HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 152
Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:51:07
Lượt xem: 62
Chương 152: Chương 152 - Thất hứa
【Chương 152】
"Có phải ... ý ta nghĩ không?" Thẩm Hồi ngây người hỏi. Ngay sau đó, lại giật mình vì mình thật sự hỏi ra miệng.
Mặt nàng đỏ bừng, lập tức mím chặt môi, hận không thể quên đi những gì mình vừa nói.
Bùi Hoài Quang một tay đặt trên lưng ghế sau Thẩm Hồi, cúi người xuống, hôn nhẹ nàng.
Thẩm Hồi ngẩn người, phản ứng cũng trở nên chậm chạp. Đầu óc nàng chỉ toàn nghĩ đến nước ép bạch đậu khấu và nước ép tiểu hồi.
Khi Bùi Hoài Quang rời khỏi nàng, nàng vẫn còn đang đỏ mặt ngây người.
Bùi Hoài Quang khẽ cười hai tiếng, nhìn vào mắt Thẩm Hồi, nhỏ giọng nói: "Xem ra nương nương rất mong chờ?"
Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang, đôi mắt đảo quanh, trông có vẻ ngốc nghếch. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đã hoàn hồn, lập tức lắc đầu. Lắc đầu lia lịa.
Bùi Hoài Quang thấy nàng e thẹn ngây ngô, cảm thấy vô cùng xinh đẹp, liền tiến đến hôn lên mắt nàng.
"Đi thôi." Bùi Hoài Quang xoa đầu nàng, thu lại biểu cảm trên mặt, xoay người bước ra ngoài. Khi đi ra ngoài, tất cả sự dịu dàng ngọt ngào trên khuôn mặt đều biến mất, lại là Bùi Hoài Quang vô cảm.
Thẩm Hồi vẫn ngồi trên ghế, nàng đưa tay sờ sờ môi mình, rồi lại sờ sờ đôi mắt vừa bị hắn hôn. Nàng nghiêng người, nằm úp sấp trên bàn, ánh mắt rơi vào hoa văn chim khách trên chén trà, có chút thất thần.
Nếu không có nhiều chuyện rắc rối như vậy, trên đời này chỉ có nàng và hắn, thì tốt biết mấy.
Như vậy, nàng sẽ cho phép mình thích hắn nhiều hơn, thích hắn hết mình, dùng hết sức lực để thích hắn.
·
Buổi chiều, Du Trạm đến bắt mạch cho Thẩm Hồi.
Vì bệnh cũ của Thẩm Hồi tái phát, Du Trạm không còn đến bắt mạch cho nàng vào mỗi buổi sáng cách nhật nữa, mà đến thường xuyên hơn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Du Trạm bắt mạch cho Thẩm Hồi như thường lệ, hắn thu tay lại, nói: "Tốt hơn nhiều so với trước đây."
Thẩm Hồi cười cong mắt, vui vẻ nói: “Đã được tịnh dưỡng kỹ càng hơn hai tháng rồi, còn có chỗ nào không dám đi nữa chứ? Chế độ ăn uống luôn được chăm chút cẩn thận, thuốc thang cũng không thiếu một bát nào. Cuối cùng cũng có chút thành quả rồi."
Du Trạm nhìn Thẩm Hồi, trong lòng cảm khái sự lạc quan của nàng. Hắn biết nàng từ nhỏ đã như vậy, mỗi khi khỏe hơn một chút, nàng đều vui mừng khôn xiết. Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Hồi, khóe mắt Du Trạm cũng nhiễm ý cười.
Hắn không lập tức rời đi như thường lệ, mà là nghiêng đầu liếc nhìn những cung nhân khác trong phòng.
Thẩm Hồi hiểu ý, tìm một cái cớ, sai tất cả mọi người lui ra ngoài.
Du Trạm do dự một lát, từ ngăn bí mật trong hộp thuốc lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ trắng như tuyết, cẩn thận đặt lên bàn, nói: "Độc mà nương nương muốn."
Hợp Hoan Cưu độc.
Thẩm Hồi nhìn lọ độc trên bàn, thần sắc hơi sững sờ, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười nói lời cảm ơn: "Làm phiền Du thái y rồi."
"Nương nương khách sáo rồi." Du Trạm ngước mắt nhìn Thẩm Hồi, muốn khuyên nàng điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Sau khi Du Trạm cáo lui, Thẩm Hồi nhìn chiếc lọ sứ nhỏ màu trắng trên bàn một lúc, rồi mới cẩn thận cầm nó lên, đứng dậy trở về phòng ngủ. Nàng đi vòng qua bình phong, hướng tới chiếc lồng thủy tinh phía sau.
Nàng thích gối mềm, nhưng các chủ tử trong cung đều dùng gối ngọc.
