HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 157
Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:54:28
Lượt xem: 57
Chương 157: Nữ Đế
【Chương 157】
Thẩm Minh Ngọc đi theo Bình Thịnh, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có biết tiểu cô cô gọi ta vào cung là vì chuyện gì không?"
Bình Thịnh cười lắc đầu: "Thẩm cô nương, chuyện này tiểu nhân không biết."
Thẩm Minh Ngọc vốn chỉ hỏi bâng quơ, Bình Thịnh nói không biết, nàng cũng không truy vấn, vừa im lặng đi theo Bình Thịnh về phía trước, vừa không nhịn được tự mình đoán xem tiểu cô cô tìm nàng có chuyện gì. Chẳng lẽ là chuyện nữ binh? Nhưng tiểu cô cô rõ ràng hôm qua còn về Thẩm gia mà.
"Thẩm cô nương!" Bình Thịnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Thẩm Minh Ngọc hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình nghĩ ngợi xuất thần, lại không chú ý tới một đội cấm quân đang đi tới. Nếu lại đi thêm vài bước nữa, thật sự sẽ đụng mặt. Nàng vội vàng dừng bước, dịch sang một bên, giống như Bình Thịnh đứng bên đường nhường đường.
Nàng lại không nhịn được nhìn về phía đội cấm quân đang đi tới, từ tận đáy lòng cảm thấy những nam nhi này mặc hắc phục tay áo hẹp của cấm quân, bước đi như gió, thật oai phong.
Thẩm Minh Ngọc liếc mắt một cái đã thấy Lăng Tật, theo bản năng buột miệng nói: "Ca ca."
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã giật mình nhận ra thất lễ, lập tức cúi đầu, cụp mắt nhìn xuống mũi chân, hận không thể lập tức biến mất. Nàng không có bí quyết độn thổ, chỉ có thể hy vọng Lăng Tật không nghe thấy.
Mới chỉ nửa năm thôi, những ngày từng chủ động cười tươi chạy tới trước mặt người ta gọi ca ca đã trôi xa. Tiểu cô nương đã lớn, tiếng "ca ca" này, không còn thích hợp nữa rồi.
Không được như ý nguyện của Thẩm Minh Ngọc, Lăng Tật nghe thấy. Hắn dừng bước, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang đứng bên đường, trong mắt tĩnh lặng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Thẩm Minh Ngọc nghe thấy Lăng Tật dừng bước. Nàng cúi đầu chờ một lúc, hoặc là nói chỉ trong nháy mắt, liền lại ngẩng đầu lên, đường hoàng đối diện với ánh mắt của hắn.
Bình Thịnh đứng bên cạnh Thẩm Minh Ngọc vội vàng bước lên một bước, cung kính nói: "Chỉ huy, vị này là..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Là ngươi." Lăng Tật đã nhận ra Thẩm Minh Ngọc, nghi hoặc trong mắt lập tức tan biến, hiện lên một tia sáng khác.
Hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Minh Ngọc thêm một cái, thiếu niên trầm mặc ít nói khó có khi nói nhiều thêm một câu: "Mới nửa năm không gặp, đã cao lên nhiều rồi."
Thẩm Minh Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy mình được khen ngợi, trong lòng dâng lên gợn sóng vui mừng. Nàng khẽ cong môi, nhìn Lăng Tật cười rạng rỡ nói: "Ta còn có thể tiếp tục cao lên nữa!"
Trong mắt Lăng Tật cũng theo đó hiện lên một nụ cười nhàn nhạt như mây bay suối chảy trên núi. Nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ khẽ gật đầu. Thẩm Minh Ngọc hơi khụy gối, đáp lễ như một tiểu thư khuê các.
Lăng Tật ngẩng đầu, dẫn theo cấm quân bên cạnh rời đi.
Thẩm Minh Ngọc đứng thẳng người lại, xoay người đi về phía Hạo Khung Lâu, cong môi đi gặp tiểu cô cô.
·
Lúc Thẩm Minh Ngọc tới Hạo Khung Lâu, Thẩm Hồi đang ở trong thư phòng nhỏ của Tề Dực, ngồi bên bàn nhỏ, nhìn Tề Dực viết chữ.
"Tiểu cô cô!" Thẩm Minh Ngọc vui vẻ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tề Dực thì sững người, theo bản năng lui về sau một bước, sau đó có chút luống cuống khụy gối hành lễ: "Thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an điện hạ."
Tề Dực nghiêng đầu, tò mò đánh giá Thẩm Minh Ngọc.
