HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 137
Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:37:19
Lượt xem: 46
Thẩm Hồi hai chân mềm nhũn, Bùi Hoài Quang lập tức đỡ nàng. Thẩm Hồi thuận thế dựa vào n.g.ự.c hắn, từ từ nhắm mắt lại, nói: "Ta không còn sức lực nữa..."
Bùi Hoài Quang cúi người, đưa tay ra đỡ lấy đầu gối Thẩm Hồi, bế nàng lên, đi về phía phòng tắm.
Nàng nằm gọn trong vòng tay hắn, rất nhẹ.
Bùi Hoài Quang cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Hồi. Nàng nhắm mắt, sắc mặt hơi tái, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, chắc là đã thật sự mệt mỏi rồi.
Đến phòng tắm nhỏ, Bùi Hoài Quang đặt Thẩm Hồi xuống. Hai chân chạm đất, Thẩm Hồi khẽ cau mày. Nàng dựa vào lòng Bùi Hoài Quang, vẫn không mở mắt.
Bùi Hoài Quang một tay đỡ eo nàng, một tay cởi bỏ y phục trên người nàng, rồi bế nàng vào bồn tắm.
Cơ thể chìm vào nước ấm, Thẩm Hồi thoải mái ưm một tiếng, khóe môi cong lên mãn nguyện.
Bùi Hoài Quang đưa bàn tay lạnh lẽo của mình vào nước, để nước ấm bao bọc lấy tay hắn, làm ấm lên một chút, rồi mới đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
Mặc dù Thẩm Hồi vẫn nhắm mắt mệt mỏi, nhưng nàng không ngủ. Nàng cảm nhận được mu bàn tay Bùi Hoài Quang đang vuốt ve, nàng khẽ cử động, dụi má vào mu bàn tay hắn. Cử chỉ nhẹ nhàng, cũng mềm mại như bông.
Bùi Hoài Quang lại lấy khăn bông, nhúng vào nước ấm, vắt khô nước trên khăn, rồi cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Thẩm Hồi cảm thấy như đang được bao bọc trong một chiếc tổ ấm áp, cảm giác ấm áp khiến nàng thấy rất thoải mái. Trong sự ấm áp bao bọc này, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngay cả khi sau đó nàng được Bùi Hoài Quang bế ra khỏi nước, lau khô người, mặc y phục ngủ, nàng cũng không hề hay biết.
Kể từ khi Thẩm Hồi rời đi, mọi người trong phủ Thẩm đều không ngủ.
Thẩm phu nhân lo lắng cho sức khỏe của mẹ, dù sao cũng là bà lão sắp bảy mươi tuổi rồi. Bà cố gắng nở nụ cười, dìu mẹ vào phòng nghỉ ngơi. Nhưng khi trở về phòng mình, bà không nhịn được mà che mặt khóc nức nở.
"Mẹ." Lạc thị ngồi bên cạnh, ôn tồn khuyên nhủ: "Mẹ đừng đau lòng nữa. Có lẽ mọi chuyện không tệ như chúng ta nghĩ đâu? A Hồi, nàng..."
"Mẹ, bà nội? Hai người làm sao vậy?" Thẩm Minh Ngọc dụi mắt đi vào.
Nàng mỗi ngày đều dậy rất sớm, vì phải luyện kiếm.
Nàng mơ mơ màng màng đứng ở cửa, nhìn thấy mẹ và bà nội đang khóc, cơn buồn ngủ buổi sáng sớm lập tức tan biến.
Lạc thị vội vàng đứng dậy, kéo tay Thẩm Minh Ngọc, đưa nàng ra ngoài.
Con gái còn nhỏ, Lạc thị không muốn nàng biết những chuyện này. Bà nhìn con gái, có chút đau lòng xoa đầu nàng, nói: "Minh Ngọc lớn rồi, sắp cao bằng mẹ rồi."
Thẩm Minh Ngọc mím môi cười. Ngay sau đó, sắc mặt nàng cứng đờ, hỏi lại: "Mẹ, mẹ và bà nội làm sao vậy?"
