Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 169

Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:34:20
Lượt xem: 63

Chương 168: Chương 168 - Ai gia

【Chương 168】

Thẩm Hồi là người đầu tiên nhìn thấy Bùi Hoài Quang.

Cách một khoảng cách xa như vậy, nàng nhìn thấy cửa điện bị người ta kéo ra từ bên ngoài, bóng dáng Bùi Hoài Quang mặc áo tơi xuất hiện ở cửa.

Phía sau hắn là cơn mưa xối xả, nước mưa đập xuống nền gạch đá, b.ắ.n lên một tầng sương trắng.

Lờ mờ còn có thể nhìn thấy rất nhiều văn võ bá quan đang quỳ trong mưa.

Khoảnh khắc cửa điện mở ra, các đại thần đang quỳ trong mưa, lác đác đứng dậy, vươn cổ, lo lắng nhìn vào trong điện.

Mưa gió mịt mù, bọn họ chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ trong điện hỗn loạn, ngay sau đó, Bùi Hoài Quang bước qua ngưỡng cửa, hai cánh cửa điện nặng nề lại đóng sầm lại.

Mưa quá lớn, cho dù mặc áo tơi, Bùi Hoài Quang vẫn bị ướt, quần áo ướt sũng bẩn thỉu khiến hắn không vui, sắc mặt ẩn dưới nón lá có chút khó coi.

Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Hoài Quang lướt qua cả đại điện.

Mấy chiếc bàn tiệc bày đầy sơn hào hải vị bị đổ, thức ăn và đồ sứ vỡ nát. Các nữ quyến của các đại thần, có người túm tụm lại trốn trong góc sợ hãi, có người rời khỏi chỗ ngồi hòa vào đám phi tần, cung nhân trong cung.

Các phi tần cao quý ngày thường giằng co với đám nội thị. Ngươi bắt được ta, cướp kiếm của ta, ta liền ôm chặt eo ngươi, ngăn ngươi đi chặn các tỷ muội khác.

 Hoạn Sủng - Chương 169: Chương 169 - Bảo vệ

Mọi người với đủ loại thân phận chen chúc lẫn lộn. Không phân biệt tôn ti trật tự, thậm chí cũng chẳng phân biệt nam nữ.

Hỗn loạn.

Bùi Hoài Quang chỉ lướt mắt qua một lượt, rồi dừng ánh nhìn trên người Thẩm Hồi đang đứng ở phía xa, chạm phải ánh mắt nàng đang nhìn về phía hắn.

Khoảnh khắc Bùi Hoài Quang xuất hiện, cả đại điện bỗng chốc im lặng đến quỷ dị. Nỗi sợ hãi đối với Bùi Hoài Quang dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy. Giờ phút này, dường như chỉ cần Bùi Hoài Quang xuất hiện, trong lòng bọn họ bắt đầu nảy sinh sự sợ hãi, lo lắng rằng tất cả những gì liều lĩnh này sẽ tan thành mây khói.

Hoàng đế sáng sớm xếp hàng mua bánh bao cho phi tần của mình, bị người của Đông xưởng bắt đến, đặt lên long ỷ. Đây là chuyện cả thiên hạ đều biết, chẳng phải sao?

Bùi Hoài Quang, có thể giúp bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng đế thành công không?

Sau một thoáng im lặng c.h.ế.t chóc, Viên Mãn nuốt nước bọt, run giọng hét lớn về phía Đoàn Viên đang xông lên phía trước: "Tiếp tục đi!"

Mọi người dường như đều bừng tỉnh vào khoảnh khắc này, khung cảnh tĩnh lặng lại trở nên điên cuồng. Tiếp tục hành động g.i.ế.c vua đại nghịch bất đạo!

Những người này, có người đã biết trước kế hoạch của Thẩm Hồi, chuẩn bị trong thấp thỏm lo âu. Còn có rất nhiều người khác không hề biết trước, khi sự việc xảy ra, họ kinh ngạc, đứng ngoài quan sát, rồi mới tham gia vào.

Trên người hoàng đế đã có mấy lỗ máu, sự việc đã đến nước này, còn lý do gì để dừng lại? Cho dù Bùi Hoài Quang đến ngăn cản, cho dù hôm nay m.á.u chảy thành sông, không một ai sống sót, nhưng những người đã nhìn thấy hy vọng, cũng sẽ tiếp tục lao vào như thiêu thân!

Hoàng đế kinh hãi kêu la liên tục, chạy ra từ phía sau Sầm Cao Kiệt và Lăng Tật, hắn ta dùng tay run rẩy bịt vết thương đang chảy m.á.u không ngừng ở bụng, dưới sự che chở của mấy tên thái giám, loạng choạng chạy về phía Bùi Hoài Quang.

