Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 151

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:50:32
Lượt xem: 59

Chương 151: Chương 151 - Trò chuyện sâu

【Chương 151】

Thẩm Hồi giật mình, ngây người nhìn Bùi Hoài Quang, còn hắn thì vẫn thong thả ăn kẹo.

Thẩm Hồi từ từ mím môi, mơ hồ đoán được những gì hắn nói có lẽ không phải là lời nói dối để dọa nàng. Ai lại lấy tính mạng của người trong tộc ra để nói đùa? Thẩm Hồi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một rừng cây ngọc đàn xanh mướt.

Trước đây ở kinh thành, cả hoàng cung chỉ có con đường dẫn đến Thương Thanh các là trồng ngọc đàn. Trong Thương Thanh các cũng đốt hương ngọc đàn, khiến trên người Bùi Hoài Quang luôn thoang thoảng mùi hương này.

Nhưng từ khi đến Quan Linh, phủ đệ của Bùi Hoài Quang không còn dùng hương ngọc đàn nữa. Xung quanh phủ đệ của hắn cũng không còn trồng ngọc đàn mà là hải đường.

Cả Thương Khanh hành cung đều trồng đầy ngọc đàn, hương thơm thoang thoảng khắp nơi, chỉ riêng trên người hắn không còn nữa.

Thẩm Hồi nhìn rừng cây ngọc đàn xa xa đang đung đưa trong gió nhẹ, khẽ hỏi: "Nếu ngươi đã hận Tề gia như vậy, sao không trực tiếp g.i.ế.c hoàng đế, sớm chấm dứt mối hận cũ?"

Trên đời này, có rất nhiều người bị mắc kẹt trong thù hận. Nỗi đau của họ là có thù không báo được, nhưng Bùi Hoài Quang thì khác, hắn lựa chọn giữ lại mạng sống của kẻ thù.

"Giết?" Bùi Hoài Quang cười khẩy, đáy mắt đen láy ẩn chứa sự chế giễu: "Người trên đời rồi cũng phải chết. Chỉ là khác biệt sớm c.h.ế.t hay muộn c.h.ế.t mà thôi. Nếu tất cả mọi người đều không thoát khỏi kết cục cái chết, thì c.h.ế.t sớm có là gì?"

Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hơn ba nghìn tên lính trong danh sách, tra tấn cho đến c.h.ế.t cũng được. Đối với Tề gia, lấy mạng chúng đâu có đủ. Đây không phải là cách trả thù mà hắn hài lòng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi mới lại khẽ lên tiếng: "Mấy ngày trước, binh lính ở Bắc Dương quan bị cắt đứt lương thảo, thua trận trước tộc người Lương Man, chưởng ấn có biết tại sao lại bị cắt đứt lương thảo không?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bùi Hoài Quang thong thả ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi, nhưng chỉ cười mà không nói.

Thẩm Hồi liền hiểu.

——Quả nhiên là hắn.

"Ngươi nhất định phải để Đại Tề bị lũ man di ngoại bang ức h.i.ế.p sao?"

"Phải." Bùi Hoài Quang trả lời không chút do dự.

"Ta biết nương nương muốn hoàng đế chết, phò tá Tề Dực lên ngôi. Nhưng nương nương có thật sự muốn Tề Dực trở thành hôn quân thứ hai không? Bất kể ai trong Tề gia ngồi trên ngai vàng, hắn ta chắc chắn sẽ trở thành hôn quân bị người đời phỉ nhổ." Bùi Hoài Quang dừng một chút, "Chỉ cần ta còn sống."

Đầu ngón tay Thẩm Hồi đặt trên đầu gối run lên, nàng hít một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía rừng cây ngọc đàn, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng. Thẩm Hồi nhớ đến đêm hôm đó, ca ca đuổi theo nàng đến rừng hải đường, chất vấn nàng liên tiếp.

Chỉ trích và ngăn cản sự trả thù gần như điên cuồng của Bùi Hoài Quang, nàng không hiểu sao lại không nỡ, cũng không thể làm vậy.

Trơ mắt nhìn Bùi Hoài Quang tiếp tục khiến người vô tội c.h.ế.t oan, nàng càng không nỡ, càng không thể làm vậy.

Đây là một thế bí.

Nàng vốn có thể quay đầu lại, nhưng vì chút tình cảm trong lòng, nàng đã chọn không quay đầu. Con đường phía trước? Thế bí thì không có con đường phía trước, chỉ là sự vùng vẫy kéo dài thời gian cho đến khi rơi xuống vực thẳm.

Bùi Hoài Quang nhìn đôi mày cau lại của Thẩm Hồi, nói: "Nương nương lại buồn phiền rồi."

Thẩm Hồi quay đầu lại nhìn Bùi Hoài Quang, dịu dàng phủ nhận: "Không có."

