HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 164
Cập nhật lúc: 2024-11-30 12:03:27
Lượt xem: 39
Chương 163
Một lúc lâu sau, Bùi Hoài Quang mới chậm rãi mở miệng: "Nương nương có phải say rồi không?"
"Ngươi nói xem?" Thẩm Hồi đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng chống khuỷu tay, chống nửa người trên dậy, mỉm cười tiến sát đến trước mặt Bùi Hoài Quang, hôn lên mắt hắn, rồi lại hôn lên mắt hắn.
Bùi Hoài Quang mở mắt, nhìn Thẩm Hồi đang mỉm cười với hắn.
Ngón tay thon dài hơi cong của hắn đặt lên cằm Thẩm Hồi, nâng mặt nàng lên, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt khiến hắn ngày đêm nhung nhớ. Một lúc sau, hắn mới nói: "Nương nương nói vậy, ta đây có chút nóng lòng rồi."
Thẩm Hồi lập tức cong mắt, nói: "Đừng đừng đừng, đừng vội thực hiện bây giờ. Ta còn nhiều việc chưa làm."
"Ừ." Bùi Hoài Quang gật đầu, "Ta cũng còn nhiều việc chưa làm xong."
Thẩm Hồi từ từ thu lại nụ cười, nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang.
Chỉ trong nháy mắt, nụ hôn nhạt nhẽo của Bùi Hoài Quang đã rơi xuống mi tâm Thẩm Hồi. Sau đó, Bùi Hoài Quang buông Thẩm Hồi ra, đứng dậy bước ra khỏi lồng lưu ly.
"Giờ còn sớm, nương nương ngủ thêm một chút nữa." Bùi Hoài Quang cúi đầu, vừa nói vừa chỉnh lại y phục đỏ nhăn nhúm trên người.
"Ngươi muốn đi rồi sao?" Thẩm Hồi hỏi.
"Phải. Xử lý xong việc sớm một chút, mới có thể sớm cùng nương nương xuống suối vàng hưởng phúc."
Thẩm Hồi ngồi dậy. Giờ quả thật còn sớm, nàng còn chưa muốn dậy. Nàng quay đầu nhìn về phía giường mỹ nhân, hừ hừ hai tiếng.
Động tác chậm rãi vuốt phẳng vạt áo của Bùi Hoài Quang dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi không để ý đến hắn, quay đầu sang một bên.
Bùi Hoài Quang nhìn theo hướng Thẩm Hồi quay đầu, lập tức hiểu ra. Hắn mỉm cười, tiếp tục vuốt phẳng vạt áo, sau đó đi về phía giường mỹ nhân, bưng đĩa bánh ngọt hương vải trên bàn nhỏ lên.
Thẩm Hồi hơi vươn cổ, len lén nhìn sang, nhưng Bùi Hoài Quang quay lưng về phía nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn.
Bùi Hoài Quang cầm một miếng bánh ngọt hương vải lên cắn một miếng, quay đầu nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi nhẹ nhàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Đa tạ nương nương ban bữa sáng." Bùi Hoài Quang lại cắn một miếng, bưng đĩa bánh ngọt hương vải, đi ra ngoài.
Thẩm Hồi nghiêng người, nằm lại vào trong chăn bông mềm mại, lắng nghe tiếng bước chân của Bùi Hoài Quang dần dần xa khuất. Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Hoài Quang nữa, Thẩm Hồi mới phát hiện hắn không phải rời đi từ mật đạo.
Thẩm Hồi sững người, nhíu mày. Một lát sau, đôi mày nhíu lại, lại giãn ra.
Nàng xoay người, di chuyển đến chỗ Bùi Hoài Quang nằm đêm qua, ngủ thêm một chút nữa.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-164.html.]
Giờ còn sớm, cung nhân ở Hạo Khiếu lâu cũng chưa dậy hết. Những cung nhân đã dậy đều có việc phải làm, đang bận rộn ở khắp nơi. Bùi Hoài Quang đi xuống lầu, đi thẳng ra sân, ngoài Đoàn Viên canh đêm cho Thẩm Hồi ra, hắn chỉ gặp Xán Châu.
