Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 138

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:37:57
Lượt xem: 69

Cầu thang hẹp, Trầm Nguyệt và Thập Tinh sóng vai xuống lầu. Xán Châu và Bình Thịnh cùng đi phía sau. Bình Thịnh cười hì hì lùi lại một bước, trêu chọc: "Xán Châu tỷ tỷ, tỷ đi trước đi, tiểu đệ không dám va chạm vào tỷ."

Xán Châu trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi cũng cười theo.

Nàng đặt tay lên bụng, trong mắt lại hiện lên vài phần ưu tư. Rõ ràng mọi chuyện đều rất thuận lợi, nàng cũng không biết tại sao mấy ngày gần đây lại lo lắng như vậy. Giống như cành hải đường mà nàng vốn định cắm sáng nay, đột nhiên bị chim sẻ mổ một cái, khiến nàng bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Xán Châu lắc đầu, tự giễu bản thân không biết có phải vì mang thai hay không, mà lại trở nên nhạy cảm như vậy.

"Chậc chậc, chuyện vui lớn như vậy, sao lại ủ rũ vậy?" Bình Thịnh tiếp tục cười hì hì trêu chọc, "Ta biết rồi. Vương Lai ngày mai sẽ về kinh. Xán Châu tỷ tỷ luyến tiếc đúng không?"

"Ngươi lắm lời quá." Xán Châu lảng tránh.

Thập Tinh đi phía trước quay đầu lại, cười hỏi: "Vương Lai khi nào về kinh vậy?"

"Ngày mai." Xán Châu nói.

Thập Tinh còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng Bùi Hoài Quang nói chuyện với nội thị ở dưới lầu, lập tức im bặt, ngoan ngoãn quay người lại.

Bốn người nhanh chóng đi xuống, cung kính cúi đầu đứng sang một bên, nhường đường cho Bùi Hoài Quang.

"Nương nương còn đang ngủ sao?" Bùi Hoài Quang hỏi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Nương nương đã tỉnh dậy được một lúc rồi, đang rảnh rỗi đọc sách trong phòng ạ." Trầm Nguyệt cung kính bẩm báo.

Bùi Hoài Quang nắm chặt cây quạt xếp trong tay, đi lên lầu.

Cung nữ được Thẩm Hồi sai đi lấy sách không biết chữ, tùy tiện lấy mấy cuốn, lại toàn là sách Thẩm Hồi đã đọc rồi. Nàng lười biếng dựa vào giường êm, tùy tiện cầm một cuốn lên lật xem.

Bùi Hoài Quang vừa vào, Thẩm Hồi đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

"Nương nương đang đọc sách gì vậy?" Bùi Hoài Quang đi đến bên cạnh Thẩm Hồi, đặt cây quạt xếp trong tay lên chiếc bàn nhỏ, thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ánh mắt Thẩm Hồi vẫn còn dừng trên cuốn sách, thân thể đã mềm mại dựa vào lòng hắn. Nàng không nói gì, để hắn tự xem cuốn sách trong tay nàng.

"Ly Tao?" Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng.

Nội dung vốn đã thuộc nằm lòng, Thẩm Hồi vẫn đọc từng chữ từng câu. Nàng lật thêm một trang, thuận miệng hỏi: "Ngài đi đâu vậy?"

Dừng một chút, dường như không muốn để hắn hiểu lầm rằng nàng đang truy hỏi hành tung của hắn. Nàng lại bổ sung một câu: "Tỉnh dậy không thấy ngài bên cạnh, ta cảm thấy không quen."

Bùi Hoài Quang nghiêng đầu nhìn nàng, nhặt từng sợi tóc bị gió thổi rối trên má nàng lên. Hắn chậm rãi nói: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, tự mình đưa đến cửa cho người ta mắng một trận."

Thẩm Hồi quay đầu quan sát hắn một lượt, hỏi: "Vậy chưởng ấn có bị đánh không?"

"Không có."

"Ồ..." Thẩm Hồi kéo dài giọng, "Tiếc thật đấy."

"Chậc. Ta sao lại cảm thấy nương nương muốn ăn đòn vậy." Bùi Hoài Quang lấy cuốn sách từ tay Thẩm Hồi, cuộn lại nắm trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi cởi dây thắt lưng của nàng.

 

 [Tác giả có lời muốn nói]

 

 Chương 138 - Y phục tuyết trắng

 [Chương 138]

 Dây thắt lưng bên hông còn chưa cởi ra, cuốn sách cuộn tròn khẽ gõ vào phần thịt mềm bên hông, Thẩm Hồi chỉ cảm thấy rất ngứa. Nàng không nhịn được cười ra tiếng, vừa cười vừa lùi về sau để tránh.

