Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 148

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:48:20
Lượt xem: 66

Chương 148 Chương 148 - Bảo bối

【Chương 148】

Trên đường từ mật đạo trở về hành cung, Thẩm Hồi cúi đầu, trong lòng suy nghĩ về việc bị bắt cóc tối qua, tính toán cho những dự định sắp tới. Tuy rằng sau khi nàng bị đưa đi, rất nhanh đã được Bùi Hoài Quang đưa về. Nhưng thế gian này quá khắc nghiệt với thanh danh của nữ tử. Nam tử nạp thiếp nuôi nha hoàn, thậm chí bắt ép kỹ nữ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nữ tử chỉ cần nói vài câu với nam tử, bị người ta nhìn thấy cũng sẽ bị chỉ trỏ, bị chê bai là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.

Thật là bất công.

Cho dù thế gian này là như vậy, cũng không có nghĩa là như vậy là đúng.

Thẩm Hồi chỉ hơi lo lắng một chút về những rắc rối có thể gặp phải, rồi không nghĩ nữa. Dù sao nàng cũng không cần danh tiết gì, nữ tử sống một đời nếu chỉ được người ta khen ngợi vì trinh tiết, mới thật sự đáng thương. Nàng muốn rất nhiều thứ. Và những thứ nàng muốn, cần năng lực hoặc thứ khác, chứ không phải là trinh tiết có thể giúp được gì.

"Nương nương đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?" Bùi Hoài Quang nghiêng đầu nhìn Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi quay đầu nhìn lại, lập tức cười khổ, nói như đang oán trách: "Lát nữa về, thái y chắc chắn sẽ tăng thêm liều thuốc cho ta."

Dừng một chút, Thẩm Hồi lo lắng cho Xán Châu và Thập Tinh đang đi phía sau, lại hạ giọng nói thêm một câu: "Ngài cũng không mua kẹo cho ta."

"Mua, ta đưa nương nương về rồi, sẽ lập tức xuất cung đi mua."

Thẩm Hồi lúc này mới cười vui vẻ.

Ánh sáng dịu dàng của dạ minh châu trải đầy mặt đất chiếu rọi lên đôi mắt ôn nhu của nàng.

Không lâu sau, đã đến lầu Hạo Khung của Thẩm Hồi ở hành cung Thương Khanh. Bùi Hoài Quang dừng bước, không tiếp tục đi về phía trước. Thẩm Hồi buông tay đang đặt trên cánh tay hắn, dẫn Xán Châu và Thập Tinh đi từ nhà kho lên lầu.

Bùi Hoài Quang đứng trong ánh sáng xanh nhìn bóng lưng Thẩm Hồi khuất dần, rồi nghiêng tai lắng nghe giọng nói của Thẩm Hồi và thị nữ bên cạnh. Nàng đang lo lắng cho sức khỏe của Xán Châu, bảo Xán Châu nếu thấy mệt thì không cần đi theo nàng.

Bùi Hoài Quang mỉm cười. Nàng luôn cố gắng hết sức quan tâm đến những người bên cạnh, rõ ràng cơ thể nàng đã rất yếu ớt. Không còn nghe thấy giọng nói của Thẩm Hồi nữa, Bùi Hoài Quang mới quay người. Hắn không trực tiếp đi mua kẹo cho Thẩm Hồi, mà đến Thẩm gia trước.

·

Thẩm Hồi về đến nơi, lập tức ngồi xuống với vẻ mệt mỏi, bưng chén trà nóng Trầm Nguyệt đưa tới uống một ít.

"Nương nương, Du thái y đã đến từ sáng sớm, đang đợi ở dưới lầu ạ."

Thẩm Hồi gật đầu, nàng không để Du Trạm lên ngay, mà để bản thân bình tĩnh lại một chút, cảm thấy nhịp tim không còn nhanh như vậy nữa, mới bảo Trầm Nguyệt đi mời Du Trạm.

Du Trạm bắt mạch cho Thẩm Hồi.

Du Trạm có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi một cái, rồi mới từ từ che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Rõ ràng sau khi Thẩm Hồi qua mười ba tuổi, thân thể ngày càng khỏe mạnh. Sao gần đây lại...

Du Trạm nói với giọng điệu bình thường: "Phương thuốc của nương nương cần phải thay đổi một chút."

Thẩm Hồi đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không vội hỏi, mà mỉm cười nói: "Được, ta nghe theo Du thái y."

