Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 135

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:34:33
Lượt xem: 76

Hoạn Sủng - Chương 135: Hôn ta

Chương 135

Lạc thị ngồi một bên, cau mày lo lắng cùng với mẹ chồng.

Thẩm Hồi rời khỏi phủ Thẩm, ngoại trừ Thẩm Đình, không ai tiễn nàng.

Đứng trước cổng phủ, Thẩm Hồi ngoảnh đầu nhìn sắc mặt trầm xuống của huynh trưởng, nàng mím môi, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng mấy ngày nay phải chú ý đến sức khỏe của họ..."

"Ta đều biết. Đi đi." Thẩm Đình nói.

Thẩm Hồi cúi đầu đứng một lúc, rồi mới xoay người bước lên xe ngựa.

Bùi Hoài Quang cũng theo Thẩm Hồi lên xe ngựa.

Trong bóng tối trước bình minh, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên.

Trong xe ngựa, Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang im lặng suốt dọc đường. Mãi đến khi đi qua rừng hải đường, Bùi Hoài Quang mới mở cửa mật đạo cho Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi cúi mắt, bước vào mật đạo với vẻ mặt ảm đạm. Nàng im lặng đi về phía trước một lúc, rồi mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn ánh sáng xanh dịu dàng bao quanh mình.

Nàng nhìn Bùi Hoài Quang bên cạnh, có chút ngạc nhiên khi hắn đi theo.

"Hối hận không?" Bùi Hoài Quang hỏi.

Trong mật đạo ánh sáng xanh nhạt do dạ minh châu chiếu rọi, Thẩm Hồi chậm rãi cong môi cười. Mặc dù hàng mi nàng còn đọng nước mắt, nhưng nàng vẫn lắc đầu.

"Hà tất phải vậy." Bùi Hoài Quang thở dài. Hắn quen với việc đứng trên vạn người, quen với việc coi thường thế gian, quen với việc nắm giữ mọi thứ trong tay.

Con đường báo thù này, hắn đi thuận buồm xuôi gió, mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch của hắn.

Nhưng cũng là một con đường c.h.ế.t chóc, u ám.

Bất ngờ đêm nay đột nhiên ập đến, khiến hắn trở tay không kịp.

"Ta tự nhận mình hành sự điên cuồng, nhưng đến hôm nay mới biết nương nương điên lên, mới thật sự là bất chấp hậu quả."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Chưởng ấn giờ mới biết ta điên sao?" Thẩm Hồi cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng.

Ánh mắt Bùi Hoài Quang dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hồi. Nàng luôn như vậy, nếu đã khóc, thì vùng da quanh mắt sẽ đỏ rất lâu, đặc biệt là vết đỏ lan ra ở khóe mắt.

Nhìn thấy vậy, khiến người ta đau lòng từ tận sâu thẳm trong tim.

Bùi Hoài Quang đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đỏ ửng của nàng. Đúng vậy, nàng vốn là người kiên quyết như vậy. Bất chấp tất cả, dũng cảm tiến về phía trước.

Hai người thoạt nhìn hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng ở một số điểm nào đó, lại có sự tương đồng đáng kinh ngạc.

Tuy vậy, Bùi Hoài Quang vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Hắn nói: "Đây chính là điều không phá thì không thể xây dựng mà nương nương muốn sao? Dùng tư thế hung hãn như vậy xé toạc tất cả sự bình yên giả tạo, phơi bày nội tâm xấu xí trước mặt mọi người. Nếu nương nương nghe theo cách của ta, sau này dùng thủ đoạn ôn hòa hơn, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ. Hà tất phải dùng cách này để dọa dẫm, ép buộc họ."

Bùi Hoài Quang biết mình là người như thế nào, càng hiểu rõ hơn trong mắt người đời hắn là thứ đồ chơi bẩn thỉu ra sao. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Thẩm Hồi dùng cách quyết liệt như vậy, công khai mối quan hệ của hai người trước mặt người nhà. Người nhà nàng không thể nào chấp nhận hành động điên rồ này của nàng.