 Thẩm Hồi cười nắm lấy cổ tay Bùi Hoài Quang, ngăn cản động tác chậm rãi của hắn. Để chuyển hướng hành động của hắn, nàng thuận miệng hỏi: "Chưởng ấn thích nhất câu nào trong sách này?"

 Bùi Hoài Quang liếc nhìn cuốn sách trong tay, nói: "Không có câu nào thích cả."

 Hắn tùy ý ném cuốn "Ly Tao" sang một bên, lòng bàn tay vuốt ve eo Thẩm Hồi, đặt ngón cái lên eo nàng, chậm rãi xoay tròn như đang thưởng thức.

 Vẫn có chút ngứa ngáy, không đến mức không chịu nổi, mà là kiểu ngứa tê dại. Thẩm Hồi vùi trong lòng hắn, tiếp tục chuyển hướng sự chú ý của hắn, truy hỏi: "Vậy chưởng ấn đoán xem bản cung thích nhất câu nào?"

 Bùi Hoài Quang liếc mắt, ánh mắt dừng trên ánh mắt mong đợi của Thẩm Hồi. Trong mắt nàng có một biển nước, đang long lanh nhìn hắn. Bùi Hoài Quang nghĩ một chút, nói: "Dư diệc tâm chi sở thiện hề, tuy cửu tử kỳ do vị hối." (Ta cũng vì điều thiện trong lòng mà làm, dù c.h.ế.t chín lần cũng không hối hận)

 Đôi mắt sáng long lanh của Thẩm Hồi lập tức sáng lên. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, vui mừng hỏi: "Sao chưởng ấn biết?"

 Bùi Hoài Quang khẽ hừ một tiếng.

 Hắn gạt tay nhỏ đang nắm lấy tay mình của Thẩm Hồi ra, cởi dây thắt lưng bên hông nàng. Bàn tay mát lạnh dễ dàng luồn vào trong áo lót của nàng, dừng một chút, lại men theo vòng eo nhỏ nhắn, vòng ra sau lưng nàng, cởi dây áo lót phía sau của Thẩm Hồi. Theo động tác của hắn, hắn cúi người xuống, ngón tay vừa kéo dây áo, vừa chậm rãi nói: "Phải phải phải, trong lòng nương nương có khát vọng thái bình thịnh trị cho thiên hạ. Đây đều là điều thiện trong lòng nương nương. Chỉ là ta không muốn nghe chí hướng của nương nương, chỉ muốn vui vẻ với nương nương thôi."

 Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang gần trong gang tấc, khóe môi từ từ cong lên. Nàng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, gật đầu thừa nhận lời hắn nói. Nàng lại hơi ưỡn thẳng lưng, ghé sát vào tai Bùi Hoài Quang, nhỏ giọng nói một câu.

 Động tác cởi áo lót của Bùi Hoài Quang lập tức dừng lại, sợi dây màu xanh lục vẫn quấn quanh ngón tay thon dài trắng nõn của hắn.

 Bùi Hoài Quang cúi đầu im lặng một lát, mới lên tiếng: "Nương nương vừa nói gì?"

 Đôi môi mềm mại áp sát tai Bùi Hoài Quang của Thẩm Hồi nhẹ nhàng rời đi, men theo gò má Bùi Hoài Quang, chậm rãi di chuyển đến khóe môi hắn. Nàng áp sát môi mình vào môi hắn, lặp lại một lần nữa: "Chưởng ấn cũng là điều thiện trong lòng bản cung."

 Giọng nói mềm mại của nàng như mang theo sự mê hoặc, chưa kể đôi môi áp vào khóe môi hắn càng thêm mềm mại quyến rũ.

 Sợi dây treo trên ngón tay Bùi Hoài Quang cuối cùng cũng trượt xuống, kéo theo chiếc áo lót trên người Thẩm Hồi cũng từ từ rơi xuống. Vạt áo khoác mỏng manh bên ngoài mở ra, khung cảnh diễm lệ ôn nhu.

 Bùi Hoài Quang bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.

 Hắn nhặt chiếc áo lót màu xanh lục rơi xuống giữa hai người lên, mở áo ra, cẩn thận ngắm nhìn hoa văn hải đường thêu trên đó. Hắn lại dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa hai lớp vải ở ngực. Sau đó, hắn đặt chiếc áo lót này lên người Thẩm Hồi, dây áo màu xanh lục dài quấn qua vòng eo thon gọn của Thẩm Hồi. Hắn ôm nàng vào lòng, rồi lại buộc dây áo vừa cởi ra lúc nãy.

