HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 153
Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:51:37
Lượt xem: 55
Chương 153: Chương 153 - Còn mặt mũi nào nữa
【Chương 153】
Thẩm phu nhân nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, có chút lúng túng đứng dậy, không được tự nhiên nói: "Chưởng ấn có lòng rồi."
Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thẩm Hồi, mới nói: "Ta tất nhiên là có lòng với nhạc phụ đại nhân."
Thẩm Nguyên Hồng chống gậy đứng dậy, nói với Thẩm Minh Ngọc: "Minh Ngọc, đi, đi câu cá với ông nội nào."
"Vâng ạ!" Thẩm Minh Ngọc nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thẩm Nguyên Hồng, dìu ông nội đi ra ngoài.
Bùi Hoài Quang lại liếc nhìn Thẩm Hồi, nàng vẫn cúi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hắn. Bùi Hoài Quang xoay người đuổi theo Thẩm Nguyên Hồng, tự nhiên đỡ lấy cánh tay ông, chậm rãi nói: "Tiểu tế cùng nhạc phụ."
"Không cần!"
Bùi Hoài Quang hơi dùng sức, Thẩm Nguyên Hồng muốn đẩy cũng không đẩy ra được hắn. Ông còn định nói thêm gì đó, Bùi Hoài Quang lạnh lùng liếc nhìn ông, kéo ông đi ra ngoài, có phần giống như đang uy hiếp.
Để tránh việc m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe vào ngày đoàn tụ như thế này, Thẩm Nguyên Hồng chỉ đành nghiến răng chịu đựng.
Cho đến khi Bùi Hoài Quang và Thẩm Nguyên Hồng đi xa, Thẩm Hồi mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dừng lại trên đôi chân tập tễnh của phụ thân một lúc, rồi mới rơi trên bóng dáng Bùi Hoài Quang.
Nàng nhìn bóng lưng hắn, dùng sức cắn một miếng bánh mật hoa cúc, như thể hàm răng đang cắn không phải là bánh mật hoa cúc, mà là tên khốn kiếp nào đó đã thất hứa. Cơn tức giận trong lòng nàng cũng theo cái cắn mạnh này, tiêu tan đi một chút.
Lão phu nhân cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Hồi, trong đôi mắt đã trải qua bao nhiêu sóng gió dần dần hiện lên ý cười.
Thẩm phu nhân vẫn nhíu mày, thở dài.
Lão phu nhân nói: "Hôm nay con về đúng lúc lắm, bà ngoại đã chuẩn bị cho con một chút đồ. Đi nào, về phòng bà ngoại, bà lấy cho con."
"Đồ gì tốt vậy ạ?" Thẩm Hồi hỏi.
"Lát nữa nhìn thấy sẽ biết." Lão phu nhân nhìn Thẩm Hồi với ánh mắt đầy ẩn ý, bà đứng dậy, vẫy tay với Thẩm Hồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Hồi vội vàng đứng dậy theo, dìu bà ngoại. Nàng lại nói với mẫu thân: "Mẫu thân, con đi cùng bà ngoại về phòng một lát ạ."
Thẩm phu nhân gật đầu: "Đi đi, ta biết hai người các con lại muốn chê người khác vướng víu, chỉ muốn trốn đi nói chuyện riêng thôi."
"Không có đâu ạ!" Thẩm Hồi vội vàng nói.
Thẩm phu nhân mỉm cười xua tay: "Đi đi, trước bữa trưa thì quay lại nhé."
"Vâng ạ." Thẩm Hồi ngoan ngoãn đáp, nắm tay bà ngoại rời khỏi sảnh chính, đi về phòng bà.
Trong sảnh chính chỉ còn lại một mình Thẩm phu nhân. Nàng ngồi ngây người một lúc, thấy Thẩm Minh Ngọc từ ngoài đi vào.
Thẩm Minh Ngọc nhíu mày nói: "Họ bảo con quay lại."
Thẩm phu nhân gật đầu, thuận miệng nói: "Đi chơi đi."
Thẩm Minh Ngọc không đi. Nàng đứng trước mặt Thẩm phu nhân do dự một lúc, rồi mới nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, con, con vô tình nghe được..."
"Con nghe được gì?" Thẩm phu nhân kinh ngạc nhìn sang.
Thẩm Minh Ngọc cúi đầu, những ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, hiếm khi có bộ dạng này. Nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu cô cô và tên thái giám kia ở bên nhau rồi..."
