HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 130
Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:51:38
Lượt xem: 65
Chương 130 - Chương 130 - Biết được
【Chương 130】
Lão thái thái nhìn Bùi Hoài Quang cẩn thận mặc áo choàng cho Thẩm Hồi với vẻ đầy ẩn ý, trong mắt bà, đây rõ ràng là một đôi thần tiên quyến lữ, trời sinh một cặp!
Nhưng, bà chợt nghĩ, hai người này, một người đeo mặt nạ, một người đeo khăn che mặt… đều phải che giấu thân phận của mình, không thể quang minh chính đại nắm tay nhau đứng trước mặt người khác. Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại cảm thấy hơi tiếc nuối.
Bà ngẩng đầu, tìm kiếm chiếc đèn trời Khổng Minh của mình trên bầu trời, thành tâm cầu nguyện cho con cháu đời sau của mình đều được bình an thuận lợi, cả đời vui vẻ.
Lão thái thái lên tiếng: “Tiểu Quang, mau, thả đèn trời Khổng Minh của con lên đi, đừng quên ước nguyện nhé!”
Bùi Hoài Quang cúi người, nhấc chiếc đèn trời Khổng Minh màu vàng nhạt lên, chậm rãi thả lên trời.
Còn về việc ước nguyện, thôi bỏ đi.
Hồi nhỏ hắn cũng từng quỳ trước Phật thành tâm cầu nguyện, sau đó phát hiện Phật Tổ căn bản không để ý đến hắn. Vì vậy hắn đã đập vỡ tượng Phật từ bi.
Từ đó chỉ tin tưởng bản thân, không còn tin Phật nữa.
“Hãy ước một điều ước đi.” Thẩm Hồi bỗng nhiên lên tiếng. Nàng dường như biết chiếc đèn trời Khổng Minh được thả từ tay Bùi Hoài Quang mang theo một điều ước trống rỗng.
Bùi Hoài Quang mỉm cười, nói: “Vậy mong điều ước mà Nương nương vừa ước có thể thành hiện thực.”
Thẩm Hồi kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt trong veo động lòng người. Nàng nói: “Hỏng rồi. Điều ước mà ta vừa ước cũng là mong ước nguyện của chàng có thể thành hiện thực.”
Nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Lãng phí mất hai điều ước rồi.”
Giây phút này, dưới ánh đèn dịu dàng, Bùi Hoài Quang, người luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, bỗng nhiên không biết nàng đang nói thật hay nói dối.
Lão thái thái cười híp mắt.
Nhận ra lão lão đang chê cười mình, Thẩm Hồi đỏ mặt, vội vàng bước hai bước về phía Bùi Hoài Quang, nhỏ giọng hỏi: “Chàng có thể dùng những chiếc đèn trời Khổng Minh trên trời xếp thành một chữ được không? Xếp thành chữ ‘An’!”
Bùi Hoài Quang nghĩ một lúc, mới hiểu ý của Thẩm Hồi. Nàng chắc chắn là nhớ đến tà thuật của hắn, có khả năng đưa nàng đến bên cạnh hắn từ xa. Hắn liếc nhìn ánh mắt mong chờ của Thẩm Hồi, giơ tay lên.
Đột nhiên, trên núi nổi gió.
“Sao vậy? Sao tự dưng lại nổi gió?” Lão thái thái kinh ngạc hỏi.
Thẩm Hồi vội vàng bước tới, kéo cổ áo cho lão lão, hỏi bà có lạnh không. Lão thái thái lắc đầu, cười nói hôm nay không lạnh, gió đêm đều ấm áp. Bà ngược lại vì chứng sợ lạnh của Thẩm Hồi, mà quan tâm nàng có lạnh không.
Hai người quan tâm lẫn nhau một hồi, lúc Thẩm Hồi ngẩng đầu lên lần nữa, những chiếc đèn trời Khổng Minh trôi nổi trên trời quả nhiên đã xếp thành chữ “An” ở giữa.
“Lão lão, người xem kìa!” Thẩm Hồi chỉ vào những ánh đèn trên trời.
“Ôi chao, đây là thế nào? Thật kỳ diệu!” Lão thái thái vui vẻ đến mức không khép miệng lại được, “Đây là điềm lành! Điềm lành!”
Đám đông bên bờ sông dưới chân núi dường như cũng phát hiện ra chữ “An” trên bầu trời, người người chỉ trỏ nhìn nhau, cười nói kinh ngạc.