 Thẩm Hồi phản ứng lại, mới hiểu ra hắn đang mặc áo cho nàng. Nàng đẩy Bùi Hoài Quang ra một chút, lại dùng sức kéo chiếc áo lót đang mặc dở ra. Nàng nhìn Bùi Hoài Quang, nói: "Không mặc."

 "Chậc." Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, "Nương nương hãy giữ thể diện một chút đi."

 Thẩm Hồi kéo tay Bùi Hoài Quang áp lên n.g.ự.c mình. Nàng chậm rãi nhếch mắt, giọng nói cũng trở nên mềm mại. Nàng hỏi hắn: "Không đẹp sao?"

 "Đẹp."

 Thẩm Hồi chuyển động người, đổi sang tư thế thoải mái hơn dựa vào lòng hắn, theo động tác của nàng, đôi bàn chân trắng muốt không mang vớ từ dưới váy ló ra.

Đoàn Viên gõ nhẹ cửa bên ngoài, cung kính bẩm báo: "Nương nương, Dực điện hạ đã viết xong bài tập, muốn mang đến cho người xem. Người có gặp không ạ? Hay là tạm thời từ chối?"

Thẩm Hồi chợt nhớ ra, là nàng đã giao bài tập cho Tề Dực. Nàng định sẽ lấy bài tập của hắn đưa cho Tô đại nhân xem thử.

Thẩm Hồi ngồi thẳng dậy, bắt đầu chỉnh trang lại y phục. Vừa sửa xong áo ngoài, Thẩm Hồi đẩy nhẹ Bùi Hoài Quang, nói nhỏ: "Ban ngày ban mặt làm chuyện hoang dâm là tội lớn. Ngươi mau đi đi!"

Bùi Hoài Quang cúi xuống, nắm lấy cổ chân Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi khẽ giãy giụa, không thoát ra được, nàng cũng không giãy nữa, nhìn Bùi Hoài Quang, nhìn hắn cúi người xuống, hôn lên mu bàn chân nàng.

Mu bàn chân truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy, các ngón chân không nhịn được mà khẽ co quắp lại. Bùi Hoài Quang thấy vậy, đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua từng ngón chân của nàng, rồi lại nhẹ nhàng cắn lên ngón chân út tròn trịa của nàng.

Cảm giác tê dại kỳ lạ càng thêm rõ rệt. Thẩm Hồi đưa chân kia từ trong váy ra, khẽ đá vào chân hắn, ý bảo hắn đừng làm quá!

Bùi Hoài Quang hiểu ý nàng, hắn buông chân Thẩm Hồi xuống, lại nắm lấy chân nàng vừa đá hắn, đặt hai bàn chân trắng nõn mềm mại của nàng sát vào nhau, rồi chậm rãi chỉnh lại váy áo trên người Thẩm Hồi, vuốt phẳng nếp nhăn, che phủ đôi chân nàng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-138.html.]

Hắn nói được rồi,

Hắn nói tối nay lại đến hoang dâm.

Thẩm Hồi quay mặt đi, không nhìn hắn, giả vờ như không nghe thấy hắn nói gì.

Trước khi rời đi, Bùi Hoài Quang do dự một chút, lại mở miệng: "Bỗng nhiên nhớ ra tối nay có việc, không hoang dâm được rồi."

Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng mơn trớn vành tai Thẩm Hồi, ôn nhu nói: "Tối mai nhé."

---

Bùi Hoài Quang trở về phủ, thay một bộ y phục.

Hắn thờ ơ mở tủ quần áo, chọn một bộ y phục màu trắng tinh. Ngón tay thon dài cởi ngọc đai, y phục đỏ rơi xuống đất, thay vào đó là bộ y phục trắng như tuyết này.

Sau đó, hắn lục tìm dụng cụ trong chiếc tủ đối diện.

Trong tủ này đựng toàn là dụng cụ tra tấn, đủ loại, có thể mang đến đau đớn tột cùng cho con người. Những dụng cụ g.i.ế.c người mới lạ này, rất nhiều người chưa từng thấy bao giờ. Những thứ trong này, không ít là do chính Bùi Hoài Quang tự mình thiết kế ra.

Bùi Hoài Quang lạnh lùng nhìn lướt qua những dụng cụ lạnh lẽo này, cuối cùng không lấy gì cả, xoay người đi ra ngoài. Xuống đến lầu, hắn lấy thanh kiếm trong tay Thuận Niên. Hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng quan sát ánh bạc trên thân kiếm.

