Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 144

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:44:20
Lượt xem: 69

Hoạn Sủng - Chương 144: Tắm chung

Chương 144

Thẩm Hồi ngước mắt nhìn Bùi Hoài Quang.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Bùi Hoài Quang không biết lúc này trong mắt Thẩm Hồi, hắn trông như thế nào, nhưng lúc này trong mắt hắn, nàng yếu ớt đến mức không giống người thật, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, không chút huyết sắc. Dù đã vội vàng lau đi, nhưng khóe môi vẫn còn dính chút máu. Vết m.á.u nhỏ xíu đó, trên gương mặt tái nhợt của nàng lại càng thêm chói mắt.

Trong lồng n.g.ự.c bỗng nhiên thắt lại, cảm xúc đau đớn như bị lóc thịt khiến ảnh hưởng của tà công càng thêm nặng. Hắn mím môi, thu lại và che giấu mọi cảm xúc.

Một lúc lâu sau, Bùi Hoài Quang lạnh lùng nói: “Tự mình đi được không?”

Thẩm Hồi nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Thẩm Hồi lại gật đầu. Nàng giơ tay, kéo tay áo Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang cố kìm nén, mới không né tránh. Thẩm Hồi nắm được tay áo Bùi Hoài Quang, m.á.u trên áo dính vào ngón tay trắng nõn của nàng.

Máu dính trên ngón tay lạnh ngắt, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi.

Thẩm Hồi nhịn xuống, tay nắm tay áo Bùi Hoài Quang dịch chuyển lên trên, nắm lấy cổ tay hắn, cố gắng chống đỡ, muốn tự mình đứng dậy. Nhưng nàng không còn chút sức lực nào, hai chân dường như cũng mất hết cảm giác. Nàng cố gắng một lúc, nhưng vẫn không thể đứng dậy.

Nàng ngẩng mặt nhìn Bùi Hoài Quang, mắt đỏ hoe.

Khi bị bắt cóc, nàng không khóc. Cơn đau do bệnh cũ tái phát hành hạ nàng, nàng cũng không khóc. Nhưng hắn không chịu đỡ nàng, sự lạnh nhạt của hắn khiến nàng trong phút chốc tủi thân đến đỏ hoe vành mắt.

Nàng hít hít mũi, trừng mắt nhìn hắn đầy trách móc.

Ngay sau đó, nàng khó chịu dùng tay ôm ngực, cúi đầu ho khan liên tục.

Đầu ngón tay Bùi Hoài Quang run lên, lúc này mới ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Hồi. Hắn đưa tay về phía nàng, nhưng bàn tay dính đầy m.á.u tươi còn chưa chạm vào Thẩm Hồi đã cứng đờ giữa không trung.

Vì đang trong thời gian chịu tang Thái hậu, nàng mặc áo khoác xuân màu tuyết trắng, váy dài bằng sa mỏng cũng màu tuyết trắng.

Trắng muốt như tuyết, tinh khiết không vướng bụi trần.

Thẩm Hồi bỗng nhiên nhào tới, cả người ngã vào lòng hắn, mạnh mẽ va vào lồng n.g.ự.c Bùi Hoài Quang. Nàng ôm chặt hắn, để m.á.u tươi chưa khô trên người hắn nhuộm đỏ y phục trắng tinh của nàng.

Nàng khóc nức nở trong lòng hắn. Khóc đến tủi thân, chua xót.

Bùi Hoài Quang lúc này mới đưa tay, đặt bàn tay lên lưng Thẩm Hồi, sức mạnh ấm áp từ từ truyền từ lòng bàn tay hắn vào cơ thể nàng. Hắn không nói gì, mặc cho Thẩm Hồi khóc nức nở trong lòng. Hắn yên lặng lắng nghe nỗi uất ức của nàng.

Thẩm Hồi khóc một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Nếu chàng còn như vậy nữa, ta sẽ không thích chàng nữa."

Bùi Hoài Quang mỉm cười.

Đúng vậy, thích một người như hắn, hẳn là rất mệt mỏi.

Dù biết Thẩm Hồi nói dối, rõ ràng mang ý làm nũng trách móc, nhưng Bùi Hoài Quang vẫn luôn tin rằng ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ bừng tỉnh khỏi sự che đậy của tình yêu ngọt ngào, quay lưng rời bỏ hắn - tên hoạn quan tính tình cổ quái, gây nhiều tội ác, không còn lưu luyến nữa.

Nhưng một người như hắn, làm sao có thể cho phép nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?

