Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 145

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:44:55
Lượt xem: 76

Chương 145: Chương 145 - Không nỡ

【Chương 145】

Thuận Tuế nhanh chóng múc ra một ít nước lạnh trong bồn tắm, rồi đổ nước nóng trong thùng gỗ vào. Hắn biết Bùi Hoài Quang không thích nước nóng, cũng không để nước trong bồn tắm quá nóng, mà để một thùng nước nóng bên cạnh bồn tắm, nếu cần, đợi Bùi Hoài Quang tự thêm.

Liếc nhìn Hoàng hậu nương nương đang đứng bên cạnh, Thuận Tuế nảy ra ý tưởng, hắn đổ một ít cánh hoa hồng trong giỏ vào nước.

Những cánh hoa màu đỏ lả tả rơi xuống nước, nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước.

Bùi Hoài Quang nhíu mày, liếc Thuận Tuế một cái. Thuận Tuế lập tức thu tay lại, không dám rắc thêm cánh hoa nữa. Hắn có chút xấu hổ đặt chiếc giỏ sang một bên, ngồi xổm xuống đất, trải tấm thảm chùi chân bằng vải bông, rồi lập tức cúi người lui ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại. Thuận Tuế đứng ngoài cửa suy nghĩ một lúc, luôn cảm thấy nơi này tạm thời không cần đến hắn, tránh nghe thấy tiếng động, hắn cũng không đứng ngây ra đây nữa, bước xuống lầu. Vừa lúc gặp Thuận Niên đang định lên lầu.

"Chưởng ấn có ở thư phòng không?" Thuận Niên vừa đi lên vừa hỏi.

Thuận Tuế lắc đầu, trực tiếp kéo Thuận Niên xuống lầu.

Thuận Niên không hiểu chuyện gì, hỏi: "Sao vậy? Người của Đông xưởng vẫn đang đợi Chưởng ấn ra lệnh đấy..."

"Sắc thuốc! Đi đi đi." Thuận Tuế trực tiếp kéo Thuận Niên vào bếp, đi giám sát tiểu thái giám sắc thuốc cho Hoàng hậu nương nương.

·

Cho đến khi tiếng bước chân của Thuận Tuế và Thuận Niên xa dần, Thẩm Hồi cúi đầu, nhấc tà váy lên, cởi đôi giày dính đầy bùn đất ra. Nhìn vết bẩn trên giày, Thẩm Hồi theo bản năng nhíu mày, cảm thấy rất chướng mắt. Nàng lấy khăn tay lót, rồi mới cầm đôi giày thêu hoa màu mơ dính đầy bùn đất này, đi về phía bình phong, đặt chúng ra ngoài bình phong.

Bùi Hoài Quang nhìn động tác buồn cười của nàng.

Thẩm Hồi cúi đầu, nhìn tà váy dính đầy bùn đất của mình, do dự một chút, cũng không quay lại, mà đứng ở chỗ bình phong bắt đầu cởi quần áo, cởi bỏ lớp áo ngoài dính đầy bùn đất và máu, đặt lên bàn nhỏ bên ngoài bình phong, rồi mới quay lại, đi về phía Bùi Hoài Quang.

Nàng vừa đi về phía Bùi Hoài Quang, vừa đưa hai tay từ eo sờ ra sau lưng, cởi dây buộc áo lót ở sau eo. Khi nàng đi đến trước mặt Bùi Hoài Quang, nút thắt bướm của dây buộc áo lót bung ra, vạt áo lót màu mơ lập tức xõa xuống.

Nàng nhìn Bùi Hoài Quang một cái, rồi xoay người lại. Lưng trắng nõn áp vào thành bồn tắm.

Bùi Hoài Quang đưa tay, kéo dây buộc áo lót trên xương bướm của nàng, dải lụa trơn bóng từ từ tuột ra khỏi nút thắt. Thẩm Hồi đặt chiếc áo lót vừa cởi ra sang một bên, cúi người cởi quần lót, rồi từ từ xoay người lại, bước lên bậc thang, bước vào bồn tắm. Vừa mới bước vào một chân, Thẩm Hồi đã nhíu mày.

Bồn tắm dành cho một người, đối với hai người quả thực hơi chật chội.