"Không có gì. Chuyện nhà người ta thôi. Nghĩ đến Minh Ngọc lớn rồi, sau này cũng phải lấy chồng, không biết Minh Ngọc sau này sẽ thích người như thế nào..."
Thẩm Minh Ngọc sững người, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Nàng đỏ mặt nói: "Mẹ nói gì vậy chứ. Con còn nhỏ mà! Con sẽ không thích người khác, chỉ thích mẹ thôi!"
Lạc thị mỉm cười lắc đầu: "Con đó, chưa bao giờ nghe lời mẹ."
Trước đây, bà chưa bao giờ cảm thấy việc con gái có chủ kiến là điều không tốt, bây giờ lại có chút lo lắng.
Thẩm Minh Ngọc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mẹ đang cảm thán vì con nhà người ta không nghe lời? Nàng cười nói: "Mẹ yên tâm. Minh Ngọc rất nghe lời! Sau này người con lấy chắc chắn sẽ là người mẹ hài lòng!"
Lạc thị biết con gái đang dỗ mình vui, liền mỉm cười theo. Bà bất lực nói: "Thôi, đi đi. Trước khi luyện kiếm thì ăn chút gì đó đi."
"Vâng!" Thẩm Minh Ngọc xoay người bước nhanh ra ngoài, vừa lúc gặp cha. Mắt nàng sáng lên, gọi to một tiếng cha, khi đến gần, nàng phát hiện sắc mặt cha cũng không tốt lắm.
Thẩm Minh Ngọc nhíu mày, luôn cảm thấy trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.
Bước ra khỏi cửa sân, Thẩm Minh Ngọc dừng chân, nghi ngờ nhìn lại.
"Cha thế nào rồi?" Lạc thị tiến lên đón Thẩm Đình, lo lắng hỏi.
Thẩm Hồi ngẩn người. Vừa hay, nàng cũng muốn tìm Du Trạm.
Rất lâu rất lâu trước đây, khi Du Trạm còn chưa vào Thái y viện, Thẩm Hồi đã mong chờ hắn vào cung. Không chỉ là cần hắn điều trị thân thể, mà còn cần thuốc trong tay hắn.
Không, là độc dược.
…
“Ta muốn Hợp Hoan Cưu độc.” Thẩm Hồi ôn nhu nói.
Du Trạm bỗng nhiên sững người. Khuôn mặt luôn ôn hòa, điềm tĩnh xuất hiện vẻ kinh ngạc, hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm Thẩm Hồi trước mặt, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt nàng. Một lúc sau, mới đè thấp giọng hỏi: “Tại sao phải như vậy?”
Thẩm Hồi mỉm cười dịu dàng nói: “Du thái y đừng lo lắng, hiện tại ta không cần dùng.”
Hợp Hoan Cưu độc, lấy thân làm mồi, cực lạc đến chết, cùng nhau xuống suối vàng.
Loại độc này kỳ lạ, là cách cùng chết. Thẩm Hồi không hề bất ngờ trước phản ứng của Du Trạm, nàng mỉm cười, tiếp tục giải thích: “Mắc kẹt trong cung, lại đúng lúc loạn thế. Sau này có lẽ sẽ dùng đến, nên chuẩn bị trước thôi.”
Du Trạm chậm rãi thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, im lặng nhìn Thẩm Hồi.
Chỉ là phòng ngừa bất trắc thôi sao? Du Trạm không quá tin lời Thẩm Hồi. Hắn luôn cảm thấy hiện tại nàng không dùng loại độc này có lẽ là thật, nhưng trong lòng nàng hẳn đã có một kế hoạch nào đó rồi.
Du Trạm ngồi xuống lại, lấy gối kê tay từ trong hòm thuốc ra, bình tĩnh nói: “Độc vật trên đời nhiều vô kể, nếu chỉ là phòng ngừa bất trắc, chưa chắc đã cần loại độc này.”
Thẩm Hồi vẫn treo nụ cười nhạt trên mặt, không nói gì.
Sau một thoáng im lặng, Du Trạm ngẩng đầu, lại nhìn vào nụ cười trên mặt Thẩm Hồi đang ngồi đối diện, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Sự kiên cường và mềm yếu trên đời này không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán. Hắn đã chứng kiến rất nhiều lần nàng chống chọi với bệnh tật từ nhỏ, biết rõ sự kiên quyết ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn của nàng.
