Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 139

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:38:32
Lượt xem: 73

Chương 139: Chương 139 - Cùng nhau

[Chương một trăm ba mươi chín]

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hồi gặp đại hoàng tử.

Nàng vừa tỉnh dậy không lâu, đại hoàng tử đã đến thỉnh an nàng.

Thẩm Hồi cẩn thận đánh giá đứa trẻ này, ngũ quan không có nhiều nét giống hoàng đế, yên lặng ít nói, trông có vẻ hơi nhút nhát.

Thẩm Hồi ban thưởng một ít quà, lại ân cần dặn dò vài câu, đứa trẻ liền muốn rời đi. Thẩm Hồi cũng không giữ người, để hắn rời đi.

Lúc trước khi biết hoàng đế còn một hoàng tử trưởng đột nhiên được tìm thấy, Thẩm Hồi đầu tiên là nghi ngờ, nàng luôn cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ này có chút kỳ lạ. Nàng cũng đã hỏi mẫu thân về tin tức của ngoại thất kia của hoàng đế trước khi hắn đăng cơ. Nhưng trưởng tỷ luôn có chủ kiến riêng, không hề nói chuyện này cho mẫu thân biết, mẫu thân hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này. Thẩm Hồi lại muốn điều tra từ những người bên cạnh trưởng tỷ. Nhưng đã qua vài năm, những người đó đều đã trở về quê hương. Thẩm Hồi phái người đi điều tra, nhưng vì thời gian còn ngắn, người được phái đi nhất thời chưa trở về.

Thẩm Hồi không phải là chưa từng nghĩ đến việc phò tá đứa trẻ này lên ngôi. Ít nhất, hắn là nam nhi. Không giống như Tề Dực từ nhỏ đã giả nam trang, dù sao cũng tiềm ẩn nguy hiểm.

Nhưng dù sao cũng là đứa trẻ, sau lưng nhất định có kẻ chủ mưu, mục đích không trong sạch. Thẩm Hồi muốn đến hỏi biểu ca, nhưng nàng luôn cảm thấy biểu ca chưa chắc đã nói thật với nàng. Hơn nữa, gặp hắn cũng có nhiều bất tiện.

Trầm Nguyệt đi từ ngoài vào, nói: "Nương nương, Tiểu Lâm Tử bên cạnh bệ hạ truyền tin tới. Bệ hạ hai ngày nay có ý định hồi kinh."

"Hồi kinh?" Thẩm Hồi kinh ngạc.

"Vâng." Trầm Nguyệt gật đầu, "Bệ hạ không ít lần than phiền hành cung chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, còn nhắc đến mấy vị phi tần ở trong hoàng cung kinh thành không đi theo."

Thẩm Hồi tức đến bật cười.

Lúc trước hoàng đế vì lo lắng chọc giận Vu Tư dẫn đến chiến tranh, vội vàng muốn dời đô, bao nhiêu đại thần quỳ xuống cầu xin ngăn cản, hắn lại nhất ý không đổi. Hoàng thất và các đại thần đi gần ba tháng mới đến Quan Linh, bây giờ cũng chưa ở hành cung được bao lâu. Hắn thấy Vu Tư không có động tĩnh gì, không phát động chiến tranh, lại muốn quay về rồi sao?

Hồi kinh là chuyện sớm muộn gì cũng phải hồi. Chỉ là lặn lội đến đây một chuyến vốn đã hao người tốn của. Bây giờ lại khởi hành hồi kinh, lại hao người tốn của thêm một lần nữa sao?

Theo cách này của hoàng đế, người không biết còn tưởng rằng núi vàng núi bạc trong quốc khố đã chất không hết rồi chứ. Nhưng trên thực tế quốc khố trống rỗng, năm nào cũng tăng thuế để bù vào.

Thập Tinh dẫn hai cung nữ đi vào, cười nói: "Nương nương, trong cung đưa nho sớm đến. Không ngờ đến đây rồi, lại có thể ăn nho vào mùa này."

Trầm Nguyệt nhìn thấy gương mặt đang nhíu chặt của Thẩm Hồi, ôn nhu khuyên nhủ: "Nương nương nếm thử xem nho sớm này có ngon không?"

Thẩm Hồi lúc này mới đưa mắt nhìn chùm nho trên tay cung nữ.

---

Lúc Bùi Hoài Quang trở về phủ, bộ y phục trắng như tuyết trên người đã bị m.á.u nhuộm đỏ. Thậm chí có những chỗ m.á.u đã khô, vải vóc trở nên cứng đờ dính chặt vào người, rất khó chịu.

Mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến sắc mặt Bùi Hoài Quang vô cùng âm trầm.

