HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 162
Cập nhật lúc: 2024-11-30 12:02:06
Lượt xem: 49
Hoạn Sủng - Chương 162: Tặc tặc
【Chương 162】
Khi Thẩm Hồi trở về Hạo Khung lâu, Trầm Nguyệt vừa tiễn một vị phi tần ra về.
Trầm Nguyệt đưa danh sách cho Thẩm Hồi, mỉm cười nói: "Danh sách thứ nhất ghi chép các phi tần đến tìm nương nương vào sáng nay, được sắp xếp theo phẩm trật. Danh sách thứ hai là những cung nữ và tiểu thái giám đến cầu kiến nương nương, cũng ghi rõ nơi họ đang làm việc. Mỗi cuộc đối thoại khi họ đến đều được ghi lại."
Thẩm Hồi kinh ngạc lật xem danh sách, dần dần, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Trầm Nguyệt lại nói thêm: "Những người này, có người đường hoàng đi từ cửa chính vào thỉnh an nương nương. Có người nhờ cung nữ thân tín đến truyền lời. Cũng có mấy tiểu cung nữ không dám đến cầu kiến nương nương, chỉ dám nói ý định của mình với Đoàn Viên, Bình Thịnh và những người khác."
Thẩm Hồi biết sẽ có người đến tìm nàng, nhưng không ngờ chỉ nửa ngày mà đã có nhiều người như vậy.
Xem ra trong thâm cung này, những mỹ nhân ngày thường trông ôn nhu như nước, cười nói vui vẻ kia, trong lòng cũng chất chứa oán hận.
Thẩm Hồi chăm chú xem xét danh sách, càng xem càng thấy Trầm Nguyệt sắp xếp nội dung rõ ràng rành mạch, vô cùng mạch lạc. Đây chính là một bất ngờ khác.
Thẩm Hồi vừa cẩn thận xem xét, vừa phân biệt trong số những người này ai có thể sử dụng, có thể làm gì, vừa tiếp tục chờ đợi người khác đến.
Quả nhiên, buổi chiều vẫn có người lần lượt đến, thậm chí sau khi trời tối, vẫn có người ghé thăm. Tuy nhiên, càng về sau, những người này đều không lỗ mãng đến thẳng, mà đều tìm cớ không có sơ hở. Thậm chí có người còn mặc trang phục thái giám, giả làm tiểu thái giám đến gặp Thẩm Hồi.
Thập Tinh có chút lo lắng, nàng nghi hoặc hỏi: "Nương nương, nô tỳ vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Làm vậy có phải quá lộ liễu, khiến người ta nghi ngờ không?"
Hoàng đế sẽ nghi ngờ sao?
"Dù hoàng đế có nghi ngờ, cũng không có vấn đề gì lớn." Thẩm Hồi nói.
"Vậy..." Thập Tinh không nói hết câu sau. Nhưng mọi người trong phòng đều hiểu rõ, Thập Tinh muốn hỏi có phải sẽ khiến Bùi Hoài Quang nghi ngờ hay không.
Thẩm Hồi lại không lo lắng Bùi Hoài Quang sẽ đến ngăn cản nàng tối nay.
Bởi vì nàng chắc chắn, trong đêm Trung thu rằm tháng Tám, Bùi Hoài Quang nhất định sẽ không xuất hiện.
-- Mỗi rằm tháng, Bùi Hoài Quang nhất định sẽ không lộ diện.
·
Sau khi dùng xong bữa tối, lại có một vị phi tần có địa vị không cao nhân cơ hội lén đến.
Trầm Nguyệt nói: "Nương nương, để nô tỳ đi gặp nàng ta? Khi nương nương đang dùng bữa tối, Du thái y đã đến, đang chờ để khám lại cho nương nương."
Thẩm Hồi gật đầu đồng ý, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu gặp Du Trạm.
"Nương nương, nô tỳ thấy trời nổi gió rồi, nên khoác thêm một chiếc áo choàng." Thập Tinh nói.
"Ừ." Thẩm Hồi đáp, tiếp tục đi ra ngoài.
Thập Tinh nhanh chóng bước đến mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo choàng. Nàng ta theo Thẩm Hồi ra cửa, vừa mở ra định khoác lên cho Thẩm Hồi, mới kinh ngạc nói: "Ơ, lấy nhầm rồi. Nô tỳ sẽ đổi ngay."
Thẩm Hồi quay đầu nhìn chiếc áo choàng màu trắng muốt, nhận ra là của Bùi Hoài Quang.
Nàng dừng lại một chút, nói: "Không cần đổi nữa."
