Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 132

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:32:55
Lượt xem: 74

Chương 132 - Bôn ba

【Chương 132】

Thập Tinh hốt hoảng chạy ra khỏi phủ, nàng vẫn chưa ngủ, đợi Thẩm Hồi trở về. Nghe thấy tiếng động, nàng lập tức ra khỏi tiểu viện của Thẩm Hồi, từ xa thấy A Sấu và A Phì khiêng từng người vào chính sảnh. Thập Tinh sợ tái mặt, vội vàng chạy ra, thấy Thẩm Hồi vẫn đứng yên ngoài cửa sân, nàng thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh tới: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Hồi hoàn hồn, nắm chặt gói thuốc trong tay, quay đầu nhìn về hướng Bùi Hoài Quang rời đi. Bùi Hoài Quang đã đi từ lâu, bóng dáng hắn đã không còn thấy đâu.

“Nương nương?” Thập Tinh lo lắng gọi lại lần nữa.

Thẩm Hồi nhìn A Phì và A Sấu khiêng hai người hầu cuối cùng vào trong sảnh, nàng vội vàng bước theo. Trong chính sảnh, mỗi người bất tỉnh đều được đỡ ngồi vào ghế, thân thể mềm nhũn dựa vào ghế.

Ánh mắt Thẩm Hồi lướt qua từng gương mặt nhăn nhó lo lắng của người nhà, nàng nắm chặt gói thuốc nhỏ trong tay, im lặng một lúc, trong lòng khó khăn đưa ra lựa chọn.

Lựa chọn khiến nàng lo lắng, khiến nàng đau đớn.

Một lát sau, nàng phân phó: “Thập Tinh, ngươi và A Sấu cùng nhau lặng lẽ đưa bọn họ về phòng.”

A Sấu sững người, nghi ngờ nhìn Thẩm Hồi: “Nhưng mà…”

Chỉ nói được một câu, hắn lập tức im bặt, không hỏi thêm nữa.

Thẩm Hồi xoay người, xách váy, nhanh chóng bước ra ngoài. Vừa đi vừa gọi A Phì đang định khiêng người đi theo nàng. Nàng lên xe ngựa, bảo A Phì đánh xe đưa nàng đi đuổi theo Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang đã đi từ lâu rồi.

“Nhanh lên.” Thẩm Hồi nhiều lần thúc giục.

Thẩm Hồi đoán Bùi Hoài Quang chắc là muốn về nhà, hướng hắn rời đi hình như cũng là hướng đó. Nàng không biết mình có đoán đúng hay không, chỉ đành thử đuổi theo hướng phủ đệ của Bùi Hoài Quang.

Đã là nửa đêm, trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa vội vã chạy qua, cùng với tiếng A Phì thỉnh thoảng quát ngựa.

Thẩm Hồi vén rèm cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài nhìn.

Xe ngựa xóc nảy, tiếng vó ngựa lộp cộp như giẫm lên tim nàng, giẫm loạn cả lên, lại ẩn ẩn đau nhói.

Cuối cùng, khi xe ngựa sắp đến khu rừng hải đường rộng lớn trước phủ đệ của Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi nhìn thấy bóng dáng Bùi Hoài Quang lẻ loi nhưng luôn kiên cường, ngạo nghễ.

Cây hải đường sum suê xanh mướt, đường đi hẹp, xe ngựa không thể qua được.

“Nương nương, con đường này không thể đi xe ngựa, có cần đổi sang đường lớn đến phủ Chưởng ấn không ạ?” A Phì hỏi.

“Dừng xe.”

“Whoa——” A Phì lập tức kéo dây cương. Ngựa hí vang, chân trước giơ cao, bước chạy bị chặn đứng đột ngột.

Bùi Hoài Quang nghe thấy tiếng động. Hắn dừng bước, ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, nơi có rừng hải đường rực rỡ sắc đỏ và trắng. Không quay đầu lại.

Thẩm Hồi xuống xe ngựa, phân phó A Phì: “Ngươi quay lại giúp hai người kia, nếu bọn họ xử lý xong mọi việc, hãy đưa bọn họ về.”

“Vâng.” A Phì nhảy lên xe ngựa, điều khiển hai con ngựa đang bồn chồn, cho chúng tiếp tục chạy.