Du Trạm dừng một chút, lại nói: "Ngoại tổ mẫu hai ngày nữa sẽ đến Quan Linh. Chỉ là người không tiện đến hành cung để bắt mạch cho nương nương, không biết nương nương có thể mượn cớ về nhà mẹ đẻ để trở về Thẩm gia một chuyến hay không, đến lúc đó ngoại tổ mẫu sẽ bắt mạch lại cho nương nương ở Thẩm gia."

Du Trạm nói xong, lông mày nhuốm vẻ tiếc nuối. Y thuật của hắn rốt cuộc vẫn không bằng ngoại tổ mẫu.

"Được." Thẩm Hồi gật đầu, "Chờ ta tìm cơ hội xuất cung, sẽ bảo người bên cạnh thông báo cho Du thái y."

Du Trạm suy nghĩ lời nói của Thẩm Hồi, nàng nói là "tìm cơ hội xuất cung", chứ không nói về Thẩm gia. Trước mắt Du Trạm hiện lên bóng dáng của Bùi Hoài Quang.

Hắn không hỏi nhiều, vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói nhỏ nhẹ: "Được."

·

Du Trạm vừa đi, Đoàn Viên chạy lên lầu, đưa thư của Huỳnh Trần cho Thẩm Hồi. Thẩm Hồi vội vàng xem qua, cũng không trì hoãn, lập tức bảo Trầm Nguyệt mài mực, viết một bức thư trả lời cho Huỳnh Trần.

Thư viết xong vừa giao cho Đoàn Viên, Thẩm Hồi liền đứng dậy đi tìm Tề Dực.

—— Tối qua, Dực nhi chắc chắn cũng sợ lắm.

Cửa phòng của Tề Dực đang mở, Thẩm Hồi chỉ dẫn Thập Tinh đi vào. Từ xa đã nhìn thấy Tề Dực và Tôn ma ma ngồi sát bên nhau, quay lưng về phía cửa.

"Điện hạ cả đêm không ngủ, đi ngủ một lát đi." Tôn ma ma vẫn nói với giọng điệu lạnh lùng. Bà đối với Tề Dực luôn không thể nói là ôn nhu.

Tề Dực lắc đầu, không nói gì.

Tôn ma ma lo lắng trong lòng. Đứa trẻ mới bao nhiêu tuổi, từ nhỏ sống trong gian khổ, che giấu chuyện này giấu giếm chuyện kia, bản thân đã có nhiều tâm sự hơn những đứa trẻ bình thường. Bà không chỉ thương tiểu chủ tử, mà còn lo lắng cứ tiếp tục như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe của đứa bé.

"Dực nhi." Thẩm Hồi lên tiếng.

Vai nhỏ của Tề Dực run lên, kinh ngạc quay đầu lại. Nàng nhìn Thẩm Hồi với vẻ mặt ngây ngốc, dường như không dám tin vào mắt mình.

Ngay sau đó, nàng thực sự duỗi bàn tay nhỏ ra, chà xát mạnh vào mắt.

Nàng không có vẻ mũm mĩm như phần lớn những đứa trẻ cùng tuổi, đôi bàn tay nhỏ cũng thon gầy.

Nàng mở mắt ra lần nữa, vẫn nhìn thấy cô cô đang đứng phía sau mỉm cười ôn nhu với mình, nàng mới mơ màng hiểu ra đây không phải là mơ.

"Nương nương, người đã về rồi!" Tôn ma ma vội vàng đứng dậy, giọng nói vui mừng run rẩy. Trong lòng bà có muôn vàn lời muốn nói, nhưng tính cách khiến cho tất cả những lời đó đều bị nghẹn lại ở cổ họng, không nói nên lời.

Ngay cả Tôn ma ma cũng nhìn thấy cô cô, vậy thì điều đó chứng tỏ cô cô đang đứng trước mặt là thật! Không phải là ảo giác xuất hiện nhiều lần trước mắt nàng tối qua!

Mắt Tề Dực sáng lên, bỗng đứng phắt dậy. Vì ôm gối ngồi quá lâu, đột ngột đứng dậy, cơ thể nhỏ bé của nàng ngã nghiêng. Nhưng nàng nhanh chóng vững lại, vui vẻ chạy về phía cô cô.

Thẩm Hồi cong mắt ngồi xổm xuống, dang rộng vòng tay đón nàng, ôm đứa trẻ mềm mại vào lòng.

Tề Dực vùi cả khuôn mặt nhỏ vào n.g.ự.c cô cô, nước mắt đã kìm nén cả đêm òa khóc.

Thẩm Hồi nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu an ủi: "Cô cô hơi mệt, muốn ngủ thêm một lát, Dực nhi ngủ cùng cô cô được không?"

