HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 140
Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:39:02
Lượt xem: 72
Chương 140 - Vị ngọt
【Chương 140】
Thẩm Hồi ôm một giỏ nho sớm nhỏ trong lòng, cười đi vào trong lầu.
Bùi Hoài Quang cầm lấy một chiếc đũa bạc trên bàn, cổ tay khẽ động, ném về phía người đàn ông bị trói, xuyên qua cổ họng hắn, khiến hắn ngay cả tiếng ú ớ trầm thấp cũng không thể phát ra nữa.
Bùi Hoài Quang đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lạnh lùng phân phó: "Xử lý đi."
"Vâng." Thuận Niên và Thuận Tuế đồng thanh đáp.
Bùi Hoài Quang xuống lầu, đón Thẩm Hồi ở tầng một, dẫn nàng đến hậu viện.
Ở hậu viện có một cây hải đường đỏ cao lớn, bên dưới đặt bàn đá ghế đá. Nhưng ngày thường Bùi Hoài Quang rất ít khi đến đây. Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi ngồi xuống chỗ này.
Thẩm Hồi lúc này mới đặt giỏ nho sớm ôm suốt dọc đường lên bàn đá. Nàng mở vải lụa ra, nhìn nho bên trong, thấy đều còn nguyên vẹn, lúc này mới cong khóe môi.
Những quả nho sớm màu xanh lá cây không lớn, nhưng màu sắc lại rất trong suốt.
Thẩm Hồi bứt một quả nho sớm, cẩn thận bóc lớp vỏ mỏng màu xanh lục ra, cho quả nho mọng nước vào miệng. Vị ngọt xen lẫn chút chua nhè lan tỏa khắp khoang miệng, Thẩm Hồi thưởng thức vị ngọt trên đầu lưỡi, đôi mắt cong lên, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Bùi Hoài Quang nhìn nàng ăn nho xong, mới chậm rãi mở miệng: "Chậc. Nương nương ôm nho sớm từ xa đến đây, lại tự mình ăn hết."
Thẩm Hồi nhổ hạt nho trong miệng ra, đặt lên khăn tay. Sau đó ngón tay thon dài lại bứt một quả nho sớm, bóc gần hết lớp vỏ mỏng, chỉ chừa lại một chút dính vào thịt nho, nàng dùng ngón tay kẹp lấy. Nàng khẽ nghiêng người, đưa quả nho sớm đã bóc đến trước mặt Bùi Hoài Quang: "Nè, cho ngài."
"Như vậy mới đúng chứ." Bùi Hoài Quang cúi đầu, há miệng ăn quả nho nàng đưa tới.
Ăn xong quả nho sớm Thẩm Hồi đút cho, Bùi Hoài Quang lúc này mới hài lòng, hắn giơ tay lên, bắt đầu bóc nho. Cũng chính lúc hắn đưa tay ra, Thẩm Hồi lập tức lau sạch nước nho trên tay, đặt hai bàn tay nhỏ lên đầu gối, không chạm vào giỏ nho nữa, ngoan ngoãn chờ ăn nho đã bóc vỏ.
Bùi Hoài Quang ngẩng mắt liếc nhìn nàng, Thẩm Hồi lập tức cười ngọt ngào với hắn, Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì, chỉ đưa thịt nho vừa bóc vào miệng Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi cong mắt há miệng, ngậm quả nho ngọt lịm mọng nước, đồng thời cũng khẽ ngậm đầu ngón tay hắn. Nàng lại rất nhanh dùng đầu lưỡi chống vào ngón tay hắn, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài. Sau đó, nàng mím môi nhỏ, nghiêm túc ăn nho.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn ngón tay mình, mỉm cười, tiếp tục bóc nho cho nàng. Lại bóc thêm mấy quả nho đút cho Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang mới chậm rãi mở miệng: "Bên cạnh Nương nương thiếu cung nữ bóc nho sao?"
Thẩm Hồi l.i.ế.m liếm vị ngọt còn sót lại trên môi, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là không thiếu. Ta chỉ là muốn đến gặp ngài thôi."
Động tác bóc vỏ nho của Bùi Hoài Quang khựng lại, hắn ngẩng mắt nhìn sâu vào đôi mắt sáng ngời chứa đầy ý cười của nàng, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nương nương gần đây lời ngon tiếng ngọt nói ra như nước chảy, học từ đâu vậy?"
Thẩm Hồi áp lòng bàn tay lên n.g.ự.c mình, nhỏ giọng nói: "Nó dạy ta nói như vậy. Nó còn dạy ta nói..."
