HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 168
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:33:36
Lượt xem: 59
Chương 167: Chương 167 - Giết vua
【Chương 167】
Cả cung điện nháy mắt yên tĩnh lại. Các phi tần đang múa kiếm ở giữacũng dừng lại. Giai điệu du dương mà nhạc công đang tấu bỗng nhiên lạc điệu, phát ra một tiếng chói tai. Nhạc công giật mình, lập tức quỳ xuống, trán chạm đất.
Hoàng đế không phải là đột nhiên nổi hứng. Ngay từ đầu, bữa tiệc đoàn viên Trung thu này chính là một bữa tiệc dâm loạn. Hoàng đế bất quá là không vừa ý với nhóm tú nữ mới tiến cung, muốn tuyển tú lần nữa mà thôi. Đám người ăn bổng lộc của hoàng gia này, vậy mà dám hết lần này đến lần khác ngăn cản hắn.
Tốt lắm. Các ngươi không phải là ngăn cản sao? Được, trẫm nghe các ngươi, không tuyển tú nạp phi nữa. Là hoàng đế chí tôn chí quý, chẳng lẽ hắn còn không tìm được nữ nhân sao? Nhìn xem, cả điện này toàn mỹ nhân đoan trang, chẳng phải đều là nữ nhân của hắn sao?
Trong lòng hắn còn có ý trả thù. Hắn nóng lòng muốn biết sau đêm nay, bọn họ đón vợ con về nhà, sẽ hối hận ra sao vì đã khuyên can hắn tuyển tú nữ!
Còn về hậu quả của việc làm này?
Hoàng đế gãi gãi cánh tay ngứa ngáy khó chịu. Căn bệnh c.h.ế.t tiệt này hành hạ hắn đủ đường, khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả khi đối diện với mỹ nhân khuynh đảo lòng người cũng không thể tận hứng! Đúng vậy, cho dù mỹ nhân bị hắn lột sạch y phục trói trên giường, nếu không nhờ đến lượng lớn thuốc men, hắn sẽ không còn phản ứng gì nữa. Một nam nhân khi đối diện với mỹ nhân mà không có phản ứng, vậy thì có khác gì hoạn quan thấp hèn?
Cơn ngứa ngáy trên cánh tay dần dần dịu đi, hoàng đế mới có tinh lực để quan sát lại các gia quyến của các đại thần trong điện.
Tất cả mọi người đều ngồi yên lặng, không ai nhúc nhích.
“Các ngươi định kháng chỉ sao?” Hoàng đế chỉ vào các phi tần trong điện, “Đây chính là tội chết!”
Hắn lại cao giọng quát: “Tôn Xương An!”
“Có!” Tôn Xương An từ phía sau đám người đi ra, phía sau hắn là hơn hai mươi tên nội thị. Tôn Xương An vung tay lên, hơn hai mươi tên nội thị đồng loạt rút kiếm bên hông, ánh bạc lóe sáng.
Tôn Xương An cười đắc ý. Nụ cười của một con ch.ó săn chính hiệu.
Trong đám gia quyến của các đại thần, có vài cô nương yếu đuối không nhịn được hít sâu một hơi, thậm chí còn đỏ hoe mắt khóc. Thậm chí có cô nương nhát gan run rẩy đặt tay lên eo, muốn cởi y phục. Nhưng cởi bỏ y phục trước mặt mọi người là một sự sỉ nhục lớn, trái ngược với những gì các nàng được dạy dỗ trong khuê các bao năm qua. Thà đập đầu c.h.ế.t còn hơn chịu sự sỉ nhục này!
Nhưng nhìn lưỡi kiếm sáng loáng trong tay đám nội thị lạnh lùng kia, các nàng run rẩy, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Các nàng lo lắng, cho dù các nàng không muốn, liệu có thể được như ý nguyện sao? Liệu đám nội thị lạnh lùng này có xông lên lột sạch y phục của các nàng hay không?
Sau khi đám nội thị đồng loạt rút kiếm, cả cung điện lại một lần nữa chìm vào yên lặng.
Nụ cười trên mặt hoàng đế dần dần biến mất. Hắn từ từ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn bạo của người họ Tề. Hắn vừa định mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng chén trà rơi xuống bên tai.
Giữa không gian tĩnh lặng, Thẩm Hồi đặt chén trà trong tay xuống. Chén sứ chạm vào bàn, phát ra tiếng động nhỏ và thanh thúy.
Hoàng đế nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn sang.