Nàng đương nhiên đã gặp Thẩm Minh Ngọc, cũng biết thân phận của nàng, nhưng hai người chưa từng nói chuyện. Nàng không biết tiểu di mẫu vì sao lại gọi nàng tới đây, nàng dời ánh mắt khỏi Thẩm Minh Ngọc, nghi hoặc nhìn về phía tiểu di mẫu.
Thẩm Minh Ngọc cũng không biết tiểu cô cô vì sao lại gọi nàng vào cung.
Thẩm Hồi vẫy tay với Thẩm Minh Ngọc, đợi Thẩm Minh Ngọc đi tới bên cạnh. Thẩm Hồi nắm tay Thẩm Minh Ngọc, nhìn Tề Dực nói: "Đây là biểu tỷ của con."
Tề Dực do dự một chút, buông cây bút lông đang cầm trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Thẩm Minh Ngọc, nghiêm túc gọi một tiếng: "Biểu tỷ."
Thẩm Minh Ngọc vừa định đáp lại một câu, ánh mắt Thẩm Hồi đã nhìn qua, cũng cắt ngang lời nàng định nói.
Thẩm Hồi nhìn Thẩm Minh Ngọc, nói từng chữ: "Đây là biểu muội của con."
"Biểu..." Thẩm Minh Ngọc ngẩn người, kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Hồi, cả người ngây ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng thậm chí còn nghĩ trong lòng có phải tiểu cô cô lỡ miệng nói sai rồi không?
Sắc mặt Tề Dực cũng lập tức trở nên khó coi, cả người nhỏ bé căng thẳng, tiến vào trạng thái cảnh giác ban đầu.
Thẩm Hồi vội vàng cúi người, kéo Tề Dực lại, ôm vào lòng, hai tay vòng lấy thân thể nhỏ bé của nàng, che chở cả người nàng trong lòng. Nàng giơ tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Tề Dực, dịu dàng dỗ dành an ủi, cho tới khi sống lưng căng cứng của đứa nhỏ dần dần mềm xuống.
Tề Dực như tìm kiếm sự che chở, vùi mặt vào lòng Thẩm Hồi, dùng má mềm mại cọ cọ vào lòng tiểu di mẫu.
Thẩm Hồi lúc này mới lại nhìn về phía Thẩm Minh Ngọc vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc. Nàng hỏi: "Minh Ngọc, lần trước con nói với tiểu cô cô, con muốn trở thành người như thế nào?"
Thẩm Minh Ngọc có chút ngây ngốc mở miệng: "Minh Ngọc không muốn cả đời bị giam cầm trong hậu trạch, con cũng muốn giống như nam nhi mặc áo giáp bảo vệ giang sơn. Con muốn làm nữ tướng quân!"
Sự ngây ngốc tan biến, câu cuối cùng chỉ còn lại sự kiên định.
Trong những năm tháng thiếu niên bị hổ lang rình rập, nàng đã không ngừng tự hỏi, tại sao chỉ vì nàng là nữ nhi, người khác liền có thể tới ức h.i.ế.p Thẩm gia? Bởi vì... Bởi vì nàng không hữu dụng như nam nhi, cả đời chỉ có thể bị giam cầm trong hậu trạch, lấy chồng sinh con sao? Vậy thì, nàng muốn dùng thân nữ nhi tạo ra một vùng trời mà ngay cả nam nhi cũng chưa chắc có được!
Thẩm Hồi dịu dàng nhìn Thẩm Minh Ngọc, trong ánh mắt dịu dàng của nàng lại ẩn chứa một sức mạnh cuồn cuộn khác.
Nàng nói: "Con có thể làm nữ tướng quân, vậy Dực nhi đương nhiên cũng có thể làm nữ hoàng đế."
Tề Dực chậm rãi ngẩng đầu lên, ngước nhìn tiểu di mẫu dịu dàng, đôi mắt đen trắng ngây thơ lại ẩn chứa điều gì đó.
Thẩm Minh Ngọc ngây người một lúc lâu, miễn cưỡng nuốt xuống bí mật Tề Dực là nữ nhi, sau đó lại suy đi nghĩ lại câu nói cuối cùng của tiểu cô cô.
Nàng cảm thấy suy nghĩ của tiểu cô cô quá điên rồ! Quá điên rồ!
Nữ hoàng đế?
Chuyện này quá điên rồ!
Nhưng, có thứ gì đó trong lòng nàng đang sục sôi. Nếu nàng có thể làm nữ tướng quân, vậy thì tại sao... Tại sao hoàng đế ngồi trên long ỷ nhất định phải là nam nhi?
Tại sao người tôn quý nhất thế gian, nhất định phải là nam nhi?