"Chưởng ấn, tối nay muốn ăn gì ạ?" Thuận Tuế đuổi theo hỏi.

"Không về." Trường kiếm được tra lại vào vỏ. Bùi Hoài Quang nắm chặt thanh kiếm, sải bước đi ra ngoài.

Hắn muốn g.i.ế.c người.

Đêm nay, rất nhiều người ở Quan Linh đã chết.

Có người đang ngủ say ở nhà, bỗng nhiên mất đầu. Có người đang bàn bạc với gia đình về việc ngày mai, lễ hội Hà Thần sẽ làm món ngon gì để ăn mừng, nhưng trong nháy mắt đã bị một thanh trường kiếm c.h.é.m làm đôi. Có người làm việc vất vả cả ngày, nhân lúc trời tối mệt mỏi trở về nhà, nghe thấy tiếng bước chân, sợ hãi trốn vào ngõ cụt, vừa quay người lại, đồng tử đột nhiên mở to, hai con ngươi bị một thanh kiếm c.h.é.m làm đôi.

Trong thanh lâu náo nhiệt, một thương nhân vừa ôm ấp các cô gái, vừa mắng chửi lão tú không đưa cô gái đẹp nhất đến.

"Toàn lấy mấy thứ hàng kém chất lượng này ra lừa gạt..." Thương nhân cứng đờ người, ngây ra nhìn người áo trắng xuất hiện trước mặt. Rõ ràng trước đó hắn còn đang chê bai những người bên cạnh không đủ đẹp, giờ phút này lại nhìn thấy một vị tiên nhân đẹp như vậy. Thế nhưng, cũng là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.

Cái đầu to lớn lăn lông lốc trên mặt đất, hai con ngươi trợn trừng c.h.ế.t không nhắm mắt, vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc.

Các cô gái kinh hô, chạy trốn tứ phía. Có người nhát gan hơn thì trực tiếp ngất xỉu.

Bùi Hoài Quang cúi người, nhặt lên một chiếc mặt nạ nanh quỷ dưới đất. Vừa rồi nơi này đang diễn ra màn múa, chiếc mặt nạ này cũng không biết là do mỹ nhân nào đang múa làm rơi.

Bùi Hoài Quang chậm rãi vuốt ve chiếc mặt nạ, sau đó đeo mặt nạ lên mặt, lần đầu tiên che đi khuôn mặt gây tội ác của hắn.

Máu tươi nhuộm đỏ bộ y phục trắng như tuyết của hắn.

Từ nhỏ hắn đã chán ghét mùi m.á.u tanh. Hắn luyện tà công cũng là vì có thể g.i.ế.c người một cách nhẹ nhàng tao nhã, không để m.á.u tanh bẩn thỉu dính đầy người.

Nhưng lần này, hắn không sử dụng tà công, cũng không cố ý tránh né những m.á.u tanh bẩn thỉu đó, mặc cho m.á.u tươi nóng bỏng b.ắ.n lên bộ y phục trắng như tuyết của hắn.

Địa điểm tiếp theo là một sào huyệt sơn tặc.

Bốn người trong danh sách hiện giờ đã là đầu lĩnh sơn tặc trên núi này. Bùi Hoài Quang cầm kiếm, mũi kiếm lướt qua mặt đất đá, phát ra âm thanh chói tai.

Lũ sơn tặc ùa lên, toan ngoan cố chống cự.

Hắn chậm rãi đọc tên bốn người đó, khó có được lần từ bi, không g.i.ế.c những người vô tội khác.

Thế nhưng không ai tin lời hắn, lũ sơn tặc ùa lên, như muốn đồng lòng g.i.ế.c hắn trước.

"Chậc. Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi." Bùi Hoài Quang mặt không cảm xúc bước về phía trước, mỗi bước đi là một mạng người, m.á.u chảy thành sông, m.á.u tanh nồng nặc nhuộm đỏ bộ y phục trắng như tuyết của hắn.

Một giọt m.á.u nóng bỏng b.ắ.n vào mắt Bùi Hoài Quang, Bùi Hoài Quang hơi nghiêng đầu, theo bản năng đưa tay lên muốn lau. Nhưng lại phát hiện trên tay mình cũng dính đầy máu.

Động tác dừng lại.

Một lúc lâu sau, Bùi Hoài Quang ngẩng đầu, thờ ơ nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm. Đôi mắt đen láy không chút  cảm xúc của hắn lúc này mới nhiễm chút dịu dàng.

Hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nắm chặt thanh kiếm trong tay, lao về phía cái tên tiếp theo trong danh sách.