Đoàn Viên run rẩy, theo bản năng tiến lên một bước. Viên Mãn vội vàng kéo nàng lại, trừng mắt nhìn nàng. Đoàn Viên bỗng chốc hoàn hồn. Là đập chén, không phải đặt chén xuống. Nhớ nhầm rồi, nhớ nhầm rồi…
Thẩm Hồi không nhìn hoàng đế, nàng nhìn thẳng về phía trước, nhìn các phi tần đã dừng múa. Nàng nói: “Bản cung mới vào cung, đã biết Lệ phi giỏi múa. Trước đây thấy đều là những điệu múa uyển chuyển, chưa từng thấy múa kiếm hôm nay cũng đẹp mắt như vậy.”
Thẩm Hồi dừng một chút, quay đầu nhìn hoàng đế bên cạnh, tiếp tục nói: “Hoàng thượng đừng phụ lòng tốt của các muội muội.”
Hoàng đế nhìn các phi tần đang đứng trong điện, ánh mắt lần lượt lướt qua khuôn mặt từng người. Nữ nhân trong cung thật sự là quá nhiều. Những phi tần mặc vũ y này, có người hắn thấy quen mắt, có người hắn hoàn toàn không có ấn tượng. Hắn quan sát những nữ nhân thuộc về mình, lại phát hiện ra vài người dung mạo xinh đẹp như hoa.
Thôi vậy. Đêm dài đằng đẵng, không cần phải vội vàng nhất thời. Thật sự không nên phụ lòng tốt của các mỹ nhân. Các nàng vì muốn lấy lòng hắn, không biết đã lén luyện tập bao lâu, nếu hắn không thèm liếc mắt nhìn, các mỹ nhân sẽ đau lòng biết chừng nào.
Vẻ u ám trong mắt hoàng đế dần dần tan đi, trên mặt cũng hiện lên chút ý cười. Hắn gật đầu, nói: “Là lỗi của trẫm. Trẫm không nên phụ lòng tốt của các mỹ nhân. Vừa rồi không xem các nàng múa, các nàng hãy múa lại một lần nữa. Lần này, trẫm sẽ xem kỹ, ai múa đẹp sẽ được thưởng!”
Các gia quyến của các đại thần trong bữa tiệc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt hoàng đế lại lần nữa nhìn sang, dùng giọng điệu của bậc đế vương nói: “Một khúc nhạc kết thúc, trẫm không muốn nhìn thấy trên người các ngươi còn một mảnh y phục nào. Nếu không, g.i.ế.c không tha!”
Như để phối hợp với uy nghiêm của bậc đế vương, hắn vừa dứt lời, bên ngoài điện bỗng vang lên một tiếng sấm sét, tiếp theo là cơn mưa xối xả như trút nước.
Các gia quyến của các đại thần vừa thở phào nhẹ nhõm lại lập tức tái mặt. Cuối cùng các nàng cũng hiểu, hôm nay e là khó thoát khỏi kiếp nạn…
“Múa đi.” Giọng nói của hoàng đế hòa lẫn với tiếng sấm sét mưa gió bên ngoài.
Nhạc công đang quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lúc này mới ngẩng đầu lên, vội vàng bò về chỗ, ổn định lại tâm thần, chuẩn bị tấu nhạc.
“Hoàng thượng.” Thẩm Minh Ngọc đứng dậy.
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Minh Ngọc, ánh mắt hoàng đế lập tức nhìn sang, sống lưng gù cũng theo đó thẳng lên.
Thẩm Minh Ngọc nói: “Minh Ngọc tuy múa không đẹp lắm, nhưng lại rất thích múa kiếm. Các vị nương nương đã chuẩn bị múa kiếm, Minh Ngọc cũng muốn lên múa cùng các nàng.”
Trong nháy mắt, trước mắt hoàng đế hiện lên hình ảnh Thẩm Minh Ngọc nhanh nhẹn như rồng trên đài võ vào dịp năm mới. Hắn vỗ tay, liên tục nói: “Tốt tốt tốt!”
Thẩm Minh Ngọc từ chỗ ngồi đi ra, đến trước mặt Lệ phi cung kính hỏi: “Nương nương, còn kiếm nào không ạ?”
Lệ phi lắc đầu: “Mỗi người một thanh, không có dư đâu.”
“Ồ…” Thẩm Minh Ngọc thất vọng kéo dài giọng.
Hoàng đế vậy mà sợ Thẩm Minh Ngọc sẽ không múa nữa, vội vàng nói: “Con cứ mượn đại một thanh kiếm là được!”
Thẩm Minh Ngọc quay đầu nhìn hoàng đế, cười nói: “Hoàng thượng thật anh minh!”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hoàng đế nghe Thẩm Minh Ngọc khen ngợi mình, trong lòng lại có chút vui vẻ. Hắn hình như, lại nhìn thấy Thẩm Đồ rồi. Nhưng thành thân hai năm, nàng tổng cộng chỉ khen hắn hai lần…
Lăng Tật từ cửa phụ phía đông đi vào, nhanh chóng bước tới chỗ Sầm Cao Kiệt, nhỏ giọng bẩm báo: “Các đại thần đã biết ý đồ của hoàng thượng, đều đang quỳ ở bên ngoài.”
