêng người nhìn Bình Thịnh: "Để Dân Khang đến Tô gia truyền ý chỉ, sáng mai phải gặp được Tô Hãn Thái."
Bùi Hoài Quang cụp mắt nhìn Thẩm Hồi vẻ mặt nghiêm túc, bỗng nhớ lại bộ dạng nàng khóc đến nước mắt lưng tròng khi mới vào cung. Hắn biết nàng vẫn luôn trưởng thành, nhưng tốc độ trưởng thành của nàng quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trong khoảnh khắc, Bùi Hoài Quang nảy ra một ý nghĩ hoang đường —— chỉ cần cho Thẩm Hồi đủ thời gian. Có lẽ, sau này không phải hắn lựa chọn có nên buông tay hay không, mà là thật sự sẽ bại trong tay nàng.
Bùi Hoài Quang bế Thẩm Hồi vào gian tắm, vừa nhanh chóng cởi bỏ long bào ướt sũng trên người nàng, vừa chậm rãi nói: "Nương nương càng ngày càng giỏi giang."
Thẩm Hồi có chút đứng không vững. Nàng cố gắng nhịn một chút, mới học theo giọng điệu của Bùi Hoài Quang, chậm rãi nói: "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở bên cạnh Chưởng ấn lâu như vậy, tự nhiên học được không ít thứ."
"Chậc." Bùi Hoài Quang cười khẩy, "Nương nương nói đùa. Trên người ta nào có cái gì tốt đẹp để nương nương học theo."
"Ta luôn phải trưởng thành mới có thể bảo vệ Hoài Quang của ta chứ." Giọng Thẩm Hồi dịu dàng hẳn, "Hơn nữa, để người lợi hại như Chưởng ấn trong lòng, ta cũng trở nên lợi hại hơn rồi!"
Bùi Hoài Quang chỉ coi nàng lại nói lời ngon tiếng ngọt làm nũng, không để ý lắm, ngồi xổm trước mặt nàng, cởi giày và vớ cho nàng.
Thẩm Hồi cúi mắt nhìn Bùi Hoài Quang, cong mắt cười dịu dàng.
Từ khi còn rất nhỏ, những người quen biết Thẩm Hồi khi đánh giá nàng, luôn nói nàng hiền lành nhường nhịn. Nhưng chỉ có bản thân Thẩm Hồi biết, đối với những thứ nàng muốn, trong lòng nàng tham lam đến nhường nào.
Thái bình thịnh thế, là khát vọng nhiệt huyết trong lòng nàng. Chỉ là, khát vọng này, đã không hoàn toàn là vì để bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp sống tốt hơn.
Cũng là, vì Bùi Hoài Quang.
Con đường ngươi đi sai, chúng ta không quay đầu lại, cùng nhau tiến về phía trước, mở ra một con đường mới đúng đắn.
Ngươi từ bỏ tất cả những chấp niệm phục quốc của người họ Vệ đối với ngươi.
Vậy thì,
Ta giúp ngươi phục quốc.
Thẩm Hồi luôn có thể đối mặt với trái tim mình. Nàng biết mình tham lam đến mức nào, tham lam đến mức giống như chuyện hoang đường.
Nhưng, khát vọng trong lòng, chưa từng trải qua chín kiếp nạn, sao dám hối hận.
Bùi Hoài Quang đứng dậy, nhéo nhéo m.ô.n.g Thẩm Hồi, lại dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể lạnh lẽo của nàng, trầm giọng nói: "Lạnh thành thế này rồi, còn đứng ngẩn người ra đó, mau vào nước đi."
Thẩm Hồi hoàn hồn, nàng cong mắt cười với hắn, ngoan ngoãn gật đầu, như một tiểu nữ tử ỷ lại vào hắn. Nàng xoay người đi về phía bồn tắm, giẫm lên ghế đẩu, vừa định bước vào, bỗng dừng lại. Người Bùi Hoài Quang cũng ướt sũng, hắn không phải nói mỗi tháng vào ngày rằm tà công trong người hắn không còn sẽ trở nên rất yếu ớt sao? Thật sự sẽ không bị nhiễm phong hàn sao?
Thẩm Hồi quay đầu nhìn hắn, nói: "Cùng nhau ngâm được không?"
Vừa nói ra lời này, Thẩm Hồi lập tức hối hận. Nàng vội vàng chữa cháy, có chút luống cuống nói: "Ta, ta đi lấy quần áo sau bình phong trước, ngươi vào trước đi..."
Bùi Hoài Quang liếc nhìn bộ dạng luống cuống của nàng, hiểu rõ nàng đang lo lắng cho cảm nhận của hắn, lo lắng hắn không muốn bị nàng nhìn thấy lúc cởi quần áo.
Bùi Hoài Quang không nói gì, im lặng nhìn nàng.
Thẩm Hồi lại bực bội xoa xoa cái đầu choáng váng, chán nản nói: "Nước này quá nóng đối với ngươi..."
Bùi Hoài Quang bỗng thở dài: "Mau vào đi."
Hắn dùng đầu ngón tay ấn ấn mi tâm đang nhíu chặt của Thẩm Hồi, cúi người xuống ghé sát tai nàng nhỏ giọng dỗ dành: "Hoặc bảo bối muốn cùng ta xuống nước cũng không phải là không được."
Hắn nắm lấy tay Thẩm Hồi, cởi ngọc đai của mình ra.
[Tác giả có lời muốn nói]:
88 bao lì xì rơi ngẫu nhiên, hôn hôn đá