Đã chọn bước vào ván cờ này rồi, nếu không đi đến cuối thì sao biết không có con đường khác?

Thẩm Hồi chưa bao giờ tin vào số phận. Nếu nàng tin vào số phận, mười năm bị giam cầm trong khuê phòng, nàng đã c.h.ế.t yểu từ lâu rồi. Nếu nàng tin vào số phận, sau khi nhập cung, nàng sẽ ngoan ngoãn làm hoàng hậu, không đến trêu chọc Bùi Hoài Quang. Nếu nàng tin vào số phận, nàng sẽ không liều mạng hết mình để âm thầm mưu đồ với một thân thể yếu ớt.

Nàng nhìn Bùi Hoài Quang với ánh mắt sâu thẳm, mỉm cười, giọng nói mang theo chút vui vẻ và sự dịu dàng của thiếu nữ: "Chưởng ấn là người mà ta đã chọn, ta phải chịu trách nhiệm với chưởng ấn."

Bùi Hoài Quang nhíu mày, không hiểu lắm ý nàng là gì, thậm chí còn thấy lời nàng nói có chút buồn cười.

Nàng? Nàng có thể chịu trách nhiệm gì với hắn?

Hắn cười khinh bỉ, hỏi: "Nếu g.i.ế.c ta có thể cứu sống mười ngàn người, nương nương có g.i.ế.c ta không?"

Thẩm Hồi vừa định mở miệng, Bùi Hoài Quang lại nói: "Không có lựa chọn thứ ba, nương nương chỉ có thể chọn một trong hai."

Thẩm Hồi không trả lời, nói: "Ta không có khả năng g.i.ế.c ngươi."

"Giả sử ngươi có."

Câu hỏi một trong hai, bắt buộc phải chọn một.

Bùi Hoài Quang nhìn vào mắt Thẩm Hồi. Thẩm Hồi dịu dàng nhìn lại hắn, đôi mắt trong veo ánh lên nụ cười.

"Sẽ." Nàng nói.

Sắc mặt Bùi Hoài Quang nhàn nhạt, không có biểu cảm gì. Hắn không bất ngờ trước câu trả lời của Thẩm Hồi. Như vậy cũng tốt, điều này chứng minh nàng vẫn là nàng, nàng không bị hắn làm vấy bẩn, tha hóa như người nhà nàng lo lắng.

Bùi Hoài Quang rất hài lòng.

Đúng vậy, rất hài lòng.

Thẩm Hồi bình tĩnh nói tiếp: "Sau đó sẽ c.h.ế.t cùng ngươi."

Bùi Hoài Quang nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hồi, không nhúc nhích.

Nếu như ban đầu hài lòng với sự lựa chọn của nàng, vậy thì bây giờ, cảm giác đau đớn như thể thối rữa trong lòng là gì?

"Cứu sống mười ngàn người cũng coi như là một công đức, vừa vặn tích phúc cho kiếp sau của ngươi." Thẩm Hồi mỉm cười đưa tay về phía Bùi Hoài Quang, "Đưa tay cho ta."

Bùi Hoài Quang liếc nhìn bàn tay nàng đặt trên bàn, đưa tay cho nàng.

Thẩm Hồi buộc một sợi dây đỏ vào cổ tay hắn.

Ba sợi dây đỏ rất bình thường, được bện lại với nhau bằng cách bện rất bình thường. Vì mỗi sợi dây đỏ đều rất mảnh nên khi ba sợi được bện lại với nhau, các nút thắt nhỏ đan xen vào nhau, tổng thể vẫn là một sợi dây mảnh.

"Cái thứ quỷ quái gì vậy?" Bùi Hoài Quang nhíu mày.

"Ta tự bện." Thẩm Hồi nói.

Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nương nương thà rằng xâu một cái bùa bình an, một cái móc khóa ngọc bích, thậm chí là một chuỗi tràng hạt Phật. Đây chỉ là một sợi dây đỏ đơn độc?"

"Khi ta bện nó, mỗi lần thắt một nút thắt, ta đều niệm tên ngươi một lần. Lòng thành sẽ linh nghiệm. Ta thành tâm mong ngươi bình an vui vẻ, còn hơn bất kỳ bùa bình an nào được cao tăng khai quang." Thẩm Hồi cầm chiếc kéo nhỏ, cắt bỏ phần dây thừa sau khi đã buộc xong.

Bùi Hoài Quang nhìn kỹ sợi dây đỏ trên cổ tay thêm một lần nữa, phủi tay áo che đi.

