HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 163
Cập nhật lúc: 2024-11-30 12:02:36
Lượt xem: 53
Chương 163 - Đát Đát
【Chương một trăm sáu mươi ba】
Đêm đã khuya, nhưng rất nhiều người ở các cung vẫn chưa thể chợp mắt. Hành động bán phi của Hoàng đế rõ ràng không chỉ xảy ra một lần, các phi tần nằm trên giường, trằn trọc nghĩ đến ngày mai sẽ là ai bị người bên cạnh Hoàng đế đưa đi.
Liệu có phải là mình không?
Trước khi vào cung, dù biết những hành động hoang đường, tàn ác của Hoàng đế, dù biết chốn thâm cung như biển cả, nhưng vẫn luôn cho rằng trong cung ít nhất cũng được cơm no áo ấm, thân phận tôn quý.
Đúng vậy, quả thật thân phận tôn quý.
Sơn hào hải vị, xiêm y lộng lẫy.
Nhưng khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy, cũng chưa chắc đã là người.
Lệ phi dẫn theo cung nữ thân cận, vội vàng bước ra khỏi cửa, đi thăm Sơn Âm.
"Ai đấy?" Tiểu thái giám mở cửa, nhìn thấy Lệ phi, vội vàng cúi người hành lễ: "Nương nương cát tường."
"Chủ tử các ngươi đã nghỉ ngơi chưa?" Lệ phi hỏi.
"Chưa ạ." Tiểu thái giám gãi đầu, "Chủ tử gần đây ngủ không ngon lắm."
Tiểu thái giám nhường đường, dẫn Lệ phi vào.
Lệ phi còn chưa vào phòng, đã nghe thấy tiếng ho của Sơn Âm trong phòng.
Tiểu thái giám thông báo một tiếng, cung nữ trong phòng vội vàng mở cửa phòng đã khóa, mời Lệ phi vào.
Sơn Âm dựa vào đầu giường. Dù là mùa hè oi bức, nhưng trên chân nàng vẫn đắp một lớp chăn bông dày, bộ đồ ngủ trên người cũng rất dày. Nàng nhìn Lệ phi bước vào, muốn nói lại thôi.
"Hôm nay thấy thế nào rồi?" Lệ phi đi đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế thêu mà tiểu cung nữ mang đến.
Sơn Âm thở dài, nói: "Ngươi đến đây làm gì? Xem trò cười sao?"
Lệ phi bảo cung nữ đưa thuốc trong tay cho cung nữ bên cạnh Sơn Âm, nói: "A Âm, đây là thuốc ta bảo Tiền thái y lấy thêm. Ngươi cứ uống trước đi. Hắn cũng không dám lấy quá nhiều một lúc, chỉ được từng này thôi. Đợi uống hết số thuốc này, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi."
Mắt Sơn Âm hơi đỏ lên, nàng cười khổ một tiếng, nói: "Trước đây ở Yên Chi hẻm, những vị khách kia thường so sánh ta với ngươi. Nếu bình chọn mỹ nhân gì đó, ta cũng không bằng ngươi. Cuối cùng có một ngày, ngươi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Không còn ai áp chế ta nữa."
Nói xong mấy câu này, Sơn Âm lại bắt đầu ho khẽ. Cung nữ bên cạnh nàng lập tức bưng một cốc nước đến. Nàng uống hai ngụm thấy đỡ hơn.
"Không ngờ ngươi vào cung, trở thành phi tần. Cũng không ngờ, ta cũng vào cung." Sơn Âm cúi đầu, xoay xoay chiếc cốc trong tay, "Càng không ngờ, ta lại rơi vào tình cảnh này, chỉ có ngươi còn nhớ đến ta. Không ngờ... người như ngươi lại còn quan tâm đến người khác. Ta đối xử với ngươi cũng không tốt."
Trước đây khi Sơn Âm được sủng ái, nàng không ít lần khoe khoang trước mặt Lệ phi.
Nước mắt rơi xuống. Sơn Âm vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, cười nói: "Đi đi. Tránh xa ta ra. Đừng để lây bệnh bẩn thỉu này cho ngươi."
Trước đây khi còn ở ngoài cung, Lệ phi chỉ biết đến Sơn Âm, không hiểu rõ lắm, càng không biết Sơn Âm lại coi nàng là đối thủ cạnh tranh. Sau này gặp Sơn Âm trong cung, nàng dần dần cảm nhận được sự thù địch của Sơn Âm đối với mình.
Nhưng Lệ phi không để tâm, dù sao vì xuất thân, trong cung không có người phụ nữ nào coi trọng nàng.
"Đã bệnh nặng như vậy rồi, bớt nói vài câu đi." Lệ phi mỉm cười nhạt.
Sơn Âm, chẳng phải là một Lệ phi khác sao?
Mặc dù Sơn Âm từng được sủng ái, nhưng thời gian vào cung quá ngắn. Xuất thân đã như vậy, Hoàng đế không còn sủng ái nữa, nàng lại mắc bệnh bẩn thỉu, quả thật đến nô tài cũng có thể bắt nạt. Người của Thái Y Viện cũng không muốn đến khám bệnh cho nàng.