"Vâng!" Tề Dực gật đầu lia lịa trong lòng Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi ôm Tề Dực đứng dậy, đi về phía giường.

Thập Tinh nhanh chóng bước tới, giúp Thẩm Hồi đỡ Tề Dực, sợ Thẩm Hồi không đủ sức ôm Tề Dực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-148.html.]

Thẩm Hồi ôm Tề Dực lên giường nằm xuống, bảo cung nữ buông màn xuống. Tôn ma ma đang xót tiểu chủ tử cả đêm không ngủ, tự mình buông màn, nhìn ôn nhu hai người đang ôm nhau trên giường, rồi lặng lẽ lui xuống. Thập Tinh cũng lặng lẽ lui ra, đóng cửa phòng lại.

Tề Dực tự ái, không muốn để Thẩm Hồi nhìn thấy khuôn mặt lem luốc nước mắt của mình, cứ vùi mặt vào lòng Thẩm Hồi. Thẩm Hồi cứ để nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu dỗ dành, cùng nàng chìm vào giấc ngủ.

Tề Dực lúc đầu nức nở khóc trong lòng Thẩm Hồi. Nàng vừa khóc vừa cười.

Nàng biết mình khắc mẹ, không chịu gọi Thẩm Hồi là mẫu phi, mà cố chấp gọi là cô cô. Nhìn xem, cô cô đã bình an trở về, quả nhiên không gọi là mẫu phi, sẽ không khắc c.h.ế.t cô cô...

Tề Dực thầm khen mình thông minh. Không lâu sau, nàng vui vẻ chìm vào giấc ngủ say.

Thẩm Hồi đợi đến khi Tề Dực trong lòng ngủ say, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng không buông Tề Dực ra, cứ ôm nàng, tự mình cũng ngủ một lát. Cho đến khi ngủ được hơn một giờ, Thẩm Hồi tỉnh dậy thấy Tề Dực vẫn còn ngủ, mới cẩn thận đặt nàng sang một bên, đắp chăn cho nàng, rồi lặng lẽ rời đi.

Thẩm Hồi rời khỏi phòng của Tề Dực, đi ra ngoài được mấy bước, Thập Tinh đón lên, nói: "Nương nương, nô tỳ đang định đi tìm người. Đinh tài nhân đến, mang theo lọ mật ong hoa mới pha của nàng ấy."

Thẩm Hồi gật đầu, dẫn Thập Tinh trở về. Lần trước khi nàng học làm bánh với Đinh Thiên Nhu, Đinh Thiên Nhu đã nói về loại mật ong hoa này, không ngờ hôm nay lại mang đến.

Ban đầu Thẩm Hồi định hôm nay học cách pha loại mật ong hoa này với Đinh Thiên Nhu, nhưng nàng cảm thấy mệt mỏi, không có sức, nên đành để lần sau.

Đinh Thiên Nhu cũng nhận ra, cười nói: "Còn có một loại nước chấm ngọt làm từ vải, khi làm nhiều loại bánh thêm vào một chút, vị sẽ rất ngon. Lần sau sẽ dạy nương nương cùng lúc."

Thẩm Hồi sững sờ, nhớ đến Bùi Hoài Quang thích ăn vải. Nàng mỉm cười gật đầu, nói được.

Đinh Thiên Nhu ban đầu định từ biệt, nàng do dự một chút, hỏi: "Nương nương có biết Giang quý nhân thế nào không?"

"Giang quý nhân?" Thẩm Hồi ngơ ngác. Sao nàng lại không biết trong cung có Giang quý nhân nào?

“Đúng vậy, chính là Giang quý nhân bị kẻ xấu bắt cóc tối qua đó!” Đinh Thiên Nhu nhíu mày, “Cũng không biết là kẻ xấu phương nào, lại dám to gan lớn mật đi bắt cóc phi tử!”

Tối qua, khi hoàng đế đi tế Hà thần, có mang theo một vài phi tử. Đinh Thiên Nhu do phận vị thấp, ngay cả thị tẩm cũng chưa từng có, tự nhiên là không đi cùng. Sáng nay nàng vừa nghe cung nữ trong cung bàn tán xôn xao về việc tối qua có một phi tử bị kẻ xấu bắt cóc. Nàng giật nảy mình, có chút may mắn vì mình không đi.

“Ta vào cung chưa lâu, trong cung lại có nhiều phi tử như vậy. Vậy mà ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về vị Giang quý nhân này…” Đinh Thiên Nhu lại thở dài một tiếng, “Thật đáng thương…”

Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi mới hoàn hồn.