Thập Tinh sửng ngơ, khoác áo choàng lên vai Thẩm Hồi. Nàng ta cười nói: "Nương nương mặc màu này quả thực rất đẹp. Chỉ là áo choàng của chưởng ấn kéo lê trên đất hơi dài. Để hôm nào nô tỳ may cho nương nương một chiếc màu này."
"Được." Thẩm Hồi dùng lòng bàn tay ấn áo choàng ở cổ áo.
Cùng với việc bệnh tình của Thẩm Hồi tái phát, Du Trạm đến càng lúc càng thường xuyên. Hắn ngồi bên cạnh bàn, im lặng chờ đợi, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, Du Trạm mới đứng dậy, nhìn về phía cửa.
Cánh cửa được đẩy ra, để lộ gương mặt tươi cười của Thẩm Hồi.
Du Trạm thu hồi ánh mắt, cúi đầu hành lễ: "Nương nương vạn phúc."
"Du thái y đợi lâu rồi phải không? Lại làm phiền ngươi rồi." Thẩm Hồi vừa nói vừa đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh bàn. Nàng thấy gối dựa đã được đặt trên bàn, liền chủ động đặt cổ tay lên.
Du Trạm liếc nhìn vạt áo choàng kéo lê trên đất của Thẩm Hồi, ngồi xuống đối diện nàng, đợi Thập Tinh phủ lên một lớp lụa mỏng, hắn mới đưa tay cẩn thận bắt mạch cho Thẩm Hồi.
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Du Trạm, hắn thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi đang mỉm cười, hỏi: "Nương nương có phải đã dùng thuốc gì khác không?"
Thẩm Hồi lắc đầu, nói: "Không có, thuốc ta uống vẫn luôn là theo phương thuốc của Du thái y."
Nàng lại hỏi: "Sao vậy?"
Du Trạm nói: "Mạch tượng của nương nương ổn định hơn so với hôm qua rất nhiều."
Thẩm Hồi cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó, nàng hiểu ra trong lòng. Nàng cụp mắt xuống, đuôi mắt nhuốm chút dịu dàng, nói: "Có lẽ là vì trong lòng vui vẻ."
Du Trạm nhìn Thẩm Hồi đang cụp mắt mỉm cười trước mặt, hắn chậm rãi gật đầu, ôn hòa nói: "Nếu vậy, thần cũng thay nương nương vui mừng."
Thẩm Hồi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Đúng rồi, Du thái y đợi ta một chút." Thẩm Hồi nói.
Du Trạm gật đầu đồng ý.
Thẩm Hồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài, nhanh chóng lên lầu, nàng vào phòng ngủ, thậm chí không dẫn theo Thập Tinh. Đến phòng ngủ, Thẩm Hồi đi vào trong lồng kính, ngồi nghiêng người trên tấm thảm mềm mại màu tuyết trắng.
Nàng mở hộp gấm, lấy ra Hợp Hoan Cưu Độc bên trong.
Cái độc này, chẳng phải là độc đồng sinh cộng tử sao?
Hợp Hoan Cưu độc, là thứ nàng chuẩn bị cho cả nàng và Bùi Hoài Quang.
Nàng biết bản thân mình không phải là người trường thọ, không biết lần nào sau khi thiếp đi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Vì vậy, nàng đã chuẩn bị sẵn độc dược.
Thẩm Hồi từ khi biết chuyện, ngày ngày đều phải vật lộn với bệnh tật. Nàng nghĩ, dù có chết, nàng cũng không muốn c.h.ế.t dưới tay bệnh tật. Đã tranh đấu với bệnh tật nửa đời người, làm sao có thể cam tâm cuối cùng vẫn c.h.ế.t dưới tay nó.
Nàng biết rõ, sự tồn tại của nàng đối với Bùi Hoài Quang là một sự ràng buộc.
Nếu có một ngày, nàng không còn nữa thì sao?
Tên điên này, liệu có thật sự hủy thiên diệt địa mà không còn chút cố kỵ nào nữa không?
Thẩm Hồi dịu dàng vuốt ve chiếc lọ sứ nhỏ trơn nhẵn đựng Hợp Hoan Cưu độc.
Nếu có một ngày, thọ mệnh của nàng sắp tận, không còn có thể ngăn cản Bùi Hoài Quang làm điều ác. Vậy thì, nàng sẽ kéo Bùi Hoài Quang cùng chết. Đến âm phủ, lại tiếp tục bên nhau ngày đêm.
Thẩm Hồi đứng dậy, nắm chặt chiếc lọ sứ nhỏ, nhanh chóng đi xuống lầu.
Nàng đặt chiếc lọ sứ nhỏ lên bàn trước mặt Du Trạm. Thuốc này là do Du Trạm đưa cho nàng, Du Trạm tự nhiên nhận ra ngay, hắn nghi hoặc không hiểu, không khỏi hỏi: "Nương nương, đây là..."