Thẩm Hồi nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhìn bóng dáng Bùi Hoài Quang trong rừng hải đường, từng bước chạy nhanh về phía hắn. Nàng từ con đường lát gạch có thể đi xe ngựa dần bước vào rừng hải đường. Gió đêm mát lành thổi qua, thổi rơi vài cánh hải đường đỏ, cũng mang theo hương thơm thanh tao của hải đường.

Thẩm Hồi dừng bước, nhìn bóng lưng Bùi Hoài Quang từ xa, lớn tiếng nói: “Về nhà họ Thẩm với ta.”

Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, nói: “Nương nương đang nói đùa sao?”

Một lúc lâu sau, hắn không nghe thấy Thẩm Hồi lên tiếng nữa. Hắn chậm rãi xoay người, cách vài nhành hải đường mọc xéo, nhìn Thẩm Hồi từ xa. Nàng đang cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình. Ánh mắt Bùi Hoài Quang từ từ hạ xuống, dừng lại trên gói giấy nhỏ trong tay nàng, lông mày dần nhíu lại.

Gói giấy nhỏ đựng thuốc bột có thể xóa đi ký ức ngắn hạn đã bị nước mắt của Thẩm Hồi làm ướt, lại bị nàng nắm chặt suốt dọc đường, nhăn nhúm.

Thẩm Hồi dứt bỏ chút do dự cuối cùng trong lòng. Nàng mở gói giấy nhỏ nhăn nhúm, nhẹ nhàng tung lên, bột thuốc màu nâu bên trong bay theo gió, dần dần biến mất.

Trong mắt Bùi Hoài Quang hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn vốn luôn bình tĩnh, vậy mà lại có một khoảnh khắc bối rối. Hắn liếc nhìn Thẩm Hồi, chậm rãi lên tiếng: “Nương nương vứt thuốc đi thật là ngu ngốc.”

“Chuyện đã xảy ra rồi, hà cớ gì phải tự lừa dối mình. Ngươi nói đúng, trên đời này không có bí mật nào là mãi mãi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết. Nếu đã vậy, hà cớ gì phải vất vả che giấu.” Thẩm Hồi nói.

Bùi Hoài Quang im lặng nhìn Thẩm Hồi, kinh ngạc vì nàng vứt thuốc, lo lắng về hậu quả của việc Thẩm Hồi vứt thuốc, suy nghĩ xem bây giờ đuổi theo về nhà họ Thẩm xóa đi ký ức đêm nay của những người đó có còn kịp không.

Thẩm Hồi nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Về nhà họ Thẩm với ta, xin lỗi phụ thân ta. Nói với ông ấy, những lời ngươi nói không phải là sự thật!”

Xin lỗi?

Bùi Hoài Quang cười khẩy một tiếng, cả đời này hắn còn chưa biết xin lỗi là gì.

“Hừ,” Bùi Hoài Quang cười nhạt, “Nương nương muốn ta cùng nàng về diễn vở kịch nào nữa đây? Muốn ta nói gì với phụ thân nàng?”

Sau đó, Bùi Hoài Quang nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Nói với phụ thân ta, ngươi không hề ép buộc ta, mà là chúng ta lưỡng tình tương duyệt!”

Lưỡng tình tương duyệt.

Bùi Hoài Quang thầm lặp lại từ này trong lòng. Hắn nhìn Thẩm Hồi từ xa, xuyên qua những cánh hải đường đỏ rơi xuống, nhìn vào mắt nàng, trong lòng chậm rãi khắc họa dáng vẻ của nàng lúc này.

Bùi Hoài Quang quay mặt đi chỗ khác. Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những cánh hoa đỏ rơi đầy đất. Gió nhẹ thổi những cánh hoa đã héo úa bay lên lần nữa.

Một lúc lâu sau, Bùi Hoài Quang lại lên tiếng, giọng trầm thấp: “Thẩm Hồi, ta đã cho nàng cơ hội trốn thoát rồi.”

Cuối cùng cũng nói ra, trong lòng Thẩm Hồi chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhìn Bùi Hoài Quang từ xa, khóe môi từ từ cong lên, hàng mi dài vẫn còn vương chút nước mắt.

Khóe mắt nàng ánh lên ý cười, dịu dàng hỏi hắn: “Tại sao ta phải trốn?”

Tại sao phải trốn?

Người có đầu óc đều hiểu hắn không phải người, là loại quỷ ti tiện nhất, sao có thể không trốn chứ? Người có đầu óc đều nên trốn.