Hắn ta chẳng còn quan tâm gì nữa, chỉ muốn nắm lấy một phần vạn cơ hội sống sót!

Hắn ta không muốn chết! Cái ngai vàng này, hắn ta vẫn chưa ngồi đủ!

Không biết từ đâu có một cái bình hoa bay tới, đập vào đầu hoàng đế, da đầu lập tức nứt toạc, m.á.u tuôn ra ồ ạt. Hoàng đế loạng choạng, ngã xuống đất. Ngã xuống rồi, hắn ta cũng không còn sức đứng dậy, giống như một con ch.ó mất chủ, cố gắng bò về phía Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang vẫn còn đang chìm trong sự cáu kỉnh vì cơn mưa gió này. Hắn đưa nón lá cho Phục Nha bên cạnh, mặt không cảm xúc bước chậm về phía trước.

Ánh mắt Thẩm Hồi dán chặt trên người Bùi Hoài Quang cuối cùng cũng rời đi, nàng nhìn hoàng đế đang bò về phía Bùi Hoài Quang, bỗng buông Mạn Sinh ra, nhanh chóng bước về phía trước. Nàng càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, cuối cùng kéo theo chiếc áo phượng nặng nề chạy như bay.

"Đưa cho ta!" Đi ngang qua Thẩm Minh Ngọc, Thẩm Hồi cầm lấy thanh kiếm trong tay Thẩm Minh Ngọc.

Thanh kiếm rất nặng, nàng cố gắng nắm chặt.

Cuối cùng, khi hoàng đế bò đến trước mặt Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi cũng đuổi kịp. Chạy qua cả đại điện khiến khuôn mặt trắng bệch của nàng ửng hồng, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Hoàng đế đã bò đến trước mặt Bùi Hoài Quang dường như cảm nhận được điều gì đó, khó khăn quay người lại, nhìn về phía Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Hoài Quang, hai tay nắm chặt thanh kiếm, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c hoàng đế.

Đầu mũi kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c hoàng đế, mắc kẹt ở đó.

Thẩm Hồi dùng thêm sức, dồn hết sức lực đ.â.m xuống. Cùng với động tác quỳ một chân xuống của Thẩm Hồi, toàn bộ thân kiếm hoàn toàn đ.â.m vào n.g.ự.c hoàng đế, xuyên qua người.

Bùi Hoài Quang liếc mắt nhìn hoàng đế đang trợn trừng, rất muốn nói với Thẩm Hồi rằng nàng đ.â.m lệch rồi. Nhưng trên người hoàng đế có quá nhiều vết thương, vô số lỗ m.á.u lớn nhỏ đã khiến hắn ta mất m.á.u quá nhiều. Cho dù nhát kiếm này đ.â.m lệch, hắn ta cũng không sống nổi.

Thẩm Hồi ngẩng mặt lên, nhìn Bùi Hoài Quang, ánh mắt không hề d.a.o động.

Trong đại điện hỗn loạn, vở kịch dường như đã kết thúc, mọi người thở hổn hển dừng động tác trên tay, đều nhìn về phía này.

Rõ ràng là cảnh tượng mình mong muốn, nhưng lại không chân thực đến vậy.

Thật sự... c.h.ế.t rồi sao?

Thật sự sao?

Phục Nha vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, ngẩn người một lúc mới nói: "Chết rồi."

Bùi Hoài Quang nhìn đôi mắt trầm tĩnh của Thẩm Hồi đang nhìn về phía mình, khẽ cười, thờ ơ nói: "Chết thì c.h.ế.t thôi."

Thẩm Hồi nhắm mắt lại.

Trong đại điện, những người vừa rồi còn đang hăng hái, dường như trong nháy mắt bị rút hết sức lực, vô lực ngồi phịch xuống đất, ngây người nhìn hoàng đế đã không còn tri giác.

Không chỉ những người trong điện cảm thấy không chân thực. Thẩm Hồi cũng vậy. Nàng nhanh chóng mở mắt ra, nhìn hoàng đế đang trợn trừng mắt trước mặt. Nghe nói người bị thương do kiếm, kiếm còn ghim trong vết thương thì người đó vẫn còn một hơi thở, nếu rút kiếm ra, m.á.u mới thật sự chảy không ngừng.

Nàng chậm rãi đứng dậy, dùng sức rút thân kiếm ra khỏi t.h.i t.h.ể hoàng đế.

Máu phun ra ào ạt. Có hai giọt b.ắ.n lên má Thẩm Hồi.

Vô số m.á.u tươi phun ra từ t.h.i t.h.ể hoàng đế, từ từ loang ra một vũng m.á.u lớn dưới thân hắn ta.

Bùi Hoài Quang cởi áo tơi trên người ra, đưa cho Phục Nha. Hắn lấy ra chiếc khăn tay trắng như tuyết, chậm rãi lau đi hai giọt m.á.u trên mặt Thẩm Hồi.