Thẩm phu nhân thở dài, thầm nghĩ chắc chắn là lúc con trai và con dâu nói chuyện bị Thẩm Minh Ngọc nghe thấy. Nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nghiêm mặt nói: "Những chuyện này không phải là chuyện trẻ con như con nên hỏi đến. Con xem con kìa, từ khi phụ thân con trở về, suốt ngày múa may quay cuồng chạy ra ngoài, còn đâu dáng vẻ của con gái nữa."
Thẩm Minh Ngọc cúi đầu, không nói gì nữa.
Thẩm phu nhân nói xong lại cảm thấy mình nói hơi nặng lời, nhìn thấy bộ dạng cúi đầu của Thẩm Minh Ngọc, trong lòng lập tức đau lòng hối hận.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Ngọc mới nhỏ giọng phản bác: "Con đã mười hai tuổi rồi, không phải trẻ con nữa..."
Thẩm phu nhân lại đánh giá Thẩm Minh Ngọc đang đứng trước mặt, Thẩm Minh Ngọc từ nhỏ đã cao hơn những cô bé cùng tuổi. Chỉ trong nửa năm, chiều cao lại tăng vọt, bây giờ đứng cạnh Thẩm Hồi, vậy mà còn cao hơn cả Thẩm Hồi. Thậm chí so với một số nam nhân trưởng thành thấp bé...
Không nói đến người khác, dường như đã cao hơn tên thái giám mập mạp đi sau Thẩm Hồi một chút.
Thẩm phu nhân nói: "Ừm, đã là đại cô nương mười hai tuổi rồi, có phải nên bắt đầu chuẩn bị tìm nhà chồng cho con rồi không?"
Thẩm Minh Ngọc sợ tới mức lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bà nội lắc đầu nguầy nguậy, lập tức đổi giọng: "Con còn nhỏ mà!"
Thẩm phu nhân bị lời nói trước sau bất nhất của cháu gái chọc cười, bà lắc đầu, nói: "Tự đi chơi đi. Bà nội phải đến chỗ mẫu thân con xem sao."
Thẩm Minh Ngọc không đi, ngược lại ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Thẩm phu nhân, nhỏ giọng nói: "Bà nội, người không thương Minh Ngọc nữa sao?"
Nàng lại kéo kéo tay áo bà nội, khó có được lúc mềm giọng năn nỉ: "Minh Ngọc còn nhỏ mà."
"Con bé này!" Thẩm phu nhân cũng không trêu chọc nàng nữa, dùng ngón tay chọc chọc mi tâm nàng, bất đắc dĩ nói: "Nhà chúng ta chỉ còn mỗi mình con, sao nỡ để con gả chồng sớm như vậy."
Thẩm phu nhân nghĩ nghĩ, dù sao cũng phải giữ lại thêm mười năm nữa.
Tám năm cũng được.
Thẩm Minh Ngọc vui vẻ cười nói: "Vậy Minh Ngọc không gả chồng nữa, ở bên cạnh bà nội mãi!"
·
Thẩm Hồi theo bà ngoại về phòng, lão phu nhân bảo hạ nhân lui xuống, kéo Thẩm Hồi đến giường.
Thẩm Hồi cong mắt cười nói: "Bà ngoại giấu đồ tốt gì trên giường muốn cho Khấu Khấu vậy?"
"Suỵt." Lão phu nhân đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu Thẩm Hồi im lặng, sau đó bà buông tay Thẩm Hồi ra, ngồi xuống mép giường, cúi người lục lọi trong tủ đầu giường.
Thẩm Hồi nhìn bà ngoại chăm chú tìm đồ, đôi mắt cong cong tràn đầy dịu dàng.
Bà ngoại là người rất tiết kiệm, dù là đồ dùng được hay không dùng được, bà cũng không nỡ vứt đi, luôn thích thu thập chỉnh lý các loại đồ vật. Bà ngoại cũng rất thích dọn dẹp đồ đạc. Rõ ràng có thể để hạ nhân làm, nhưng bà lại cảm thấy dọn dẹp đồ đạc rất thú vị. Đồ đạc bên cạnh bà luôn rất ngăn nắp. Vòng tay xâu bằng dây nhất định phải xếp từ to đến nhỏ, quần áo trong tủ cũng nhất định phải xếp theo cùng màu sắc và cùng chất liệu...
Thẩm Hồi mỉm cười nhìn bà ngoại lục lọi trong tủ, suy nghĩ chợt kéo về hồi nhỏ.