Hắn biết mình đã phát điên từ lâu rồi. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy Thẩm Hồi mới thật sự là kẻ điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-132.html.]

Bùi Hoài Quang từ từ ngẩng đầu, vừa nhìn vào mắt Thẩm Hồi, vừa dùng mu bàn tay hơi cong chậm rãi miết nhẹ theo đường môi.

Loại quỷ bẩn thỉu như ta, đã cho nàng cơ hội trốn thoát nhiều lần rồi. Nàng đã ngây thơ không trốn, vậy thì đừng trách ta kéo nàng xuống địa ngục.

Bùi Hoài Quang sải bước về phía Thẩm Hồi, giẫm lên những cánh hải đường đỏ rơi đầy đất. Hắn nhìn nàng ngày càng đến gần, trong lồng n.g.ự.c là sự cố chấp mãnh liệt chưa từng có trong nhiều năm.

Hắn hiểu rõ ràng——

Thẩm Hồi, nàng không còn cơ hội hối hận nữa rồi.

Dù có làm trái ý trời, dù có trời long đất lở, nàng cũng không thể thoát khỏi hắn nữa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bùi Hoài Quang sải bước càng lúc càng nhanh, tiến thẳng về phía Thẩm Hồi. Hắn đến trước mặt nàng, tay đỡ lấy gáy nàng, ngón cái đặt lên cổ họng nàng, thoáng chốc có ý bóp nghẹt. Hắn ép Thẩm Hồi lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng nàng đụng phải một gốc hải đường cao lớn. Cành lá rung chuyển, những cánh hoa hải đường đỏ rực rơi lả tả.

Thẩm Hồi mở to mắt, nhìn Bùi Hoài Quang, nhìn thẳng vào vẻ si mê trong mắt hắn. Đó là thứ tình cảm mà nàng từng nhiều lần muốn tìm kiếm trong khoái lạc tột cùng, nhưng lại không thấy được.

Lòng Thẩm Hồi chua xót, bỗng nhiên muốn khóc.

Thì ra thứ hắn muốn, lại đơn giản đến vậy.

Ngay sau đó, Bùi Hoài Quang cúi người xuống, hôn lên môi Thẩm Hồi một cách mạnh mẽ.

Thẩm Hồi bàng hoàng, đứng chôn chân tại chỗ.

—— Hoài Quang, chàng có biết không? Đây là lần đầu tiên chàng chủ động hôn ta.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Hồi không còn tâm trí để suy nghĩ lung tung nữa.

Nàng chưa bao giờ biết nụ hôn của hắn lại mãnh liệt và bá đạo đến vậy, ngay cả hơi thở vốn luôn lạnh lẽo của hắn cũng mang theo sự nóng bỏng như thiêu đốt.

Trước đây hắn không như vậy. Vô số lần, khi nàng chủ động hôn hắn, hoặc khi hắn ra lệnh cho nàng hôn hắn, hắn đều rất dịu dàng, như thể đang nhấm nháp một cách chậm rãi.

Lưng Thẩm Hồi áp chặt vào gốc hải đường, trước mặt là sự lạnh lẽo và áp bức của hắn. Nàng cảm thấy mình như một đám mây, có thể bị tùy ý bóp nắn, lại như một đóa hoa lay động trong gió mưa, có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Nhưng mây ở trên trời, hoa thì đang nở rộ.

Những cánh hoa hải đường đỏ rơi xuống chậm rãi, Thẩm Hồi bị siết chặt trong vòng tay Bùi Hoài Quang, trong nụ hôn ngày càng mãnh liệt của hắn, nàng cảm thấy như có thứ gì đó sắp nổ tung trong lòng.

Hai chân dường như không còn sức đứng vững, thân thể nàng mềm nhũn. Nàng buộc phải đưa tay nắm chặt vạt áo hắn, để thân thể dường như đang trôi nổi có chỗ dựa.

Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt như mưa bão của hắn, nàng thở hổn hển gọi tên hắn, mang theo chút cầu xin vì sắp không thở nổi: "Hoài Quang..."

Hắn liền dừng lại.

Thẩm Hồi cúi đầu, thở hổn hển từng tiếng một, từ từ xoa dịu cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực.

Bùi Hoài Quang cúi người xuống, trán áp vào giữa hai lông mày Thẩm Hồi, yên lặng lắng nghe tiếng thở dốc khe khẽ mang theo chút nghẹn ngào trong lòng.

