HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 161
Cập nhật lúc: 2024-11-30 12:00:50
Lượt xem: 67
Chương 161 Chương 161 - Ôm ngủ
【Chương 161】
Bùi Hoài Quang cúi người xuống, ghé sát vào mặt Thẩm Hồi, giọng nói khàn khàn: “Nói dối.”
Thẩm Hồi kéo chăn được gấp gọn ở mép trong giường ra, quấn quanh người từ eo trở xuống, mới mềm mại ôm cổ Bùi Hoài Quang, cong mắt nhìn hắn.
Bùi Hoài Quang liền dùng trán nhẹ nhàng chạm vào mi tâm nàng, nhỏ giọng hỏi một lần nữa: “Tại sao lại nói dối?”
Thẩm Hồi nhích tới gần hôn nhẹ lên khóe môi hắn, đôi mắt long lanh nhìn hắn, cũng không nói gì.
Vì vậy, nụ cười ngọt ngào trong mắt nàng liền trao cho Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang cũng nhích tới gần, đôi môi lạnh lẽo áp vào môi Thẩm Hồi nói: “Muốn nô tài cởi quần cho nương nương, nói thẳng ra là được.”
“Mới không phải!” Thẩm Hồi nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, lại nhích tới gần ôm hắn, áp má vào cổ hắn cọ cọ, khẽ ưm một tiếng, giọng điệu như đang làm nũng: “Mặc trung y đứng trên cầu lâu như vậy, ngươi cũng không ôm ta về.”
Bùi Hoài Quang nắm lấy cánh tay đang ôm hắn của Thẩm Hồi kéo xuống, Thẩm Hồi không chịu, ngược lại ôm chặt hơn.
Bùi Hoài Quang sờ sờ đầu nàng, nói: “Nô tài xem chân nương nương một chút.”
“Ồ…” Thẩm Hồi lúc này mới buông Bùi Hoài Quang ra, lùi ra sau một chút, kéo giãn khoảng cách gần gũi giữa hai người.
Người Thẩm Hồi được bọc trong chăn nhúc nhích, đưa hai chân từ trong chăn ra. Đế giày ngủ rất mỏng, chạy từ Hải Đường Lâm đến đây, đá cuội cấn vào lòng bàn chân đau quá. Nhưng cũng chỉ hơi đau một chút thôi.
Bùi Hoài Quang nắm lấy mắt cá chân nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn chân nàng. Đế giày ngủ mỏng manh, tuy đá cuội cấn vào lòng bàn chân nàng đau, nhưng cũng không để lại vết thương gì. Lòng bàn chân nàng ngoại trừ hơi đỏ một chút, cũng không có gì khác.
Hơi ngứa.
Thẩm Hồi vừa co người lại, vừa nói: “Lúc nãy đứng trên cầu còn hơi đau, bây giờ ngồi xuống thì không đau nữa rồi.”
Bùi Hoài Quang chậm rãi nghịch ngón chân Thẩm Hồi, dường như ngay cả vân tay trên ngón chân nàng cũng rất hứng thú.
Nhưng Thẩm Hồi cảm thấy ngứa, nàng giãy giụa về phía sau, không thoát ra được, dứt khoát cũng không co người lại nữa, mà duỗi thẳng đầu gối đang co quắp, dùng ngón chân nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang liếc nàng một cái, nói: “Nương nương, đừng quá đáng.”
Thẩm Hồi do dự một chút, lại thử đưa chân nhỏ ra, lần này áp cả lòng bàn chân lên má Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang nhìn nàng, nói: “Đừng làm loạn.”
Thẩm Hồi quyết định làm một lần tiểu nhân đắc lợi , đưa chân còn lại từ trong chăn ra, trắng trợn áp lên má Bùi Hoài Quang bên kia.
“Nương nương chắc chắn?” Bùi Hoài Quang không hiểu sao lại hỏi một câu như vậy.
Thẩm Hồi không hiểu ý hắn lắm. Nàng hỏi: “Chắc chắn cái gì?”
Bùi Hoài Quang không trả lời, mà cười một tiếng.
Ngay sau đó, Bùi Hoài Quang nắm lấy bắp chân mảnh khảnh của Thẩm Hồi kéo lại, đặt đầu gối nàng lên vai hắn. Theo động tác của hắn, chiếc chăn quấn quanh nửa người dưới của Thẩm Hồi bung ra.