Do dự chỉ là thoáng chốc, Thẩm Hồi nhanh chóng bước nốt chân còn lại vào trong nước ấm. Lòng bàn chân chạm đất, nhưng không phải đáy thùng tắm, mà là chân của Bùi Hoài Quang. Thẩm Hồi vội vàng dịch sang một bên, đứng vững lại trong nước ấm.

Nửa người Thẩm Hồi ngập trong nước, nàng đứng gần Bùi Hoài Quang trong gang tấc, nhất thời cứng đờ, không biết nên dùng tư thế nào để ngồi xuống. Dường như nhận ra khoảng cách này thật sự quá gần, Thẩm Hồi lùi lại một chút, dựa vào thành thùng.

Vẫn rất gần.

Nàng lúng túng ngồi xổm xuống trong nước, để nước ấm ngập đến xương quai xanh. Tay nàng lần mò thành thùng trong nước, thân mình cũng theo đó di chuyển một chút, tìm kiếm tư thế ngồi thoải mái. Nàng ngước mắt lên, cẩn thận quan sát biểu cảm của Bùi Hoài Quang. Nhưng hắn cụp mắt xuống, im lặng bất động. Như thể không hề để ý đến sự tồn tại của nàng.

Tay Thẩm Hồi trong nước chạm vào mắt cá chân của Bùi Hoài Quang. Nàng khựng lại, định thu tay về, nhưng lại chạm vào vết sẹo trên mắt cá chân hắn. Thẩm Hồi không rút tay lại nữa, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa xoa vết sẹo trên mắt cá chân hắn, rồi chậm rãi nắm lấy mắt cá chân, kéo chân hắn sang một bên, lại lần mò kéo chân kia của hắn. Tạo ra một khoảng trống nhỏ trước người hắn, nàng cuối cùng cũng từ từ ngồi xuống, co gối, hai tay ôm lấy chân mình.

Bùi Hoài Quang lúc này mới ngước mắt nhìn người đang co ro ôm gối ngồi trước mặt. Hắn hỏi: "Nước có lạnh không?"

Thẩm Hồi lắc đầu.

Bùi Hoài Quang cụp mắt xuống, lại liếc nhìn tư thế ôm gối của nàng, khẽ cười một tiếng, nói: "Nhìn dáng vẻ uất ức của nương nương kìa, cứ như ta bắt nạt nàng vậy."

Thùng tắm chật hẹp như vậy, nàng vậy mà thật sự có thể tìm được một góc như thế này, để hai người gần nhau đến vậy, mà không hề chạm vào nhau.

Thẩm Hồi dựa lưng vào thành thùng, tựa vào đó. Nàng nhìn Bùi Hoài Quang, muốn mở miệng, rồi lại cụp mắt im lặng, mang theo vẻ chán nản thất vọng.

Thấy nàng muốn nói lại thôi, tự mình giãy giụa, Bùi Hoài Quang cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn nàng.

Qua một lúc lâu, một tay trong hai tay đang ôm gối của Thẩm Hồi từ từ buông xuống, chìm vào trong nước, lần mò tìm kiếm, tìm thấy mắt cá chân của Bùi Hoài Quang, dùng lòng bàn tay xoa xoa vết sẹo cũ trên mắt cá chân hắn.

Bùi Hoài Quang xoay người, đi lấy hộp kẹo trên giá.

Chiếc hộp sứ vuông vức, bên trong chia thành bốn ô, mỗi ô đều đựng một loại kẹo. Hắn lấy một viên kẹo mận bỏ vào miệng, vừa ăn vừa chậm rãi hỏi: "Kẹo mận, kẹo cam, kẹo sữa và kẹo vải mềm. Muốn loại nào?"

"Kẹo sữa..."

Bùi Hoài Quang liền đưa một viên kẹo sữa qua, đút cho nàng ăn.

Kẹo sữa không giòn như kẹo cam, cũng không mềm như kẹo vải, có chút dai dai, nàng chậm rãi cắn một miếng. Để vị ngọt của kẹo sữa lan tỏa trong khoang miệng, đồng thời có thêm hương sữa tươi nguyên chất đặc trưng của kẹo sữa.

Vị ngon tràn vào cơ thể, Thẩm Hồi cay cay mũi, bỗng nhiên rơi nước mắt. Một giọt nước mắt rơi xuống mặt nước, gợn sóng lăn tăn, cánh hoa hồng nổi trên mặt nước cũng theo đó đung đưa.