Thẩm Hồi cọ cọ má vào n.g.ự.c hắn, hỏi nhỏ: "Chàng hẳn là có tên tự nhỉ? Ta muốn biết."

Tên tự?

Bùi Hoài Quang đương nhiên có tên tự. Lão già kia đã đặt tên tự cho hắn từ khi hắn còn rất nhỏ. Nhưng hắn cảm thấy tên tự mà lão già kia đặt cho hắn, giống như một trò đùa.

Bùi Hoài Quang im lặng một lúc, đặt cằm lên đỉnh đầu Thẩm Hồi, trầm giọng nói: "Cứ coi như không có đi."

Cứ coi như?

Thẩm Hồi ngẩng mặt lên trong vòng tay Bùi Hoài Quang, nhìn hắn.

Bùi Hoài Quang cúi đầu, nhìn kỹ gương mặt ửng đỏ và đôi môi đỏ mọng như sắp nhỏ m.á.u của Thẩm Hồi. Môi nàng đỏ đến mức dường như sắp nứt ra, nhỏ máu. Là do hắn làm. Hắn dùng mu bàn tay ấn nhẹ lên môi nàng, nói: "Cứ gọi là Hoài Quang đi."

Nhưng ánh mắt Thẩm Hồi lại rơi vào khuôn mặt Bùi Hoài Quang. Vết thương do phụ thân đánh, vẫn chưa lành hẳn. Nàng cẩn thận đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, cau mày hỏi: "Có đau không?"

"Đau." Bùi Hoài Quang nói.

Lông mày Thẩm Hồi cau lại càng sâu hơn. Nàng đỏ mắt, nói với giọng điệu có chút giận dữ: "Đáng đời!"

Như thể chưa hả giận, nàng lại cao giọng, lặp lại một lần nữa: "Đáng đời!"

Sau đó, nàng kiễng chân lên, áp má mình vào má hắn.

Hành động kỳ quặc muốn chia sẻ một nửa nỗi đau của hắn.

Thẩm Hồi đặt cằm lên vai Bùi Hoài Quang, nhìn rừng hải đường xa xa trong đêm tối. Những đám mây dày đặc che khuất trăng sao suốt cả đêm, lúc này lại từ từ tản ra, để lộ ra những vì sao và vầng trăng vĩnh hằng trên bầu trời đêm. Ánh sáng dịu nhẹ từ màn đêm rơi xuống, bao phủ rừng hải đường đỏ, sự dịu dàng dần lan tỏa.

Thẩm Hồi nhẹ nhàng ôm Bùi Hoài Quang, từ từ cảm nhận sự lạnh lẽo vĩnh cửu trên người hắn.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày thích một kẻ ác. Nàng không biết con đường phía trước sẽ ra sao, có phải sẽ giống như rừng hải đường trước mắt, từ bóng tối dần dần trở nên tươi sáng hay không.

Nàng cũng không rõ tình cảm của mình dành cho tên hoạn quan bị người người căm ghét này là bao nhiêu. Nàng không thể đo lường được, vậy thì tạm thời đừng đo lường nữa.

Nàng biết hắn sợ điều gì. Nhưng nàng tin chắc rằng mình sẽ không bị hắn kéo xuống địa ngục. Ngược lại, nàng muốn thử, thử kéo hắn ra khỏi địa ngục, để hắn cũng có thể sống như một con người. Để trên người hắn, không còn lạnh lẽo như vậy nữa, có thể dần dần nhiễm hơi ấm của con người.

Bùi Hoài Quang hơi buông Thẩm Hồi ra, nghiêng mặt nhìn về phía ngoài rừng hải đường.

Thẩm Hồi sững người, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc. Bùi Hoài Quang nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, nhưng nàng không nghe thấy gì cả.

Bùi Hoài Quang nói: "Huynh trưởng của nàng đến rồi."

Thẩm Hồi kinh ngạc, miệng hơi há ra, nhìn theo hướng Bùi Hoài Quang đang nhìn. Nghĩ đến những rắc rối sắp xảy ra, nàng cau mày, bực bội liếc Bùi Hoài Quang một cái, trong lòng oán trách một cách mềm yếu - Sau này bớt phát điên đi!

Ánh mắt Bùi Hoài Quang bỗng nhiên rơi xuống.

【Tác giả có lời muốn nói】

Bùi: Cmn, sao lại ném thuốc đi, mất hết ấn tượng tốt rồi hu hu hu

 

Loading...