Hắn giấu đi tiếng thở dài, gật đầu nói: “Thần sẽ chuẩn bị cho nương nương.”
Thẩm Hồi cười, lúc này mới đặt cổ tay lên gối kê tay, nói: “Tuy ngươi làm việc ở Thái y viện, nhưng mỗi ngày ra vào cung đều sẽ bị lục soát. Cho nên Du thái y vẫn phải cẩn thận một chút, đừng tự rước họa vào thân.”
“Nương nương yên tâm. Nguyên liệu cần thiết cho Hợp Hoan Cưu độc không phải là hiếm thấy, chỉ là phương thuốc phức tạp một chút. Thần có thể lặng lẽ luyện chế trong Thái y viện.” Du Trạm nói.
“Vậy thì tốt quá.” Thẩm Hồi cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-137.html.]
Danh tiếng của Hợp Hoan Cưu độc, người nào hơi hiểu về y thuật và độc dược đều biết. Nhưng quá trình luyện chế cực kỳ phức tạp, phương thuốc lại càng là người thường không thể thấy được, là loại độc dược rất khó tìm.
Trùng hợp, loại Hợp Hoan Cưu độc này là do ngoại tổ phụ của Du Trạm sáng chế ra.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Du Trạm nghe thấy trong giọng nói Thẩm Hồi điểm cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Đợi đến khi Trầm Nguyệt đặt khăn tay lên cổ tay Thẩm Hồi, hắn cung kính đưa tay bắt mạch.
Lặng lẽ nghe mạch tượng mỏng manh của nàng.
Du Trạm khựng lại một chút.
Hắn ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi đang mỉm cười, hỏi: "Nương nương gần đây cảm thấy thân thể thế nào?"
"Không cảm thấy có gì khác thường." Thẩm Hồi nghĩ đến sự mệt mỏi và uể oải sau khi trở về sáng nay, nhưng đó là bởi vì nàng đã thức trắng đêm qua, không phải là trạng thái đặc biệt gì.
Nhưng ngay sau đó Du Trạm lại hỏi: "Ngủ ngon không?"
Thẩm Hồi cong mắt nói: "Cái này mà Du thái y cũng bắt mạch ra được sao? Tối qua ham chơi một chút, ngủ rất muộn, dậy cũng rất trễ."
"Thân thể nương nương khác với người thường, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn." Du Trạm cân nhắc lời nói, "Càng không nên ưu phiền, mong nương nương thư thái."
"Ta biết. Dù sao cũng là từ nhỏ nghe câu 'Cười nhiều vui vẻ thì thân thể mới tốt' của Triệu bá bá mà lớn lên." Thẩm Hồi dừng một chút, lại hỏi: "Du thái y, thân thể ta có vấn đề gì nữa sao?"
"Vẫn ổn." Hắn nói.
Vẫn ổn? Cách dùng từ này có vẻ kỳ quặc. Thẩm Hồi có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Du Trạm cúi đầu thu dọn hộp thuốc, vừa thu dọn vừa nói: "Lát nữa sẽ đổi hai vị thuốc trong phương thuốc cho nương nương."
"Được." Thẩm Hồi gật đầu.
Thuốc nàng uống thường xuyên được điều chỉnh theo tình trạng thân thể của nàng.
Du Trạm lại nói với Thẩm Hồi một chuyện: "Nơi này cách Giang Nam không xa nữa. Ngoại công không bao lâu sẽ đến Quan Linh. Đến lúc đó để ngoại công xem lại phương thuốc cho nương nương."
"Triệu bá bá muốn tới sao? Vậy thì tốt quá." Nụ cười trên mặt Thẩm Hồi lập tức hiện lên chút ngại ngùng, "Hồi nhỏ ta hay nhõng nhẽo, còn mắng Triệu bá bá nữa."
Nhớ lại lúc Thẩm Hồi ba bốn tuổi vừa nhìn thấy ngoại công đã khóc lóc gọi "người xấu", giữa mày Du Trạm cũng hiện lên ý cười.
