HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 156
Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:53:56
Lượt xem: 57
Chương 156 - Chương 156 - Giống như nàng
[Chương 156]
Khi Du Trạm nhận được tin, đang cùng Tiền thái y thảo luận một phương thuốc. Biết Thẩm Hồi không khỏe, hắn lập tức bỏ dở công việc trong tay, thu dọn hòm thuốc, bước nhanh ra ngoài.
Tiền thái y nhìn bóng lưng Du Trạm, ban đầu nhíu mày, sau đó, dường như nghĩ đến bản thân mình, ông khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu.
Khi Du Trạm gặp Thẩm Hồi, Thẩm Hồi đang ngồi bên cửa sổ, sao chép một bức tranh sơn thủy của người xưa.
Du Trạm liếc nhìn bức tranh Thẩm Hồi đang vẽ, nói: "Nương nương cảm thấy thân thể thế nào?"
"Gần đây luôn đau ngực." Thẩm Hồi vừa nói, vừa tiếp tục sao chép. Nàng vẽ xong nét dài, mới buông bút, đi đến một chiếc bàn khác ngồi xuống, chủ động đặt tay lên bàn.
Du Trạm đi tới, ngồi xuống trước mặt Thẩm Hồi, chuyên tâm bắt mạch cho nàng. Sau khi thu tay lại, Du Trạm hỏi: "Gần đây nương nương có ho ra m.á.u không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Hồi suy nghĩ một chút, mới nói: "Không ho, đều là trực tiếp nôn ra."
Du Trạm há miệng, muốn trách móc điều gì đó, cuối cùng vẫn im lặng. Hắn gật đầu, bình tĩnh nói: "Được."
Chỉ một chữ "được".
Du Trạm nhận lấy giấy bút do Trầm Nguyệt đưa tới, cẩn thận viết phương thuốc. Cái gọi là phương thuốc, chẳng qua là thuốc Thẩm Hồi vẫn luôn uống. Nhưng loại thuốc này phải căn cứ vào tình trạng cơ thể của Thẩm Hồi mà liên tục thay đổi.
Viết xong phương thuốc, Du Trạm thu dọn đồ đạc, đứng dậy nói: "Thần cáo lui."
Thẩm Hồi không nhìn Du Trạm, nàng quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một mảng lớn cây tử đàn.
Du Trạm nhìn nàng một cái, cũng không nán lại lâu, xoay người rời đi.
"Du Trạm." Giọng Thẩm Hồi rất nhẹ.
Du Trạm sững người, bước chân lập tức dừng lại. Hắn quay người, nhìn sâu vào Thẩm Hồi, ôn nhu hỏi: "Nương nương còn gì dặn dò?"
Ánh mắt Thẩm Hồi vẫn dừng trên những cây tử đàn ngoài cửa sổ, nàng khẽ hỏi: "Ta còn sống được bao lâu nữa?"
Du Trạm mím chặt môi, không nói.
Thẩm Hồi lúc nhỏ bệnh nặng nhất cũng chưa từng hỏi câu này.
Thẩm Hồi chậm rãi chuyển ánh mắt sang, mỉm cười nhìn Du Trạm, lại ôn nhu hỏi: "Còn mười năm nữa không?"
Du Trạm vẫn mím chặt môi, không nói.
Thẩm Hồi cười rạng rỡ, nàng gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.
Du Trạm trong lòng đột nhiên thắt lại, giọng khàn khàn nói: "Nương nương sẽ sống lâu trăm tuổi."
Thẩm Hồi dịu dàng cười: "Những năm nay, đã làm ngươi và Triệu bá bá vất vả rồi."
Du Trạm muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mình có thể nói gì. Rất nhiều lúc, lời nói đều trở nên vô lực. Hắn nhìn Thẩm Hồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đứng im lặng một lúc, rồi chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.
Cho đến khi đi xuống lầu, Du Trạm mới biết Thẩm Hồi không phải đang nhìn cây tử đàn ngoài cửa sổ. Mà là Tề Dực đang chơi con quay dưới gốc cây.
Nàng đang nhớ đứa trẻ này sao?
Nàng đang lo lắng không đợi được Tề Dực lớn lên sao?
Tay Du Trạm đặt trên dây đeo hòm thuốc đột nhiên siết chặt.
Hắn đứng im lặng tại chỗ rất lâu, lâu đến mức Tề Dực cảm nhận được sự tồn tại của hắn, kinh ngạc nhìn sang.
Du Trạm hoàn hồn, gật đầu hành lễ, sải bước rời đi.