Nếu hắn có con gái, hắn cũng sẽ không cho phép con gái mình bị ác quỷ vấy bẩn.

Mối quan hệ của họ nên được che giấu. Nên vĩnh viễn che giấu trong bóng tối không thấy ánh mặt trời. Hắn không nên để nàng, người trong sạch trong mắt thế gian, bị hắn làm ô uế.

"Thứ nhất, là một người con gái, nói ra tấm lòng của mình với cha mẹ, đây là điều đương nhiên, không phải là điều xấu xa."

"Thứ hai, không phá thì không thể xây dựng không chỉ là với người nhà của ta, mà còn là với ngươi."

Bùi Hoài Quang hơi nhíu mày.

Thẩm Hồi mỉm cười dịu dàng, nàng nhìn Bùi Hoài Quang, nhẹ giọng hỏi: "Sau đêm nay, Chưởng ấn có thích A Hồi hơn một chút không?"

Bùi Hoài Quang nhìn nàng một lúc lâu, bật cười, hỏi: "Nương nương còn muốn ta thích nương nương đến mức nào nữa, hửm?"

Thẩm Hồi khẽ lắc đầu. Nàng nói: "Vẫn chưa đủ."

Bùi Hoài Quang nhìn nàng với khóe mắt đỏ hoe, giọng nói trầm thấp hỏi: "Vậy còn nương nương thì sao?"

Thẩm Hồi tiến về phía Bùi Hoài Quang một bước, đến gần hắn hơn. Nàng khẽ đưa tay, cẩn thận đặt lòng bàn tay lên n.g.ự.c hắn.

Khởi đầu của họ bắt nguồn từ mưu đồ của nàng.

Lúc ban đầu mơ hồ nhận ra mình đã động lòng, Thẩm Hồi cũng từng hoang mang. Nàng đã tự nhủ, trong vở kịch mỹ nhân kế này, tuyệt đối không được để bản thân mình sa vào.

Nhưng sau đó, trong những ngày tháng bên nhau ngọt ngào thật giả lẫn lộn, cuối cùng cũng nảy sinh một chút rung động.

Sự do dự của Thẩm Hồi rất ngắn ngủi.

Từ nhỏ trong lòng nàng luôn hướng về - chính là hành sự quang minh lỗi lạc, sống một cuộc đời không hổ thẹn với lòng mình. Thừa nhận tình cảm của mình, cũng nên thẳng thắn không sợ hãi.

Thẩm Hồi nhìn ngón út của mình, nói: "Hơn trước một chút rồi. Ừm, thêm một đoạn nhỏ nữa thôi."

"Chậc." Bùi Hoài Quang khẽ cười.

Thẩm Hồi ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sáng và tĩnh lặng là sự dũng cảm, kiên định. Nàng nói: "Điều này không liên quan đến bao nhiêu. Dù là mười phần thích, hay chỉ một phần thích. Chỉ cần thứ tình cảm này nảy sinh, thì mỗi một phần đều nên được tôn trọng, được đối xử nghiêm túc."

Bùi Hoài Quang đánh giá đôi mắt nghiêm túc của nàng.

Bàn tay Thẩm Hồi đặt trên n.g.ự.c Bùi Hoài Quang từ từ mềm đi, những ngón tay thon dài cuộn lại, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, nắm chặt chất liệu gấm trơn nhẵn trong lòng bàn tay.

Nàng nhìn hắn, thẳng thắn nói ra tham vọng của mình: "Hoài Quang, ta tham lam hơn ngươi nghĩ."

- Vì ta đã động lòng, nên thứ ta muốn cũng trở nên nhiều hơn. Giết người vì ta là chưa đủ, ta muốn ngươi bắt đầu cứu người vì ta. Điên cuồng vì ta là chưa đủ, ta muốn ngươi bước ra khỏi địa ngục vì ta, bắt đầu sống như một con người.

