HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 14
Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:31:13
Lượt xem: 240
Chương 13: Chương 013 - Uống trong
[Chương mười ba]
Hai má Thẩm Hồi nhanh chóng nóng bừng. Mà trời lại lạnh, khí lạnh bức người, khiến nàng bị mắc kẹt trong tình cảnh vừa nóng vừa lạnh này. Thậm chí, nàng còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo ý cười của Bùi Hoài Quang nữa.
"Vị trí này bị thương như thế nào?"
Thẩm Hồi đột nhiên nhớ tới đêm nàng vào cung, câu nói có vẻ như vô tình của Bùi Hoài Quang - "Vòng tay bằng trúc của nương nương thật đặc biệt".
Chẳng lẽ hôm đó hắn đã nhìn ra manh mối rồi sao?
Thẩm Hồi tâm niệm, lặng lẽ cúi đầu, tháo chiếc vòng tay bằng trúc trên cổ tay xuống, tách ra cho hắn xem ám khí nhỏ xíu bên trong.
Bùi Hoài Quang chỉ liếc nhìn một cái, không có chút nào bất ngờ, liền thu hồi tầm mắt tiếp tục bôi thuốc cho nàng, cẩn thận bôi thuốc mỡ trắng mịn lên vết thương của nàng, và cả những nơi xung quanh có thể để lại sẹo.
Thẩm Hồi quan sát sắc mặt hắn, vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Bùi Hoài Quang chậm rãi nói: "Đến chỗ ta mà cũng mang theo ám khí."
"Nó đã theo bổn cung nhiều năm, chỉ là quen tay thôi." Thẩm Hồi ổn định giọng nói giải thích, trong lòng lại nghĩ sau này đến đây sẽ không mang theo cái này nữa.
Bùi Hoài Quang không nói thêm gì nữa, bôi thuốc xong cho nàng, lấy khăn lau sạch thuốc còn sót lại trên ngón tay.
Thẩm Hồi lập tức buông chân đang được nâng lên xuống, sau đó chậm rãi dịch chuyển, từ từ khép hai chân lại. Bàn tay đang giơ vòng tay bằng trúc cho hắn xem cũng thu về, đặt lên chân trước mặt, cố ý vô tình che chắn. Nàng hỏi: "Chưởng ấn muốn vẽ như thế nào?"
"Nương nương cứ tự nhiên."
Nói xong, Bùi Hoài Quang đặt lọ sứ nhỏ bên cạnh Thẩm Hồi, xoay người đi vòng qua phía bên kia án thư bằng ngọc thạch, cầm bút mực chậm rãi pha màu.
Ánh mắt Thẩm Hồi tò mò dõi theo Bùi Hoài Quang.
... Hắn thật sự chỉ muốn vẽ nàng sao?
Bùi Hoài Quang đột nhiên ngẩng lên, Thẩm Hồi bất ngờ chạm phải ánh mắt hắn, nàng sững sờ không biết phản ứng thế nào, Bùi Hoài Quang dùng đầu kia của bút vẽ gõ gõ lên mặt bàn bằng ngọc thạch, m.ô.n.g nàng. Hắn nói: "Nương nương ngồi lên giấy vẽ rồi."
Thẩm Hồi xấu hổ vô cùng, gần như ngay lập tức nhảy xuống khỏi án thư. Nàng lùi về sau, lại lùi, lại lùi nữa.
Hắn nói nàng cứ tự nhiên. Nàng liền cứ lùi đến tận giá sách cách Bùi Hoài Quang xa nhất, cố ý xoay ghế một góc, ngồi nghiêng xuống.
Bùi Hoài Quang cũng không nói gì, vậy mà thật sự bắt đầu phác họa hình dáng của nàng.
Trong tàng thư các yên tĩnh không một tiếng động.
Thẩm Hồi trong lòng day dứt, tùy tiện rút một quyển sách từ giá sách bên cạnh ra xem. Không ngờ, quyển sách nàng tùy tiện rút ra lại là "Vạn Binh Kỳ Lục". "Vạn Binh Kỳ Lục" là một quyển binh thư, nàng lúc nhỏ đã từng xem nửa quyển đầu. Quyển sách này khi nàng có được chỉ có nửa quyển, nửa quyển sau vẫn luôn không tìm thấy. Không ngờ hôm nay lại tìm thấy bản đầy đủ ở đây.
Thẩm Hồi lúc nhỏ ốm yếu, thường xuyên không được phép xuống giường. Lúc đó người nhà đều cho rằng nàng không nuôi sống nổi, đối với việc nàng thích đọc sách cũng không cấm đoán, nàng muốn xem sách gì, các ca ca đều sẽ cố gắng tìm cho nàng.