Thuận Tuế đang quét lá rụng nhìn thấy Bùi Hoài Quang trở về với bộ dạng này, giật nảy mình, tay cầm chổi run run. Hắn nhanh chóng hoàn hồn, đặt chổi sang một bên, chạy nhỏ về chuẩn bị nước tắm cho Bùi Hoài Quang.

Thuận Tuế đổ đầy nước lạnh vào thùng tắm, lại chạy xuống hầm lấy thêm một ít đá lên lầu, cho đá vào thùng tắm.

Bước chân Bùi Hoài Quang dừng lại, đôi mắt vô hồn chuyển động, dần dần dừng lại trên cây vải trồng ở góc tây nam trong sân. Cây vải đã mọc cao một đoạn, xanh mướt.

Bùi Hoài Quang nhìn một lúc, trong mắt âm u mới dần dần nhiễm một chút hơi thở của người sống.

Hắn chậm rãi bước lên lầu, tiện tay ném thanh kiếm trong tay cho Thuận Niên đang chạy ra nghênh đón. Hắn bước vào phòng tắm, Thuận Tuế đã chuẩn bị xong mọi thứ, cung kính đứng sang một bên, đợi Bùi Hoài Quang đi vào, Thuận Tuế lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc đóng cửa, Thuận Tuế liếc nhìn bóng lưng Chưởng ấn từ khe cửa đang dần khép lại.

Hắn toàn thân dính đầy máu, sát khí đằng đằng, giống như vừa từ địa ngục bước ra.

Bên ngoài cửa, Thuận Tuế và Thuận Niên nhìn nhau, không ai nói gì, lập tức lấy khăn quỳ xuống lau vết m.á.u trên mặt đất. Vết m.á.u do giày của Bùi Hoài Quang in lại lúc về, còn có m.á.u tươi nhỏ giọt từ vạt áo.

Hai người nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, thở phào nhẹ nhõm.

"Kia có phải Đốc chủ không?" Thuận Tuế nheo mắt nhìn về phía xa.

Thuận Niên cũng nhìn theo, gật đầu nói: "Hình như là vậy. Tối qua hắn đã đến Quan Linh, hôm nay hẳn là đến bái kiến Chưởng ấn."

Thuận Tuế lập tức nảy ra một ý, nhanh chóng chạy về phía Phục Nha.

Hắn cảm thấy sắc mặt Chưởng ấn hôm nay thật sự quá đáng sợ, cho dù đã hầu hạ bên cạnh một thời gian, sớm nên quen rồi, nhưng vẫn bị sát khí âm trầm trên người Bùi Hoài Quang dọa sợ. Hắn cảm thấy để cho ngày tháng của mình dễ chịu hơn một chút, phải nghĩ cách làm cho Chưởng ấn vui vẻ lên. Rõ ràng, hắn cảm thấy bản thân không có năng lực lớn như vậy.

Nhưng Đông xưởng Đốc chủ Phục Nha nhất định có thể!

Hắn còn nhớ rõ Phục Nha luôn có rất nhiều cách g.i.ế.c người mới lạ, có thể khiến Chưởng ấn cười ha hả!

Thuận Tuế đi theo Phục Nha, vừa đi vừa lải nhải nói ra suy nghĩ của mình. Phục Nha nghe xong liền cười ha hả, nói: "Chuyện này có gì khó. Ta giỏi nhất là tìm niềm vui cho Chưởng ấn!"

"Đô đốc lợi hại!" Thuận Tuế giơ ngón tay cái lên.

Phục Nha nghe lời Thuận Tuế nói, lại biết Bùi Hoài Quang đang tắm, hắn cũng không ở lại chờ, mà là đi ra ngoài một chuyến, bắt một người trong danh sách về, định giúp Chưởng ấn tìm chút niềm vui.

Bùi Hoài Quang ở trong phòng tắm rất lâu, giữa chừng gọi Thuận Tuế lên thay nước bốn lần. Hắn luôn cảm thấy mùi m.á.u tanh vẫn chưa rửa sạch. Cuối cùng hắn cũng bước ra khỏi nước lạnh, những giọt nước lăn dài trên làn da trắng bệch của hắn. Bước ra khỏi thùng tắm với đôi chân dài, hắn theo thói quen đi đến trước gương đồng, lau khô nước trên người trước gương.

Gương đồng phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của hắn.

Bùi Hoài Quang luôn cảm thấy nhìn không rõ. Hắn tiến lại gần, khuôn mặt không chút cảm xúc gần như dán vào gương đồng. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình trong gương, cố gắng tìm ra chút sức sống của con người.

Hắn lại lui về sau một bước, ném miếng vải bông lau người trong tay xuống, dang rộng hai tay. Để thân thể mình hoàn toàn hiện ra trong gương đồng, nhìn chằm chằm hồi lâu.