Bùi Hoài Quang nhét một quả nho trong suốt mọng nước vào miệng Thẩm Hồi, ngăn cản lời nói mê hoặc lòng người của nàng.
Một lát sau, Thuận Tuế bưng khay thức ăn đến, lần lượt bày trà nước và điểm tâm lên bàn đá. Bùi Hoài Quang liền biết người đàn ông ở trên lầu đã được xử lý sạch sẽ.
Lúc Thẩm Hồi ngoan ngoãn nhìn Bùi Hoài Quang bóc nho, ánh mắt vô tình nhìn thấy, nhìn Thuận Tuế bày điểm tâm lên. Rất nhanh, Thẩm Hồi chú ý thấy trên cổ tay Thuận Tuế có một sợi dây đỏ, trên dây đỏ có treo một viên đá nhỏ, trên đó khắc hai chữ "bình an". Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết là người không am hiểu việc này khắc. Không giống đồ mua, mà giống như người nhà tự làm.
Thẩm Hồi thuận miệng nói: "Khá là độc đáo."
Thuận Tuế bày xong đĩa điểm tâm cuối cùng, ngoan ngoãn đáp: "Trước khi vào cung, cha làm cho ạ. Khiến Nương nương chê cười rồi."
Thẩm Hồi cong mắt lắc đầu. Đồ vật người nhà gửi gắm hy vọng chân thành, có gì mà phải chê cười? Thẩm Hồi không khỏi nhớ đến người nhà của mình, trong mắt thoáng chốc ảm đạm. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng rất nhanh thu lại cảm xúc, dùng khuôn mặt tươi cười nhìn Bùi Hoài Quang, chờ hắn tiếp tục bóc nho.
Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng không qua được mắt Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang giả vờ như không nhìn thấy.
Thẩm Hồi lại ăn thêm một ít, rồi không ăn nữa. Nàng hỏi Bùi Hoài Quang tại sao không ăn, Bùi Hoài Quang liền cũng ăn hai quả, rồi dẫn Thẩm Hồi lên lầu.
Đi qua tầng hai, Thẩm Hồi hít hít mũi, hỏi: "Mùi gì vậy, kỳ lạ quá."
Bùi Hoài Quang mặt không chút thay đổi nói: "Thuận Tuế g.i.ế.c gà muốn hầm gà vào buổi trưa."
"Không phải đâu." Thẩm Hồi lắc đầu, "Là mùi ngọt, hình như là mùi mật ong."
Bùi Hoài Quang không nói gì nữa.
Thẩm Hồi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lặng lẽ đưa tay ra nắm lấy vạt áo hắn. Tay áo Bùi Hoài Quang bó sát cổ tay, nàng chỉ có thể nắm được một chút vải.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn bàn tay nhỏ của nàng, ánh mắt dừng lại một lúc, cổ tay khẽ xoay, nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay. Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay không yên phận di chuyển, như muốn rút ra vậy. Bùi Hoài Quang vừa định buông nàng ra, chỉ là lực nắm vừa mới thả lỏng một chút, ngón tay thon dài mềm mại của nàng đã luồn vào kẽ tay hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Bùi Hoài Quang chậm rãi khép ngón tay dài lại, nắm chặt hơn.
Thẩm Hồi lại hoàn toàn không hay biết, nàng hỏi hắn: "Đi đâu vậy?"
"Ta có việc muốn nhờ Nương nương giúp." Bùi Hoài Quang nói.
Thẩm Hồi kinh ngạc nhìn hắn. Hắn vậy mà có ngày cần nàng giúp đỡ? Kỳ lạ thật. Trong lòng Thẩm Hồi lại sinh ra chút tò mò, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.
Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi vào phòng ngủ, liền buông tay nàng ra, đi về phía tủ quần áo. Hắn vừa mở tủ quần áo, vừa lục tìm y phục bên trong, vừa nói: "Cởi ra."
Thẩm Hồi vẫn luôn tò mò nhìn hắn, đột nhiên nghe Bùi Hoài Quang nói vậy, ngẩn người. Đôi mắt sáng ngời chứa đầy vẻ tò mò của nàng trong nháy mắt trở nên khó tả.
Bùi Hoài Quang lấy một bộ y phục màu tuyết trắng từ trong tủ quần áo ra, xoay người đi về phía Thẩm Hồi. Thấy nàng cúi đầu, ngón tay cuộn lấy dây buộc áo trước ngực, lề mề chậm chạp.