Bùi Hoài Quang cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm vành tai Thẩm Hồi, rồi ôm nàng đứng dậy, đưa nàng về nhà.

Thẩm Hồi ngoan ngoãn nép vào lòng Bùi Hoài Quang. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa sự khó chịu trong cơ thể. Bao nhiêu năm qua, nàng đã rất hiểu cơ thể mình. Nàng biết sau khi trở về lần này, Du Trạm chắc chắn sẽ tăng liều thuốc cho nàng. Xem ra một thời gian tới, nàng lại phải quay lại uống thuốc mỗi ngày... Nghĩ đến những bát thuốc đắng ngắt đó, lông mày Thẩm Hồi hơi nhíu lại, còn chưa uống thuốc mà đầu lưỡi đã theo bản năng cảm thấy đắng.

Nàng muốn ăn kẹo.

Nàng mở mắt ra, nhìn Bùi Hoài Quang. Nhưng Bùi Hoài Quang không nhìn nàng, hắn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sâu thẳm.

Thẩm Hồi nắm chặt vạt áo hắn, nhẹ nhàng kéo kéo, buộc hắn phải cúi xuống nhìn nàng. Bùi Hoài Quang quả nhiên cúi đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hồi, hắn đột nhiên mỉm cười, nói: "Nương nương à..."

Thế mà, không có nửa câu sau.

Thẩm Hồi chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy nửa câu sau của Bùi Hoài Quang.

Nếu hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn ép hỏi. Nàng ở trong lòng hắn, gối đầu lên cánh tay hắn, yên lặng nhìn hắn, chờ nửa câu sau suốt dọc đường, cho đến khi Bùi Hoài Quang ôm nàng bước vào một hồ nước lạnh trong rừng.

Giang Nam là vùng sông nước, nước nhiều. Những hồ nước nhỏ trong vắt như thế này có rất nhiều trong rừng.

Bùi Hoài Quang đã không chịu nổi mùi m.á.u tanh trên người nữa rồi.

Khi g.i.ế.c người, hắn để m.á.u tươi nhuộm đỏ y phục trắng, để những giọt m.á.u hôi hám này rõ ràng nói cho hắn biết, hắn thực sự đang trả thù, thực sự đã đạt được thành quả. Mỗi một cái đầu người, mỗi một giọt máu, đều có ý nghĩa.

Nhưng hắn rõ ràng rất ghét mùi m.á.u tanh. Trừ m.á.u của kẻ thù, dù có phải g.i.ế.c người, hắn cũng sẽ không để m.á.u của những người không có trong danh sách rơi vào người mình. Ngay cả việc đến gần, hắn cũng thấy chán ghét.

Mà lúc này, những giọt m.á.u khiến hắn phát điên này không chỉ nồng nặc đến mức khiến hắn muốn nôn mửa, mà còn làm bẩn người trong lòng. Đặc biệt là khi nhìn thấy m.á.u dính trên gò má trắng nõn của Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang càng thấy chói mắt.

Bùi Hoài Quang đặt Thẩm Hồi xuống bên hồ nước trong vắt, để lại một câu "Đừng nhúc nhích", rồi mặc y phục từ từ bước xuống hồ. Theo động tác của hắn, nước hồ trong vắt dần dần bị nhuộm đỏ. Dưới ánh trăng, nó phản chiếu ánh sáng đỏ rực kỳ dị.

Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang một lúc, mới nhích người lại gần hồ nước. Cúi người xuống rửa tay. Hai tay nàng cũng dính m.á.u của Bùi Hoài Quang. Nàng cố gắng chà xát vết m.á.u trên tay, không khỏi nghĩ, đây là m.á.u của ai.

Nàng xua tan những suy nghĩ hỗn độn, rồi dùng nước hồ rửa sạch bùn đất trên tà váy.

Trong đường hầm đó có rất nhiều vũng nước, làm bẩn cả tà váy trắng tinh của nàng.

Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi trong nước, nhìn thấy hàng loạt động tác của nàng. Nàng rõ ràng chưa từng tự giặt quần áo, đôi tay nhỏ bé chà xát tà váy trông thật vụng về.

Rõ ràng đang chìm trong cảm xúc nặng nề, nhưng nhìn thấy động tác giặt đồ vụng về của Thẩm Hồi, khóe miệng Bùi Hoài Quang lại không khỏi nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng.

Hắn cười nàng trong tình cảnh này mà vẫn còn quan tâm đến việc váy áo có bẩn hay không.