Thẩm Hồi nhẹ nhàng lật trang sách đọc tiếp, trong đêm đông lạnh lẽo và xấu hổ này, quyển sách từng khiến nàng tiếc nuối lúc nhỏ, đã an ủi Thẩm Hồi.
Bùi Hoài Quang ngẩng lên nhìn Thẩm Hồi ở phía xa.
Tiểu Hoàng hậu dường như đã quên mất tình cảnh gần như nhục nhã của mình, vậy mà trong tình huống này lại có thể đọc sách. Hắn nhất thời không phân biệt được sự ung dung của nàng là thật hay giả.
Ánh sáng dịu dàng màu vàng nhạt của đèn sàn chiếu lên tấm lưng thẳng tắp xinh đẹp của nàng, mặt đất lát gỗ liền phản chiếu bóng nàng.
Ngay cả bóng dáng của nàng cũng thật xinh đẹp.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Hồi xem xong trang cuối cùng, giật mình nhận ra mình đang ở đâu. Nàng quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Bùi Hoài Quang đang đứng sau án thư nhìn nàng.
"Chưởng ấn vẽ xong rồi sao?"
Thẩm Hồi nói xong, lưng đang thẳng lại hơi cong xuống, dùng lưng ghế che chắn cơ thể. Mặc dù nàng biết làm vậy cũng vô ích.
Bùi Hoài Quang "ừm" một tiếng, nói: "Làm phiền nương nương rồi."
Thẩm Hồi vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Bùi Hoài Quang dọn dẹp bút mực xong, ngẩng lên liền nhìn thấy Thẩm Hồi cúi đầu, cầm vạt áo dài ngắn của mình ngẩn người.
"Quả nhiên là người cao quý, ngay cả mặc quần áo cũng không biết."
Bùi Hoài Quang đi đến trước mặt nàng, cởi từng nút ngọc trên trung y của nàng ra. Lật dây áo lót bên trong bị nàng mặc ngược lại, sau đó chậm rãi cài từng nút ngọc lại.
Thẩm Hồi xấu hổ vô cùng.
Nàng chỉ là quá căng thẳng, cài sai nút ngọc thôi, chứ không phải không biết tự mặc quần áo...
Bùi Hoài Quang vừa buông tay, nàng liền lùi về sau hai bước, ngồi xuống ghế, tự mình đi giày vớ.
Bùi Hoài Quang không nhìn nàng nữa, mà xoay người trở lại sau án thư bằng ngọc thạch, thưởng thức bức tranh của mình.
Thẩm Hồi mặc quần áo xong, lặng lẽ đợi bên cạnh một lúc lâu, không nhịn được nhìn bức tranh của hắn. Không thể không thừa nhận Bùi Hoài Quang vẽ rất đẹp, người phụ nữ dưới ánh đèn bên giá sách trong tranh đẹp đến mức kinh tâm động phách. Nhưng người được vẽ là nàng, là nàng không một mảnh vải che thân. Thẩm Hồi chỉ liếc nhìn một cái, liền vội vàng dời mắt cúi đầu, bàn tay buông thõng bên người từ từ siết chặt, sắc mặt cũng hơi tái đi.
Nàng không biết bức tranh này sẽ lưu lạc đến đâu, sẽ bị những ai lật xem bình phẩm. Nàng lại trách họa công của hắn quá tốt, tốt đến mức liếc mắt một cái là có thể nhận ra người được vẽ là nàng.
Khóe mắt Thẩm Hồi hơi đỏ lên, cảm giác nhục nhã bị kìm nén rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Nàng lặng lẽ véo mình một cái, không cho phép mình khóc.
Mới không khóc trước mặt tên ác nhân này.
Bên cạnh chiếc bàn dài bằng ngọc thạch có một bể cá bằng sứ trắng khổng lồ. Có lẽ nó được đặt ở đó vào mùa hè, nhưng giờ đây các góc của mặt nước đã đóng một lớp băng mỏng. Hai con cá bên trong đang lật bụng trắng lên, không biết đã c.h.ế.t từ bao giờ.
Bùi Hoài Quang cầm bức tranh lên, thả vào bể cá sứ trắng. Nước trong bể không sạch lắm dần dần thấm vào giấy vẽ. Người đẹp trong tranh dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến thành một mảng mực đen sì, đến hình người cũng không nhìn ra được nữa.
Không biết hắn dùng loại họa phẩm đặc biệt gì mà lại phai nhanh đến vậy.
Thẩm Hồi ngây người nhìn bức tranh trên giấy hóa thành một mảng đen kịt, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
"Không tiễn nương nương nữa." Bùi Hoài Quang cầm chiếc khăn tay trắng như tuyết lau sạch ngón tay, giữa các ngón tay hắn dính một chút họa phẩm.