Ánh mắt Tề Dực vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Du Trạm, nhìn hắn đi xa, nàng mới hỏi cung nữ bên cạnh: "Hắn lại đến chữa bệnh cho tiểu di mẫu sao?"
"Chắc là vậy. Hạo Khung Lâu chúng ta, ngoài hoàng hậu nương nương ra, cũng không có chủ tử nào khác."
Tề Dực chớp chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu điện hạ, sao người không chơi nữa?" Tiểu cung nữ hỏi.
"Không chơi nữa!" Tề Dực nhét con quay vào tay cung nữ, chạy nhanh lên lầu. Nàng nhỏ người, chạy lúc nào cũng rất nhanh.
Nàng chạy một mạch đến trước cửa phòng tiểu di mẫu, vừa định đẩy cửa, nghe thấy tiểu di mẫu trong phòng nhắc đến nàng, nàng liền dừng động tác đẩy cửa, tò mò nghe ngóng.
"Lấy bài tập của Dực nhi ra cho ta xem lại." Thẩm Hồi nói.
"Nương nương không phải đã xem qua rồi sao?"
"Đột nhiên nhớ ra có một chữ lần đầu tiên không khoanh tròn bảo nó viết lại, thật không ra thể thống gì, nên nghiêm khắc với nó hơn một chút..."
Giọng nói dịu dàng của tiểu di mẫu từ khe cửa bay ra. Tề Dực mím môi, cũng không đẩy cửa nữa, xoay người chạy về phía thư phòng của mình. Chạy được một nửa, cung nữ của nàng đuổi theo, cười hì hì hỏi: "Tiểu điện hạ, chúng ta xuống lầu chơi đi!"
"Ta muốn đi đọc sách, ai thèm chơi với ngươi! Hừ!"
Trong phòng, Thẩm Hồi nghe thấy tiếng bước chân của Tề Dực đi xa, khóe môi nàng từ từ nở một nụ cười rất nhạt.
Trầm Nguyệt nhíu mày nói: "Nương nương, có muốn quay lại nằm nghỉ một lát không?"
Thẩm Hồi lắc đầu, nói: "Ta muốn đi gặp hoàng thượng."
Trầm Nguyệt vội vàng nói: "Hoàng thượng lúc này cũng đang nghỉ trưa. Nương nương ngủ một lát, tỉnh dậy rồi hãy đi gặp người, được không?"
"Được." Thẩm Hồi đứng dậy, đi về phía giường. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, vừa ngồi xuống bên giường, lại dặn dò Trầm Nguyệt: "Ngươi bảo Bình Thịnh về Thẩm gia một chuyến, gọi Minh Ngọc vào cung. Ta có mấy lời muốn đích thân nói với nó."
"Vâng." Trầm Nguyệt vừa đáp, vừa giúp Thẩm Hồi buông màn giường xuống. Nàng xoay người lặng lẽ đi ra ngoài dặn dò Bình Thịnh. Nàng nhớ lại ngữ khí dặn dò của Thẩm Hồi, bỗng nhiên cảm thấy có chút giống như đang dặn dò di ngôn. Đầu mũi nàng cay cay, lập tức giơ tay tát mình một cái.
Bình Thịnh giật mình, vội vàng hỏi: "Trầm Nguyệt tỷ, tỷ làm gì vậy?"
"Có muỗi." Trầm Nguyệt thuận miệng bịa chuyện.
Trầm Nguyệt xoay người đi ra ngoài, lơ mơ đi đến trước cửa phòng Thẩm Hồi, nhớ ra Thẩm Hồi lúc này đang ngủ, nàng không thể vào quấy rầy, lại lặng lẽ rời đi.
Nàng đầy tâm sự đi xuống lầu.
Cửa phòng bếp mở toang, nàng nhìn thấy Xán Châu đang bận rộn trong bếp.
Trầm Nguyệt đi vào, nhìn thấy Xán Châu đang pha trà. Trầm Nguyệt nhíu mày nói: "Bụng đã lớn thế này rồi, sao còn chui vào bếp? Thời tiết đang nóng nực, ngươi nhìn mồ hôi trên đầu mình kìa."
Vừa nói, Trầm Nguyệt lấy khăn tay ra, cẩn thận lau cho Xán Châu.
Xán Châu cười nói: "Ôi, các ngươi đều lo lắng cho cái bụng này của ta. Thật ra đứa nhỏ này rất ngoan, không hề quấy phá. Ta làm chút việc vừa sức cũng tốt mà."
Xán Châu vừa nói, vừa đổ chén trà vừa pha xong đi.
Trầm Nguyệt không hiểu, hỏi: "Sao lại đổ đi? Ngươi đang làm gì vậy?"