Hắn cười nàng kiều diễm như vậy, ngay cả giặt đồ cũng không biết, động tác vụng về đến buồn cười.

Hoặc có lẽ, chỉ cần nàng ở bên cạnh, là đủ để hắn có lý do để mỉm cười.

Thẩm Hồi lại nhích người tới gần hơn một chút, để lấy thêm nước. Theo động tác của nàng, một viên đá nhỏ bên chân nàng trượt xuống nước, ban đầu chỉ tạo ra một gợn sóng nhỏ. Nhưng rất nhanh, từng tầng lớp gợn sóng từ từ lan rộng, những gợn sóng lăn tăn lan từ chỗ nàng đến trước mặt Bùi Hoài Quang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-144.html.]

Sinh mệnh ảm đạm của hắn, cũng từng bị người ta nhẹ nhàng ném vào một viên đá nhỏ. Lúc đó không để ý, khi nhận ra, mới biết sóng gió nổi lên, cuồn cuộn dữ dội.

Nụ cười của nàng, tất cả mọi thứ của nàng, đều không thể để hồ nước lạnh lẽo này giữ được sự yên tĩnh nữa.

Máu trên y phục trắng của Bùi Hoài Quang dần dần tan ra, mơ hồ lộ ra màu trắng ban đầu của y phục. Nhưng vết m.á.u khó tẩy, không phải chỉ cần ngâm nước là có thể dễ dàng trôi sạch.

Bùi Hoài Quang ở trong hồ không lâu, liền bước về phía Thẩm Hồi trên bờ. Nước càng lúc càng cạn, thân thể ướt sũng của hắn cũng dần lộ ra.

Hắn đứng trước mặt Thẩm Hồi, nhìn đôi giày lấm lem bùn đất của nàng.

Thẩm Hồi nhạy cảm dùng váy che che, không muốn hắn nhìn thấy đôi giày dính đầy bùn đất này.

Bùi Hoài Quang đưa tay sờ sờ đầu nàng, mang theo sự thân mật mà Thẩm Hồi quen thuộc.

Tay hắn ướt sũng, nhưng không còn nhiều vết m.á.u nữa.

Bùi Hoài Quang bước ra khỏi hồ nước, cũng không vắt nước trên y phục, lại bế Thẩm Hồi lên, đưa nàng về nhà.

Rời khỏi hồ nước không lâu, không biết từ lúc nào Thuận Niên bỗng nhiên xuất hiện, khoác một chiếc áo choàng rộng lên người Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang không biểu cảm, thậm chí bước chân cũng không dừng lại.

Hắn rất cao, Thuận Niên phải kiễng chân lên mới có thể khoác áo cho hắn.

Thẩm Hồi vội vàng nắm lấy vạt áo, kéo kéo giúp hắn.

Bùi Hoài Quang cúi đầu liếc nàng một cái, nói: "Ta không thấy lạnh."

Cách đó không xa, Thuận Niên đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.

Bùi Hoài Quang ôm Thẩm Hồi lên xe ngựa, xe ngựa quay đầu, trở về thành. Bùi Hoài Quang không trực tiếp đưa Thẩm Hồi về Thương Khanh hành cung, mà đưa nàng về phủ của hắn.

Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ, Bùi Hoài Quang ôm Thẩm Hồi vẫn còn yếu ớt xuống xe, vừa đi lên lầu vừa dặn dò Thuận Tuế đi chuẩn bị nước nóng cho Thẩm Hồi và sai người đến nhà bếp sắc thuốc cho nàng.

Thuận Tuế vội vàng đáp ứng, lập tức đi làm. Nhưng hắn nhìn lại y phục ướt sũng trên người Bùi Hoài Quang, biết mỗi lần Bùi Hoài Quang tắm ở hồ nước lạnh bên ngoài xong, đều chê nước bên ngoài bẩn, về nhà sẽ tắm lại bằng nước sạch một lần nữa.

Vì vậy, không cần Bùi Hoài Quang dặn dò, Thuận Tuế cũng biết phải chuẩn bị nước tắm cho hắn. Nước tắm của hắn đương nhiên khác với Thẩm Hồi. Người thường đều dùng nước nóng để tắm. Bùi Hoài Quang ngay cả mùa đông tắm cũng dùng nước lạnh, huống chi là thời tiết ấm áp như bây giờ.

Nước nóng cần phải đun, còn nước lạnh thì lúc nào cũng có sẵn.

Sau khi Thuận Tuế sai tiểu thái giám phía dưới đi đun nước, hắn nhanh chóng dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, rồi đi mời Bùi Hoài Quang tắm trước.