Gối ngọc cũng là một loại hộp gối, có thể cất giữ những vật bí mật bên trong.
Thẩm Hồi bước vào chiếc lồng thủy tinh loang lổ ánh sáng, chậm rãi ngồi xuống tấm thảm tuyết mềm mại. Nàng ngồi ngây người một lúc, rồi mới mở hộp gối ra, cẩn thận đặt Hợp Hoan Cưu độc vào trong, để cùng với những thứ khác.
Trong chiếc hộp gối này, vốn dĩ còn có hai món đồ ngọc điêu khắc.
Một con "Giác tiên sinh", một bàn tay ngọc.
Đều là do Bùi Hoài Quang tự tay tạc cho nàng.
Thẩm Hồi nhìn ba món đồ bên trong một lúc lâu, rồi mới đóng hộp gối lại, khóa kỹ.
Nàng hy vọng mình sẽ không bao giờ phải dùng đến lọ độc này.
Thẩm Hồi chậm rãi nằm xuống, gối đầu lên hộp gối, thân thể dần dần cuộn tròn lại, co thành một khối nhỏ.
Chờ hắn tới.
...
Du Trạm rời khỏi Hạo Khung lâu, đeo hộp thuốc trở về Thái Y viện bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Nơi này là hành cung, Thái Y viện ở đây không rộng rãi bằng Thái Y viện trong kinh thành, may mà thái y đi theo hoàng đế cũng không phải là tất cả, nên cũng không đến nỗi chật chội.
"Nghe nói gần đây bệ hạ luôn đề nghị trên triều dời đô trở về kinh thành. Thật là quá mức phiền phức."
"Ta nói, triều thần luôn không cho phép bệ hạ tuyển tú lần hai, bệ hạ mới nghĩ đến chuyện hồi kinh. Tránh lãng phí tiền của, để người tuyển tú thêm lần nữa thì có sao đâu."
"Lời này... Nhìn là biết nhà không có con gái rồi!"
"Được rồi, là ta nói bậy." Vị thái y già lại thở dài một hơi, "Bệnh của bệ hạ phát hiện sớm như vậy, rõ ràng có thể trị tận gốc, ai ngờ bệ hạ lại... haiz..."
Du Trạm vừa thu dọn đồ đạc, vừa nghe hai vị thái y già trò chuyện. Từ xưa đến nay, đều kiêng kỵ việc nghị luận về bậc đế vương. Vậy mà bây giờ, ngay cả các thái y trong cung cũng dám bàn tán về hoàng đế như vậy.
Du Trạm cụp mắt xuống, thu dọn xong đồ đạc, đeo hộp thuốc đi ra ngoài, vừa lúc gặp phải Tiền thái y.
Tiền thái y cùng hắn vào Thái Y viện, so với Du Trạm "lười biếng", Tiền thái y siêng năng hơn nhiều, rất nhiều việc không phải của mình, hắn cũng tranh nhau đi làm.
Mỗi thái y trong cung, phần lớn đều phụ trách bắt mạch bình an cho một số quý nhân nhất định trong cung. Tiền thái y vừa mới từ chỗ Lệ phi trở về.
Du Trạm gật đầu, lướt qua hắn.
Du Trạm thong thả rời khỏi Thương Khanh hành cung, trở về tiểu y quán mà hắn cùng ông ngoại mở, bỏ hộp thuốc xuống, bận rộn khám chữa bệnh cho người bệnh. Hai ông cháu bận rộn đến tận khuya mới xong việc. Cũng chẳng còn sức lực và tâm trạng ăn uống, hai người ngồi đối diện nhau, ăn bánh bao rau xanh mà người bệnh đưa tới. Bánh bao được đưa tới từ trưa, đã nguội lạnh từ lâu. May mà hôm nay trời nóng, ăn cũng không thấy lạnh.
Triệu đại phu hỏi: "Chuyện cháu trai của con nhờ con làm thế nào rồi?"
Du Trạm lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không muốn nhúng tay vào."
Triệu đại phu định nói lại thôi, tiếp tục ăn bánh bao rau xanh.
...
Bùi Hoài Quang thất hẹn.
Hắn do dự một hồi, ban đêm vẫn không đến Hạo Khung lâu. Hắn tháo chiếc nhẫn ngọc đen trên cổ xuống, rồi lại tháo sợi dây đỏ trên cổ tay ra, đặt chung một chỗ bên gối, sau đó cởi bỏ bộ y phục đỏ thẫm trên người, thay bằng bộ y phục màu tuyết mà Thẩm Hồi từng mặc.
Cầm kiếm, đi g.i.ế.c người.
Những kẻ vốn dĩ hắn muốn từ từ hành hạ đến chết, bây giờ hắn muốn nhanh chóng giải quyết.