Vậy nên, trước khi hắn một thân đầy m.á.u chạy tới cứu nàng, còn sắp xếp cả chuyện nhỏ nhặt này thỏa đáng sao?

Thẩm Hồi từ từ cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi ý cười dịu dàng nơi đáy mắt.

Thẩm gia.

Thẩm phu nhân do dự khuyên nhủ: “Thuốc này, ông thật sự không uống sao? Nếu thuốc mà Bùi Hoài Quang đưa cho thật sự có ích cho chân của ông thì sao?”

Thẩm Nguyên Hồng trực tiếp ném lọ thuốc mà Thẩm phu nhân đưa tới xuống đất, lọ sứ nhỏ vỡ tan, những viên thuốc màu đen bên trong rơi ra tứ phía.

Thẩm phu nhân thở dài: “Không uống thì thôi, sao lại đập phá đồ vậy?”

Thẩm phu nhân cũng không chắc chắn thuốc này rốt cuộc có tác dụng hay không. Dù sao… cũng là do người như vậy đưa tới. Một kẻ xưa nay chỉ biết g.i.ế.c người, chưa từng cứu người.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng trong lòng bà vẫn mang một tia may mắn.

Bà cúi đầu, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo những viên thuốc màu đen lăn tròn khắp nơi. Ánh mắt bà nhìn theo viên thuốc lăn tới cửa, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm phu nhân sững sờ, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Hoài Quang bước qua ngưỡng cửa, sắc mặt lập tức trắng bệch, sợ hãi kéo kéo tay áo Thẩm Nguyên Hồng.

Thẩm Nguyên Hồng cũng nhìn thấy Bùi Hoài Quang, ông quay mặt đi, không để ý tới hắn.

Bùi Hoài Quang cúi người, chậm rãi nhặt một viên thuốc lên, hắn thong thả bước về phía Thẩm Nguyên Hồng, mở miệng: “Thẩm Nguyên Hồng, ai cho phép ngươi ném thuốc của ta?”

Thẩm Nguyên Hồng sắc mặt âm trầm, không nói gì.

Nếu nói về khí phách, người Thẩm gia không ai là kẻ nhu nhược.

“Chậc.” Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, đột nhiên rút kiếm, lưỡi kiếm màu bạc kề sát vào vai Thẩm phu nhân. Bả vai Thẩm phu nhân theo bản năng run lên.

“Ngươi!” Thẩm Nguyên Hồng giận dữ nhìn hắn.

Bùi Hoài Quang đưa viên thuốc tới trước mặt Thẩm Nguyên Hồng, chậm rãi nói: “Nhạc phụ đại nhân uống thuốc đi. Ngoan nào.”

Thẩm Nguyên Hồng nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Hoài Quang rời khỏi Thẩm gia, đi gặp Tiêu Mục.

Tiêu Mục đã sớm đoán được, biết hắn sẽ tìm tới cửa. Tiêu Mục trầm mặt, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi. Hắn nhìn Bùi Hoài Quang chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, cười lạnh một tiếng, nói: “Tới g.i.ế.c ta?”

“Không, tìm cho Tiêu công tử một chức vụ tốt. Lan Bình nổi dậy, Tiêu công tử đi dẹp loạn là thích hợp nhất.” Bùi Hoài Quang chậm rãi kéo ghế ra, thong thả ngồi xuống.

Tiêu Mục nhìn chằm chằm Bùi Hoài Quang, lạnh giọng hỏi: “Muốn ta c.h.ế.t trong lúc dẹp loạn? Sao ngươi không trực tiếp g.i.ế.c ta luôn đi!”

Bùi Hoài Quang mỉm cười, lấy từ trong hộp kẹo nhỏ ra viên kẹo sữa cuối cùng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, rồi mới mở miệng: “Ta không làm chuyện sẽ phá hoại tình cảm giữa ta và bảo bối. Cho nên không tự tay g.i.ế.c ngươi.”

Tiêu Mục sững sờ hồi lâu, lắp bắp hỏi ngược lại: “Bảo… bảo bối?”

“Đúng. Khấu Khấu năn nỉ ta gọi nàng là bảo bối.” Bùi Hoài Quang khẽ cười.

Hắn cười đủ rồi, lại lập tức sa sầm mặt: “Bây giờ chết, hoặc c.h.ế.t trên chiến trường. Ngươi chọn đi.”

Hắn không tự tay giết, chỉ là khiến người ta có đi không có về mà thôi.

Chậc.

【Tác giả có lời muốn nói】

Hồi: Càng mặt dày vô sỉ hơn!!!!!

 

Loading...