HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 158
Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:55:05
Lượt xem: 52
Chương 158 - Giật mình tỉnh giấc
【Chương 158】
Vì là mùa hè, cửa sổ đại sảnh tầng một đều mở toang, chậu hoa cảnh đủ màu sắc được bày la liệt trên bệ cửa sổ và bàn, cả đại sảnh tràn ngập sức sống. Trong đại sảnh, các phi tần ngồi chật kín.
Chỉ là, vì trong cung lòng người bàng hoàng, nên những phi tần vốn khéo léo này khi tụ tập lại với nhau không giống như thường ngày gặp mặt khách sáo, tất cả mọi người đều im lặng. Suy nghĩ về cuộc sống trôi nổi không nơi nương tựa, đoán xem hôm nay Hoàng hậu nương nương triệu tập bọn họ tới đây là vì chuyện gì.
Bởi vì khi người Vu Tư tới khiêu khích vào năm mới, Hoàng hậu nương nương đã từng ra mặt giúp đỡ.
Trong lòng các phi tần ngồi đây đều âm ầm chôn giấu một mầm cây nhỏ bé gọi là hy vọng. Mầm cây nhỏ bé ấy được chôn trong lớp đất cứng tối tăm, luôn chờ đợi ngày phá đất nảy mầm.
Lần này không phải người Hồ man di, mà là Hoàng đế Đại Tề. Cho nên mầm cây nhỏ bé chôn sâu dưới lớp đất dày kia không dám mọc lên.
Khi tất cả mọi người đều đang lo lắng trong im lặng, cuối cùng cũng đợi được Hoàng hậu nương nương xuống lầu. Chỉ là bước chân Hoàng hậu nương nương vạo vã, sắc mặt cũng không tốt.
Mọi người đều đứng dậy, cung kính hành lễ: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."
Thẩm Hồi dừng bước, thở phào một hơi, nhẹ nhàng mở miệng: "Các muội muội ngồi xuống trước đi. Bản cung đến chỗ Hoàng thượng nói vài câu rồi sẽ quay lại cùng các muội muội ăn bánh hoa."
Thẩm Hồi nói xong liền vạo vã rời khỏi Hạo Khung Lâu.
Nhìn bóng lưng Thẩm Hồi đi xa, các phi tần càng thêm nghi hoặc, không hiểu tại sao Hoàng hậu nương nương gọi bọn họ tới rồi lại đột nhiên rời đi?
Các phi tần lại ngồi xuống.
Trầm Nguyệt bình tĩnh sai cung nữ dâng trà bánh lên. Các phi tần yên lặng ngồi, nhưng cũng không có tâm trạng thưởng thức trà bánh.
Đại sảnh lại yên tĩnh trở lại.
Không lâu sau, các phi tần ngồi đó nghe thấy tiếng trẻ con đọc sách. Giọng trẻ thơ non nớt, nhưng mỗi câu chữ đều được đọc rõ ràng rành mạch.
Là Tề Dực.
Đúng vậy, từ khi đến Quan Linh, Hoàng hậu nương nương đã nuôi dưỡng tiểu điện hạ bên cạnh mình.
Các phi tần nghe tiếng đọc sách vang lên từ lầu trên, mơ hồ nhớ ra đã lâu rồi không thấy tiểu điện hạ cưỡi trên lưng tiểu thái giám tác o tác quái trong cung.
·
Thẩm Minh Ngọc ngồi trước mặt Hoàng đế, cảnh giác nhìn hắn. Nàng vẫn chưa hiểu tại sao Hoàng đế lại gọi nàng đến đây, càng không hiểu tại sao sau khi gọi nàng đến lại không nói gì, còn sai cung nữ bẩn dâng điểm tâm và trái cây cho nàng ăn.
Thẩm Minh Ngọc không ăn.
"Không muốn ăn sao?" Hoàng đế hiếm khi dùng giọng điệu ôn hòa. Ôn hòa, gần như hèn mọn. Giọng điệu này, từ miệng hắn nói ra, luôn mang đến cảm giác kỳ quái khó tả.
Thẩm Minh Ngọc lắc đầu.
Thẩm Minh Ngọc nhìn Hoàng đế đang cười với nàng, trong lòng nghĩ đến lúc phụ thân liều c.h.ế.t giữ thành, Hoàng đế đã lo lắng thế nào khi một tộc khác tấn công kinh thành, hèn nhát điều động viện binh và lương thảo trở về, khiến thành trì phụ thân tử thủ trở thành thành bỏ hoang.
Tất cả nỗi đau đều bắt đầu từ ngày hôm đó. Từ đó về sau, tai họa của Thẩm gia liên tiếp ập đến.