Thẩm Hồi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vui vẻ nhìn chữ “An” được bao quanh bởi ánh đèn. Nàng lại quay đầu, mỉm cười rạng rỡ với Bùi Hoài Quang.
An, là bình an, cũng là an lòng.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn đôi mắt tươi cười của nàng, cũng tùy ý cười theo.
Nhưng… Thẩm Hồi không biết, cũng không có ai biết, mỗi lần Bùi Hoài Quang sử dụng tà thuật đó, đều là một sự tiêu hao rất lớn đối với bản thân hắn.
·
Mấy người ngồi thêm một lúc trên núi, lão thái thái bắt đầu ngáp liên tục. Bà lão thức đến giờ này, đã là không dễ dàng rồi. Thẩm Hồi cũng không trì hoãn nữa, quyết định về nhà.
Lão thái thái nói: “Lão lão đi chậm, con để tên thái giám bên cạnh con đi cùng lão lão là được rồi. Hai con xuống núi trước đi, còn có thể dạo chơi trên phố. Chúng ta lát nữa gặp nhau ở chỗ xe ngựa. Xem có đồ chơi nào cho trẻ con không, mua một ít về cho Minh Ngọc.”
Lão thái thái cố ý tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau, câu nói sau cùng kéo Minh Ngọc vào, cũng là cho Thẩm Hồi một lý do không thể từ chối.
Thẩm Hồi hơi do dự.
Lão thái thái trừng mắt nhìn nàng, thúc giục: “Đi mau. Cũng đi xem có bán bánh quế hoa không, mua cho lão lão một ít!”
“Vâng ạ.” Thẩm Hồi lúc này mới đồng ý.
Lão thái thái nhìn bóng lưng hai người cùng rời đi, lại dặn dò thêm một câu: “Tiểu Quang à, Khấu Khấu nhà chúng ta sợ tối. Đường xuống núi không có đèn tối lắm, con dắt tay con bé đi nhé!”
Thẩm Hồi nào có thể không hiểu ý của bà ngoại? Nàng vừa cúi đầu xuống, khóe mắt liếc thấy Bùi Hoài Quang quay sang nói với bà ngoại: "Bà ngoại yên tâm, ta nhất định sẽ dắt Khấu Khấu thật cẩn thận."
Nói rồi, hắn lại thật sự đưa tay muốn nắm lấy tay nàng.
Thẩm Hồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỹ năng diễn xuất càng ngày càng tốt..."
Bùi Hoài Quang đã quay người lại, nắm tay Thẩm Hồi đi xuống núi, chậm rãi nói: "Nương nương nói vậy thật có lỗi với ta. Từ bao giờ mà ta không dắt nương nương cho tốt? Dù là dắt nương nương đi đường hầm tối để gặp riêng, hay là dắt nương nương đi tắm rửa thay y phục, hoặc là dắt nương nương lên giường ân ái, ta đều dắt rất chắc chắn."
Thẩm Hồi nhíu mày, nhỏ giọng cằn nhằn: "Ngươi nói nghe kỳ quái..."
Vừa dứt lời, Thẩm Hồi bị vấp phải một viên đá nhỏ, thân thể loạng choạng. Bùi Hoài Quang đưa tay ra đỡ, kéo nàng đứng vững.
Thẩm Hồi khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn Bùi Hoài Quang, như trách hắn không dắt nàng cho chắc.
Bùi Hoài Quang cúi người, tay luồn qua đầu gối Thẩm Hồi, trực tiếp bế nàng lên ngang hông.
"Ngươi làm gì vậy?" Thẩm Hồi lập tức căng thẳng, "Bà ngoại còn đang nhìn kìa!"
Thẩm Hồi đẩy hắn.
Bùi Hoài Quang chậm rãi nói: "Bà ngoại chỉ khen ta hiểu chuyện thôi."
"Ngươi nói bậy! Mau thả ta xuống!"
Bùi Hoài Quang không để ý tới nàng.
Trên đỉnh núi xa xa, bà lão vươn cổ nhìn Bùi Hoài Quang bế Thẩm Hồi đi xuống núi. Bà vừa cười vừa khóc, trong mắt ngấn lệ.
Giá như Khấu Khấu của bà không vào cung, không làm Hoàng hậu, có thể đường đường chính chính gả cho người mình yêu, thì tốt biết mấy!