"Du thái y, giúp ta xem thử, thuốc trong lọ này có phải đã bị người ta đánh tráo rồi không." Thẩm Hồi nói.
Du Trạm sững người một lúc, mới cẩn thận mở nút lọ. Hắn lấy từ trong hộp thuốc ra một cây kim bạc rất dài thả vào trong lọ sứ, một lát sau, hắn lấy cây kim bạc ra.
Kim bạc không hề có bất kỳ sự thay đổi nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-162.html.]
Du Trạm đã hiểu Hợp Hoan Cưu độc trong lọ này đã bị người ta đánh tráo. Hắn đưa cây kim bạc dính thuốc dịch dần đến gần mũi, cẩn thận ngửi ngửi.
"Đúng vậy. Hợp Hoan Cưu độc đã bị đánh tráo. Hiện tại trong lọ là..." Du Trạm dừng một chút, "Nước mật ong."
Thẩm Hồi đột nhiên bật cười.
Nụ cười rực rỡ dần dần lan tỏa trong mắt nàng.
Thậm chí, nàng còn cúi đầu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thuốc bị đánh tráo từ lúc nào? Thẩm Hồi biết, nhất định là trước đêm qua.
Để nàng biết mình đã hiểu lầm hắn, sau đó tự trách, đau lòng, thậm chí là thống khổ?
Rồi sao nữa?
Rồi hắn sẽ liếc nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi nàng: "Nương nương, thuốc ngọt không?"
Hợp Hoan Cưu độc, độc dược dùng trong cơ thể nữ tử, độc dược cùng nhau xuống suối vàng.
Bùi Hoài Quang đúng là muốn c.h.ế.t một cách đẹp đẽ trong tay Thẩm Hồi, để nàng nhớ hắn cả đời, yêu hắn đến phát điên.
Nhưng, hắn không nỡ để nàng chết.
Địa ngục dơ bẩn như vậy, hắn không cho phép nàng cùng xuống đó.
Thẩm Hồi nghiêng đầu, nhìn ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ chiếc đèn đứng trước cửa sổ, khóe mắt hơi ươn ướt. Nàng nhanh chóng kìm nén chút ẩm ướt nơi khóe mắt, mỉm cười nhìn Du Trạm, ngượng ngùng nói: "Để Du thái y chê cười rồi."
"Chê cười gì chứ?" Du Trạm giả vờ như không biết gì, hắn mỉm cười cúi mắt xuống, từ từ thu dọn hộp thuốc.
Hắn nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, đứng dậy nói: "Nếu không còn việc gì khác, thần xin cáo lui."
Thẩm Hồi đứng dậy: "Làm phiền Du thái y rồi."
Du Trạm mỉm cười gật đầu hành lễ, xoay người rời đi.
Sau khi Du Trạm rời khỏi chỗ Thẩm Hồi, khi trở về Thái Y Viện, trong Thái Y Viện chỉ có Tiền thái y đang trực. Du Trạm gật đầu hành lễ, cũng không nán lại lâu, xử lý một chút việc, liền xuất cung về nhà.
Trở về nhà, lại cùng ngoại công bận rộn trong y quán rất lâu.
Triệu đại phu nhìn Du Trạm, có chút do dự mở lời: "Để con vào cung, đúng là làm khó con rồi."
"Thẩm gia có ơn với nhà chúng ta, nên làm vậy." Du Trạm ôn tồn đáp.
...
Thẩm Hồi tự tay làm Hương Lệ Điềm Cao. Dùng nước sốt vải ngọt mà Đinh Thiên Nhu đã dạy nàng trước đây. Món bánh này, nàng đã học theo Đinh Thiên Nhu rất nhiều lần. Trước đây luôn cảm thấy làm không được tốt lắm, nếu đem tặng người khác thì có chút không ra gì. Giỏi việc thì nhờ luyện tập, bây giờ cũng miễn cưỡng làm ra hình ra dạng rồi.
Thẩm Hồi bảo Trầm Nguyệt đặt Hương Lệ Điềm Cao lên chiếc bàn nhỏ trên giường mỹ nhân, nàng mặc bộ đồ ngủ bằng vải sa mỏng nhẹ rộng rãi, lười biếng tựa vào giường mỹ nhân, tay đang cầm kim chỉ, thêu một chiếc khăn tay trắng như tuyết.
Chiếc khăn tay này là dành cho Bùi Hoài Quang. Hương Lệ Điềm Cao cũng là chuẩn bị cho Bùi Hoài Quang.