Khi Thẩm Hồi sắp rơi thêm một giọt nước mắt nữa, Bùi Hoài Quang kịp thời đưa tay đón lấy, ngậm giọt nước mắt trên đầu ngón tay vào miệng, nếm thử.

Bùi Hoài Quang mở miệng: "Ta nhớ trước kia nương nương không thích khóc. Sao theo ta rồi, lại thường xuyên rơi lệ?"

Hắn đưa tay sờ mặt nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng véo véo má nàng, mang theo chút dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa. Được không?"

Thẩm Hồi dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ngẩng đầu lên, trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn và thỏa mãn. Nàng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ chán nản và yếu đuối hiếm thấy: "Từ khi ta có ký ức, ta đã biết mình không phải người sống thọ. Bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa. Vì vậy, từ khi còn nhỏ, người nhà đã dạy ta phải sống không hối tiếc, coi mỗi ngày là ngày cuối cùng của cuộc đời, cố gắng làm mọi việc không hối hận."

Có lẽ, chính vì vậy, nàng mới dám làm rất nhiều việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-145.html.]

Bùi Hoài Quang dùng mu bàn tay xoa xoa má Thẩm Hồi, im lặng nghe nàng nói.

Thẩm Hồi nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, áp lòng bàn tay hắn lên n.g.ự.c mình, để hắn cảm nhận nhịp tim của nàng. Lại để nhịp tim của mình từ mu bàn tay hắn, truyền đến lòng bàn tay nàng đang úp trên mu bàn tay hắn.

Nàng từ từ cong mắt cười: "Hai năm nay sức khỏe đã khá hơn nhiều, ít nhất không còn là mười năm bị giam cầm trong khuê phòng nữa, có thể làm rất nhiều việc rồi."

Trong đôi mắt đang cười của nàng, cuối cùng vẫn phủ một lớp u buồn. Lớp u buồn này bắt nguồn từ sự kính sợ cái sống, sự sợ hãi cái chết.

Có lẽ là do bệnh cũ tái phát đột ngột hôm nay, lại kéo ra nỗi kính sợ và sợ hãi ẩn sâu trong lòng nàng. Khiến nàng một lần nữa trở nên nóng vội. Nàng bắt đầu sợ hãi, nàng còn rất nhiều rất nhiều việc muốn làm, nàng không muốn đột nhiên có một ngày không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nàng dịu dàng hỏi hắn: "Hôm nay ta nôn ra m.á.u ngươi có biết không?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Rõ ràng lúc đó sợ hắn nhìn thấy, vội vàng lau vết m.á.u nơi khóe mắt, lúc này lại kiên quyết muốn tự mình nói cho hắn biết.

Bùi Hoài Quang gật đầu.

Hắn biết. Hắn nhìn thấy. Cho dù không nhìn thấy, hắn cũng rất rõ cơ thể nàng yếu ớt đến nhường nào.

"Lúc đó ta đang nghĩ, nếu ta cứ thế c.h.ế.t đi thì sao. Ta còn rất nhiều rất nhiều việc chưa làm. Rất nhiều lý tưởng, rất nhiều hoài bão." Nàng cong mắt cười ngại ngùng, hàng mi dính nước mắt, "Nhưng ta lại nghĩ, cho dù ta không làm những việc đó, thì trên đời này cũng sẽ có người khác hoàn thành. Thịnh thế mà ta mong muốn, đã từng xuất hiện rồi, cho dù không có ta, sau này cũng sẽ có người tạo ra nó."

Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang gần trong gang tấc, từ từ ngừng cười. Nàng hỏi: "Nhưng còn ngươi thì sao?"

Bùi Hoài Quang mỉm cười, giọng điệu tùy ý: "Người trên đời này ai rồi cũng sẽ chết, đợi ta c.h.ế.t đi, thịnh thế ắt sẽ trở lại."

Thẩm Hồi chậm rãi lắc đầu. Nàng nói: "Ta không nỡ bỏ ngươi lại một mình."

Ánh mắt Bùi Hoài Quang dần sâu, dần trầm, nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của nàng.

"Ta không nỡ để ngươi một mình trên thế gian này. Ta còn chưa dẫn ngươi đi xem cái đẹp và cái thiện của nhân gian, cũng chưa để ngươi sống thoải mái và vui vẻ hơn."

Thịnh thế có thể để người khác thúc đẩy. Ngay cả người thân mà nàng quan tâm, ngoài nàng ra, còn có những người thân khác. Chỉ có hắn, hắn chỉ có nàng.