Bùi Hoài Quang đặt Thẩm Hồi lên giường êm, rót trà nóng cho nàng, nói: "Nước vẫn đang đun, đợi một lát."

Thẩm Hồi gật đầu, nhận lấy trà nóng Bùi Hoài Quang đưa, uống một ngụm nhỏ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bùi Hoài Quang liếc nhìn y phục vẫn còn đang nhỏ nước, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, như thể đã chịu đựng đến cực hạn. Hắn không nán lại thêm nữa, xoay người rời đi, vào phòng tắm.

Mỗi lần dính đầy m.á.u tươi như vậy trở về, tắm một lần là không đủ.

Thuận Tuế thay nước cho Bùi Hoài Quang ba lần, lần thứ tư đổ đầy nước vào bồn tắm, Bùi Hoài Quang mới giãn lông mày, ngồi trong bồn tắm lâu hơn một chút, từ từ nhắm mắt lại.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Bùi Hoài Quang vẫn nhắm mắt, lên tiếng: "Ra ngoài."

Thẩm Hồi đứng ở cửa, không nhúc nhích. Nàng nhìn bóng dáng Bùi Hoài Quang in trên bình phong, do dự một lúc, rồi tiếp tục bước tới, mỗi bước đi đều rất nhỏ, rất chậm.

Khi nàng cuối cùng cũng vòng qua bình phong, Bùi Hoài Quang vốn đã biết là nàng đi vào từ lâu cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt nàng.

Thẩm Hồi cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Bùi Hoài Quang, nhưng lại bắt gặp vẻ mặt hắn không chút thay đổi, không cho phép người khác dò xét. Thẩm Hồi nhẹ giọng nói: "Ta đợi lâu lắm rồi."

Bùi Hoài Quang "Ừ" một tiếng, chậm rãi nói: "Là ta sơ suất. Ngày mai sẽ cho người xây thêm một phòng tắm bên cạnh cho nương nương."

Thẩm Hồi không tiếp lời Bùi Hoài Quang, nàng im lặng một lúc, rồi mới nhỏ giọng nói: "Ta không muốn đợi nữa..."

Bùi Hoài Quang nhìn nàng chằm chằm, không nói gì.

Thẩm Hồi lại mạnh dạn bước thêm một bước, tiến lại gần hắn hơn. Nàng nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, nghiêm túc nói: "Ta muốn tắm cùng chàng."

Im lặng,

Hoặc là đang giằng co.

Thẩm Hồi lại bước thêm hai bước, mũi giày lấm lem bùn đất chạm vào bồn tắm. Nàng nhìn sâu vào mắt Bùi Hoài Quang ở khoảng cách gần hơn, giọng điệu càng thêm kiên định và nghiêm túc: "Ta không còn sức để tự tắm, cũng không muốn đợi chàng tắm xong. Ta muốn tắm cùng chàng."

Nàng lặp lại lần nữa: "Ta muốn tắm cùng chàng."

Bùi Hoài Quang vẫn không nói gì.

Thẩm Hồi hơi nhíu mày, theo động tác nhíu mày nhỏ bé của nàng, hàng mi dài cũng theo đó mà toát lên vẻ tủi thân. Nàng đổi giọng, không còn dùng giọng điệu nghiêm túc kiên định đó nữa, mà lại mềm giọng, dùng giọng điệu làm nũng, lặp đi lặp lại: "Ta muốn tắm cùng chàng, ta muốn tắm cùng chàng, ta muốn tắm cùng chàng, ta muốn tắm cùng chàng..."

Bùi Hoài Quang cuối cùng cũng cắt ngang nàng: "Đừng lải nhải nữa."

Thẩm Hồi cẩn thận ngẩng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng phản bác: "Chỉ là nói..."

Bùi Hoài Quang đột nhiên rất muốn véo mặt nàng.

"Thuận Tuế." Bùi Hoài Quang cao giọng.

Thuận Tuế đang đợi bên ngoài vội vàng bước vào.

"Thêm nước nóng." Bùi Hoài Quang ra lệnh.

Thẩm Hồi vẫn cúi đầu, chỉ khẽ nhếch khóe môi.

Thuận Tuế sững người một chút, rồi dùng khóe mắt liếc nhìn Thẩm Hồi, lập tức hiểu ra!

【Tác giả có lời muốn nói】

Hồi: Quả nhiên, nói chuyện tử tế không có tác dụng, vẫn phải làm nũng thôi QAQ

 

Loading...