Ban đầu nàng muốn thêu tên hiệu của Bùi Hoài Quang lên một góc khăn tay. Nhưng Bùi Hoài Quang không nói cho Thẩm Hồi biết tên hiệu của hắn là gì. Nàng nghĩ đến việc thêu tên hiện tại của hắn, do dự rồi lại thôi, chỉ thêu một vài bông hoa cỏ.
Nên thêu hoa cỏ gì, nàng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thêu hoa hải đường.
Nàng đang thêu khăn tay cho Bùi Hoài Quang, cũng đang đợi Bùi Hoài Quang đến.
Nàng biết, Bùi Hoài Quang sẽ đến.
Quả nhiên, đêm khuya, Bùi Hoài Quang đến từ mật đạo.
Khi cơ quan sau giá sách phát ra tiếng động, trên khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Hồi lập tức nở nụ cười.
Đêm qua bọn họ ôm nhau ngủ ở Hạo Khung lâu, sáng nay cùng nhau dùng bữa sáng, không lâu sau khi hắn rời đi, nàng đã đuổi theo hắn đến phủ đệ bên ngoài cung. Hai người lại ngủ gần hai canh giờ vào ban ngày. Buổi chiều nàng rời khỏi chỗ hắn, trở về Hạo Khung lâu.
Trời tối, hắn lại đến.
Thẩm Hồi không ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc thêu thùa trên tay. Nàng thản nhiên nói: "Chưởng ấn sao lại đến nữa vậy?"
"Đương nhiên là sợ nương nương mắc bệnh tương tư, nhớ ta đến phát điên không ngủ được." Bùi Hoài Quang liếc nhìn bánh ngọt trên bàn nhỏ bên cạnh Thẩm Hồi, chậm rãi cởi chiếc áo choàng dính mưa phùn trên người ra.
Thẩm Hồi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Trời mưa sao?"
"Nương nương thật nhiều chuyện." Bùi Hoài Quang chỉnh lại chiếc áo choàng đã cởi ra, treo lên giá áo. Sau đó chậm rãi bước về phía Thẩm Hồi. Hắn đặt tay lên bên cạnh Thẩm Hồi, cúi người xuống, nhìn thứ Thẩm Hồi đang thêu.
"Thêu cho nô tài sao?"
Thẩm Hồi kéo sợi chỉ đỏ xuyên qua chiếc khăn tay trắng như tuyết, để hoa hải đường thêm phần đỏ thắm. Nàng mím môi, không để ý đến Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang lại liếc nhìn bánh ngọt trên bàn nhỏ bên cạnh, hỏi: "Chẳng lẽ bánh ngọt này là nương nương tự tay làm cho nô tài sao?"
"Chậc." Thẩm Hồi bắt chước giọng điệu trước đây của Bùi Hoài Quang, "Chưởng ấn thật nhiều chuyện."
Nói xong, nàng ngước mắt lên, nhìn Bùi Hoài Quang bằng đôi mắt long lanh chứa đựng nụ cười dịu dàng.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, đáp lại nàng bằng giọng điệu y hệt: "Chậc."
Đôi mắt cười của Thẩm Hồi lập tức cong lên. Nàng đặt đồ thêu trên tay sang một bên, tự nhiên vòng tay qua cổ Bùi Hoài Quang, tiến đến hôn lên khóe môi đang hơi nhếch lên của hắn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng cảm thấy khoảng thời gian chỉ có hai người như thế này, thật tốt đẹp biết bao.
Mái tóc dài của Thẩm Hồi xõa xuống, mềm mại phủ trên vai. Bùi Hoài Quang vuốt ve gáy Thẩm Hồi, sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, hỏi: "Nương nương đã tắm rửa rồi sao?"
"Đương nhiên rồi. Đã muộn thế này rồi."
"Chậc." Bùi Hoài Quang có vẻ không vui lắm.
Thẩm Hồi vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, trán cọ cọ vào xương quai xanh của hắn một cách nũng nịu.
Bùi Hoài Quang liền không còn buồn bực nữa. Hắn đưa tay luồn xuống dưới đầu gối Thẩm Hồi, bế nàng lên, ôm nàng đến giường rồi ôm nàng ngủ.
Thẩm Hồi vội vàng nói: "Bánh ngọt ta làm, chàng không nếm thử sao?"
"Ngày mai hãy nếm." Bùi Hoài Quang đặt Thẩm Hồi lên tấm thảm tuyết mềm mại, tiện tay cởi lỏng y phục.
Hắn phẩy tay, từng ngọn đèn dần dần tắt.
Ban đêm, đương nhiên là phải nếm thử thứ khác.
【Tác giả có lời muốn nói】
Viết dài như vậy rồi, gần đây không thể hai chương đúng giờ được nữa, tức quá.
Nhớ đến một từ, tiết tháo lúc về già hu hu hu hu.