Bây giờ? Sầm Cao Kiệt nghe tiếng mưa gió bên ngoài.
Tôn Xương An nịnh nọt lấy thanh kiếm của tên nội thị bên cạnh hai tay dâng cho Thẩm Minh Ngọc.
“Thanh kiếm này không tốt.” Thẩm Minh Ngọc không nhận.
Hoàng đế hoàn hồn, phụ họa theo: “Đúng vậy, binh khí của hoạn quan không tốt. Minh Ngọc, con đến chỗ cấm quân chọn một thanh. Kiếm của bọn họ, thanh nào cũng cực kỳ tinh xảo. Chọn được rồi, nó là của con!”
“Tạ hoàng thượng ban thưởng!” Thẩm Minh Ngọc đi về phía cấm quân đứng ngoài cùng. Cấm quân ai nấy đứng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước. Thẩm Minh Ngọc vừa đi vừa quan sát từng thanh kiếm bên hông bọn họ, cuối cùng dừng lại trước mặt Lăng Tật, nói: “Chỉ huy, có thể cho ta mượn kiếm thử không?”
Lăng Tật theo bản năng cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-168.html.]
Thanh kiếm của hắn là do sư môn đời đời truyền lại.
Hắn liếc nhìn Thẩm Minh Ngọc, tháo kiếm bên hông đưa cho nàng.
“Đa tạ!” Thẩm Minh Ngọc nhận lấy.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, gần như bị tiếng mưa gió át đi, không rõ lắm.
Thẩm Hồi nghe thấy. Nàng mở miệng: “Minh Ngọc, các vị nương nương đang đợi con đấy.”
Thẩm Minh Ngọc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt thanh kiếm trong tay, xoay người bước nhanh về phía trước.
Nhạc công lại bắt đầu tấu nhạc, Lệ phi dẫn các phi tần bắt đầu múa kiếm. Thẩm Minh Ngọc đứng ở góc khuất nhất, nhìn các phi tần phía trước múa, giơ kiếm lên bắt chước. Nàng không có thiên phú múa đẹp mà không cần học, nhịp điệu lúc nào cũng chậm hơn nửa nhịp.
Nhưng hoàng đế lại thấy dáng vẻ nàng chăm chú học múa đẹp vô cùng. Các phi tần khác đều không lọt vào mắt hắn nữa.
E rằng cả đại điện, người thật sự xem điệu múa kiếm này chỉ có một mình hoàng đế. Các gia quyến của các đại thần đều chìm trong câu nói của hoàng đế “Một khúc nhạc kết thúc, trẫm không muốn nhìn thấy trên người các ngươi còn một mảnh y phục nào. Nếu không, g.i.ế.c không tha!”
Nỗi sợ hãi khiến các nàng mong rằng điệu múa này sẽ không bao giờ kết thúc!
Không có ai là người đầu tiên cởi bỏ y phục, tất cả mọi người đều ngồi im như tượng.
Hiền quý phi nhàn nhã nhấp một ngụm rượu ngọt, nhìn dáng vẻ của đám nữ nhân kia rồi mỉm cười. Những người này e rằng đều cho rằng phi tần trong cung tôn quý vô cùng, nào biết nữ nhân trong cung từ khi bước vào cửa cung, chưa một ngày nào thoát khỏi nỗi sợ hãi như thế này.
Cho dù hôm nay thất bại, cùng lắm thì chết. Nàng đã chịu đựng đủ rồi.
Tiếng ồn ào bên ngoài điện ngày càng lớn. Các đại thần kia quỳ trong cơn mưa xối xả bên ngoài điện, làm tròn bổn phận khuyên can của bề tôi, lấy hết đạo lý ra khuyên can. Thậm chí có võ tướng tính tình nóng nảy, giọng điệu đã vô cùng mất kiên nhẫn.
Trong điện tiếng nhạc du dương, là một cảnh tượng phồn hoa khác hẳn.
Chén trà trong tay Thẩm Hồi bỗng nhiên rơi xuống đất, vỡ tan.
Lập tức có cung nữ chạy đến dọn dẹp, sợ làm ảnh hưởng đến chân hoàng hậu nương nương. Thẩm Hồi đưa tay cho Mạn Sinh, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, để các nàng dọn dẹp.