Xán Châu luôn cảm thấy mình rất may mắn, đứa bé trong bụng không hề quấy rầy nàng. Không ngờ, tháng càng lớn, nàng lại bắt đầu chịu khổ. Ban đêm đau lưng dữ dội, ngủ không ngon giấc, vì vậy mỗi ngày đều dậy rất sớm. Nàng nghe nói đi lại nhiều sẽ có lợi cho việc sinh nở, ban ngày trời quá nóng, gần đây nàng mỗi ngày khi trời tờ mờ sáng đều ra sân đi dạo một lát.
Nhìn thấy Bùi Hoài Quang xuống lầu, Xán Châu vội vàng bước sang một bên nhường đường.
Bùi Hoài Quang chuyên tâm ăn bánh ngọt hương vải, không để ý đến nàng lắm, vừa ăn vừa đi về phía trước.
Xán Châu nhìn bóng lưng Bùi Hoài Quang khuất xa dần, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười. Nàng đương nhiên biết đĩa bánh ngọt hương vải đó là do Thẩm Hồi làm. Nương nương đã học làm bánh ngọt với Đinh tài nhân rất lâu rồi. Nàng nghe Thập Tinh nói, trước kia hoàng hậu nương nương không hề thích vào bếp.
Trong lòng Xán Châu, hoàng hậu nương nương là người rất tốt, nàng đương nhiên mong hoàng hậu nương nương mọi sự đều tốt đẹp.
Tuy rằng... Tuy rằng chưởng ấn không giống như một người lương thiện.
Nhưng... Nếu nương nương thích, nếu hắn sẽ luôn đối xử tốt với nương nương. Trong lòng Xán Châu cũng mong hoàng hậu nương nương và chưởng ấn có thể mãi mãi bên nhau.
...
Đinh Thiên Nhu có một đôi tay khéo léo, đặc biệt giỏi làm bánh ngọt. Nàng nhát gan, quen nịnh nọt người khác. Nàng biết mình chỉ có ưu điểm là nấu nướng, vì vậy ngày thường nàng không ít lần cẩn thận làm bánh ngọt để tặng mọi người. Không chỉ tặng cho các phi tần trong cung, các tiểu công chúa trong cung, tự nhiên cũng không thể bỏ qua.
Các phi tần không mấy ai đón nhận, các tiểu công chúa ham ăn lại rất thích nàng, thường xuyên đến tìm nàng xin đồ ăn.
Sáng sớm tinh mơ, mấy tiểu công chúa lại chạy đến tìm Đinh Thiên Nhu. Đinh Thiên Nhu liền mỉm cười dẫn các nàng đi hái hoa tươi, làm bánh hoa tươi.
Gặp Bùi Hoài Quang là một sự tình cờ.
Hai tiểu công chúa vừa lắc lắc chiếc trống bỏi trong tay, vừa chạy đuổi nhau, chạy đến trước mặt Bùi Hoài Quang, suýt chút nữa thì đ.â.m vào người hắn.
Đinh Thiên Nhu giật mình. Hai tiểu công chúa cũng giật mình, đứng ngây ra trước mặt Bùi Hoài Quang như thể đã phạm phải lỗi lớn.
Bùi Hoài Quang tâm trạng tốt. Hắn liếc nhìn chiếc trống bỏi trong tay công chúa, hỏi: "Công chúa có thể tặng thứ này cho ta chơi không?"
Tiểu công chúa vội vàng đưa trống bỏi cho Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang bỏ nửa miếng bánh ngọt hương vải trong tay vào miệng, rồi mới nhận lấy trống bỏi từ công chúa, lắc lắc từ từ.
Chiếc búa nhỏ gõ thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng.
【Lời tác giả】
Bùi: Chiếc búa nhỏ gõ thùng thùng, cũng muốn gõ vào hai cái đầu [mặt chó]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
...