Bùi Hoài Quang mặc y phục sạch sẽ, ôm sát vào người.

Người trong gương đồng, dường như đã có chút hình người hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-139.html.]

Hắn đẩy cửa phòng tắm ra, bước một chân ra ngoài, do dự một chút, lại quay người trở vào phòng tắm, đứng bên cạnh giá rửa tay, bắt đầu rửa tay liên tục.

—— Dùng sức lau đi vết m.á.u vốn không tồn tại.

Đôi tay dài trắng nõn bị rửa đến đỏ bừng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hắn mới bước ra khỏi phòng tắm, đi đến thư phòng. Trên bàn dài trong thư phòng bày biện vài dụng cụ chạm ngọc, quả cầu mà hắn đang chạm dở nằm yên tĩnh trong hộp gỗ.

Bùi Hoài Quang liếc nhìn lư hương, ngón tay dài mở khóa ngăn kéo, lấy ra một gói hương hoa hồng, chậm rãi đổ vào lư hương. Trong nháy mắt, mùi thơm nồng của hoa hồng từ những lỗ nhỏ dày đặc trên lư đồng bay ra, hương thơm ngào ngạt.

Bùi Hoài Quang lạnh lùng giơ hai tay lên, hơ hơ tay. Để đôi tay lạnh như băng không có chút nhiệt độ này, nhiễm một chút hương thơm nồng nàn của hoa hồng.

Một khắc sau, Bùi Hoài Quang thu tay lại, đi đến ngồi xuống sau án thư, cầm lấy con d.a.o khắc nhỏ, bắt đầu chuyên tâm chạm trổ.

Thuận Tuế gõ cửa đi vào, nói: "Chưởng ấn, cháo đã nấu xong rồi. Dùng một chút rồi hãy bận tiếp ạ."

Bùi Hoài Quang dùng ngón tay dài nắm lấy con d.a.o khắc tròn nhỏ, cẩn thận gọt tỉa hoa văn trên quả cầu ngọc trong tay, mài nhẵn những đường nét trên mặt này, mới đặt nó xuống, đứng dậy với vẻ mặt không chút cảm xúc, đi xuống lầu.

Bùi Hoài Quang không có khẩu vị lắm, chỉ ăn một chút cháo. Hắn vừa mới đặt đũa bạc xuống, Phục Nha đã túm người trở về.

Phục Nha nhìn thoáng qua bát cháo trắng Bùi Hoài Quang gần như không động đến mấy, cười nói: "Chưởng ấn, Phục Nha gần đây nghiên cứu ra một cách chơi mới!"

Bùi Hoài Quang liếc hắn một cái, gật đầu thờ ơ.

Biết hắn ngầm đồng ý, Phục Nha nhe răng cười, bảo hai tiểu thái giám dẫn người lên.

Hai chân người đàn ông bị trói bằng xích sắt nặng nề, đã sớm bị dọa sợ. Hai tiểu thái giám dẫn hắn lên, vừa mới buông tay. Người đàn ông này lại không hề bỏ chạy, mà theo bản năng ngồi phịch xuống đất, run lẩy bẩy.

Phục Nha ra hiệu bằng mắt, hai tiểu thái giám kia lại bê giá gỗ đã chuẩn bị sẵn vào, đặt người này lên thành hình chữ đại, trói lên giá gỗ, rồi cởi áo hắn ta ra.

"Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì! Cứu mạng... Cứu mạng với! Có ai cứu ta với không!" Người đàn ông sợ hãi đến mức giọng nói cũng run rẩy, giọng nói cũng vì thế mà thay đổi, ngay cả phát âm cũng trở nên khó khăn.

Phục Nha thấy hắn ồn ào khó nghe, nhét một miếng vải vào miệng hắn, khiến hắn ngay cả tiếng ú ớ cũng khó phát ra.

Phục Nha mới lấy dụng cụ từ trong tay tiểu thái giám.

Đó là một quả cầu sắt rỗng, thanh sắt xuyên qua, sau đó cố định trên tay cầm, cho nên mới có thể khiến quả cầu sắt này lăn. Quả cầu sắt này rất khác thường, bên trên có gai ngược dày đặc, ánh bạc lấp lánh.

Phục Nha cười âm trầm, dâng bảo vật lên cho Chưởng ấn.

Hắn nắm lấy tay cầm, áp quả cầu sắt lên n.g.ự.c người đàn ông, cứ như vậy nhẹ nhàng lăn một cái, lập tức lột xuống một mảng thịt trên n.g.ự.c người đàn ông, m.á.u thịt lẫn lộn.