Thẩm Hồi như được đặc xá, cuống cuồng bỏ chạy. Lúc đầu nàng vẫn giữ dáng vẻ đoan trang đi ra ngoài, vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng liền nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn chạy nhanh xuống lầu. Tiếng bước chân hỗn loạn của nàng vang vọng trong lầu các.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-14.html.]
A Hạ run rẩy ngồi dưới mái hiên tầng một của lầu các, xoa xoa hai tay. Nàng đã đợi ở đây hơn một canh giờ rồi. Nàng đang cúi đầu hà hơi vào hai tay thì một chiếc áo bông dày nặng rơi xuống vai.
Cảm giác quen thuộc khiến đôi lông mày đang đông cứng của nàng lập tức nhuốm nụ cười, nàng quay người, quen thuộc khoác lấy cánh tay Vương Lai, hỏi: "Sao lúc đến không thấy ngươi?"
"Tự nhiên là đi làm việc cho chưởng ấn."
Ánh đèn lờ mờ, A Hạ vẫn nhìn thấy một vết thương nhỏ trên cằm Vương Lai. Nàng muốn hỏi nhưng lại nhịn xuống, chỉ nói: "Đừng lúc nào cũng muốn thể hiện, năng lực bao nhiêu thì làm việc bấy nhiêu, tiền đồ nào cũng không thể quan trọng hơn sự an toàn của bản thân."
Nói xong, nàng có chút không vui.
"Trong lòng ta biết rõ." Vương Lai không muốn nói nhiều. Tiền đồ? Tiền đồ của những người như bọn họ thật khó mà tranh giành, không liều mạng thì chỉ có thể bị giẫm đạp xuống bùn. Từ khi vào cung, hắn đã muốn trở thành người giống như chưởng ấn. Nhìn xem, chưởng ấn chưa bao giờ cần tự mình ra tay g.i.ế.c người, chỉ cần hắn có ý đó, bao nhiêu Vương Lai sẽ liều mạng tranh nhau đi g.i.ế.c người thay hắn. Thậm chí, còn có bao nhiêu người khao khát được đến gần chưởng ấn hơn để biết hắn muốn g.i.ế.c ai.
Chưởng ấn từ khi vào cung đã oai phong như vậy sao?
Đương nhiên là không. Những người như bọn họ, muốn có địa vị, đều là từ bùn lầy hèn hạ bò lên, nhuốm đầy m.á.u tươi, giẫm lên xương trắng mà bò lên. Bò lên rồi, có thể rửa sạch m.á.u trên tay. Giống như chưởng ấn bây giờ, không cần tự mình g.i.ế.c người nữa.
Vương Lai ngẩng đầu nhìn về phía lầu trên, ánh mắt mang theo vài phần khát vọng.
"Vương Lai, ngươi thay đổi nhiều rồi."
Vương Lai lại nhìn A Hạ. Nàng vẫn chưa thay đổi, rất tốt. Hắn hỏi: "Lại cãi nhau với người khác?"
A Hạ nhíu mày, có chút do dự: "Gây phiền phức cho ngươi rồi sao?"
"Không tính là chuyện gì." Vương Lai nhét xấp ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Tính cách này của nàng mấy năm không thấy thay đổi, hiện tại hắn còn sống có thể bảo vệ nàng trong cung. Chỉ sợ nàng ra khỏi cung vẫn như vậy.
"Sao lại đưa ta nhiều như vậy?"
Vương Lai không nói gì, hắn còn việc phải làm, không nán lại lâu.
A Hạ lại ngồi xuống, ngây người nhìn xấp ngân phiếu trên tay. Nàng biết ý của Vương Lai, Vương Lai nói đây là tiền để dành cho nàng làm của hồi môn. Nhưng nàng đã nói từ lâu rồi, nếu hắn cả đời bị giam trong cung này, vậy nàng sẽ ở lại hoàng cung ăn thịt người này, bầu bạn với hắn cả đời. Cái đầu gỗ này, sao cứ không tin? Trước giờ nàng nói gì hắn cũng tin, chỉ riêng chuyện này, hắn lại luôn không tin.
A Hạ đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Hồi, vội vàng thu hồi suy nghĩ, đi nghênh đón Thẩm Hồi.
Khi Thẩm Hồi xuống lầu, sắc mặt đã bình thường trở lại. A Hạ len lén nhìn, nhất thời không nhìn ra điều gì khác thường.
Trở về Vĩnh Phượng cung, Thẩm Hồi bảo cung nữ nấu hai bát canh gừng, một bát nàng uống, một bát đưa cho A Hạ. A Hạ uống canh gừng nóng hổi, nghĩ Thẩm Hồi đối xử với nàng thật tốt, trong lòng cũng ấm lên.
...
Ngày hôm sau. Thẩm Hồi dậy sớm trang điểm, nàng phải đi thỉnh an Thái hậu, tiện thể xin Thái hậu cho nuôi dưỡng Tề Dực bên cạnh.