- Ta vừa muốn thiên hạ thái bình, kinh thành phồn hoa không phải là giấc mộng, cũng vừa muốn người ta yêu ở bên cạnh, ngày đêm quấn quýt.

Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi, đôi mắt trong veo của nàng càng thêm sáng ngời, bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt.

Thẩm Hồi buông tay khỏi vạt áo Bùi Hoài Quang, lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn thêu trên gấm, từ từ di chuyển lên trên, cho đến khi móc lấy cổ hắn. Ngọn lửa bừng cháy trong mắt nàng dần dần dịu xuống, dần dần  ánh  lên vẻ dịu dàng.

Sau đó, nàng nhón chân, áp sát môi mình vào môi Bùi Hoài Quang, đặt nụ hôn mềm mại lên khóe môi hắn, chạm nhẹ rồi rời đi.

Bàn tay Bùi Hoài Quang đặt trên eo nàng, giữ chặt nàng trong vòng tay. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, nhìn nàng trong vòng tay từ từ nở nụ cười.

Thẩm Hồi hơi nghiêng đầu, tựa vào n.g.ự.c Bùi Hoài Quang. Nàng nhìn hắn, khóe mắt đỏ hoe khẽ nhếch lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-135.html.]

Nàng ra lệnh cho hắn: "Hôn ta."

Mu bàn tay Bùi Hoài Quang khẽ cuộn lại, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Thẩm Hồi. Mu bàn tay chạm vào hơi ấm. Hắn cúi đầu hôn nàng, hôn nàng một cách cuồng nhiệt theo cách của hắn, như nàng mong muốn.

Thẩm Hồi nhắm mắt lại, khóe mắt cong lên mang theo một nụ cười dịu dàng.

Con đường phía trước sẽ không tự trở nên tươi sáng. Nàng phải tự mình cầm đèn, soi sáng con đường phía trước, tìm kiếm một tương lai mà nàng hằng mong ước.

Trầm Nguyệt cả đêm ngủ không yên giấc. Vì Thẩm Hồi trước khi rời đi đã nói rằng sẽ trở về trước khi trời sáng, nên nàng vẫn chưa chợp mắt, chờ Thẩm Hồi trở về để lập tức thức dậy hầu hạ.

Chờ đợi này, đã chờ đến tận khi trời sáng.

Buồn ngủ đến mức đầu óc mơ màng, nhưng cũng không ngủ được. Trầm Nguyệt nghe thấy tiếng chim hót líu lo buổi sớm mai vọng vào từ khe cửa sổ, xuyên qua những tán lá ngọc lan xa xa, quyết định vẫn nên thức dậy. Nàng chải chuốt qua loa rồi đến phòng ngủ của Thẩm Hồi. Đi đến trước giá sách, có chút do dự không biết có nên ra đón Thẩm Hồi hay không. Cho dù là đi xuống kho hàng ở tầng dưới qua mật đạo này để canh chừng cũng tốt!

Trầm Nguyệt không do dự lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ. Nàng đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng đợi được âm thanh cơ quan phía sau giá sách khởi động.

Thẩm Hồi đặt tay lên cánh tay Bùi Hoài Quang, được hắn đỡ bước ra từ sau cánh cửa mật đạo.

"Nương nương, người cuối cùng cũng đã trở về!" Trầm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nàng lướt qua Bùi Hoài Quang bên cạnh Thẩm Hồi, lại nhìn về phía sau Thẩm Hồi, thấy Thập Tinh và A Phì, A Sấu đều không đi theo.