Thẩm Hồi sững người một chút, lập tức nhận ra tư thế này xấu hổ đến mức nào, khuôn mặt đang cười của nàng trong nháy mắt đỏ bừng. Nàng luống cuống tay chân lấy chăn che chắn, nhưng tay nàng vừa chạm vào chăn, chăn đã bị Bùi Hoài Quang cướp lấy, tiện tay ném vào trong giường. Thẩm Hồi lại đi nhặt quần lụa màu tuyết. Lần này tay nàng còn chưa chạm vào quần, chiếc quần trắng như tuyết đã bị Bùi Hoài Quang tiện tay ném đi.
“Ta ta ta… Ta lạnh!” Thẩm Hồi luống cuống tìm cớ.
“Nắng tháng sáu như đổ lửa, mồ hôi thấm ướt áo, nương nương lạnh gì chứ?” Bùi Hoài Quang nắm lấy bắp chân Thẩm Hồi, bàn tay từ từ vuốt ve, chậm rãi mân mê. Sau đó hắn nghiêng mặt, cúi đầu, áp má vào nơi vừa được lòng bàn chân Thẩm Hồi chạm qua.
Thẩm Hồi nắm chặt tấm nệm, tim đập như muốn ngừng.
Bùi Hoài Quang lại bỗng nhiên khẽ cười, hắn ngước mắt nhìn Thẩm Hồi, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy nhuốm đầy vẻ dịu dàng.
“Có nước cho nương nương dùng rồi.” Bùi Hoài Quang nói, má lạnh khẽ cọ cọ vào chân nàng.
Chiếc nhẫn ngọc đen trên cổ hắn trượt ra khỏi vạt áo, cảm giác mát lạnh chạm vào da Thẩm Hồi.
Tấm nệm gần như bị Thẩm Hồi nắm chặt đến mức nhàu nát cả hoa văn. Bàn tay Bùi Hoài Quang phủ lên nắm tay siết chặt của Thẩm Hồi, dùng sức nắm lấy. Sức lực trong tay Thẩm Hồi dần dần buông lỏng. Bùi Hoài Quang nhân cơ hội luồn những ngón tay thon dài vào kẽ tay nàng. Thậm chí, hắn còn chú ý đến ngón út hơi cong lên của Thẩm Hồi, dùng đầu ngón tay khẽ gảy gảy ngón út của nàng, rồi từ từ nắm lấy ngón út ấy vào lòng bàn tay.
…
Trên chiếc giường hỗn độn, hai người ôm nhau.
Bùi Hoài Quang kéo chăn, đắp lên người Thẩm Hồi đang nằm trong lòng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Trong lòng ta có lạnh không?”
Thẩm Hồi vốn cực kỳ sợ lạnh, ngay cả trong mùa hè nóng bức.
Thẩm Hồi nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, từng ngón tay một tách ra, sau khi bàn tay hắn mở rộng, nàng áp vào n.g.ự.c mình.
“Ở đây ấm.” Nàng nói.
Bùi Hoài Quang nhắm mắt lại, áp sát hôn lên đỉnh đầu Thẩm Hồi, khẽ nói: “Nương nương quả nhiên là được ăn kẹo mà lớn lên.”
Thẩm Hồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng sau khi Bùi Hoài Quang ngủ say, Thẩm Hồi lại mở mắt ra.
Lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, Bùi Hoài Quang lại ngủ trước.
Thẩm Hồi cẩn thận dịch chuyển một chút, ngẩng mặt lên trong lòng Bùi Hoài Quang, dịu dàng nhìn hắn. Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng áp vào má Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang vốn rất khó ngủ và ngủ nông, vậy mà lại không hề hay biết.
Thẩm Hồi lại dịch chuyển thêm một chút ra khỏi lòng hắn, cho đến khi có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hai người gối chung một chiếc gối ngọc, đầu kề đầu, mặt đối mặt.
Bùi Hoài Quang ngủ say sưa, Thẩm Hồi dịu dàng nhìn hắn.
Thực sự, vì Bùi Hoài Quang lần đầu tiên ngủ say trước, trong lòng Thẩm Hồi dâng lên một nỗi xót xa. Hai người gần nhau như vậy, Thẩm Hồi chỉ cần khẽ nâng cằm lên là có thể dễ dàng đặt một nụ hôn dịu dàng như nước lên môi Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang bỗng nhiên đưa tay kéo chăn.
Thẩm Hồi giật mình, tưởng rằng đã đánh thức hắn.
Nhưng hắn vẫn nhắm mắt, chỉ theo bản năng kéo chăn trên người Thẩm Hồi, không hề tỉnh giấc.
Trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Hồi từ từ hạ xuống.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy mình cũng nên có khả năng bảo vệ người trong lòng.
Để cứu vớt một người đang chìm trong địa ngục, sự ấm áp là chưa đủ, còn cần phải có sức mạnh.
Ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Hoài Quang của Thẩm Hồi dần nhuốm màu kiên quyết sau khi gỡ bỏ từng lớp từng lớp vỏ bọc.
Nàng lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi tâm Bùi Hoài Quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-161.html.]
- Hoài Quang, ta biết chấp niệm trong lòng chàng mãi không dứt. Chấp niệm chưa hoàn thành của chàng, để ta giúp chàng hoàn thành.
- Bằng cách của ta.
…
Không lâu sau, Thẩm Hồi cũng ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, hoa nở đầy cành, gió nhẹ thoảng hương, trong phòng dịu dàng như mộng.
Không sớm không muộn, hai người cứ thế ôm nhau ngủ một canh giờ rưỡi, khi tỉnh dậy thì đã quá giờ dùng bữa trưa.
Bữa trưa đã được chuẩn bị từ lâu. Thuận Tuế đã lên lầu vài lần nhưng không dám gõ cửa làm phiền. Hắn biết chưởng ấn nhất định có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn, chỉ đứng bên ngoài chờ lệnh.
Hắn lên lầu vài lần, trong phòng đều không có chút tiếng động nào, đoán rằng hai vị chủ nhân đã ngủ say, đành phải xuống lầu.
Bữa trưa đã nguội lạnh, hai người ôm nhau ngủ mới tỉnh dậy.
Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang gần như mở mắt cùng một lúc.
Vừa mở mắt ra, chính là đôi mắt của người kia đang nhìn mình ở khoảng cách rất gần.
Thẩm Hồi từ từ cong môi: “Tỉnh dậy nhìn thấy ngươi là điều tuyệt vời nhất.”
Rõ ràng điều nàng nói cũng chính là điều Bùi Hoài Quang đang nghĩ, nhưng hắn vẫn cố trêu chọc nàng: “Cái miệng này, đúng là không uổng phí bao nhiêu kẹo đã ăn.”
Câu trả lời cho Bùi Hoài Quang là tiếng bụng réo ầm ĩ của Thẩm Hồi.
Bản thân Thẩm Hồi cũng ngẩn ra, trong mắt mới lộ ra chút ngượng ngùng. Nhưng cũng không có gì phải xấu hổ, mắt nàng cong cong, nũng nịu nói: “Đói rồi.”
“Muốn ăn gì?” Bùi Hoài Quang vừa nói vừa đứng dậy.
Thẩm Hồi nghĩ ngợi một chút, nàng nắm lấy chăn quấn quanh người, chậm rãi nói: “Không muốn xuống giường, lấy cho ta ít bánh ngọt ăn nhé.”
Bùi Hoài Quang đi đến cửa, nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng Thuận Tuế, liền tự mình xuống lầu tìm hắn, vừa đi vừa dặn dò Thuận Tuế bảo nhà bếp làm lại bữa trưa, rồi bưng một đĩa bánh, quay trở lại lầu.
Thẩm Hồi đã ngồi dậy. Chiếc chăn quấn quanh người nàng, nàng cúi đầu, vẫn còn chút mơ màng vừa ngủ dậy.
“Cho nương nương.” Bùi Hoài Quang đưa bánh ngọt cho nàng.
Thẩm Hồi quả thực đã đói. Sáng nay nàng ăn rất ít. Nàng nhận lấy bánh ngọt từ tay Bùi Hoài Quang, một tay bưng đĩa nhỏ, một tay cầm bánh ăn.
Bùi Hoài Quang lại xoay người, đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?” Thẩm Hồi hỏi.
“Tắm rửa.”
Thẩm Hồi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng không nói gì nữa, cúi đầu bắt đầu ăn từng miếng bánh nhỏ.
Bùi Hoài Quang quay lại sớm hơn Thẩm Hồi dự đoán. Vì Bùi Hoài Quang cực kỳ không thích nóng bức, nên chỉ mặc quần áo nửa người dưới đã quay lại, thậm chí không đi tất.
Thẩm Hồi đã ăn kha khá bánh, không còn quá đói nữa. Nhưng nàng thấy bánh rất ngọt và giòn, nên không nhịn được cứ ăn tiếp.
“Ngươi có muốn ăn không?” Thẩm Hồi hỏi.