Người đàn ông hét lên the thé. Đáng tiếc miệng hắn bị bịt kín, tiếng hét chói tai va vào miếng vải bịt miệng, không phát ra được, lại nuốt ngược trở vào.

Phục Nha quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Bùi Hoài Quang, lại thấy Chưởng ấn mặt không chút thay đổi, dường như không có vẻ sung sướng như mọi ngày. Phục Nha sửng sốt, lập tức lại cười nói: "Chưa xong đâu! Chưởng ấn cứ xem tiếp!"

Hắn ra hiệu bằng mắt với tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám kia lập tức đổ mật ong trong bình lên quả cầu sắt. Phục Nha cười rồi lại dùng quả cầu sắt lăn trên người đàn ông, lột da lột thịt, đồng thời cũng dính đầy mật ong.

Tiểu thái giám cầm lấy một cái bình khác, giật nút ra, đổ đàn kiến bên trong lên vai người đàn ông. Kiến ngửi thấy mùi thơm ngọt của mật ong, liền bò hết qua đó, bò về phía lồng n.g.ự.c m.á.u thịt lẫn lộn của người đàn ông, chui vào trong m.á.u thịt của hắn.

Thuận Tuế và Thuận Niên ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Phục Nha rất đắc ý. Hắn quay đầu lại nhìn Bùi Hoài Quang, phát hiện hắn vẫn mang vẻ mặt uể oải không chút cảm xúc, không có hứng thú chút nào.

Phục Nha không khỏi nghi ngờ. Rất nhiều cách thức tra tấn tàn sát của hắn đều học từ Chưởng ấn. Tuy hắn không biết những người trên danh sách kia là ai, nhưng hắn biết mỗi lần Chưởng ấn tra tấn những người trên danh sách, trong đôi mắt đen như đầm sâu kia sẽ ánh lên tia sáng, là khoái cảm sung sướng.

Hôm nay là làm sao vậy?

Phục Nha không cam lòng, thử thăm dò hỏi: "Chưởng ấn thử xem?"

Bùi Hoài Quang như vừa mới hoàn hồn, ngẩng mắt lên, liếc nhìn người đàn ông đang cực kỳ đau đớn.

Những năm nay, trong cuộc sống u ám của hắn, dường như chỉ có báo thù mới có thể mang đến cho hắn chút sung sướng vui vẻ. Thế nhưng hắn nhìn người đàn ông m.á.u me đầm đìa trước mặt, trong lòng đã không còn cảm nhận được khoái cảm điên cuồng xen lẫn ngọt ngào kia nữa.

Chán rồi.

Chẳng lẽ là vì đêm qua g.i.ế.c quá nhiều người? Bùi Hoài Quang đã không còn nếm ra được sự vui vẻ, chỉ còn lại nghĩa vụ.

"Cho hắn một cái c.h.ế.t thống khoái đi." Bùi Hoài Quang quay đầu, nhìn về phía cây hải đường đang nở rộ ngoài cửa sổ.

Phục Nha đang suy nghĩ xem chỗ nào không đúng, bỗng nhiên phát hiện Chưởng ấn ngồi bên cửa sổ cười. Phục Nha sửng sốt, nhìn kỹ lại, xác định không phải mình nhìn nhầm. Chưởng ấn thật sự cười rồi! Không chỉ khóe mắt đuôi mày lộ ra ý cười, mà còn có thêm một tia dịu dàng kỳ lạ.

"Nương nương ôm cái gì trong lòng vậy?" Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi đang đi về phía này trong sân.

Thẩm Hồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bùi Hoài Quang ở cửa sổ tầng hai. Ánh nắng chói chang, nàng nheo mắt cười: "Trong cung ban thưởng nho sớm, rất ngọt. Mang đến cho ngài ăn."

Bùi Hoài Quang cụp mắt xuống, nhìn vào lòng Thẩm Hồi. Một giỏ nho sớm nhỏ, nàng sợ nho bị dập, bên trong còn lót gấm. Lại sợ nho bị nắng làm hỏng, bên ngoài giỏ còn bọc một lớp vải lụa lớn, ôm chặt trong lòng.

Bùi Hoài Quang khẽ cười, nói: "Nương nương nói đùa rồi. Chỗ của ta sao có thể thiếu thứ này được."

"Nhưng ta muốn cùng ăn với ngài mà." Thẩm Hồi nhìn hắn cười, đôi mắt cong cong.

Dưới ánh nắng ấm áp, nàng dường như tỏa sáng.

【Lời tác giả】

Phục Nha: ... Biết ngay là vừa nhìn thấy Hoàng hậu đã cười, vậy thì bắt ta vất vả làm gì chứ!!!

 

Loading...