Thẩm Hồi gật đầu. Nàng cụp mắt xuống, dù sao cũng đã vất vả cả đêm, không ngủ chút nào, giọng nói có chút mệt mỏi và buồn ngủ. Nàng nói: "Đêm qua ngủ không ngon, ta muốn ngủ thêm một chút. Ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng." Trầm Nguyệt nhìn Thẩm Hồi thêm một lần nữa, thấy nàng mắt đỏ hoe, trong lòng liền có chút đau xót.

"Ít nhất cũng phải rửa mặt." Bùi Hoài Quang nói.

Thẩm Hồi không còn chút sức lực nào. Nàng biết trên mặt mình có vệt nước mắt. Nàng gật đầu.

Trầm Nguyệt do dự một chút, mới nói: "Nương nương có muốn ngâm mình trong bồn nước nóng không? Như vậy khi ngủ dậy sẽ thoải mái hơn. Nước nóng đã có sẵn, không cần phải đun."

Thẩm Hồi gật đầu, nói: "Được."

Trầm Nguyệt lập tức lui ra ngoài, nhanh chóng sai người chuẩn bị nước tắm trong phòng tắm nhỏ. Nàng thấy tinh thần Thẩm Hồi thật sự không tốt, cau mày hỏi: "Nương nương có cần nô tỳ hầu hạ không?"

"Không cần." Người lên tiếng là Bùi Hoài Quang.

Trầm Nguyệt không dám cãi lời, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Hồi vẫn còn lo lắng. Nàng từ nhỏ đã ở bên cạnh Thẩm Hồi, biết thân thể Thẩm Hồi yếu ớt đến mức nào, luôn lo lắng nàng sẽ tái phát bệnh cũ.

Thẩm Hồi nhìn sắc mặt Trầm Nguyệt, mỉm cười dịu dàng: "Đêm qua đi chơi bên sông, chơi mệt thôi. Ngươi chắc chắn đã thức cả đêm, xuống nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Trầm Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lui ra ngoài. Sau khi lui ra, Trầm Nguyệt lại dặn dò kỹ càng các cung nhân ở lầu Hạo Không, không được làm ồn, gây náo động.

Thẩm Hồi hai chân mềm nhũn, Bùi Hoài Quang lập tức đỡ nàng. Thẩm Hồi thuận thế dựa vào n.g.ự.c hắn, từ từ nhắm mắt lại, nói: "Ta không còn sức lực nữa..."

Bùi Hoài Quang cúi người, đưa tay ra đỡ lấy đầu gối Thẩm Hồi, bế nàng lên, đi về phía phòng tắm.

Nàng nằm gọn trong vòng tay hắn, rất nhẹ.

Bùi Hoài Quang cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Hồi. Nàng nhắm mắt, sắc mặt hơi tái, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, chắc là đã thật sự mệt mỏi rồi.

Đến phòng tắm nhỏ, Bùi Hoài Quang đặt Thẩm Hồi xuống. Hai chân chạm đất, Thẩm Hồi khẽ cau mày. Nàng dựa vào lòng Bùi Hoài Quang, vẫn không mở mắt.

Bùi Hoài Quang một tay đỡ eo nàng, một tay cởi bỏ y phục trên người nàng, rồi bế nàng vào bồn tắm.

Cơ thể chìm vào nước ấm, Thẩm Hồi thoải mái ưm một tiếng, khóe môi cong lên mãn nguyện.

Bùi Hoài Quang đưa bàn tay lạnh lẽo của mình vào nước, để nước ấm bao bọc lấy tay hắn, làm ấm lên một chút, rồi mới đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.

Mặc dù Thẩm Hồi vẫn nhắm mắt mệt mỏi, nhưng nàng không ngủ. Nàng cảm nhận được mu bàn tay Bùi Hoài Quang đang vuốt ve, nàng khẽ cử động, dụi má vào mu bàn tay hắn. Cử chỉ nhẹ nhàng, cũng mềm mại như bông.

Bùi Hoài Quang lại lấy khăn bông, nhúng vào nước ấm, vắt khô nước trên khăn, rồi cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.