Nàng không thể cứ thế c.h.ế.t đi, nàng không thể cho hắn hy vọng, rồi lại bỏ hắn một mình.

Bùi Hoài Quang quay đầu đi. Thùng gỗ đặt sát bên ngoài thùng tắm đựng đầy nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hắn nhìn làn hơi nước, hỏi lại một lần nữa: "Nước có lạnh không?"

Thẩm Hồi không trả lời câu hỏi của hắn, mà nói bằng giọng mềm mại: "Ôm ta một cái được không, dỗ dành ta nữa đi, giống như tình lang nói những lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ta đi."

Bùi Hoài Quang quay đầu lại, nhìn nàng: "Nương nương muốn nghe lời ngon tiếng ngọt?"

Thẩm Hồi gật đầu, lại nhỏ giọng lặp lại: "Dỗ dành ta đi..."

"Lại đây." Hắn nói.

Thẩm Hồi lập tức bật khóc. Không cần phải co ro trong thùng tắm chật hẹp này nữa, trốn tránh nữa. Nàng nhào về phía Bùi Hoài Quang, vòng tay qua cổ hắn, ôm chặt hắn.

Trên mặt nước gợn sóng, cánh hoa đỏ lay động.

Bùi Hoài Quang giơ tay, đặt lòng bàn tay lên lưng nàng, kéo nàng vào lòng. Hắn nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo hai chân đang quỳ của nàng ra, để nàng ngồi lên đùi hắn. Hắn nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của người trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Hắn nói: "Nương nương thật ngốc, lại đem lòng đặt lên người như ta. Thậm chí còn mong người như ta nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng như người bình thường. Chậc. Thật nực cười."

Hắn cười, nụ cười thấm tận đáy mắt.

Hắn áp sát lại, ghé sát tai Thẩm Hồi, giọng khàn khàn: "A Hồi, nàng là bảo bối của ta, là cục cưng của ta."

Hắn mơn trớn tai nàng, lại nói nhỏ: "Ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trong tay sợ gió thổi, nuốt vào bụng sợ nàng đau, chỉ có thể khoét một lỗ trên tim, cẩn thận cất giữ nàng."

Thẩm Hồi khẽ cười thành tiếng. Rõ ràng hàng mi nàng còn ướt đẫm nước mắt, nhưng lại không nhịn được cười, cười đến mức cơ thể run lên. Nàng lùi ra khỏi lòng Bùi Hoài Quang một chút, dùng đôi mắt cong cong đẫm lệ nhìn sâu vào hắn.

Sắc mặt Bùi Hoài Quang nhàn nhạt, khiến người ta khó có thể không nghĩ rằng hắn chỉ thuận miệng nói dỗ dành nàng, không có mấy phần thật lòng. Bùi Hoài Quang dùng mu bàn tay hơi cong xoa xoa khóe mắt nàng, không lau đi được nước mắt nơi khóe mắt nàng, ngược lại nước trên tay hắn lại rơi xuống khóe mắt nàng.

Hắn hỏi nàng với vẻ mặt vô cảm: "Hay không?"

Thẩm Hồi gật đầu lia lịa. Như thể hành động vẫn chưa đủ, nhất định phải nói ra, nàng nghiêm túc nói: "Hay, rất hay. Hay lắm."

Nàng nhẹ nhàng áp sát lại, đặt đôi môi mềm mại lên khóe môi hắn, cũng không phải hôn, chỉ là cọ xát nhẹ nhàng. Nàng nói: "Còn muốn nghe nữa, được không..."

Giọng nói mềm mại, nũng nịu, hoàn toàn là ý tứ làm nũng.

Bùi Hoài Quang thở dài.

Hắn dùng ngón tay dài nâng cằm nàng lên, nâng khuôn mặt đang cười của nàng lên. Ánh mắt dừng lại trên khóe mắt ướt át của nàng, hắn nói: "Vệ Khanh rất thích Thẩm Hồi, thích đến mức không thể thích hơn nữa."

Hắn cúi đầu, đặt nụ hôn lên mắt nàng. Rồi từ mắt nàng, dần dần di chuyển xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, dây dưa mút mát.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hồi: Yeah!

Bùi: Xin hãy quên chương này sau khi đọc xong, cảm ơn.

·

 

Loading...