Hoàng đế nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, liếc nhìn chén trà vỡ, rồi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thẩm Hồi chậm rãi lui về phía sau. Hắn nhìn Thẩm Hồi mặc phượng bào, trong lòng lại một lần nữa cảm thán hoàng hậu của hắn thật xinh đẹp…
“Hộ giá——” Giọng nói the thé của Tôn Xương An run rẩy vang lên.
Kiếm gỗ rơi xuống đất. Nói chính xác, là vỏ kiếm gỗ. Mỗi thanh kiếm trong tay các phi tần, rút bỏ vỏ kiếm gỗ ra, bên trong chính là lưỡi kiếm sắc bén đã được mài giũa kỹ càng.
Cảnh tượng này quá đột ngột, rất nhiều người không kịp phản ứng.
Tôn Xương An trợn tròn mắt, nhìn các phi tần giơ kiếm đ.â.m về phía hoàng đế, vội vàng hô hào người của mình xông lên hộ giá, miệng không ngừng hô “Hộ giá”, tiếng hô sau run rẩy hơn tiếng hô trước.
Các gia quyến của các đại thần trong điện cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Có một cô nương theo bản năng run rẩy hô theo hai tiếng “Hộ giá”, ngay sau đó liền che miệng lại. Nàng nhìn những người xung quanh, trên mặt ai nấy đều tái nhợt, tràn ngập kinh ngạc, nhưng đều im lặng.
Hộ giá, hình như là chuyện đương nhiên, lại càng là chuyện có thể mang đến phần thưởng to lớn. Nhưng… Nàng chậm rãi ngồi xuống, nắm chặt tay, hồi hộp theo dõi vở kịch này.
Các phi tần cầm kiếm, có người chạy chậm, bị nội thị dễ dàng khống chế. Có người chạy nhanh, đã đ.â.m kiếm về phía hoàng đế. Những thanh kiếm đ.â.m tới, có thanh bị kiếm trong tay nội thị đỡ gạt, có thanh làm hoàng đế bị thương.
Hoàng đế kinh hãi, ngã ngồi xuống đất, liên tục lùi về phía sau.
“Cấm quân! Cấm quân! Hộ giá!” Hoàng đế lớn tiếng kêu cứu.
Cấm quân đứng ở xa nhất cũng đang chạy tới.
Đều là những phi tần được nuông chiều từ bé, ăn mặc ở đi đều có người hầu hạ, ngay cả giơ kiếm múa cũng phải dùng rất nhiều sức. Liên tục có kiếm đ.â.m về phía hoàng đế, làm long bào trên người hắn rách nát. Nhưng không có vết thương nào chí mạng.
Liên tục có phi tần bị ngăn lại.
Thế là, các cung nữ, nội thị cầm khay trà, quạt nan, liền ném đồ trong tay xuống, từ dưới bàn tiệc, trong bình hoa, rút ra vũ khí , xông về phía hoàng đế, xông về phía đám nội thị lạnh lùng đang hộ giá. Các phi tần ngồi trong bữa tiệc, có người trốn trong góc run rẩy, cũng có người rút trâm cài tóc xông lên.
“Diệt cửu tộc cũng coi như là thay trời hành đạo!” Trong đám gia quyến của các đại thần bỗng có người hô to, túm lấy chiếc ghế bên dưới chạy tới.
Giữa tiếng sấm sét ầm ầm, cả đại điện nguy nga tráng lệ loạn thành một đoàn.
Thẩm Hồi đứng ở xa, bình tĩnh quan sát, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa điện.
Các vết thương lớn nhỏ trên người hoàng đế ngày càng nhiều.
Hoàng đế vừa lăn vừa bò chạy trốn, núp sau lưng Sầm Cao Kiệt và Lăng Tật cầu xin che chở.
“Tránh ra!” Thẩm Minh Ngọc từ trên cao nhảy xuống, giơ thanh kiếm trong tay đ.â.m mạnh xuống. Hoàng đế kinh hãi, lăn lộn né tránh, nhưng vẫn bị kiếm đ.â.m trúng bụng.
Cánh cửa điện nặng nề bỗng nhiên bị mở ra, rồi lại đóng sầm lại.
“Bùi Hoài Quang! Cứu trẫm! Cứu trẫm!” Hoàng đế đã hiểu ngay cả cấm quân cũng muốn hắn chết. Vậy nên, Bùi Hoài Quang chính là hy vọng cuối cùng của hắn!
【Tác giả có lời muốn nói】
Tác giả lấp hố rồi, nội dung còn lại tự não bổ nhé.
·
Để chúc mừng ngày lễ tốt đẹp hôm nay,
Chương này bình luận trên mười chữ đều có một bao lì xì nhỏ.
Mười chữ, kết thúc thập toàn thập mỹ cần mọi người tự não bổ hí hí hí.