Lúc đó nàng còn nhỏ, đứng ngoài cửa, hé cửa nhìn ông nội, nhìn ông nội cao lớn trong lòng mình chống gậy, quỳ xuống trước tượng Phật, ôm y phục của phụ thân khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Minh Ngọc nhìn Hoàng đế đang cười với nàng, cơn giận trong lòng gần như không thể kìm nén được.
Nhưng nàng không phải là người bốc đồng, sẽ không làm chuyện lấy trứng chọi đá. Nàng biết bên cạnh Hoàng đế có rất nhiều thị vệ lợi hại, cho dù nàng liều mạng cũng chưa chắc đã lấy được cái đầu chó của Hoàng đế, huống chi nàng tiến cung căn bản không thể mang theo binh khí.
Hoàng đế cũng không để ý thái độ của Thẩm Minh Ngọc lắm, hắn gãi cánh tay đang ngứa ngáy. Vết bệnh càng gãi càng ngứa, hắn lại gãi thêm hai cái qua lớp áo. Thế là, vết bệnh không chỉ ngứa, mà còn bắt đầu đau như lở loét.
Hoàng đế nhìn Thẩm Minh Ngọc đang ngồi đối diện, động tác gãi cánh tay đột nhiên dừng lại. Hắn cười hỏi: "Minh Ngọc mấy tuổi rồi?"
Thẩm Minh Ngọc cố gắng kiềm chế, dùng giọng điệu bình thường trả lời: "Mười hai."
"Còn nhỏ mà." Hoàng đế thở dài.
Hắn có thời gian đợi Thẩm Hồi lớn lên, nhưng hắn thật sự còn thời gian đợi Thẩm Minh Ngọc lớn lên sao?
Ánh mắt Hoàng đế nhìn Thẩm Minh Ngọc tràn đầy sự lưu luyến và khát cầu. Trong lòng hắn nảy ra ý nghĩ điên rồ, tại sao nhất định phải đợi nàng lớn lên chứ?
Tuổi tác thì có là vấn đề gì chứ?
"Minh Ngọc có muốn ở lại trong cung làm Hoàng hậu không? Hoàng đế là người đàn ông lớn nhất thiên hạ, Hoàng hậu là người phụ nữ lớn nhất thiên hạ." Hoàng đế khom lưng, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn Thẩm Minh Ngọc, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con.
Thẩm Minh Ngọc đã hoàn toàn hiểu rõ Hoàng đế đang có ý đồ xấu với nàng. Dù sao tuổi còn nhỏ, trong lòng Thẩm Minh Ngọc chợt lóe lên sự hoang hoảng.
Những năm qua, người phụ nữ nào mà Hoàng đế muốn mà không đưa vào cung chứ?
Sắc mặt Thẩm Minh Ngọc bắt đầu tái nhợt, đó là cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong tiềm thức. Nhưng nàng cố gắng áp chế cảm giác nguy hiểm này xuống. Nàng lạc quan nghĩ, có lẽ có thể kéo dài thêm một chút nữa, kéo dài đến khi kế hoạch của nàng và cô cô được thực hiện. Chỉ còn năm ngày nữa thôi mà, phải không?
Cho dù không thể kéo dài được năm ngày, nàng tiến cung cũng tốt. Như vậy, nàng có thể ở bên cạnh cô cô, gần Hoàng đế hơn, càng có cơ hội đồng quy vu tận!
Tiểu thái giám vội vã bước vào bẩm báo Hoàng hậu giá lâm.
Hoàng đế lập tức cau mày, trên mặt không còn chút nào ôn hòa dễ gần như vừa rồi? Hắn muốn đuổi Hoàng hậu đi, nhưng trong lòng do dự một hồi, vẫn ra lệnh cho Thẩm Hồi vào.
Thẩm Minh Ngọc đã đứng dậy trước một bước, thấy cô cô bước vào, nàng lập tức chạy nhanh đến bên cạnh cô cô.
Thẩm Hồi vừa nhìn thấy Thẩm Minh Ngọc chạy tới, ánh mắt dừng lại trên y phục chỉnh tề của nàng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa mắt quan sát khắp đại điện. Nàng hơi khom người hành lễ với Hoàng đế, mở miệng nói: "Thần thiếp thỉnh an Bệ hạ. Không biết tại sao Minh Ngọc lại chạy đến chỗ Bệ hạ, làm phiền Bệ hạ rồi. Thần thiếp thay Minh Ngọc xin Bệ hạ thứ lỗi."
Hoàng đế cau mày, không nói gì.
Thẩm Hồi tự mình nói tiếp: "Minh Ngọc tiến cung đã lâu không về nhà, người nhà cũng lo lắng. Thần thiếp xin phép đưa Minh Ngọc về nhà."