Người hắn ướt sũng, chiếc khăn tay lau lên má Thẩm Hồi cũng mang theo hơi ẩm của cơn mưa lớn bên ngoài.

Bùi Hoài Quang liếc nhìn dáng vẻ của Thẩm Hồi lúc này, cảm thấy nàng cố chấp giống như một con thú nhỏ đang chiến đấu hết mình.

Tsk, cũng đẹp mắt đấy chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-169.html.]

Hắn cười cười, nói: "Ta chỉ là đột nhiên muốn đến Kim Lộ điện xem thử, nương nương cứ tự nhiên."

Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì, Bùi Hoài Quang không ngăn cản, hoàng đế thật sự đã chết.

Cũng bởi vì, Bùi Hoài Quang không đích thân ra tay, hắn đã không ít lần nói rằng hắn không muốn tự tay g.i.ế.c người nhà họ Tề.

Bùi Hoài Quang buông tay, không quan tâm ánh mắt của mọi người trong điện đang nhìn mình, bước qua Thẩm Hồi, chậm rãi đi về phía trước. Đây là Kim Lộ điện, cứ tiếp tục đi thẳng, xuyên qua cửa Nam, là đến Kim Lộ điện nơi hoàng đế thường thiết triều.

Tuy rằng trước khi đến đây không phải muốn đến Kim Lộ điện, nhưng giờ phút này, Bùi Hoài Quang lại đột nhiên hứng thú, muốn đến Kim Lộ điện xem thử, xem thử con rùa nhỏ mà hắn đã khắc lên long ỷ khi còn bé có còn ở đó không.

Thẩm Hồi nghe tiếng mưa bão gào thét bên ngoài, bỗng nhiên cao giọng: "Bình Thịnh, lấy đao tới đây!"

Bùi Hoài Quang đã đi được một đoạn bỗng khựng lại, kinh ngạc dừng bước, quay đầu nhìn bóng lưng mảnh mai mà kiên cường của Thẩm Hồi.

"Vâng ạ!" Không giống như vẻ mặt mờ mịt của những người khác, Bình Thịnh cười tươi rói, hắn chạy đến, đưa con d.a.o trong tay cho Thẩm Hồi.

Những người trong đại điện mờ mịt không hiểu, không biết hoàng hậu lấy đao làm gì. Tuy rằng trong lòng ai cũng oán hận hoàng đế như vậy, nhưng dù sao hắn ta cũng là hoàng đế! Giết vua là tội đại nghịch bất đạo, trái với luân thường. Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương dẫn dắt mọi người thay trời hành đạo xong, lại muốn tự sát tạ tội sao!

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Vậy thì... vậy thì...

Không ít người trong lòng nảy sinh hoang mang, sợ hãi, bọn họ len lén tự hỏi trong lòng nếu hoàng hậu nương nương dẫn đầu tự sát, bọn họ có nên đi theo tự sát tạ tội không?

Thẩm Hồi cầm lấy cây đao Bình Thịnh đưa tới, cau mày.

Quá nặng, còn nặng hơn cả thanh kiếm vừa rồi.

Thẩm Hồi cố gắng nắm chặt con d.a.o này, cảm thấy không được thuận tay, nàng cau mày điều chỉnh góc độ, vụng về đổi mấy tư thế cầm dao, mới miễn cưỡng tìm được cách cầm thuận tay nhất.

Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Thẩm Hồi  giơ cây đao trong tay lên, c.h.é.m xuống cổ hoàng đế.  Cây đao nặng nề rơi xuống, rơi vào cổ hoàng đế, tạo thành một vết cắt sâu hoắm.

Nhưng không thể chặt đứt đầu hoàng đế.

Vì vậy, Thẩm Hồi lại một lần nữa giơ con d.a.o lên, c.h.é.m vào chỗ vừa rồi, tiếp tục dùng sức c.h.é.m xuống.

Một nhát, hai nhát, rồi lại một nhát nữa.

Những người ngồi bệt dưới đất lần lượt đứng dậy, ngơ ngác nhìn hoàng hậu nương nương mặc áo phượng, vụng về mà dùng sức c.h.é.m đầu hoàng đế.

Một màn như vậy khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

Bùi Hoài Quang cau mày nhìn dáng vẻ điên cuồng của Thẩm Hồi, đoán xem nàng muốn làm gì. Trong nháy mắt, hắn hiểu được ý đồ của Thẩm Hồi, lông mày giãn ra, trong đáy mắt đen như mực dần dần hiện lên một tia sáng.

Tsk, trước đây sao hắn không biết dáng vẻ g.i.ế.c người của tiểu hoàng hậu lại đẹp mắt đến vậy.