"Sức khỏe của ta vốn đã dần dần khá hơn, nhưng tự nhiên lại chọc giận chưởng ấn, lại càng ngày càng kém. Nghe nói một người làm điều ác sẽ liên lụy đến người nhà. Những người vô tội bị chưởng ấn hãm hại không dám trả thù chưởng ấn, có phải sẽ giận chó đánh mèo lên ta không?"

Bùi Hoài Quang đang phủi tay áo chợt khựng lại, ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Thẩm Hồi trước mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-151.html.]

Nàng đang mỉm cười với hắn.

Nàng có thể sưởi ấm trái tim đầy vết thương của hắn, khiến tình cảm cuồn cuộn. Cũng có thể đ.â.m d.a.o vào tim hắn, khiến m.á.u thịt be bét.

Bùi Hoài Quang đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, niềm vui, nỗi buồn, sự đau đớn và si mê của hắn đều bị Thẩm Hồi dễ dàng chi phối. Hắn thậm chí còn cảm thấy mình giống như một con rối trong tay nàng, mặc nàng điều khiển.

Thẩm Hồi đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt Bùi Hoài Quang. Nàng cong mắt mỉm cười, nhưng đôi mắt lại ướt nhòe. Nàng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hơi lạnh của Bùi Hoài Quang, khẽ nói: "Đừng buồn nữa. Nếu ngươi buồn, ta cũng muốn khóc."

Bùi Hoài Quang nắm lấy cổ tay Thẩm Hồi, siết chặt nàng. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Nàng có bị điên không!"

Nàng biết nàng nói như vậy, hắn sẽ buồn, nàng càng biết hắn buồn thì nàng cũng buồn. Vậy thì tại sao lại phải hành hạ nhau như vậy, chẳng lẽ chỉ là để ... khiến hắn dừng tay sao?

Nhưng, không được.

Mạng sống của hắn nhuốm đầy m.á.u của vạn người nhà họ Vệ. Sự tồn tại của hắn chỉ là để hủy diệt, trả thù điên cuồng là ý nghĩa duy nhất để hắn tồn tại!

Giống như hơn ba nghìn mạng người trong danh sách. Hắn vốn có thể g.i.ế.c sạch những người này từ rất sớm. Nhưng hắn không nỡ, hắn muốn từ từ thưởng thức cảm giác sung sướng khi tra tấn g.i.ế.c người, người trong danh sách c.h.ế.t một người thì sẽ bớt đi một người, g.i.ế.c hết rồi thì còn gì thú vị nữa ...

Bây giờ, hắn đã bắt đầu tăng tốc giải quyết mạng sống của những người trong danh sách, bằng cách đơn giản nhất.

Nhưng Tề ...

Không được.

Thẩm Hồi cụp mắt xuống, kìm nén nỗi đau xé lòng. Nàng nâng tay Bùi Hoài Quang lên, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay hắn, rồi ngẩng mắt nhìn hắn dịu dàng. Nàng dễ dàng chuyển chủ đề, nói: "Tháng sau là sinh nhật của hai chúng ta, chưởng ấn nhớ chuẩn bị quà sinh nhật cho ta nhé."

Bùi Hoài Quang theo thói quen hỏi nàng: "Nương nương muốn gì?"

Thẩm Hồi cau mày không hài lòng: "Nào có ai tặng quà mà lại hỏi người ta muốn gì? Ngươi không tự nghĩ được sao?"

Bùi Hoài Quang nhìn sâu vào mắt nàng, vốn tưởng nàng sẽ nhân cơ hội này đòi hắn cái gì, chẳng lẽ không phải?

"Thật tốt khi có cùng ngày sinh nhật với ngươi." Thẩm Hồi cong mắt cười, như thể những dòng chảy ngầm vừa rồi giữa hai người không hề tồn tại, lại mang dáng vẻ của một thiếu nữ đang nhìn người yêu.

Bùi Hoài Quang xoay xoay cổ tay, nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay, hỏi: "Vậy nương nương sẽ tặng quà cho ta chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Bùi Hoài Quang gật đầu, nói: "Ta đợi."

"Nhưng trước đó, phụ thân ta sắp tổ chức thọ yến. Vào ngày kia." Thẩm Hồi lắc lắc tay Bùi Hoài Quang, "Đi cùng ta nhé."

Bùi Hoài Quang nghĩ đến biểu cảm của Thẩm Nguyên Hồng mỗi khi gặp hắn, nói: "Chậc, nương nương chắc chắn lão già đó nhìn thấy ta sẽ không thấy khó chịu chứ?"

Thẩm Hồi nghiêm mặt nói: "Không còn cách nào khác. Con rể xấu xí sớm muộn gì cũng phải gặp bố vợ."

"Nương nương nói ai xấu xí đấy?" Bùi Hoài Quang véo má nàng.