Bùi Hoài Quang đặt bộ y phục màu tuyết trắng lên bàn bên cạnh, tự mình động thủ, cởi y phục trên người Thẩm Hồi ra.
Thẩm Hồi vẫn luôn cảm thấy Bùi Hoài Quang làm việc gì cũng chậm rãi từ tốn, chỉ có việc cởi áo cho nàng là động tác rất nhanh, dù là mùa đông hay mùa hè, những lớp y phục kia luôn dễ dàng rơi xuống dưới ngón tay hắn.
Bùi Hoài Quang cởi sạch y phục trên người Thẩm Hồi, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hồi, mặc bộ y phục màu tuyết trắng của mình lên người nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-140.html.]
Hắn cúi đầu, ngón tay thon dài khéo léo thắt chặt dây buộc ở eo nàng, hoàn thành việc mặc y phục cuối cùng.
Thẩm Hồi nhíu mày, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bùi Hoài Quang hất cằm lên, nhìn về phía giường, nói: "Qua lăn lộn một chút."
Thẩm Hồi im lặng nhìn hắn.
"Hừ." Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt lên eo nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó lại tự nhiên di chuyển xuống dưới, vuốt ve một chút, rồi lại nhéo nhéo, nói: "Nương nương người thơm, ướp hương cho y phục của ta."
Thẩm Hồi cảm thấy lời này thật hoang đường. Nhưng nàng nhìn về phía Bùi Hoài Quang, đối diện với đôi mắt đen tĩnh lặng của hắn, lại phát hiện hắn nói lời này một cách nghiêm túc.
Thẩm Hồi mím môi, hơi do dự một chút, sau đó dùng ngón tay khẽ chạm vào khóe môi mình.
Bùi Hoài Quang bật cười, cũng chiều theo nàng, cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi nàng, rồi lại hôn lên mắt nàng một cái. Thẩm Hồi lúc này mới chịu đi về phía giường. Bùi Hoài Quang dáng người rất cao, quần của hắn mặc trên người nàng đương nhiên không vừa vặn. Thẩm Hồi nắm lấy ống quần, lê bước về phía giường.
Nằm trên giường, Thẩm Hồi mặc áo của hắn lăn qua lăn lại một vòng, hỏi hắn: "Hôm nay là tết Hà Thần. Chiều nay phải xuất phát đi bái Hà Thần, Chưởng ấn có đi không?"
Nàng lại lăn thêm một vòng, sau đó nằm sấp trên giường, ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Quang. Đôi chân nhỏ khẽ cong lên, lắc lư chầm chậm, ống quần trượt xuống mắt cá chân.
Bùi Hoài Quang chỉ muốn nhanh chóng g.i.ế.c hết những người trong danh sách, hoàn thành nghĩa vụ của mình. Hắn nói: "Ta đợi nương nương trở về."
"Được." Thẩm Hồi đáp, lại chậm rãi lăn một vòng trên giường hắn.
Thập Tinh chạy vội lên lầu, gõ cửa. Tiếng gõ cửa có chút gấp gáp.
"Nương nương, lão gia và phu nhân vào cung rồi!"
Thẩm Hồi sững người, vội vàng ngồi dậy, hỏi: "Phụ thân và mẫu thân?"
"Cả lão phu nhân cũng đến. Đang đợi ở lầu Hạo Khung. Tỷ tỷ nói người đến chỗ các phi tần khác ngồi một chút, bảo nô tỳ nhanh chóng đến báo người quay về."
Thẩm Hồi vội vàng xuống giường, vừa đi vừa cởi quần áo trên người, thay lại y phục của mình. Nàng hơi vội, tay chân luống cuống, suýt nữa thì mặc ngược cả áo lót.
Bùi Hoài Quang bước tới giúp nàng, mặc từng món đồ vào cho nàng.
·
Trên đường trở về, Thẩm Hồi bước nhanh, gần như chạy. Tuy rằng ngày hôm đó lúc rời đi, người nhà đã nói hai ngày nữa sẽ vào cung thăm nàng. Nhưng nàng không ngờ họ lại đến nhanh như vậy.
Hình ảnh người nhà lo lắng cho nàng hôm đó vẫn còn hiện rõ trước mắt, Thẩm Hồi vừa nghĩ đến dáng vẻ của họ, trong lòng liền chua xót. Đi qua con đường hầm dài màu lam nhạt, Thẩm Hồi vừa đi vừa nghĩ cách an ủi và thuyết phục người nhà.