Thẩm Hồi đoán Hoàng đế sẽ ngăn cản, nàng vốn định lợi dụng sự e sợ của Hoàng đế đối với Bùi Hoài Quang, nhân cơ hội đưa Thẩm Minh Ngọc đi. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là, Hoàng đế hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Hoàng đế nhìn Thẩm Minh Ngọc, ánh mắt lập tức dịu dàng hẳn. Hắn dùng giọng điệu hỏi dò: "Mấy ngày nữa là Tết Trung thu, trẫm sẽ thiết yến trong cung, Minh Ngọc cũng đến nhé?"
Thẩm Minh Ngọc theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Thẩm Minh Ngọc lúc này mới nói: "Vâng ạ. Cháu sẽ vào cung cùng cô cô đón Tết Trung thu."
Từ khi đón Thẩm Minh Ngọc tới, Thẩm Minh Ngọc luôn ít nói, hỏi gì cũng không trả lời, cho bánh cũng không ăn, vậy mà nàng lại đồng ý vào cung trong Tết Trung thu, Hoàng đế lập tức vui mừng.
Ánh mắt hắn lộ vẻ vui sướng, nói đến mức khoa tay múa chân: "Tốt tốt tốt. Lúc đó cháu nhất định phải đến. Lúc đó a, không chỉ có các phi tần, mà còn mời cả gia đình của các đại thần vào cung cùng chung vui."
Hoàng đế cười ha hả hai tiếng, hưng phấn nói: "Phụ nữ của trẫm không thể để đám triều thần kia chơi miễn phí được. Có qua có lại, vợ của bọn họ, trẫm cũng phải hưởng thụ một phen. Lúc đó, sẽ tổ chức yến tiệc Trung thu long trọng nhất!"
Thẩm Hồi kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Hoàng đế. Hắn đang nói, hắn muốn nhân ngày Tết Trung thu, triệu tập gia quyến của các triều thần vào cung để làm nhục sao?
Thẩm Hồi đột nhiên cảm thấy, nàng ngay cả năm ngày cũng không muốn đợi nữa.
Hoàng đế cười đủ rồi, ánh mắt lơ đãng liếc sang, nhìn Thẩm Minh Ngọc, đột nhiên rùng mình một cái. Như thể người đứng trước mặt không phải Thẩm Minh Ngọc, mà là Thẩm Đồ đang cầm roi ngựa màu đỏ trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-158.html.]
Hoàng đế bỗng nhiên sợ hãi lùi lại hai bước, ngã phịch xuống ghế.
Hắn lắc đầu, tầm nhìn mơ hồ lại trở nên rõ ràng, cuối cùng cũng nhận ra người đứng trước mặt không phải Thẩm Đồ, mà là Thẩm Minh Ngọc. Hắn phẩy tay nói: "Lui xuống đi, trẫm mệt rồi."
·
Trước khi rời đi, Thẩm Minh Ngọc đột nhiên nháy mắt tinh nghịch với Thẩm Hồi, nhỏ giọng nói: "Cô cô không thể ngăn cản cháu tham gia kế hoạch lớn nữa rồi!"
Trong kế hoạch ban đầu của Thẩm Hồi, không định để Thẩm Minh Ngọc tham gia vào đêm Trung thu.
Sự đã đến nước này, Thẩm Hồi dịu dàng mỉm cười, nói: "Cũng tốt."
Thấy cô cô thật sự không ngăn cản mình đến nữa, Thẩm Minh Ngọc lập tức vui mừng, trong lòng dâng lên chút xúc động khi được kề vai chiến đấu.
·
Thẩm Hồi nhìn Thẩm Minh Ngọc rời đi, mới xoay người trở về Hạo Khung Lâu, gặp các phi tần đã đợi nàng từ lâu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng vội vã đi một quãng đường xa như vậy, thể lực có chút không chịu nổi. Nàng chậm rãi bước qua các phi tần đang đứng dậy im lặng, đi đến chỗ ngồi phía trên, nghiêng đầu phân phó: "Trầm Nguyệt, rót cho bản cung một chén rượu."
Các phi tần cúi đầu, âm thầm suy đoán.
Thẩm Hồi nhận lấy chén rượu Trầm Nguyệt đưa tới, nhìn khắp các nữ tử yểu điệu trong điện, nói: "Kính mùa trăm hoa này."
Các phi tần vội vàng nâng chén rượu theo, cùng Thẩm Hồi uống cạn chén rượu.
Vị đắng cay xộc vào cổ họng. Thẩm Hồi nhìn khắp các phi tần, mỉm cười nói: "Bản cung mệt rồi, các muội muội cứ tự nhiên."
Nói xong, Thẩm Hồi đặt chén rượu xuống, kéo làn váy nặng nề, chậm rãi đi lên lầu.
Chỉ để lại các phi tần trong điện ngơ ngác nhìn nhau.
·
Thẩm Hồi trở về tẩm điện, tháo trang sức trên tóc xuống.