Máu tươi nhuộm đỏ y phục màu tuyết, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng treo cao.
Số người còn sống trên danh sách ngày càng ít.
Trời tờ mờ sáng, Bùi Hoài Quang kéo thân thể nhuốm đầy m.á.u tươi trở về nhà, tắm rửa cẩn thận ba bốn lần mới thay y phục sạch sẽ.
Sau đó, hắn đến Hạo Khung lâu tìm Thẩm Hồi, cùng nàng trở về Thẩm gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-152.html.]
Nhưng cung nhân ở Hạo Khung lâu nói với hắn, Thẩm Hồi đã rời khỏi hành cung từ sớm bằng mật đạo, giờ này chắc đã sắp về đến Thẩm gia rồi.
Chậc, không đợi hắn sao?
...
Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của Thẩm Nguyên Hồng.
Kể từ khi Thẩm Đình trở về, các văn võ bá quan trong triều lại bắt đầu qua lại với Thẩm gia. Hôm nay là ngày trọng đại, đương nhiên cũng phải mang theo quà mừng thọ đến chúc mừng.
Nhưng Thẩm gia đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, không còn hứng thú với việc tổ chức sinh nhật nữa. Hơn nữa lại đúng vào thời gian để tang Thái hậu, Thẩm Nguyên Hồng đã sớm cho người báo tin, không tổ chức lễ mừng thọ. Ông không tổ chức, người ngoài dù có e ngại việc để tang Thái hậu, không thể đích thân đến, thì cũng phải gửi quà.
Thẩm Nguyên Hồng không hứng thú lắm với những thứ này, chỉ bảo quản gia khách sáo nhận lấy, kiểm tra qua loa, những thứ không có vấn đề gì thì tạm thời cất vào kho, những thứ quá quý giá hoặc vật phẩm đặc biệt thì đánh dấu lại.
Còn người nhà họ Thẩm, chỉ cần cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi.
"Hôm nay tiểu cô cô có về không ạ?" Thẩm Minh Ngọc hỏi mẫu thân.
Lạc thị cũng không biết.
Kể từ sau chuyện lần trước, đã hai ba tháng rồi, Thẩm Hồi vẫn chưa về nhà, chỉ thỉnh thoảng sai cung nhân đưa đồ về. Lạc thị không khỏi đoán rằng Thẩm Hồi có phải bị chuyện gì đó cản trở hay không, trong lòng không khỏi lo lắng.
Người có cùng suy nghĩ với nàng, trong Thẩm gia không chỉ có một mình nàng.
Thẩm Minh Ngọc lại hỏi: "Lần này phụ thân bao giờ mới về ạ?"
Lạc thị vẫn không biết. Nàng thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Mới đoàn tụ được một thời gian ngắn, lại phải ra trận rồi. Thật mong sao chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Thẩm Minh Ngọc suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ có một ngày như vậy!"
Lạc thị mỉm cười véo má con gái, nói: "Con tự mình ra ngoài chơi đi. Tuy rằng thức ăn đều do đầu bếp làm, nhưng bánh đào trường thọ, mẫu thân phải đích thân hấp cho ông nội con."
"Vâng ạ!" Thẩm Minh Ngọc đáp một tiếng, lập tức chạy ra ngoài hỏi ông nội đang ở đâu, rồi lại chạy đi tìm ông.
Thẩm Nguyên Hồng đang chống gậy, cúi đầu đi bộ. Thấy Thẩm Minh Ngọc chạy tới, Thẩm Nguyên Hồng đưa cây gậy trong tay cho nàng, thử đi mà không cần gậy, khó khăn bước từng bước về phía trước.
Ông không thể không thừa nhận, cái chân què này, thật sự đang dần hồi phục.
Nhưng trong lòng Thẩm Nguyên Hồng không hề vui mừng.
Thẩm Minh Ngọc nói: "Ông nội, hôm nay là sinh nhật của ông, ông phải vui vẻ lên mới được ạ."
Thẩm Nguyên Hồng vừa định lên tiếng, gia nhân liền đến bẩm báo, Thẩm Hồi đã về.
Trên mặt Thẩm Nguyên Hồng lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nhưng ông nhanh chóng kìm nén lại.
"Gậy." Ông nói.
Thẩm Minh Ngọc vội vàng đưa cây gậy trong tay cho ông nội.
Thẩm Nguyên Hồng mượn lực của cây gậy, bước nhanh về phía trước, đi gặp cô con gái út mà ông ngày đêm mong nhớ.
Thẩm Hồi không phải rời khỏi hành cung với thân phận hoàng hậu để về mừng thọ phụ thân, mà là lặng lẽ trở về bằng mật đạo. Nàng biết phụ thân chắc chắn cũng không thích nhìn thấy đoàn xe ngựa của hoàng gia dừng trước cửa phủ.