Nhưng khi nàng trở về lầu Hạo Khung, thái độ của người nhà lại hoàn toàn khác với những gì nàng nghĩ.
"Mẫu thân đã nghĩ kỹ rồi. Con đã lớn rồi, không phải trẻ con nữa. Nếu con thật sự thích hắn, mẫu thân cũng không quản được con, chỉ mong con tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Thẩm Hồi ngơ ngác quay đầu nhìn phụ thân.
Thẩm Nguyên Hoành sắc mặt hơi khó coi. Thẩm phu nhân nháy mắt với ông, Thẩm Nguyên Hoành mới thở dài, nói: "Thực ra người này cũng không tệ lắm. Chỉ cần hắn đối xử tốt với con là được."
Thẩm Hồi vô cùng kinh ngạc. Cứ như không nhận ra phụ thân mình vậy, nàng gần như không dám tin đây là lời phụ thân nói ra. Phụ thân vốn là người coi trọng phẩm đức hơn hết, luôn đòi hỏi sự thanh liêm ngay thẳng. Vậy mà lại có thể nói ra những lời này...
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Hồi hoang mang nhìn bà ngoại.
Lão phu nhân dịu dàng xoa đầu nàng, nói: "Những năm nay, thứ gì Khấu Khấu muốn, bà ngoại có bao giờ ngăn cản đâu? Nếu con thật sự thích, vậy là tốt nhất rồi!"
Thẩm Hồi cảm thấy mọi chuyện quá mức không chân thực.
Thẩm phu nhân lại mỉm cười lấy ra một hộp kẹo, đưa cho Thẩm Hồi, nói: "Tẩu tẩu con bận việc không đến được, nhờ ta mang hộp kẹo này cho con."
Thẩm Hồi ngẩn người mở hộp kẹo, nhìn những viên kẹo mềm hình uyên ương bên trong.
Tết Hà Thần là hoạt động ban đêm, người trong cung phải xuất phát ra khỏi cung từ chiều tối. Nhà họ Thẩm trò chuyện với Thẩm Hồi thêm một lúc, cũng không ở lâu, rồi rời cung.
Thẩm Hồi đích thân tiễn họ, tiễn một đoạn đường dài.
Chia tay Thẩm Hồi, nhà họ Thẩm tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi ra khỏi hành cung Thương Khanh, đi về phía xe ngựa nhà họ Thẩm.
Bùi Hoài Quang đứng một bên, mỉm cười ôn hòa.
Thẩm Nguyên Hoành hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Bùi Hoài Quang vỗ vai Thẩm Nguyên Hoành, cười nói: "Nhạc phụ đại nhân đọc sai lời thoại rồi. Câu thứ hai thêm vào nghe giả quá, không bằng câu ta viết sẵn cho nhạc phụ đại nhân đọc lúc trước."
"Ngươi g.i.ế.c ta luôn đi!" Thẩm Nguyên Hoành tức đến mức mặt đỏ bừng.
Bùi Hoài Quang đã viết sẵn lời thoại cho từng người, bắt họ học thuộc lòng để nói với Thẩm Hồi. Hắn không muốn nàng mỗi khi nhớ đến người nhà, lại luôn lo lắng. Cho dù là lừa nàng. Nhà họ Thẩm đương nhiên không muốn, hắn liền dọa họ, nếu không nghe lời, sẽ g.i.ế.c hết bọn họ.
"Nhạc phụ đại nhân nói đùa rồi. A Hồi đã nói ta là người trọng hiếu. Làm con rể hiếu thuận với người còn không kịp, sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy." Bùi Hoài Quang mỉm cười nói.
Thẩm Nguyên Hoành hất tay Bùi Hoài Quang ra, vịn vai tiểu tư, khó khăn leo lên xe ngựa.
Thẩm phu nhân theo Thẩm Nguyên Hoành lên xe ngựa, khi đi ngang qua Bùi Hoài Quang, theo bản năng né ra một chút.
Lão phu nhân nhà họ Tiêu không vội lên xe, đứng tại chỗ nhìn Bùi Hoài Quang. Cảm nhận được ánh mắt của bà, Bùi Hoài Quang quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đôi mắt trải qua bao nhiêu sóng gió kia là sự ấm áp đầy yêu thương.
【Tác giả có lời muốn nói】
Thẩm Nguyên Hoành: A a a a a tức c.h.ế.t ta rồi tên tiểu nhân ti tiện này!!!!
Bùi: Chậc, ta quả nhiên thông minh.