Du Trạm đến phòng bên cạnh viết xong phương thuốc mới, lại dặn dò cung nhân vài câu, rồi đeo hộp thuốc xuống lầu rời đi. Hắn vừa ra khỏi lầu các, từ xa đã thấy Bùi Hoài Quang bước qua cửa viện, đang nghiêng mặt nói chuyện với tiểu thái giám trong lầu Hạo Quỳnh.
Du Trạm hơi do dự, đổi đường, đi từ cửa phụ của lầu Hạo Quỳnh, tránh gặp mặt Bùi Hoài Quang trực diện.
...
Sau khi Du Trạm rời đi, Thẩm Hồi đứng dậy trở về phòng ngủ. Tối qua dù sao cũng mệt mỏi, sự mệt mỏi trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Cũng không phải buồn ngủ không ngủ được, nàng dựa người vào chiếc giường êm bên cửa sổ.
Cửa sổ mở một nửa, gió ấm nhẹ nhàng thổi vào, nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, khiến vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt trắng nõn.
Nàng quan sát bình hoa trên bệ cửa sổ. Mùa trăm hoa đua nở, trong cung không thiếu người khéo tay cắm ra những bình hoa tinh xảo, bày biện khắp các góc. Nhìn tới đâu cũng thấy màu sắc rực rỡ, lại có hương thơm thoang thoảng, khiến người ta thư thái, tâm trạng vui vẻ.
"Bình hoa sứ men đỏ này là ai cắm vậy?" Thẩm Hồi hỏi.
"Là nô tỳ cắm ạ. Khiến nương nương chê cười rồi." Xán Châu cười nói.
Thẩm Hồi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Xán Châu. Ánh mắt nàng di chuyển xuống dưới, dừng trên bụng Xán Châu. Nàng không cần phải che giấu việc mang thai nữa, cũng không cố ý mặc quần áo quá rộng thùng thình. Thời tiết hiện tại ấm áp, quần áo cũng mỏng manh. Bụng nàng đã lộ rõ.
Thẩm Hồi vội vàng nói: "Không phải đã nói với ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt sao? Sao lại bận tâm đến những việc này?"
Thẩm Hồi không chỉ miễn cho Xán Châu các loại nhiệm vụ thường ngày, còn phái một tiểu cung nữ mười hai mười ba tuổi lanh lợi đến bên cạnh chăm sóc nàng.
Xán Châu cười hì hì nói: "Nương nương, nô tỳ không có yếu ớt như vậy đâu. Được miễn trực đêm đã là quá đủ rồi. Những việc khác, nô tỳ vẫn có thể làm. Chỉ là... Nếu đi theo nương nương ra vào, e là sẽ gây chú ý, mang đến phiền phức cho nương nương. Những việc khác, nô tỳ đều có thể làm!"
Thẩm Hồi vẫy tay về phía nàng, bảo nàng đến ngồi bên cạnh.
"Bên cạnh ta đâu thiếu người, không có bận rộn như vậy. Nếu thật sự không chịu ngồi yên, thì đến nói chuyện với ta là được rồi." Thẩm Hồi tò mò nhìn bụng Xán Châu. Nàng đưa tay ra, muốn sờ thử, nhưng lại có chút lo lắng, sợ chạm vào sẽ ảnh hưởng, nhíu mày rụt tay về.
Nàng không nhịn được hỏi: "Đã cử động chưa? Ta nhớ hình như đã từng đọc một câu chuyện, bên trong có nhắc đến thai động. Nói là đứa nhỏ sẽ đ.ấ.m đá trong bụng mẹ?"
Xán Châu cười nói: "Còn sớm mà! Thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đứa nhỏ trong bụng đang động đậy. Nhưng như nương nương nói, chắc phải đợi thêm hai tháng nữa."
Thẩm Hồi gật đầu.
Bình Thịnh từ bên ngoài đi vào.
"Nương nương, xảy ra chuyện rồi! Trữ vương và Khang vương c.h.ế.t rồi!"
Thẩm Hồi kinh ngạc, lập tức hỏi: "Chết như thế nào?"
