Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 149

Cập nhật lúc: 2024-11-30 04:48:53
Lượt xem: 65

Chương 149: Chương 149 - Nhớ nhung

【Chương 149】

Nếu chỉ là bắt cóc người đi thì thôi. Nhưng lại cố tình để nàng cưỡi ngựa nhanh như vậy.

Bùi Hoài Quang nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên hình ảnh Thẩm Hồi ngã ngồi trên đất, dùng tay che ngực, thân hình gầy yếu. Nàng ngẩng mặt nhìn qua, trên gò má trắng như tuyết dính vết m.á.u chưa lau sạch.

“Ngươi không nên không quan tâm tới thân thể của nàng, khiến bệnh cũ của nàng tái phát. Càng không nên để nàng nhớ lại những ngày bị nhốt trong phòng, khiến nàng lại bắt đầu sợ hãi.” Bùi Hoài Quang chậm rãi xoay xoay hộp kẹo nhỏ trong tay.

Những người đó, hắn đều có thể tha cho.

Tiêu Mục, không thể.

Hắn sẽ không tự tay giết, càng không cho Thẩm Hồi cơ hội cầu xin.

Sắc mặt Tiêu Mục lập tức trắng bệch, vội vàng hỏi: “Nàng thế nào rồi? Nàng, nàng… nàng có khỏe không?”

“Đây không phải chuyện ngươi có thể hỏi.” Bùi Hoài Quang đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tiêu Mục đứng sững tại chỗ một lúc, lập tức muốn đuổi theo Bùi Hoài Quang. Nhưng khi hắn còn cách ngưỡng cửa một bước, cửa phòng trước mặt hắn đột nhiên đóng sầm lại, một luồng gió mạnh cuốn vào.

Như có một lực vô hình đánh vào ngực, Tiêu Mục liên tục lùi về sau vài bước mới đứng vững được.

Bùi Hoài Quang đứng tại chỗ, quay lưng về phía cánh cửa đóng kín, không quay đầu lại. Hắn nhịn xuống ý định muốn lột da rút gân Tiêu Mục cho chó ăn ngay lúc này, mặt mày âm trầm bước đi.

Sau đó, Bùi Hoài Quang đi mua kẹo cho Thẩm Hồi.

Trên khu chợ sầm uất ven sông, cửa hàng san sát nhau. Trên cả con phố, không thiếu cửa hàng bán kẹo.

Nên vào cửa hàng nào đây?

Bùi Hoài Quang nhớ tới một người trong danh sách đang mở một tiệm bánh ngọt ở đây, kiêm bán cả kẹo.

Chậc, vậy thì vào tiệm này.

“Tiệm kẹo Hỉ Lạc.” Bùi Hoài Quang đứng trước cửa, chậm rãi đọc biển hiệu của tiệm.

Tiệm này không lớn, cũng không phải ở vị trí dễ thấy, mặc dù bánh ngọt và kẹo bán rất ngon, nhưng ngày thường cũng không có nhiều khách. Huống hồ giờ này, khách trên phố vốn đã không nhiều.

Trong tiệm kẹo Hỉ Lạc không có một vị khách nào, ông chủ nhìn thấy Bùi Hoài Quang, lập tức cười ha hả tiến lên chào hỏi: “Khách quan muốn mua bánh ngọt hay kẹo gì? Mời vào xem!”

Bùi Hoài Quang chậm rãi bước vào.

Người đàn ông quan sát Bùi Hoài Quang một lượt, kinh ngạc vì nhân vật như vậy, không biết có lai lịch quyền quý gì. Hoàng đế tạm thời xem Quan Linh như kinh đô, nhiều đại thần trong triều cũng đi theo. Bởi vậy, Quan Linh xuất hiện rất nhiều gương mặt mới. Trong lòng người đàn ông đã đoán Bùi Hoài Quang là một vị quan to từ kinh thành đi theo hoàng đế tới đây lần này, vội vàng giới thiệu đồ trong tiệm.

“Bánh hoa quế của tiệm kẹo Hỉ Lạc chúng tôi là số một số hai về độ ngon, khách quan thử xem?” Người đàn ông đưa một miếng bánh hoa quế qua thấy Bùi Hoài Quang không nhận, vội vàng đặt miếng bánh xuống, lại nói: “Hiện tại hoa sen nở rộ, bánh sen lúc này là ngon nhất!”

“Có kẹo gì?” Bùi Hoài Quang hỏi.

“Hóa ra là muốn mua kẹo à!” Người đàn ông lập tức mời Bùi Hoài Quang sang một bên, giới thiệu từng loại kẹo trên quầy cho hắn.