“Chờ một lát.” Bùi Hoài Quang mở tủ quần áo, tìm ra chiếc áo màu đỏ son, chậm rãi mặc vào.
Thẩm Hồi cầm miếng bánh đã cắn dở, nhìn Bùi Hoài Quang đang mặc quần áo quay lưng về phía mình, khóe môi từ từ cong lên. Giây phút này, dường như mọi chuyện nặng nề đều cách xa hai người. Giây phút này, ở đây, giữa đất trời chỉ có hai người bọn họ.
Bùi Hoài Quang xoay người lại, nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi bỗng nhiên hoàn hồn, ma xui quỷ khiến nói: “Chưởng ấn thật đẹp.”
Nói xong, nàng lập tức mím môi cúi đầu.
Bùi Hoài Quang bước về phía Thẩm Hồi.
Bỗng nhận ra vụn bánh rơi trên giường, Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang đang dần tiến lại gần, có chút ngại ngùng nói: “Hình như ta không nên ngồi trên giường ăn, làm rơi vụn bánh lên giường rồi…”
Bùi Hoài Quang đã đi đến mép giường, hắn chống một tay bên cạnh Thẩm Hồi, cúi người xuống, rất tự nhiên cắn một miếng bánh trên tay Thẩm Hồi, vừa chậm rãi ăn vừa nhìn vào mắt nàng nói: “Không sao. Cho dù nương nương có ị ra phân lên giường ta, thì nó cũng thơm.”
Thẩm Hồi sững người.
Một lúc sau, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết ngươi ăn cái gì mà lớn lên nữa, cái miệng này… này…”
Bùi Hoài Quang không tiếp lời.
Hắn thấy bánh này quá ngấy quá mềm, không thích lắm, chỉ ăn một miếng rồi thôi. Hắn đứng dậy, tiếp tục chỉnh áo, vạt áo chồng lên nhau ôm lấy ngực, thu vào eo, cúi đầu cài khuy áo bằng ngọc, rồi chậm rãi vuốt phẳng ống tay áo hẹp.
Sau đó, hắn ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi, hỏi: “Nương nương đã xem đủ chưa?”
“… Bỗng nhiên, cũng muốn vẽ chưởng ấn.”
“Không cho phép.” Bùi Hoài Quang đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo của Thẩm Hồi, rồi quay lại mép giường. Hắn lấy bánh ngọt trong tay Thẩm Hồi, rồi kéo chăn quấn quanh người nàng ra, thay quần áo cho nàng.
“Bữa trưa đã nguội, đã dặn người làm lại rồi. Xuống lầu đi dạo một chút, lát nữa ăn.” Bùi Hoài Quang dùng mu bàn tay khẽ vuốt ve gáy thon thả của Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi suy nghĩ một chút, nói: “Ta đã ăn kha khá bánh rồi, no rồi. Muốn quay lại Hạo Khung Lâu.”
Hôm nay chắc chắn sẽ có phi tần và cung nhân đến gặp nàng, nàng vẫn hơi lo lắng Trầm Nguyệt không ứng phó được.
Bùi Hoài Quang không ngăn cản.
Bùi Hoài Quang nắm tay Thẩm Hồi đi vào rừng hải đường, thấy lối vào mật đạo ngay trước mắt, Thẩm Hồi lắc lắc tay hắn, nói: “Được rồi, tiễn ta đến đây thôi. Quay về ăn chút gì đi.”
Hôm nay gió hơi to, Bùi Hoài Quang chỉnh lại áo choàng bị gió thổi tung của Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi mỉm cười buông tay Bùi Hoài Quang, xoay người bước về phía trước.
Cúc bách nhật nở rộ khắp nơi, vừa mềm mại vừa diễm lệ, lấn át cả vẻ đẹp lãng mạn của hải đường.
Thẩm Hồi dừng bước, tiện tay hái một bông cúc bách nhật màu đỏ. Nàng bước đi nhẹ nhàng về phía trước, hai tay chắp sau lưng, cúc bách nhật đung đưa nhẹ nhàng bên hông.
Bùi Hoài Quang đứng tại chỗ, tiễn Thẩm Hồi.
Hắn nhìn bông cúc bách nhật đang mỉm cười với mình, cũng mỉm cười theo.
[Tác giả có lời muốn nói]
Nhiều người mong muốn kết thúc buồn (BE), đành phải nhét mạnh một viên kẹo vào miệng những người đó, thể hiện sự phản kháng của những người ủng hộ kết thúc có hậu (HE).