"Nói ra cũng kỳ lạ. Hai vị vương gia vốn luôn thân thiết. Lúc trước khi chúng ta còn ở trong cung, hai vị ấy còn thường xuyên cùng ra cùng vào. Đợi chúng ta theo hoàng thượng đến Quan Linh, hai vị vương gia đáng lẽ phải trở về đất phong của mình. Nhưng không biết hai vị ấy nảy sinh mâu thuẫn gì, lại cùng lúc tìm đến tổ chức sát thủ hàng đầu trên giang hồ, ra tay với đối phương. Trữ vương trên đường trở về đất phong bị ám sát, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Còn Khang vương bị thương nặng, vội vàng chạy trốn về đất phong, nửa đêm lén lút về nhà, lại bị con trai mình coi là giặc cỏ, một kiếm đ.â.m xuyên ngực!"
Thẩm Hồi cau mày nghe Bình Thịnh bẩm báo, cẩn thận suy nghĩ.
Ngồi trên chiếc ghế êm ở bên cạnh, Thập Tinh đang học nữ công cùng tỷ tỷ, nghe vậy liền ném đồ thêu thùa trong tay xuống, bẻ ngón tay tính toán một lúc, nói: "Tiên đế tổng cộng có mười chín hoàng tử. Chậc chậc, không có ai sống lâu cả."
Trầm Nguyệt trừng mắt nhìn nàng.
"Ta nói sai sao?" Thập Tinh trước mặt Thẩm Hồi luôn nói chuyện không kiêng dè, nàng cũng biết mấy người trong phòng đều là người đáng tin cậy, nên tiếp tục nói: "Hoàng thượng mắc bệnh đó, ai biết có thể sống được đến bao giờ. Bây giờ Trữ vương và Khang vương cũng c.h.ế.t rồi. Tính tới tính lui, chỉ còn lại một mình Nguyệt vương. Nguyệt vương từ nhỏ đã ốm yếu, nghe nói chỉ còn thoi thóp, không biết ngày nào sẽ ra đi..."
Nghe Thập Tinh nói, Thẩm Hồi không khỏi nghĩ đến Nguyệt vương. Nàng đương nhiên không quen biết Nguyệt vương. Nghe nói mẫu thân của Nguyệt vương chỉ là một cung nữ không được sủng ái, hơn nữa khi sinh ra hắn đã khó sinh mà chết, bản thân hắn cũng ốm yếu từ nhỏ, từ bé đã không được coi trọng. Khi còn trẻ đã rời kinh đến đất phong dưỡng bệnh, nhưng vẫn không thấy khỏe mạnh, hàng năm các nơi vào cung chầu mừng năm mới, hắn cũng vì bệnh nặng mà không thể vào kinh. Vì vậy, khi nhắc đến vương hầu, triều đình và dân gian thường quên mất vị tiểu vương gia này.
Có lẽ, cùng là người ốm yếu từ nhỏ, Thẩm Hồi sinh ra vài phần cảm khái, chỉ mong vị tiểu vương gia bệnh tật này có thể an phận dưỡng bệnh ở đất phong, đừng tham gia vào tranh đấu triều đình.
Trầm Nguyệt nhớ tới sắc mặt cực kỳ kém của Thẩm Hồi lúc sáng sớm trở về. Nàng dịu dàng hỏi: "Nương nương có muốn ngủ thêm một lát không?"
"Không cần. Sáng đã ngủ rất ngon rồi." Thẩm Hồi ngồi thẳng người dậy một chút. Nàng thấy Trầm Nguyệt và Thập Tinh đều đang làm nữ công, bản thân lại không có việc gì làm, trong lòng không khỏi lo lắng cho người nhà mà phiền muộn. Vì vậy nàng bảo cung nữ đi lấy cho nàng vài cuốn sách. Bình Thịnh hỏi lấy sách gì, Thẩm Hồi cũng không có gì muốn đọc, chỉ là hy vọng mượn việc đọc sách để bản thân không nghĩ lung tung, cũng không nói rõ sách gì, bảo hắn tùy tiện lấy vài cuốn tới là được.
Thấy Thẩm Hồi muốn đọc sách, mấy cung nữ bên cạnh không muốn làm phiền nàng, đều lui xuống.
...