Bà lão lại không nhịn được suy nghĩ viển vông, tưởng tượng đến khả năng giả c.h.ế.t đưa Khấu Khấu ra khỏi cung. Nghĩ lại, hiện giờ ngoài Tề Duệ trong cung, còn có Đại hoàng tử đột nhiên được đưa về, không còn hoàng tử nào khác. Nếu Tề Duệ lên ngôi, Khấu Khấu của bà nhất định không nỡ rời đi.
Vậy, nếu chọn trong số anh em của Hoàng thượng thì sao?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-130.html.]
Nhưng hoàng thất còn sống hiện giờ, chỉ có Trữ vương, Côn vương và Nguyệt vương. Trữ vương và Côn vương cũng không có dáng vẻ của bậc minh quân, Nguyệt vương từ nhỏ ốm yếu, đã bao nhiêu năm không vào kinh rồi...
·
Mãi đến khi xuống đến con đường bằng phẳng dưới chân núi, Bùi Hoài Quang mới thả Thẩm Hồi xuống, nhưng cũng không để nàng tự đi, vẫn nắm tay nàng.
Thẩm Hồi dạo chơi dọc phố, mua mấy loại bánh ngọt.
Hai người lại đi thêm một lúc, thấy phía trước có đám đông vây quanh một chiếc đèn trời Khổng Minh khổng lồ, không ngừng có người viết điều ước lên đó. Mặt dưới của đèn đã viết đầy, có người liền bắc thang, leo lên thang viết điều ước lên chỗ cao hơn.
"Mong mẹ trường thọ trăm tuổi."
"Mong anh trai sớm bình an trở về!"
"Năm nay nhất định sẽ mưa thuận gió hòa, lúa ngoài đồng cây nào cũng tươi tốt!"
"Mong con gái luôn vui vẻ."
"Nguyện ước cùng người, bạc đầu giai lão."
Trên đèn trời chi chít chữ, viết đầy những điều ước giản dị nhất của người dân thường.
Chiếc đèn trời khổng lồ mang theo những điều ước bình dị của bao người chậm rãi bay lên, mang theo tâm nguyện của họ gửi đến thần tiên trên trời.
Thẩm Hồi ngẩng đầu, cố gắng phân biệt từng điều ước trên đèn trời. Nàng nói: "Bây giờ, bất kể ngày lễ gì, mọi người đều thích ước nguyện. Viết điều ước lên đèn hoa đăng, đèn lồng, đèn trời Khổng Minh, treo lên cây, thả trôi trên thuyền giấy, hoặc là ước nguyện trước mặt các vị thần tiên."
Bùi Hoài Quang nghiêng đầu, nhìn đôi mắt hơi buồn của Thẩm Hồi.
Hắn biết nàng đang nghĩ gì - vì cuộc sống không trọn vẹn, ngày tháng khổ sở, nên mọi người mới tìm cách mượn cớ để ước nguyện.
Hắn biết, nhưng hắn không đáp lời.
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Thẩm Hồi mỉm cười, xua tan nỗi buồn trong lòng.
Nàng cùng Bùi Hoài Quang đi về phía xe ngựa, đi ngang qua gian hàng bán đèn trời lúc nãy. Một cơn gió thổi qua, khiến những chiếc đèn trời treo trên xà ngang lắc lư. Chiếc đèn trời ngoài cùng bị gió thổi rơi xuống, nhưng không ai nhặt lên.
Thẩm Hồi tò mò nhìn thêm một cái vào gian hàng trống không, phát hiện người đàn ông bán đèn trời đã biến mất.
"Còn kẹo hạt sen không?" Bùi Hoài Quang đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Hồi quay đầu lại, mở hộp kẹo nhỏ ra, lấy một viên kẹo hạt sen đưa cho Bùi Hoài Quang. Nàng nói: "Chỉ cho ngươi viên này thôi, ba viên còn lại không cho nữa. Thật sự không cho nữa đâu."
Bùi Hoài Quang mỉm cười, nhai viên kẹo hạt sen.
Mặc dù hai người đã mua một số thứ ở khu chợ sầm uất nên mất chút thời gian, nhưng họ vẫn đến chỗ đậu xe ngựa trước bà lão Tiêu gia.
Bùi Hoài Quang đỡ Thẩm Hồi lên xe ngựa trước, rồi mới theo sau.
Cửa xe đóng lại, A Phì ngồi bên ngoài, chờ bà lão đến.