"Chưởng ấn ngày thường ăn uống không kén chọn, nhưng lại rất thích trà do Vương Lai pha. Trước khi Vương Lai đi, đã đặc biệt dạy ta. Ta phải luyện tập nhiều hơn, đợi đến lúc nào pha trà giống như hắn rồi, mới có thể bưng lên cho Chưởng ấn."
"Ngươi thật có lòng." Trầm Nguyệt nói.
Xán Châu cười nói: "Ta là người như vậy đấy, không có quan niệm đúng sai lớn lao gì, rất hẹp hòi. Chỉ cần người bên cạnh ta tốt là được! Ta biết người trong thiên hạ đều hận Chưởng ấn, nhưng nếu không có Chưởng ấn, thì sẽ không có Vương Lai của ngày hôm nay. Vương Lai không ở đây, ta luôn phải làm chút việc trong khả năng, ta hiếu kính Chưởng ấn, chính là Vương Lai hiếu kính nghĩa phụ của hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-156.html.]
Xán Châu cúi đầu, dịu dàng nhìn cái bụng tròn vo của mình.
Có vài lời, thật ngại ngùng mở miệng. Nhưng nàng và Vương Lai thật sự mong đứa trẻ này sau khi sinh ra, có thể được nuôi dưỡng bên cạnh Chưởng ấn và hoàng hậu nương nương. Hai vị chủ tử đã không thể có con, vậy thì hãy để đứa trẻ này hiếu kính bọn họ.
Xán Châu lại có chút ngại ngùng, nghĩ thầm các vị chủ tử có lẽ sẽ không thích.
.
Thẩm Hồi không nói rõ bảo Thẩm Minh Ngọc từ cửa chính vào hành cung, hay là trực tiếp từ mật đạo đến Hạo Khung Lâu. Bình Thịnh tự mình suy nghĩ một chút, mật đạo kia là do Chưởng ấn đại nhân bí mật xây dựng, vậy thì càng ít người biết càng tốt. Vì vậy, hắn dẫn Thẩm Minh Ngọc từ cửa chính của Thương Khanh hành cung đi vào.
Hoàng đế trong lòng hiểu rõ, buổi chầu sớm nay, chắc chắn sẽ bị mắng chửi te tua. Vì vậy, hôm nay hắn căn bản không lên triều.
Bọn đại thần này không cho hắn tuyển tú, không cho hắn hồi kinh.
Vậy thì không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nghĩ cách vạy tiền từ tay bọn họ. Không phải quốc khố trống rỗng sao? Hắn đã nghĩ ra một cách kiếm tiền tuyệt vời.
Kỹ viện ở Yên Chi Hạng kiếm tiền nhanh nhất. Trong cung có nhiều nữ nhân như vậy, sao hắn lại không thể dùng những nữ nhân này để kiếm tiền bổ sung quốc khố? Ngày thường ăn ngon mặc đẹp nuôi dưỡng đám nữ nhân này, hắn bị bệnh, đám nữ nhân này thấy hắn như thấy mãnh thú, không chịu hầu hạ hắn, vậy thì hắn để đám nữ nhân này đi hầu hạ người đàn ông khác. Vừa có thể kiếm tiền, vừa được việc, nhất cử lưỡng tiện.
Hoàng đế cười lạnh.
Hắn vừa cười vừa run rẩy vì toàn thân ngứa ngáy khó chịu, tâm trạng lập tức sa sút. Những vết bệnh đó đã lan ra khắp người, thậm chí trên cằm hắn cũng đã có hai vết.
Lúc đầu, bệnh của hắn được phát hiện rất sớm. Hắn cũng muốn nghe lời thái y, chữa khỏi bệnh này. Bệnh của hắn, trong quá trình điều trị không thể gần gũi nữ nhân.
Nhưng mà...
Hắn say rượu!
Sau khi say rượu, có nữ nhân leo lên giường hắn.
Nữ nhân đó thật sự là tự tiện leo lên giường hắn sao?
Giữa mùa hè nóng nực, hoàng đế đứng dưới ánh mặt trời chói chang, lại rùng mình một cái. Hắn biết nữ nhân đó là do người khác đưa tới.
Ai?
Còn có thể là ai?
Hoàng đế chậm rãi bước về phía trước, cũng không biết muốn đi đâu.
Thật ra hắn vẫn luôn không hiểu Bùi Hoài Quang rốt cuộc muốn làm gì.
Hắn có thể lên ngôi hoàng đế hoàn toàn là nhờ Bùi Hoài Quang đưa hắn lên ngôi vị này. Hắn muốn gì, Bùi Hoài Quang đều có thể lo liệu cho hắn, quả thực là một thần tử tốt nhất.