Nhưng... Lý trí kéo nàng ra khỏi cảm xúc kích động. Nàng hiểu rõ chuyện này rất khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-157.html.]
Nàng không chắc chắn hỏi: "Tiểu cô cô, người muốn phò tá biểu muội làm nữ hoàng đế?"
Thẩm Hồi cúi đầu, dịu dàng vuốt ve đầu Tề Dực, nói: "Bây giờ còn chưa được. Bí mật Dực nhi là nữ nhi nếu bị bại lộ, sẽ không có ai ủng hộ con bé đăng cơ. Thậm chí tính mạng con bé cũng khó giữ. Con bé chỉ có thể trước tiên mặc long bào với thân phận nam nhi."
"Vậy, vậy biểu muội phải giả nam nhi cả đời sao?" Thẩm Minh Ngọc hỏi ra nghi hoặc. Nàng cảm thấy dường như chỉ có thể như vậy. Nhưng trong lòng nàng lại mơ hồ cảm thấy đây không phải là điều nàng hy vọng.
"Không." Thẩm Hồi cúi đầu nhìn Tề Dực, "Chúng ta phải lập nên những chiến công hiển hách, khiến giang sơn đang đổ nát này khôi phục lại vẻ phồn vinh thịnh vượng ban đầu. Đến lúc đó, lại cáo cáo thiên hạ, vị đế vương mang đến cho bá tánh cuộc sống an khang hạnh phúc này, là nữ hoàng đế."
Tề Dực ngây người nhìn vào mắt tiểu di mẫu, nghe những kỳ vọng của tiểu di mẫu, nàng ngây thơ gật đầu: "Dực nhi sẽ cố gắng làm tốt!"
Giọng nói trẻ con non nớt, nhưng cũng rất kiên định.
Thẩm Hồi cong môi, nhìn hai cô nương bên cạnh, khẽ nói: "Mười năm, chúng ta lấy mười năm làm hạn. Lúc đó Dực nhi cũng sắp tới tuổi cập kê rồi. Liền chọn ngày Dực nhi cập kê."
Thẩm Minh Ngọc nén lại sự phấn khích trong lòng, nàng hỏi: "Tiểu cô cô, chuyện này trước đây con nằm mơ cũng không dám nghĩ tới! Tiểu cô cô, người, người sao lại dám nghĩ như vậy! Đợi lát nữa con về nhà, có cần nói cho tổ phụ biết không?"
Thẩm Hồi đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng, nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật của ba nữ tử chúng ta."
"Được!" Thẩm Minh Ngọc lập tức đồng ý.
Thẩm Hồi do dự một chút, mới tiếp tục nói với Thẩm Minh Ngọc: "Nếu có một ngày tiểu cô cô không còn nữa, Dực nhi còn nhỏ. Con phải giúp tiểu cô cô chăm sóc Dực nhi."
Thẩm Minh Ngọc sững người, vội vàng hỏi: "Tiểu cô cô, tại sao người lại không còn nữa?"
Thẩm Hồi thoải mái chớp mắt: "Đứa nhỏ ngốc, tiểu cô cô vốn đã lớn tuổi hơn con, nhất định sẽ đi trước con mà."
Thẩm Minh Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tề Dực nhỏ giọng hỏi: "Khi nào ta được làm hoàng đế?"
Thẩm Minh Ngọc cũng phản ứng lại, các nàng nghĩ thì hay lắm, nhưng hoàng đế còn sống a! Giây tiếp theo, Thẩm Minh Ngọc kinh ngạc nghe thấy tiểu cô cô nói——
"Năm ngày nữa."
"Năm ngày nữa?" Thẩm Minh Ngọc suy nghĩ một chút, "Năm ngày nữa là ngày rằm tháng tám, tết Trung Thu a."
"Đúng vậy. Ngày rằm." Thẩm Hồi khẽ nói.
Nàng ngẩng mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ đám mây đen đang kéo tới.
Rõ ràng sáng sớm còn trời quang mây tạnh, vậy mà giờ đã mây đen kéo đến, sắp đổi trời rồi.
Nàng biết mình và Dực nhi đều còn nhỏ, tình hình triều đình hiện giờ phức tạp, thế lực trong tay nàng còn chưa đủ mạnh. Nàng luôn muốn chuẩn bị mọi chuyện thật chu đáo, chu đáo hơn nữa, rồi mới đưa Tề Dực lên ngôi hoàng đế. Nếu không chuẩn bị chu đáo mọi thứ, trong từng chi tiết nhỏ, sẽ luôn có người vô tội phải chết.
Nhưng nàng không muốn chờ nữa.
Nàng không muốn chờ đợi thời cơ hoàn hảo kia nữa. Nàng muốn bắt đầu mạo hiểm.