Bình Thịnh do dự một chút mới lên tiếng: "Nương nương, để nô tài làm cho?"

"Tránh ra!" Thẩm Hồi cao giọng. Có lẽ bởi vì c.h.é.m nhiều nhát như vậy mà vẫn chưa chặt đứt đầu hoàng đế, trong lòng nàng nảy sinh chút bực bội, thậm chí cảm thấy mất mặt gia tộc. Nàng càng nắm chặt con d.a.o trong tay, vì dùng quá nhiều sức, những ngón tay thon dài bắt đầu run nhẹ.

Cùng với tiếng "bộp", con d.a.o trong tay Thẩm Hồi rơi xuống đất. Đồng thời, cái đầu c.h.ế.t không nhắm mắt của hoàng đế cuối cùng cũng bị chặt đứt.

Cho dù không nhìn, Thẩm Hồi cũng biết giờ phút này mọi người trong điện đang dùng ánh mắt gì để nhìn nàng. Bỏ qua những ánh mắt này, Thẩm Hồi xoa xoa bàn tay đau nhức, nàng chậm rãi cúi người xuống, tua rua bằng vàng lấp lánh trên tóc mai lay động.

Thẩm Hồi nắm tóc hoàng đế xách đầu hắn ta lên, đứng thẳng người, nhìn cánh cửa điện đóng chặt, cao giọng: "Mở cửa!"

Ngay từ đầu, Thẩm Hồi đã biết, lấy mạng hoàng đế không khó. Điều nàng lo lắng là, chuyện g.i.ế.c vua này sẽ có bao nhiêu người c.h.ế.t oan. Còn có cả những hỗn loạn có thể xảy ra sau khi hoàng đế chết.

Nàng thật lòng trân trọng yêu quý mỗi một sinh mệnh.

Cũng sẽ cố gắng hết sức đứng ra phía trước.

Cả thiên hạ đều sợ hãi Bùi Hoài Quang, răm rắp nghe theo hắn. Nhưng có ai thật sự kính trọng hắn không? Chỉ có sự bảo vệ của Bùi Hoài Quang là chưa đủ.

Người tôn quý, cần phải được kính sợ. Kính và sợ thiếu một thứ cũng không được.

Thẩm Hồi cũng từng lên kế hoạch chu toàn, để mọi việc diễn ra trong bóng tối, không bị người đời dị nghị, không bị chỉ trích.

Nhưng nàng dần dần hiểu ra một điều.

Giữ lễ pháp, hiền lành, đức hạnh - đây là những phẩm chất mà một hoàng hậu cần có, cũng là những phẩm chất mà một vị thái hậu tôn quý nên có.

Nhưng, thái hậu buông rèm nhiếp chính thì không cần.

Mà lòng ta đã quyết, dù c.h.ế.t chín lần cũng không hối hận.

Thanh danh tốt đẹp ư? Hừ.

Cánh cửa điện nặng nề chậm rãi mở ra, các quan văn võ quỳ trong cơn mưa lớn nhìn hoàng hậu nương nương đang xách một cái đầu người đầy m.á.u đứng trên bậc thang với vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc, kinh ngạc.

Thẩm Hồi ném cái đầu người trong tay xuống bậc thang. Cái đầu người bê bết m.á.u lăn xuống từng bậc thang, cuối cùng rơi xuống mặt đất, cũng chính là trước mặt các đại thần đang quỳ gối.

Mưa to gió lớn, cuốn trôi mái tóc rối bù và vết m.á.u trên đầu người, để lộ ra khuôn mặt hoàng đế đang trợn trừng mắt kinh hãi.

"Là... là bệ hạ!" Vị đại thần quỳ phía trước kinh hô.

"Bệ hạ—"

"Cái này... cái này..."

Ồn ào.

Thẩm Hồi mặt không cảm xúc nhìn các đại thần trong màn mưa, thu hết biểu cảm trên mặt bọn họ vào mắt.

Một mạng của hoàng đế, lấy đi không khó. Vì vậy, cái c.h.ế.t của hắn phải được sử dụng ở nơi hữu ích nhất.

Ví dụ như, để làm bàn đạp trấn áp vị thái hậu buông rèm nhiếp chính.

Hữu tướng đứng dậy, người đầu tiên lên tiếng: "Xin hỏi nương nương trong điện đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã ám sát..."

Thẩm Hồi cắt ngang lời hắn: "Bệ hạ tội ác tày trời, người c.h.é.m g.i.ế.c bệ hạ không phải thích khách, mà là ai gia đại nghĩa diệt thân."

[Tác giả có lời muốn nói]

Bùi: A, mưa này thật phiền phức. Ơ, dáng vẻ g.i.ế.c người của vợ ta thật đẹp mắt, muốn có ánh mặt trời hu hu hu hu

 

Loading...