Xán Châu dẫn Đoàn Viên mang trà hoa đã nấu xong đến, thấy nàng đến, Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang tạm dừng trò chuyện. Đoàn Viên lần lượt bày bốn loại trà hoa trên khay ra, hương thơm ngào ngạt.

"Thử xem." Thẩm Hồi nói.

Bùi Hoài Quang cầm một ly trà hoa cúc lớn, nhấp một ngụm, gật đầu nói: "Cũng được."

Xán Châu lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở nụ cười.

Ánh mắt Bùi Hoài Quang lại rơi vào bụng nàng. Bụng bầu rất khó khiến người ta không chú ý, đặc biệt là Xán Châu vốn có dáng người mảnh mai, nàng lại mang thai khá rõ ràng. Khi nàng di chuyển, người khác rất khó không chú ý đến bụng nàng.

"Bây giờ đã biết đạp chưa?" Bùi Hoài Quang hỏi.

Xán Châu thận trọng trả lời: "Thỉnh thoảng ạ."

Bùi Hoài Quang liếc nhìn khuôn mặt Xán Châu, rồi lại nhớ đến dáng vẻ của Vương Lai, không biết đứa trẻ này sau này sẽ giống ai. Xán Châu và Vương Lai đều có ngoại hình ưa nhìn, chắc sẽ không sinh ra đứa con xấu xí.

Bùi Hoài Quang không nói gì nữa, tiếp tục thong thả uống trà.

Thấy không còn gì dặn dò nữa, Xán Châu lặng lẽ dẫn Đoàn Viên lui xuống.

Thẩm Hồi nói: "Xán Châu sợ ngươi, không dám nói trước mặt ngươi. Nàng ấy đã nói với ta rằng, nàng ấy đã bàn bạc với Vương Lai, nếu ngươi thích, đứa trẻ này sau này sẽ được nuôi dưỡng bên cạnh ngươi, để phụng dưỡng ngươi."

Thẩm Hồi nhớ lại lúc Xán Châu nói với nàng như vậy, vẻ mặt cung kính Bùi Hoài Quang như tổ tiên, không khỏi bật cười.

"Ta không hứng thú với trẻ con." Bùi Hoài Quang dừng một chút, ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi, chậm rãi hỏi: "Còn nương nương thì sao? Nương nương có muốn có một đứa con mang dòng m.á.u của mình không?"

Thẩm Hồi đang uống trà hoa hồng, nàng nuốt ngụm trà thơm xuống, suy nghĩ một chút về câu hỏi của Bùi Hoài Quang. Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ phải đoán xem Bùi Hoài Quang muốn nàng trả lời như thế nào. Nhưng bây giờ nàng không còn suy nghĩ về câu trả lời mà hắn mong muốn nữa, mà là nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Bùi Hoài Quang im lặng nhìn nàng.

Thẩm Hồi thở dài, cau mày nói: "Cũng muốn, cũng không muốn."

Bùi Hoài Quang nhíu mày.

"Nếu ta là nam nhân, có lẽ ta sẽ muốn có một đứa con ruột, dù sao cũng không phải mình sinh." Ánh mắt Thẩm Hồi lộ ra vẻ chán ghét, "Mang thai thật xấu xí, lại còn rất nhiều phiền phức, lúc nào cũng đau chỗ này chỗ kia, không được ăn cái này, ăn cái kia vào lại nôn ra. Chưa kể lúc sinh thì ... đau! Chảy m.á.u đến c.h.ế.t là điều rất có thể xảy ra. Còn có cả một đống bệnh sau sinh. Ta nghe nói ..."

Thẩm Hồi càng nói, sắc mặt càng tái đi. Chỉ cần tưởng tượng mình phải chịu đựng những đau đớn đó, nàng đã sợ hãi.

"Thôi, đừng nói nữa." Bùi Hoài Quang đứng dậy, "Vốn định vào cung làm việc, ta phải đi rồi."

Thẩm Hồi hoàn hồn, nắm lấy tay hắn, hỏi: "Không phải nói tối nay ở lại dùng bữa tối sao?"

Bùi Hoài Quang xoa đầu nàng, cúi người xuống, ghé sát vào tai nàng, ngậm lấy dái tai nhỏ nhắn của nàng, khẽ cắn, khẽ nói: "Tối nay ta sẽ đến ăn."

"Ăn khuya sao? Muốn ăn gì? Ta phải bảo họ chuẩn bị trước."

"Nước ép bạch đậu khấu."

Thẩm Hồi lắc tay hắn, nghi ngờ: "Cái gì vậy?"

"Nước ép tiểu hồi."

Thẩm Hồi chớp mắt, rồi lại chớp mắt.

【Tác giả có lời muốn nói】

Tiểu hồi: Cái gì vậy? Ngon không? Sao ta chưa ăn bao giờ?

 

Loading...