Bùi Hoài Quang chọn vài loại kẹo, người đàn ông nhanh nhẹn gói lại.

Lúc người đàn ông gói kẹo, ánh mắt Bùi Hoài Quang lại rơi vào xiên kẹo ở một chỗ khác. Năm sáu viên kẹo được xiên vào một que tre, mỗi viên kẹo đều có màu sắc khác nhau, chắc hẳn cũng là hương vị khác nhau. Nhìn có vẻ giống kẹo hồ lô, chỉ là mỗi viên kẹo đều nhỏ hơn quả táo gai của kẹo hồ lô một chút. Que tre xiên kẹo cũng nhỏ hơn một chút.

Bùi Hoài Quang cầm một xiên lên.

Người đàn ông lập tức cười nói: “Khách quan đã mua nhiều kẹo như vậy rồi, xiên này tặng ngài! Đây là đặc sản của Quan Linh chúng tôi. Nhìn ngài không phải người Quan Linh, chắc hẳn chưa từng ăn qua.”

Bùi Hoài Quang cắn viên kẹo trên cùng, chậm rãi thưởng thức.

Bùi Hoài Quang quả thật không phải người Quan Linh, nhưng hồi nhỏ hắn đã từng sống ở Quan Linh vài năm. Loại xiên kẹo này cũng đã từng ăn qua.

Lúc đầu, là do cung nhân tuyển chọn kỹ càng nguyên liệu rồi làm thành xiên kẹo tinh xảo nhất dâng lên.

Sau đó, cơm cũng không đủ ăn thì tự nhiên cũng không còn kẹo để ăn, hắn chỉ có thể nhìn thấy bọn họ xiên đầu người của họ Vệ lại với nhau. Còn mang tới cho hắn xem, cười hỏi hắn có muốn ăn hay không.

Bùi Hoài Quang mỉm cười, lại cắn thêm một viên kẹo trên que tre.

Khi hắn ăn tới viên kẹo thứ ba trên que tre, người đàn ông cuối cùng cũng gói xong mấy loại kẹo mà Bùi Hoài Quang muốn mua.

“Đã gói xong hết rồi!”

Bùi Hoài Quang liếc mắt nhìn, đưa tiền cho hắn trước.

Người đàn ông nhận tiền, lập tức cười toe toét, nghĩ lát nữa sẽ đi mua nửa cân thịt bò về cho cháu trai ăn. Hắn vừa nghĩ vừa cung kính đưa hai tay mấy gói kẹo đã gói xong cho Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang một tay nhận lấy, sau đó đ.â.m xiên kẹo trong tay vào cổ họng người đàn ông.

Que tre nhỏ bé trong tay hắn sắc bén như kim, trực tiếp đ.â.m xuyên qua cổ họng người đàn ông, trên mặt người đàn ông vẫn còn mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt đã trợn to trong nháy mắt, hắn muốn kêu cứu, nhưng que tre găm chặt trong cổ họng khiến hắn không thể phát ra một âm thanh nào.

Bên ngoài cửa, mơ hồ truyền tới tiếng rao hàng của những cửa hàng khác, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng trả giá khi khách mua đồ.

Một người mẹ dắt tay con gái đi ngang qua trước cửa. Cô bé chừng năm sáu tuổi, đúng là lúc ham chơi, bước đi cũng không ngay ngắn, vừa đi vừa nhảy. Đi ngang qua tiệm kẹo Hỉ Lạc, cô bé tò mò nhìn vào trong tiệm.

“Mẹ…” Giọng cô bé mềm mại. Cô bé chỉ làm nũng gọi một tiếng, rồi kéo tay mẹ, cũng không nói mình muốn ăn kẹo.

Người phụ nữ lắc đầu từ chối: “Không được, không được ăn nhiều kẹo nữa. Nhà mình cũng không còn tiền mua kẹo nữa. Chúng ta phải đi mua gạo.”

Cô bé bĩu môi, tuy vẫn còn muốn ăn kẹo, nhưng cũng không cố chấp đòi ăn nữa, ngoan ngoãn đi theo mẹ.

Bùi Hoài Quang buông tay, cơ thể người đàn ông trượt xuống, nằm bất lực trên mặt đất. Hắn vẫn chưa chết, mở to mắt nhìn thấy rõ ràng m.á.u trong cơ thể tuôn ra, cảm nhận rõ ràng mình đang c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn như thế nào.