Trầm Nguyệt vội vàng tiến lên giúp đỡ. Nàng nhỏ giọng hỏi ra nghi vấn: "Nương nương cứ thế bỏ mặc bọn họ sao? Nô tỳ cứ tưởng..."
"Cứ tưởng bản cung sẽ bàn bạc kế hoạch với bọn họ sao?" Thẩm Hồi nhẹ nhàng nghịch tua rua trên cây trâm cài tóc, "Bọn họ có cùng cảnh ngộ, quá dễ thấy rồi. Hơn nữa lòng người khó đoán, không phải ai cũng đáng tin."
Nàng đưa ra cơ hội, rồi chờ đợi.
Chờ người vừa có gan vừa có đầu óc chủ động tìm đến nàng.
Ánh mắt Thẩm Hồi chợt tối sầm lại: "Nếu trước khi trời tối mà Bùi Hoài Quang không đến, thì sai Bình Thịnh đi mời hắn, nói rằng... ta nhớ hắn."
Bùi Hoài Quang chủ động đến.
Khi Bùi Hoài Quang đến, Thẩm Hồi đang cuộn tròn trong lồng kính, ngủ say.
Bùi Hoài Quang khom lưng bước vào lồng kính, vừa nằm xuống bên cạnh nàng, thân thể mềm mại của Thẩm Hồi liền áp sát vào hắn.
"Ngươi đến rồi, ta đợi ngươi đã lâu." Thẩm Hồi vẫn nhắm mắt, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi.
"Đợi lão nô làm gì? Muốn mạng chó của lão nô sao? Hay là..."
Lời Bùi Hoài Quang chưa nói hết đã bị Thẩm Hồi chặn lại. Nàng dịu dàng đón nhận, nhưng nụ hôn lại bá đạo và mạnh mẽ.
Bùi Hoài Quang im lặng cụp mắt nhìn nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào khóe mắt Thẩm Hồi.
—— Khóe mắt nàng vương chút nước mắt.
Cả đêm, Thẩm Hồi đều ôm Bùi Hoài Quang trong lòng, không cho hắn đi.
·
Ngày hôm sau, Bùi Hoài Quang ở lại bên cạnh Thẩm Hồi, im lặng dùng bữa sáng với nàng, rồi lại im lặng rời đi.
Thẩm Hồi ngồi bên cửa sổ, nhìn cây ngọc đàn bên ngoài, nghe tiếng bước chân hắn dần xa.
Nàng đã điều tra, nếu là quân đội đi dẹp giặc, Bùi Hoài Quang sẽ không can thiệp quá nhiều. Nhưng nếu giao chiến với man di, hắn nhất định sẽ can thiệp, và Đại Tề chắc chắn sẽ bại trận.
Hắn sẽ không dừng tay.
Hắn muốn Đại Tề mỗi lần giao chiến với ngoại địch đều thất bại.
Thẩm Hồi biết ca ca nhất định sẽ chi viện, sao có thể không lo lắng chứ? Nàng lại tự an ủi mình, ca ca đã không còn là ca ca của tám năm trước nữa, huynh ấy còn là Ngô Vãng. Có lẽ, nàng nên chọn tin tưởng vào năng lực của ca ca.
Dân Khang vội vã chạy lên, thở hổn hển.
Sợi dây căng thẳng trong lòng Thẩm Hồi lại một lần nữa siết chặt, nàng lo lắng hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?"
"Nhận được mật báo, Thẩm tướng quân đã đến Bắc Dương quan mười mấy ngày trước!"
Thẩm Đình sẽ đến, Thẩm Hồi không bất ngờ.
Chờ đã...
Mười mấy ngày trước?
Tin tức từ chiến trường gửi về đều có độ trễ. Mười mấy ngày trước? Nhưng mười mấy ngày trước, Bắc Dương quan cũng không biết sẽ bị cắt đứt lương thảo mà.
Dân Khang tiếp tục nói: "Sau khi tin tức triều đình cắt đứt lương thảo được đưa đến Bắc Dương quan, các tướng sĩ ở Bắc Dương quan đã làm phản! Theo Ngô Vãng phất cờ tạo phản rồi!"
Thẩm Hồi cả người cứng đờ.
Ngô Vãng? Ca ca?
Ca ca biết trước sẽ bị cắt đứt lương thảo?
Hay là... có người đã báo trước cho ca ca, nhân cơ hội để người Bắc Dương quan theo Ngô Vãng tạo phản?
Ai?
Thẩm Hồi đột nhiên đứng dậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng Bùi Hoài Quang khuất trong rừng ngọc đàn.
Tim Thẩm Hồi bỗng thắt lại, đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn coi thường mạng sống của tướng sĩ.
Coi thường, vừa có thể chết, cũng có thể sống.
Thứ hắn muốn, chưa bao giờ là mạng sống của những người đó.