Trong mười năm nàng nằm trên giường bệnh, số lần xuống giường rất ít. Hiếm khi có sức lực xuống giường, nhất định phải mặc áo dày cộm ngay cả trong mùa hè nóng nực, được ma ma ôm đi tìm bà ngoại. Giống như bây giờ, nàng ngoan ngoãn ngồi bên giường, nhìn bà ngoại tìm kiếm bảo bối để nhét cho nàng.
Bà ngoại luôn có rất nhiều bảo bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-153.html.]
Bà ngoại còn nhỏ giọng nói với nàng: "Lén lấy đi, đừng để các anh họ con biết đấy!"
Nàng sẽ ôm chặt thứ bà ngoại nhét cho, nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại có chút áy náy, giống như mình được yêu thương nhiều hơn một chút.
Bà ngoại luôn thiên vị nàng.
Sau này nàng mới biết, sự thiên vị của bà ngoại không phải là giấu giếm, mà là điều ai cũng biết. Các anh họ cũng không tức giận, ngược lại còn nghĩ cách tìm đồ chơi thú vị để tặng nàng.
Nàng không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể uống từng ngụm thuốc đắng lớn, cố gắng cười khi muốn khóc, lại cầu xin thần tiên trên trời hết lần này đến lần khác trong đêm đau đến mất ngủ, để nàng mau khỏe hơn một chút, nàng không muốn chết, không muốn cái c.h.ế.t của mình khiến người thân đau lòng.
"Cho con cái này." Bà ngoại lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương từ trong tủ, đặt lên giường giữa hai người.
"Cái gì vậy?" Thẩm Hồi nhìn bà ngoại dùng chìa khóa mở khóa, tò mò hỏi.
Hộp mở ra, Thẩm Hồi nhìn thấy đồ vật bên trong, nét mặt lập tức cứng đờ.
Một đoạn củ sen bằng ngọc, mấy quả chuông Miến Điện, một cái bao tay bằng bạc, còn có mấy lọ thuốc không biết đựng thuốc gì. ( đây đều là đồ chơi tình dục)
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Thẩm Hồi,: "Khấu Khấu đã lớn rồi, những chuyện này cũng không cần phải kiêng kỵ nữa. Đáng lẽ ra trước khi con xuất giá, mẫu thân con nên dạy con về chuyện hoan lạc nam nữ. Nhưng mà rất nhiều chuyện, cũng không cần trông cậy vào nam nhân. Phải tự mình tìm cách để bản thân thoải mái. Khấu Khấu thông minh, nhìn những thứ này là biết cách dùng rồi. Cho dù không đoán ra được, dưới lớp vải đỏ trong hộp còn có một quyển sách nhỏ."
Thẩm Hồi gật đầu lia lịa, đỏ mặt đóng nắp hộp lại, không dám nhìn đồ vật bên trong.
Lão phu nhân nhìn nét mặt Thẩm Hồi, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói, cuối cùng chỉ mỉm cười hiền từ.
Thẩm Hồi len lén ngước mắt nhìn bà ngoại, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, nàng hít sâu một hơi, ho nhẹ một tiếng, nét mặt cũng trở nên bình thường hơn rất nhiều, mới lại ngẩng đầu lên. Nàng nghiêng người, dựa vào bà ngoại, thân mật khoác tay bà, còn làm nũng nịu: "Bà ngoại..."
Lão phu nhân mỉm cười đáp lại, vuốt ve khuôn mặt cháu gái, hỏi: "Cãi nhau với Tiểu Quang à?"
"Không có." Thẩm Hồi cụp mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chúng ta không bao giờ cãi nhau."
"Ồ ồ, không bao giờ cãi nhau mà con cũng kiêu ngạo được." Lão phu nhân mỉm cười chọc đầu Thẩm Hồi, Thẩm Hồi dễ dàng nghiêng đầu né tránh, ngược lại dùng má cọ cọ cánh tay bà ngoại, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại thật tốt!"
"Vậy Khấu Khấu cũng phải ngoan ngoãn." Lão phu nhân có chút chua xót xoa xoa tay Thẩm Hồi, giọng nói hơi trầm xuống: "Khấu Khấu phải chăm sóc bản thân cho tốt, vạn sự lấy thân thể làm trọng."
Trong lòng Thẩm Hồi chùng xuống, biết bà ngoại đoán được nàng lâu như vậy không về nhà có lẽ là thân thể có vấn đề. Nếu bà ngoại đã đoán được, vậy phụ thân và mẫu thân thì sao?