Que tre nhỏ bé xuyên qua cổ họng người đàn ông, trở thành chiếc khóa đoạt mạng hắn. Bên cạnh que tre còn sót lại hai viên kẹo, một viên màu hồng, một viên màu xanh lá cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-149.html.]

Bùi Hoài Quang mặt không cảm xúc cầm kẹo vừa mua rời đi. Đi thêm một con phố nữa, hắn lại nhìn thấy hai mẹ con kia. Người phụ nữ đang dùng tình nghĩa nhiều năm để trả giá với người bán gạo, cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ, đang cúi đầu tò mò nhìn những con kiến trên mặt đất.

Bùi Hoài Quang đi ngang qua, tiện tay nhét một gói kẹo vào tay cô bé.

Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn Bùi Hoài Quang, cô bé muốn nói với mẹ, nhưng thấy Bùi Hoài Quang đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Cô bé ngẩn người, ma xui quỷ khiến không nói với mẹ đang trả giá, cô bé lặng lẽ giấu gói kẹo vào tay áo, nhìn lại Bùi Hoài Quang thì hắn đã đi rồi, chỉ còn lại bóng lưng.

Cô bé chớp chớp mắt, tưởng mình gặp thần tiên! Thần tiên biết cô bé muốn ăn kẹo, xuống trần gian tặng kẹo cho cô bé!

Bùi Hoài Quang không biết suy nghĩ của cô bé, cũng không quan tâm. Hắn vội vã về nhà, đi khắc quả cầu chưa khắc xong.

Thẩm Hồi ngồi xổm trước tủ quần áo, kéo ngăn kéo dưới cùng ra, bên trong có một chiếc hộp có khóa. Bên ngoài chiếc hộp trông rất bình thường, bên trong đựng là những viên dạ minh châu mà nàng sai tiểu thái giám bên cạnh mỗi ngày đi đào một viên.

Thẩm Hồi hai tay nâng hộp dạ minh châu nặng trĩu, có chút không nỡ.

Không nỡ rời xa, nàng gọi Dân Khang tới, giao hộp dạ minh châu này cho hắn, bảo hắn tìm cơ hội đưa hộp dạ minh châu này ra khỏi cung, đưa cho Thẩm Minh Ngọc.

Thẩm Hồi suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhân tiện giúp ta nhắn với Minh Ngọc hai câu.”

Dân Khang đang định ra ngoài vội vàng quay lại, chăm chú nghe Thẩm Hồi dặn dò.

Thẩm Hồi bảo Thẩm Minh Ngọc chọn mấy cô nương có võ công giỏi đưa vào cung. Bên cạnh nàng có A Phì và A Sấu, nhưng bọn họ tuy là hoạn quan nhưng cũng có nhiều chỗ bất tiện, dù sao cũng không tiện bằng nữ tử. Hơn nữa, hai người bọn họ đều là do Bùi Hoài Quang đưa tới, nàng cần người hoàn toàn đáng tin cậy của riêng mình.

Tất nhiên, nàng tìm cung nữ có võ công giỏi cho mình chỉ là tiện thể. Điều nàng muốn nhất là hai cô nương tuổi còn nhỏ, đặt bên cạnh Tề Dực.

“Nương nương, người đang nghĩ gì mà lại ngẩn người ra vậy?” Thập Tinh hỏi.

Thẩm Hồi sững sờ, hoàn hồn. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài.

“Nương nương chẳng lẽ lại thấy mệt, muốn ngủ rồi sao?” Thập Tinh có chút lo lắng hỏi.

Thẩm Hồi lắc đầu. Nàng chậm rãi cúi đầu, trong lòng nghĩ tới hộp dạ minh châu đã giao cho Dân Khang. Mỗi ngày đào một viên, nhìn thì có vẻ không đáng chú ý, nhưng thời gian lâu rồi, cũng sẽ bị phát hiện chứ?

Vừa nghĩ tới chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị Bùi Hoài Quang phát hiện, lông mày Thẩm Hồi lập tức nhíu lại.

Thập Tinh vội vàng nói: “Nương nương đừng nhíu mày nữa! Du thái y đã nói người phải giữ tinh thần thoải mái, đừng lo lắng rồi mà!”

“Thập Tinh, ngươi đi theo ta tới mật đạo xem thử!” Thẩm Hồi đứng dậy.

Nàng muốn tự mình đi xem, mật đạo này bây giờ được đào thành hình dáng gì rồi! Tuy trưa nay nàng vừa từ đó trở về, nhưng lúc đó nàng hoàn toàn không chú ý tới dạ minh châu dưới đất.