Vừa vào trong xe, Bùi Hoài Quang tháo mặt nạ xuống, tiện tay đặt sang một bên, rồi đưa tay về phía Thẩm Hồi. Thẩm Hồi do dự một chút, mới di chuyển sang chiếc ghế dài đối diện, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bùi Hoài Quang gỡ khăn che mặt của Thẩm Hồi xuống, rồi nhìn nàng, dùng ngón tay cái chậm rãi ấn lên khóe môi mình.
Thẩm Hồi sững người, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cánh cửa xe đã đóng, rồi nhíu mày lắc đầu với Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Thẩm Hồi mím môi, mới lại gần, hôn qua loa lên khóe môi hắn. Chạm nhẹ rồi rời ra, nhanh chóng lùi lại. Nàng lại len lén nhìn sắc mặt Bùi Hoài Quang, bắt gặp ánh mắt rõ ràng là không hài lòng của hắn.
Thẩm Hồi ám chỉ Bùi Hoài Quang là A Phì còn ở bên ngoài, nhưng hắn vẫn không hề lay chuyển, im lặng chờ đợi.
Thẩm Hồi thở dài, lại dịch người về phía hắn, vòng tay qua cổ hắn, giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông bên ngoài xe, hôn lên môi hắn.
Tiếng ồn ào bên ngoài xe dần dần xa khuất.
Hình như có một tấm chắn bao phủ lấy hai người, tiếng ồn ào bên ngoài không còn lọt vào tai, không còn quấy rầy được nữa.
Cho đến khi, Bùi Hoài Quang đưa tay kéo vạt áo sau của Thẩm Hồi, kéo người con gái kiều diễm trong lòng xuống.
Ngay sau đó, Thẩm Hồi nghe thấy tiếng bà lão nói chuyện với A Sấu. Nàng vội vàng lùi về chiếc ghế dài đối diện, cúi đầu, dùng mu bàn tay áp vào má đang nóng bừng của mình.
Bùi Hoài Quang nghiêng người, dùng mu bàn tay mát lạnh xoa xoa mặt nàng, giúp nàng hạ nhiệt.
Thẩm Hồi ngẩng lên nhìn hắn, nhìn gần vào đôi mắt đen láy nhuốm chút ôn nhu của hắn.
Rõ ràng là nghe thấy bà lão đang được A Sấu đỡ lên xe ngựa, nhưng giữa những tiếng tim đập hỗn loạn, Thẩm Hồi đột nhiên lại gần, hôn lên mắt Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang hơi sững người, nhìn Thẩm Hồi.
Nàng đã ngồi ngay ngắn lại, mỉm cười ngọt ngào với bà lão Tiêu gia vừa bước vào: "Bà ngoại về rồi ạ!"
Bùi Hoài Quang mỉm cười, cũng quay đầu lại, cung kính ôn tồn: "Bà ngoại."
·
Khi xe ngựa sắp về đến Thẩm gia, Thẩm Hồi nắm tay bà lão, giải thích với bà, nàng lén ra khỏi cung một ngày, phải về rồi.
"Một lát nữa đưa bà ngoại về, chúng ta về thay quần áo là phải đi rồi."
Bà lão tuy không nỡ, nhưng cũng biết không thể giữ nàng lại.
"Lần sau Khấu Khấu lại về thăm bà ngoại nhé!" Thẩm Hồi cười ngọt ngào.
"Được được được." Bà lão mỉm cười.
Mặc dù đã rất muộn, nhưng người nhà họ Thẩm đều chưa ngủ, đang chờ bà lão và Thẩm Hồi trở về. Người gác cổng nhìn thấy xe ngựa từ xa chạy đến, vội vàng vào bẩm báo.
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ. Bùi Hoài Quang xuống xe trước, đưa tay đỡ Thẩm Hồi xuống, rồi lại đỡ bà lão đang ngủ gật xuống.
Người nhà họ Thẩm đang đứng nói chuyện trong sảnh vội vàng đi ra đón.
"Sao đã về rồi? Con còn tưởng mẹ sẽ đi dạo thêm chút nữa chứ." Thẩm Nguyên Hồng cười nói, "Nhưng mà giờ cũng muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi. Lần sau lại đi dạo."
Thẩm Nguyên Hồng lơ đãng liếc mắt, ánh mắt lướt qua Bùi Hoài Quang, rồi lại quay lại, nhìn chằm chằm vào Bùi Hoài Quang, bỗng sững người.
Trước khi Bùi Hoài Quang xuống xe ngựa, hắn quên đeo mặt nạ.