Thẩm Nguyên Hồng vì luyện tập đi bộ nên ở cách tiền viện khá xa, khi ông và Thẩm Minh Ngọc chạy đến tiền viện, thì lão phu nhân nhà họ Tiêu và Thẩm phu nhân đã kéo Thẩm Hồi ngồi xuống nói chuyện ở sảnh chính.
Thẩm Nguyên Hồng vội vàng đi đến cửa, ánh mắt có chút lo lắng nhìn vào trong, vừa nhìn đã thấy Thẩm Hồi.
Gầy đi rồi.
Thẩm Nguyên Hồng nhíu mày.
Thẩm Hồi cũng nhìn thấy phụ thân, nàng vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn gọi: "Phụ thân."
"Về rồi à." Thẩm Nguyên Hồng dời mắt, bước vào trong, giọng điệu như thường.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ đơn giản, lại khiến Thẩm Hồi chạnh lòng, nàng vội vàng bước nhanh thêm hai bước, vừa dìu phụ thân, vừa nói: "Chúc phụ thân nhật nguyệt trường minh, tùng hạc trường xuân."
Thẩm Nguyên Hồng không nói gì, để mặc Thẩm Hồi dìu vào trong, ngồi xuống ghế.
"Khấu Khấu, sao bà ngoại thấy con gầy đi thế này?" Lão phu nhân cau mày, "Mau lại đây, để bà ngoại nhìn kỹ xem nào."
Thẩm Hồi cười cong mắt đi tới, tươi cười nói: "Thời tiết quá nóng, thường xuyên ăn không ngon miệng, nên gầy đi một chút. Chờ đến lúc trời lạnh, không nhịn được thèm ăn, lại béo lên một vòng thôi ạ."
Thẩm phu nhân dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Đi lấy kẹo ở phòng đại phu nhân đến đây."
Nha hoàn khom người đáp một tiếng, lập tức đi làm.
Thẩm phu nhân lại giải thích với Thẩm Hồi: "Tẩu tẩu con làm kẹo cho con đấy. Vốn định đưa vào cung cho con, nhưng nghĩ đến sinh nhật phụ thân con, con có thể sẽ về, nên đã đợi."
"Tẩu tẩu luôn đối xử tốt với con như vậy." Thẩm Hồi mỉm cười nhìn quanh, "Tẩu tẩu đâu ạ?"
"Nàng đang hấp bánh đào trường thọ cho phụ thân con, canh lửa nên không thể rời đi được. Lát nữa sẽ đến."
Thẩm Hồi gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Nàng lại nhìn về phía phụ thân. Thẩm Nguyên Hồng cúi đầu, im lặng, dường như không nghe thấy những lời chuyện trò thường ngày của phụ nữ.
Lão phu nhân lắc đầu, lại vẫy tay với Thẩm Hồi: "Lại đây, ngồi cạnh bà ngoại."
Lão phu nhân hiền từ hỏi han vài câu, Thẩm Hồi ngoan ngoãn trả lời từng câu một. Về đến nhà, nàng luôn biến thành cô con gái út ngoan ngoãn.
Lời qua tiếng lại, đều là những lời khách sáo bình thường, nhưng lại tràn ngập tình cảm ấm áp.
Thẩm Nguyên Hồng vẫn im lặng, lẳng lặng nghe giọng nói ngoan ngoãn, tươi cười của con gái út.
Cho đến khi, gia nhân bẩm báo Bùi Hoài Quang đến.
"Chưởng ấn mang theo quà mừng thọ, đến chúc thọ lão gia!" Gia nhân bẩm báo.
Đúng vậy, ngồi trên chiếc xe ngựa sơn đen độc nhất vô nhị của mình, nghênh ngang đến chúc thọ.
Mấy người trong sảnh chính đều nhìn về phía Thẩm Hồi, Thẩm Hồi thần sắc như thường, cầm lấy điểm tâm trong đĩa nhỏ, ăn từng miếng nhỏ.
"Có cần... ra nghênh đón không?" Thẩm phu nhân do dự hỏi.
"Không cần."
Thẩm Hồi và Thẩm Nguyên Hồng đồng thanh nói.
Thẩm Nguyên Hồng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Thẩm Hồi.
Bùi Hoài Quang thong thả bước vào cửa, ôn nhu nói: "Tiểu tế đến chúc thọ nhạc phụ đại nhân."
Thẩm Hồi chuyên tâm ăn điểm tâm, không thèm liếc nhìn hắn một cái.
【Tác giả có lời muốn nói】
Hồi: Hừ!!!!
Thẩm Nguyên Hồng: Cãi nhau rồi à? Quá tốt!