Thẩm Hồi cảm thấy như đang được bao bọc trong một chiếc tổ ấm áp, cảm giác ấm áp khiến nàng thấy rất thoải mái. Trong sự ấm áp bao bọc này, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngay cả khi sau đó nàng được Bùi Hoài Quang bế ra khỏi nước, lau khô người, mặc y phục ngủ, nàng cũng không hề hay biết.

Kể từ khi Thẩm Hồi rời đi, mọi người trong phủ Thẩm đều không ngủ.

Thẩm phu nhân lo lắng cho sức khỏe của mẹ, dù sao cũng là bà lão sắp bảy mươi tuổi rồi. Bà cố gắng nở nụ cười, dìu mẹ vào phòng nghỉ ngơi. Nhưng khi trở về phòng mình, bà không nhịn được mà che mặt khóc nức nở.

"Mẹ." Lạc thị ngồi bên cạnh, ôn tồn khuyên nhủ: "Mẹ đừng đau lòng nữa. Có lẽ mọi chuyện không tệ như chúng ta nghĩ đâu? A Hồi, nàng..."

"Mẹ, bà nội? Hai người làm sao vậy?" Thẩm Minh Ngọc dụi mắt đi vào.

Nàng mỗi ngày đều dậy rất sớm, vì phải luyện kiếm.

Nàng mơ mơ màng màng đứng ở cửa, nhìn thấy mẹ và bà nội đang khóc, cơn buồn ngủ buổi sáng sớm lập tức tan biến.

Lạc thị vội vàng đứng dậy, kéo tay Thẩm Minh Ngọc, đưa nàng ra ngoài.

Con gái còn nhỏ, Lạc thị không muốn nàng biết những chuyện này. Bà nhìn con gái, có chút đau lòng xoa đầu nàng, nói: "Minh Ngọc lớn rồi, sắp cao bằng mẹ rồi."

Thẩm Minh Ngọc mím môi cười. Ngay sau đó, sắc mặt nàng cứng đờ, hỏi lại: "Mẹ, mẹ và bà nội làm sao vậy?"

"Không có gì. Chuyện nhà người ta thôi. Nghĩ đến Minh Ngọc lớn rồi, sau này cũng phải lấy chồng, không biết Minh Ngọc sau này sẽ thích người như thế nào..."

Thẩm Minh Ngọc sững người, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Nàng đỏ mặt nói: "Mẹ nói gì vậy chứ. Con còn nhỏ mà! Con sẽ không thích người khác, chỉ thích mẹ thôi!"

Lạc thị mỉm cười lắc đầu: "Con đó, chưa bao giờ nghe lời mẹ."

Trước đây, bà chưa bao giờ cảm thấy việc con gái có chủ kiến là điều không tốt, bây giờ lại có chút lo lắng.

Thẩm Minh Ngọc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mẹ đang cảm thán vì con nhà người ta không nghe lời? Nàng cười nói: "Mẹ yên tâm. Minh Ngọc rất nghe lời! Sau này người con lấy chắc chắn sẽ là người mẹ hài lòng!"

Lạc thị biết con gái đang dỗ mình vui, liền mỉm cười theo. Bà bất lực nói: "Thôi, đi đi. Trước khi luyện kiếm thì ăn chút gì đó đi."

"Vâng!" Thẩm Minh Ngọc xoay người bước nhanh ra ngoài, vừa lúc gặp cha. Mắt nàng sáng lên, gọi to một tiếng cha, khi đến gần, nàng phát hiện sắc mặt cha cũng không tốt lắm.

Thẩm Minh Ngọc nhíu mày, luôn cảm thấy trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.

Bước ra khỏi cửa sân, Thẩm Minh Ngọc dừng chân, nghi ngờ nhìn lại.

"Cha thế nào rồi?" Lạc thị tiến lên đón Thẩm Đình, lo lắng hỏi.

 

Loading...