"Nương nương, khuyên tai này quá nặng, mỗi lần nương nương đeo một ngày là dái tai lại đỏ lên. Theo nô tỳ, chi bằng sớm xỏ lỗ tai đi." Thập Tinh nói.
Việc xỏ lỗ tai này, Thẩm Hồi lúc trước ở nhà đã từng nói, đợi trời ấm hơn sẽ xỏ.
Thẩm Hồi nhìn chính mình trong gương đồng, không biết sao lại nhớ tới ánh mắt Bùi Hoài Quang đánh giá nàng từ trên xuống dưới tối hôm qua. Nàng nhớ hình như lúc ánh mắt Bùi Hoài Quang dừng trên dái tai nàng, hắn có hơi dừng lại?
Bởi vì tai nàng đeo khuyên tai cả ngày, để lại dấu ấn chưa tan?
Ánh mắt Thẩm Hồi lóe lên, liên hệ việc Bùi Hoài Quang đưa thuốc trị sẹo cho nàng, nàng bỗng nhiên có một suy đoán.
Khi Thập Tinh đeo khuyên tai cho nàng, Thẩm Hồi ngăn nàng lại: "Không đeo nữa. Mấy ngày nay đều không đeo."
"Vậy xỏ lỗ tai không?"
"Tạm thời cũng không xỏ." Thẩm Hồi nhéo nhéo dái tai, như có điều suy nghĩ.
Thẩm Hồi ăn mặc chỉnh tề, nghênh đón khí lạnh buổi sáng mùa đông, đi đến cung điện của Thái hậu thỉnh an. Quế ma ma cười tủm tỉm nghênh đón nàng.
"Thái hậu còn chưa dậy, nương nương hãy về trước đi. Thái hậu nói trời lạnh, Hoàng hậu không cần ngày nào cũng tới thỉnh an, cứ mùng một và ngày rằm tới thăm là được." Quế ma ma dừng một chút, "Thái hậu còn nói, bà ấy có ý định nuôi tiểu điện hạ bên cạnh Hoàng hậu, nhưng việc này còn cần Hoàng hậu đi hỏi ý kiến Hoàng thượng."
Trong lòng Thẩm Hồi "lộp bộp" một tiếng.
Thẩm Hồi không muốn gặp Hoàng thượng. Nàng chỉ cần đứng trước mặt Hoàng thượng, sẽ nhịn không được vừa chán ghét vừa căm hận, hiện tại thậm chí còn thêm tật thấy hắn là buồn nôn.
Nhưng vì Tề Dực, nàng không thể không đi chuyến này.
Nàng đứng yên tại chỗ một khắc đồng hồ, mới cắn răng đi tới Nguyên Long điện.
Thẩm Hồi vừa bước vào cổng viện Nguyên Long điện, từ xa đã nhìn thấy Bùi Hoài Quang. Hắn hình như vừa từ thư phòng Nguyên Long điện đi ra, đang đi về phía bên này.
Thẩm Hồi đè nén cảm xúc, làm như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, khi chạm mặt nhau, Bùi Hoài Quang khom người hành lễ, sắc mặt không khác thường. Chỉ hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Như thể tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lướt qua nhau, Bùi Hoài Quang lại đột nhiên dừng bước, nghiêng người nhìn Thẩm Hồi: "Đúng rồi, suýt chút nữa quên đưa thuốc cho nương nương."
Lại là thuốc gì?
Tim Thẩm Hồi bỗng nhiên đập nhanh hơn hai nhịp.
Hai bên lối đi có các cung nhân đang quỳ xuống hành lễ với Thẩm Hồi, Thẩm Hồi còn chưa kịp bảo bọn họ đứng dậy.
Thẩm Hồi quay người lại, cố gắng làm như không có việc gì nhìn Bùi Hoài Quang, hỏi: "Thuốc gì?"
Bùi Hoài Quang đưa cho nàng một lọ sứ nhỏ: "Cách dùng thuốc này là uống."
Thẩm Hồi nhận lấy, lại thấy Bùi Hoài Quang không đi, mỉm cười nhìn nàng, vậy mà lại có ý muốn nàng uống ngay tại chỗ?
Tim Thẩm Hồi đập càng lúc càng nhanh.
Cung nhân phủ phục quỳ rạp trên đất, trước mắt bao người, hắn muốn nàng uống thuốc gì?
Thẩm Hồi đợi một lát, biết hắn kiên trì, nàng cứng đờ lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đen bỏ vào miệng.
Thẩm Hồi giật mình, nhìn thấy đáy mắt đen láy của Bùi Hoài Quang dâng lên nụ cười tà ác mà rực rỡ.
Là kẹo a.
【Tác giả có lời muốn nói】
Tiểu Bùi Bùi: Cứu mạng, lão bà của ta lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.