Lão phu nhân lại nói: "Mấy năm trước có tìm một ông thầy bói, ông thầy bói đó nói bà ngoại sống lâu, có thể sống đến trăm tuổi đấy!"
"Bà ngoại nhất định có thể sống đến trăm tuổi! Không không không, hơn trăm tuổi nữa!"
Lão phu nhân do dự một chút, mới nói tiếp: "Cho nên Khấu Khấu phải cố gắng, đừng để bà ngoại tóc bạc tiễn tóc đen."
Thẩm Hồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cong môi nói: "Khấu Khấu cũng cố gắng, cũng giống bà ngoại sống đến trăm tuổi."
"Vậy thì tốt!" Lão phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Hồi, "Đã về nhà rồi, chiều nay chúng ta đến chùa thắp hương đi."
"Được ạ." Thẩm Hồi lập tức đồng ý.
·
Thẩm Nguyên Hồng câu cá mà tâm tình bất ổn, biết bao nhiêu lần cá cắn câu, ông cũng không hay biết, mặc kệ cá trong hồ ăn hết mồi rồi chạy mất.
Lại một lần nữa không chú ý đến cần câu rung động, Bùi Hoài Quang đưa tay ra, nắm lấy cần câu thay ông, kéo cá lên.
Thẩm Nguyên Hồng hoàn hồn, muốn nói lại thôi, ném con cá mắc câu vào giỏ cá. Tiếp tục câu cá trong im lặng.
Mãi đến khi hạ nhân bẩm báo cơm trưa đã chuẩn bị xong, Thẩm Nguyên Hồng mới buông cần câu, đứng dậy.
Đường bên hồ trơn trượt, cây gậy trong tay ông loạng choạng, thân hình theo đó lắc lư, Bùi Hoài Quang vươn tay đỡ lấy.
Thẩm Nguyên Hồng lúc này mới nhìn về phía Bùi Hoài Quang, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi đã làm gì chọc giận nữ nhi của ta?"
Nữ nhi của ông, ông hiểu rõ nhất, tính tình rất tốt, nếu là chuyện nhỏ, nàng sẽ không tức giận đến mức đó.
"Vâng, tiểu tế quả thật đã làm sai chuyện chọc nàng ấy không vui." Bùi Hoài Quang gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "A Hồi bảo ta hôn mắt nàng ấy, nhưng ta lại không nhịn được hôn lên môi nàng ấy."
"Ngươi!" Thẩm Nguyên Hồng lập tức bị thái độ của hắn chọc tức, giơ cây gậy trong tay lên đánh vào chân Bùi Hoài Quang.
Thật sự đánh trúng Bùi Hoài Quang, Thẩm Nguyên Hồng ngược lại ngây người.
Ông không ngờ Bùi Hoài Quang lại đứng im tại chỗ, không né tránh!
Thẩm Nguyên Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Quang, Bùi Hoài Quang lại chỉ chậm rãi phủi phủi quần áo, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Thật là không thể nói lý!" Thẩm Nguyên Hồng quay người, chống gậy bước nhanh về phía sảnh.
Bùi Hoài Quang sải bước đuổi kịp Thẩm Nguyên Hồng, chậm rãi nói: "Tiểu tế đỡ nhạc phụ đại nhân."
Thẩm Nguyên Hồng muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng.
·
Khi hai người đến sảnh, những người khác đã ngồi vào chỗ. Mọi người đều đứng dậy, đợi Thẩm Nguyên Hồng ngồi xuống, rồi mới ngồi lại.
Tự nhiên chừa một chỗ cho Bùi Hoài Quang, ngay bên cạnh Thẩm Hồi.
Bùi Hoài Quang kéo ghế ra, cũng ngồi xuống, hạ nhân bắt đầu bưng trà lên.
Thẩm Hồi nghiêng người, quay lưng về phía Bùi Hoài Quang, nhìn bà ngoại.
Trong sảnh yên tĩnh.
Bùi Hoài Quang ung dung nhấp một ngụm trà, mở miệng: "Trà này ngon đấy."
Sau đó đưa chén trà đã uống được một nửa cho Thẩm Hồi: "Bảo bối, nếm thử xem."
Thẩm Nguyên Hồng đang uống trà với vẻ mặt sa sầm lập tức bị sặc, ho dữ dội.
【Tác giả có lời muốn nói】
88 bao lì xì rơi ngẫu nhiên, hôn hôn đá