Thế nhưng Bùi Hoài Quang có phải là thần tử hay không?
Không, không phải. Trong lòng hoàng đế biết rất rõ, Bùi Hoài Quang căn bản không phải thần tử của hắn.
Cho dù là thân phận hoạn quan, nếu Bùi Hoài Quang muốn xưng đế, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn không làm vậy.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Vấn đề này, hoàng đế đã suy nghĩ trong lòng nhiều năm. Hắn mơ hồ cảm thấy Bùi Hoài Quang không màng quyền thế, hắn chỉ đứng trên đỉnh núi, tùy ý đùa bỡn sinh tử của những kẻ tầm thường.
Bùi Hoài Quang mặc kệ hắn làm loạn, chưa từng ngăn cản.
Bùi Hoài Quang cao cao tại thượng, như đang xem kịch.
Hoặc là nói, đang xem trò cười.
Hoàng đế nhớ tới những chuyện hoang đường mình đã làm, nhớ tới nụ cười chân thành của Bùi Hoài Quang, sống lưng chợt lạnh toát.
Quẹo qua cổng vòm, hoàng đế ngẩng đầu nhìn về phía bức tường hoa ở xa xa, bỗng thấy bóng dáng Thẩm Hồi lẹ làng lướt qua.
Hoàng đế sững người, dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Phát hiện chỉ là một tiểu cô nương cao gầy mười hai, mười ba tuổi, đi theo một nội thị ngang qua bức tường hoa.
Tiểu cô nương đó là Thẩm Minh Ngọc.
Hoàng đế nhìn Thẩm Minh Ngọc thêm vài lần.
Đây là lần thứ ba hoàng đế vô tình chú ý tới Thẩm Minh Ngọc.
Vốn không phải là người đa tình, tam cung lục viện mỹ nhân nhiều vô số kể. Hắn thường xuyên không phân biệt được nữ nhân của mình là ai với ai, có thể ba lần chú ý tới một người, quả thực hiếm thấy.
Năm xưa, Giang Nguyệt Liên tự cho là do mình nhiều lời, mới khiến hoàng đế đưa thánh chỉ phong hậu tới Giang Nam cho Thẩm Hồi.
Không phải vậy.
Hoàng đế vẫn luôn chờ Thẩm Hồi trưởng thành.
Hắn do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, vào ngày Thẩm Phù đại hôn đã cướp nàng vào cung. Nhưng hắn rất thất vọng, Thẩm Phù không hề giống Thẩm Hồi phóng khoáng, sảng khoái.
Không hề giống!
Hắn chờ Thẩm Hồi trưởng thành, Thẩm Hồi lại có ngũ quan giống hệt nhị tỷ tỷ của nàng, không giống trưởng tỷ.
Vì sao Thẩm gia không thể sinh thêm cô nương thứ tư nữa? Một cô nương giống như trưởng nữ Thẩm gia.
Cô nương thứ tư của Thẩm gia, đã xuất hiện.
Nửa năm tự do sinh trưởng, khiến Thẩm Minh Ngọc vốn chỉ có ngũ quan hơi giống trưởng nữ Thẩm gia, dưỡng ra khí chất phóng khoáng, hiên ngang.
Hoàng đế vội vàng bước nhanh về phía trước hai bước, rồi đột nhiên dừng lại.
"Thẩm gia..."
Hắn do dự.
Nhưng hắn rất nhanh lại nở nụ cười.
Thẩm Đình không phải đã xuất chinh sao? Thẩm Đình không có ở nhà a.
Thẩm gia, lại không còn nam nhân nữa rồi.
·
Trong lầu cao, Bùi Hoài Quang cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng dõi theo hoàng đế, nhìn hắn như một tên hề dưới ánh mặt trời chói chang phát điên.
Ánh mắt âm trầm của hắn dõi theo hoàng đế, theo ánh mắt hoàng đế dừng lại trên người Thẩm Minh Ngọc.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của tên cẩu hoàng đế. Bùi Hoài Quang khẽ cười.
Tên cẩu hoàng đế này, những hành động hèn hạ, hoang đường thật sự chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
Bùi Hoài Quang lấy từ trong hộp kẹo một viên kẹo, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, thưởng thức khoái cảm khi vị ngọt lan tỏa.
Thuận Niên bước lên bậc thang, chạy tới, bẩm báo: "Chưởng ấn, Hạo Khung Lâu đưa tới tin tức, hoàng hậu nương nương hôm nay đã nôn ra máu."
Viên kẹo trong miệng, bỗng chốc không còn ngọt nữa.