Liều một phen.
·
Thẩm Minh Ngọc rời khỏi Hạo Khung Lâu, Thẩm Hồi hỏi Trầm Nguyệt xem những phi tần bị hoàng đế đem ra bán đấu giá hoang đường tối qua có ổn không. Hoàng đế hoang đường, mục đích là để đối đầu với các triều thần, moi tiền từ tay bọn họ.
Các đại thần bị bắt vào cung không thể không bỏ tiền ra. Tiền đã bỏ ra, nhưng điểm mấu chốt vẫn còn đó, sẽ không thật sự động vào những phi tần bị nhốt chung một phòng. Hoàng đế chỉ muốn tiền, tiền đã có được rồi, cũng không thể rảnh rỗi tới mức sai người lột quần đại thần.
Nhưng, cho dù những phi tần kia không thật sự bị triều thần chà đạp. Tin đồn chính là con d.a.o sắc bén nhất. Huống chi trong thời buổi loạn lạc này, lòng người hoang mang.
Trong số những phi tần này, có rất nhiều người là tiểu thư khuê các được gia đình quyền quý nuông chiều từ bé. Có người nghĩ quẩn, liền có thể uống rượu độc, treo cổ tự vẫn.
"Hôm nay hoa trong vườn nở đẹp lắm. Bản cung đã sai người làm bánh hoa, mời các vị phi tần tới đây ngồi chơi một chút." Thẩm Hồi phân phó Trầm Nguyệt.
Nàng không phải mời tất cả phi tần, mà là mời những phi tần bị bán đấu giá tối qua, những phi tần, cung nữ bị hoàng đế đưa cho người Vu Tư làm bạn trong năm mới.
Nàng còn đặc biệt mời Hiền quý phi và Tĩnh tần.
Không lâu sau, các phi tần ở các cung lục tục kéo đến Hạo Khung Lâu. Bọn họ không biết vì sao hoàng hậu nương nương vốn luôn ít xuất hiện trước mặt mọi người vì bệnh tật lại đột nhiên mở tiệc thưởng hoa.
Uyển tài nhân và Lưu mỹ nhân sóng vai đi cùng nhau, so với những người khác đang nhỏ giọng bàn tán, hai người im lặng hơn nhiều.
Hai người bọn họ, lúc người Vu Tư tới, đã từng bị hoàng đế đưa ra ngoài một lần. Lần này, hoàng đế đương nhiên cũng viết tên hai người bọn họ vào, bán thêm một lần nữa.
Uyển tài nhân khẽ nói: "Mấy ngày nay, ta cứ nghĩ đến lời khuyên của Hoàng hậu nương nương lúc trước."
Lưu mỹ nhân nghiêng đầu nhìn nàng.
"Hoàng hậu nương nương từng khuyên ta rằng..." Uyển tài nhân dừng bước, "Chịu uất ức có thể khóc, nhưng đừng vì sự hèn hạ của kẻ ác mà trừng phạt bản thân mình. Tự làm hại mình sẽ không khiến kẻ ác áy náy, ngược lại còn trở thành kẻ tiếp tay cho chúng. Nếu thật sự khó chịu, hãy biến uất ức thành thù hận để phản kháng."
Lưu mỹ nhân cũng dừng lại theo. Lúc trước, sau khi Thẩm Hồi nói những lời này với Uyển tài nhân, Uyển tài nhân đã từng kể lại cho Lưu mỹ nhân nghe. Lưu mỹ nhân cũng vẫn luôn nhớ rõ.
Một lúc sau, Lưu mỹ nhân hạ giọng hỏi: "Lần này Hoàng hậu nương nương còn cứu chúng ta nữa không?"
Uyển tài nhân cắn môi, một tiểu thư khuê các đoan trang từ trước đến nay, không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng nói: "Có lẽ, chúng ta cũng có thể tự cứu mình!"
·
Mặc dù thiết yến chỉ là cái cớ, nhưng Hạo Khung Lâu vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng. Cung nhân vội vã bận rộn tiếp đón các phi tần đến từ các cung khác nhau. Trước khi tất cả mọi người đến đông đủ, Thẩm Hồi vẫn chưa xuống lầu.
Nàng cuộn mình nằm nghiêng trong chiếc lồng kính lưu ly lung linh sắc màu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trầm Nguyệt vội vã chạy lên, giọng nói đầy lo lắng: "Nương nương! Minh Ngọc từ sau khi rời khỏi đây, còn chưa kịp ra khỏi cung đã bị Hoàng thượng phái người đón đi rồi!"
Thẩm Hồi lập tức mở mắt.