Nhanh chóng g.i.ế.c hết những người này, dùng đôi tay sạch sẽ âu yếm nàng.

Vệ Khanh, nhanh lên, nhanh hơn nữa.

---

Buổi sáng sớm, Xán Châu đứng dưới mái hiên, lo lắng nhìn Vương Lai ở phía xa. Hắn đang nói chuyện với Phục Nha. Hôm nay bàn giao xong việc với Phục Nha, hắn sẽ rời Quan Linh, trở về kinh thành.

Đường xá xa xôi, gặp lại nhau lần nữa, cũng không biết là khi nào.

Phục Nha cười vỗ vai Vương Lai, nói: "Ta đã biết tiểu tử ngươi sau này sẽ có tiền đồ, may mà lúc trước không thật sự c.h.ặ.t t.a.y ngươi, nếu không thì đã kết thù rồi!"

"Đốc chủ lại nhắc chuyện này rồi." Vương Lai cười nói, "Ngài là làm theo lệnh của Chưởng ấn, cho dù thật sự c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cũng không dám trách ngài."

"Thôi thôi thôi, đừng có một câu 'ngài' hai câu 'ngài' nữa, sau này chúng ta coi như ngang hàng rồi."

Vương Lai nhìn Phục Nha.

Vì bị bỏng, nửa khuôn mặt của hắn bị hủy, trông rất đáng sợ. Hơn nữa hắn vốn là người hung dữ, cả Đông xưởng đều sợ hắn. Nhưng Vương Lai nhìn kỹ nửa khuôn mặt còn lại của hắn, lại phát hiện Phục Nha vốn dĩ cũng có một khuôn mặt tuấn tú.

Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi ra thắc mắc trong lòng nhiều năm: "Khuôn mặt của Đốc chủ rốt cuộc là bị hủy như thế nào?"

Phục Nha thuận miệng nói: "Lúc trẻ không hiểu chuyện, muốn cứu người trong biển lửa. Người không cứu được, ngược lại còn hủy hoại khuôn mặt của mình."

Hắn cười cười, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng. Nhưng hắn lập tức thu lại cảm xúc, cười nói: "Thôi được rồi. Đã bàn giao xong mọi việc rồi. Ngươi cũng đi nói chuyện với tiểu nương tử của ngươi đi. Tiểu nương tử đứng bên kia nhìn ngươi một lúc rồi kìa."

Vương Lai theo  ánh mắt của Phục Nha nhìn sang, thấy Xán Châu đang đứng dưới mái hiên. Nhìn thấy nàng từ xa, trong mắt hắn liền hiện lên ý cười.

Chia tay Phục Nha, Vương Lai đi về phía Xán Châu, đứng trước mặt nàng, hỏi: "Sao lại đứng ở đây? Không về phòng nghỉ ngơi đi."

"Ta không có yếu ớt như vậy." Xán Châu nói.

"Ừm." Vương Lai đáp một tiếng, tháo chiếc vòng tay màu đỏ trên cổ tay mình ra đeo vào cổ tay Xán Châu. Hắn nói: "Lúc ngươi sinh nở ta chưa chắc đã về kịp, ngươi phải tự mình chú ý nhiều hơn, cẩn thận hơn."

Nhắc đến chuyện này, Vương Lai nhíu mày, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ tự trách.

"Yên tâm đi. Ta là cung nữ, không phải chủ tử yếu ớt trong cung, nào có đến mức như vậy? Ta sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, cũng sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta. Ngươi cứ yên tâm!"

Vương Lai lại không đồng ý với lời này của Xán Châu. Nàng vốn là tiểu thư khuê các, gia đình gặp nạn mới bị lưu lạc thành nô tịch.

Xán Châu lại nói: "Ngược lại là ngươi, phải bảo vệ tốt bản thân mình. Ta vẫn là câu nói đó, năng lực có hạn thì làm việc trong khả năng của mình, ngàn vạn lần đừng quá sức."

"Được." Vương Lai đáp ứng.

"Vương Lai. Ngươi phải nhớ kỹ, bây giờ không giống như trước nữa. Trước đây ngươi luôn mong ta sau này có thể xuất cung lấy chồng. Bây giờ ngươi không thể nghĩ như vậy nữa. Ngươi phải vì ta, còn vì con của chúng ta mà bảo vệ tốt bản thân mình. Nghe thấy chưa!" Xán Châu không nhịn được nhíu mày, dùng ngón tay chọc chọc đầu Vương Lai.

"Được." Vương Lai cười đáp ứng lần nữa.

 

Loading...