“Mang theo hai cái đèn lồng!” Thẩm Hồi dặn dò thêm.

Tuy trong mật đạo được dạ minh châu chiếu sáng, nhưng để nhìn rõ hơn, Thẩm Hồi đặc biệt mang thêm đèn để soi sáng.

Thập Tinh vội vàng lấy một chiếc áo choàng khoác lên người Thẩm Hồi, xách theo hai cái đèn lồng, đi theo Thẩm Hồi từ cửa mật đạo phía sau giá đồ cổ xuống.

Đi trong mật đạo, Thẩm Hồi đi rất chậm, luôn cầm đèn lồng, cúi đầu, ánh mắt lướt qua từng viên dạ minh châu trải đầy dưới đất, cố gắng phân biệt xem Dân Khang đã ra tay từ chỗ nào.

Lúc đầu, Thập Tinh còn chưa biết Thẩm Hồi đang nhìn cái gì. Một lúc sau, nàng lập tức hiểu ra, cũng nhìn chằm chằm xuống đất, quan sát kỹ lưỡng.

Hai chủ tớ, chậm rãi bắt đầu tìm kiếm kiểu rà soát từng li từng tí.

Bùi Hoài Quang từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Hồi cúi đầu tìm đồ. Nàng một tay xách váy, một tay cầm đèn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người nàng. Trong màn ánh sáng xanh nhạt lạnh lẽo, là sự dịu dàng duy nhất.

Thẩm Hồi chuyên tâm tìm kiếm, Thập Tinh nghe thấy tiếng bước chân phía trước trước nàng. Thập Tinh kéo kéo tay áo Thẩm Hồi. Thẩm Hồi ngơ ngác ngẩng đầu lên, dừng bước, nhìn về phía trước.

Ở phía xa, Bùi Hoài Quang đứng giữa màn ánh sáng xanh lơ ấm áp, đang nhìn nàng, không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Thẩm Hồi sững sờ, trong lòng bỗng chột dạ, chiếc đèn lồng trong tay rơi xuống đất.

Thẩm Hồi hoàn hồn, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt cây đèn rơi dưới đất. Đáng tiếc ngọn nến trong đèn đã tắt. Thẩm Hồi khẽ cau mày, chậm rãi đứng dậy, đưa cây đèn đã tắt cho Thập Tinh phía sau.

Nhìn Bùi Hoài Quang chậm rãi bước về phía mình, Thẩm Hồi do dự một chút, nói với Thập Tinh phía sau: "Ngươi về trước đi."

Thập Tinh gật đầu, trước khi rời đi, đưa cây đèn vẫn còn sáng trong tay cho Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi xách đèn, từng bước đi về phía Bùi Hoài Quang.

"Nương nương đang tìm gì vậy?" Bùi Hoài Quang hỏi.

"Mất một cây trâm cài." Thẩm Hồi đáp.

"Ồ?" Giọng điệu Bùi Hoài Quang nhàn nhạt, "Chỉ vì mất một cây trâm cài mà phải đích thân đi tìm. Không biết là tình lang nào tặng vậy?"

Hai người đã đi đến trước mặt nhau.

Thẩm Hồi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào ngọn đèn đang xách trong tay, ánh lửa dịu dàng. Nàng khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Cũng có thể để cung nhân đi tìm. Nhưng ta muốn tự mình đi tìm, biết đâu sẽ có bất ngờ gì đó."

Nàng dừng lại một chút, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: "Không phải sao, quả nhiên gặp được người trong lòng."

"Chậc." Bùi Hoài Quang cúi đầu, đưa mặt đến gần mặt Thẩm Hồi, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chậm rãi hỏi: "Lời này của nương nương có mấy phần thật mấy phần giả?"

Thẩm Hồi không trả lời, mà nhìn hắn chậm rãi ngẩng mắt lên. Nàng nói: "Ta nhớ ngươi."

Bùi Hoài Quang im lặng một lúc mới lên tiếng: "Nương nương buổi trưa mới rời khỏi phủ ta, chia xa chưa được hai canh giờ."

Thẩm Hồi nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, khóe mắt cong cong mang theo ý cười. Giọng điệu nàng nghiêm túc: "Bản thân không biết mình nhớ ngươi đến nhường nào. Gặp được ngươi, cả trái tim đều vui mừng, mới biết lúc không gặp mặt luôn nhớ nhung."

Hóa ra nàng không phải sợ hắn biết, mà là sợ hắn biết rồi sẽ không vui.

【Tác giả có lời muốn nói】

Chút nữa còn một chương

 

Loading...