Lệ phi dù sao cũng ở trong cung lâu hơn, hơn nữa là do Bùi Hoài Quang đưa vào cung. Dù không còn được sủng ái, dù bị người khác xa lánh, lạnh nhạt, nhưng cũng không đến mức bị bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-163.html.]
"Ta tám tuổi đã bị bán đi, từ đó đã học cách lấy lòng đàn ông. Ta biết làm sao được? Ai mà không muốn sống một cách đường hoàng, trong sạch." Sơn Âm lấy hai tay che mặt, khóc nức nở.
Cùng với động tác của nàng, tay áo trượt xuống, lộ ra vết bệnh trên cánh tay, cùng với vết roi quất.
Lệ phi sững người, hỏi: "Ai đánh ngươi?"
Sơn Âm vội vàng kéo tay áo xuống, không muốn bị người khác xem thường, luống cuống nói: "Ngươi đi đi! Ngươi đi đi!"
Nàng không muốn, nàng không muốn nói ra những chuyện bị nô tài bắt nạt.
Cung nữ bưng thuốc vào, cẩn thận nói: "Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi ạ."
Sơn Âm cười khổ: "Uống những thứ thuốc này có tác dụng gì chứ? Không chữa khỏi được đâu, căn bản không chữa khỏi được. Sống còn không bằng chết..."
Thuốc này, quả thật chỉ trị được phần ngọn, không trị được gốc.
Bệnh này cũng không phải là không chữa được, thuốc có hiệu quả tốt hơn không chỉ đắt đỏ, mà còn rất hiếm, không dễ gì kiếm được. Bây giờ Sơn Âm rơi vào tình cảnh này, đương nhiên là không có được. Nàng cũng không phải là không nghĩ đến chuyện cầu xin Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế cũng chẳng khác gì những tên khách làng chơi mà nàng từng tiếp đãi ở thanh lâu.
Đương nhiên, dù là thuốc tốt nhất cũng chưa chắc đã chữa khỏi. Giống như Hoàng đế, thuốc mà hắn dùng đương nhiên là loại tốt nhất, ai ngờ bệnh của hắn ngày càng nặng.
"Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi..." Lệ phi cau mày.
Lệ phi không ngồi lâu liền rời đi. Trên đường trở về, thị nữ của nàng khó hiểu lắc đầu: "Nương nương, sao người lại phải quản nàng ta chứ? Nô tỳ thấy nàng ta chẳng có chút ý tứ nào muốn báo đáp ơn nghĩa đâu."
Cần gì nàng ta phải báo đáp ơn nghĩa.
Cứu nàng ta, chẳng phải là cứu chính mình sao?
Lệ phi nhìn vầng trăng treo cao trên bầu trời đêm, khẽ thở dài.
...
Khi Thẩm Hồi tỉnh dậy, Bùi Hoài Quang đã tỉnh rồi. Nhưng hắn vẫn chưa dậy, nhắm mắt nằm bên cạnh Thẩm Hồi. Nghe thấy Thẩm Hồi cựa mình tỉnh dậy, Bùi Hoài Quang mới mở mắt.
Thẩm Hồi hé mắt ra một khe hở, nàng chậm rãi kéo vạt áo của Bùi Hoài Quang ra thêm một chút, sau đó tiến đến, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, cọ cọ một cách mềm mại.
Không còn lo lắng sẽ đánh thức nàng, Bùi Hoài Quang mới dám đưa tay ra sau vuốt ve đầu nàng.
"Trả Hợp Hoan Cưu độc lại cho ta đi." Khuôn mặt Thẩm Hồi vùi trong n.g.ự.c hắn, giọng nói mềm mại và ngột ngạt.
Bùi Hoài Quang cảm nhận được sự mềm mại, thoải mái trên xương quai xanh, hắn vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Hồi, chậm rãi mở lời: "Độc này không tốt, nương nương không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy. Muốn nô tài chết, cứ trực tiếp cho nô tài uống một ly rượu độc là được."
Chỉ cần là do nàng đưa.
Thẩm Hồi khẽ cười, hơi thở mềm mại phả lên xương quai xanh của Bùi Hoài Quang. Nàng dùng ngón tay móc vào sợi dây đỏ trên cổ Bùi Hoài Quang, tìm thấy chiếc nhẫn ngọc đen đang buông thõng xuống một bên, nhẹ nhàng đeo vào ngón út rồi nghịch nghịch.
Giấc ngủ tan biến, Thẩm Hồi ngẩng mặt lên trong vòng tay của Bùi Hoài Quang, nheo mắt nhìn hắn thật sâu: "Độc này sao lại không tốt? Nến hỷ được thắp lên, mặc hỷ phục búi tóc, hai tay quấn quýt, uống rượu độc giao bôi, cùng nhau xuống suối vàng."
Thẩm Hồi mỉm cười.
"Đến âm phủ, không còn Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang, chỉ còn một đôi uyên ương quấn quýt bên nhau mãi mãi không dứt."
Bùi Hoài Quang nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh tượng mà Thẩm Hồi miêu tả.
Chậc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Không cần phải nói, quả thật là tuyệt diệu c.h.ế.t người. Sức hấp dẫn không thể chối từ.