Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 128

Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:50:11
Lượt xem: 65

Chương 128 - Ra ngoài ban đêm

【Chương 128】

 

Bởi vì Thẩm Hồi đang băn khoăn không biết phải cải trang cho mình và Bùi Hoài Quang như thế nào để không bị người khác nhận ra, nên đã trì hoãn một lúc. Thành ra, lão phu nhân nhà họ Tiêu đã ra khỏi phòng trước Thẩm Hồi.

"Người thật sự chỉ dẫn A Hồi ra ngoài thôi sao? Không cho ai khác đi cùng à? Mẹ, người làm vậy, chúng con cũng không yên tâm đâu." Thẩm phu nhân cau mày.

Lạc thị cũng phụ họa gật đầu, ôn nhu nói: "Ít nhất cũng phải dẫn theo vài gia nhân mới an toàn. Nếu thật sự không thích gia nhân đi theo, để Gia Diên đi cùng cũng được. Nếu mua đồ gì, còn có thể nhờ hắn xách giúp."

Thẩm Đình ở bên cạnh gật đầu, phụ họa theo.

Lý do Lạc thị đề nghị để Thẩm Đình đi cùng chứ không phải hai vị biểu huynh được nhà họ Tiêu đưa lão phu nhân tới là vì lo lắng Thẩm Hồi sẽ không tiện.

Tiêu Lâm và Tiêu Tài cũng ý thức được điểm này, biết mình cùng đi e là không tiện, cũng nói để Thẩm Đình đi cùng chăm sóc.

Lão phu nhân có một thoáng do dự. Nhưng cũng chỉ là một thoáng mà thôi.

Bà đã đáp ứng Khấu Khấu, sẽ giúp nàng giữ bí mật. Sao có thể ngay cả việc nhỏ này cũng không thuyết phục được những người này chứ?

Lão phu nhân nghiêm mặt, lạnh giọng nói: "Các ngươi từng người một, có gì mà không yên tâm? A Hồi từ trong cung ra, bên cạnh có người đi theo. Chẳng lẽ các ngươi nghi ngờ hai tên nội thị bên cạnh nó không làm được việc?"

Thẩm Nguyên Hồng nghĩ một chút, ông biết A Phì và A Sấu đều xuất thân từ Đông xưởng, thân thủ tự nhiên là rất tốt, bảo vệ hai người cháu gái cũng không thành vấn đề.

"Đã nói rồi, lão bà tử ta chỉ muốn dẫn Khấu Khấu ra ngoài đi dạo một chút! Các ngươi cứ an phận ở nhà đi!" Lão phu nhân nhíu mày, trên mặt đã có chút không vui.

Lúc này, mọi người không ai khuyên nữa. Quả thật là đã bị lão phu nhân thuyết phục, trong lòng họ đều nghĩ người bên cạnh Thẩm Hồi hẳn là đáng tin cậy.

Bên này đang nói chuyện, Thẩm Hồi dẫn Thập Tinh bước nhanh tới.

Lão phu nhân vừa nhìn thấy Thẩm Hồi, gương mặt nghiêm nghị lập tức mang theo vài phần tươi cười, ánh mắt bà lại nhìn qua Thẩm Hồi, tìm kiếm phía sau nàng, không thấy bóng dáng muốn thấy, lão phu nhân có chút thất vọng.

"Ngoại tổ mẫu." Thẩm Hồi đi tới, thân thiết khoác tay lão phu nhân.

Lão phu nhân lại tự an ủi mình, có lẽ người trẻ tuổi có việc bận.

Giọng nói của bảo bối bà ngọt ngào, trực tiếp ngọt đến tận tim. Lão phu nhân không khỏi mỉm cười lần nữa, vỗ tay Thẩm Hồi, nói: "Thu dọn xong rồi à? Người ngươi dẫn theo đâu?"

"Vâng ạ. Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Bọn họ đang ở ngoài phủ chờ chúng ta." Thẩm Hồi lặng lẽ nháy mắt với lão phu nhân.

Lão phu nhân lập tức hiểu ra.

"Được rồi, được rồi!" Bà liên tục nói ba tiếng, mỉm cười cùng Thẩm Hồi đi ra ngoài.

Người nhà họ Thẩm tiễn một đoạn, đưa thẳng ra ngoài cửa lớn. Một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài, A Phì và A Sấu ngồi ở phía trước xe ngựa. Thấy người ra ngoài, A Phì và A Sấu lập tức nhảy xuống, cung kính chờ đợi. Đồng thời... cũng đang cứng đầu chịu đựng ánh mắt đánh giá của người nhà họ Thẩm.

Thẩm Hồi trước tiên đỡ tay Thập Tinh lên xe ngựa, nàng nhìn qua khe cửa xe ngựa, thấy Bùi Hoài Quang đang cúi đầu ngồi trong xe. Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đưa tay về phía lão phu nhân, đỡ bà lên xe.

Thẩm Hồi chỉ dẫn theo A Phì và A Sấu, không cho Thập Tinh đi theo.

Thực ra, nếu để ý đến sự an toàn, A Phì và A Sấu cũng không cần dẫn theo. Dẫn theo hai người bọn họ cũng là để cho người nhà yên tâm hơn.

"A Hồi." Lạc thị bước nhanh tới.

Thẩm Hồi vén một góc rèm xe, kinh ngạc nhìn sang: "Sao vậy, tẩu tẩu?"

Lạc thị đưa một chiếc hộp nhỏ cho nàng.

Thẩm Hồi nghi hoặc nhìn một cái. Chiếc hộp sứ nhỏ màu lam trắng quen thuộc, chưa mở ra đã biết bên trong đựng kẹo!

Thẩm Hồi cong mắt cười với Lạc thị, giống như nụ cười thỏa mãn của đứa trẻ được nhận kẹo đậu.

"Nếu gặp người bán kẹo, đừng chọn loại có màu sắc đẹp mắt mà mua. Muốn ăn kẹo gì thì cứ nói với tẩu tẩu." Lạc thị nói.

"Vâng!" Thẩm Hồi cười ngọt ngào, "Kẹo tẩu tẩu làm gì cũng ngon!"

"Đi đi." Lạc thị lùi về phía sau.

Thẩm Hồi buông rèm xe xuống. A Phì ngồi phía trước hô lớn một tiếng "Giá", hai con ngựa kéo xe chạy vụt đi.

Người nhà họ Thẩm và hai vị công tử nhà họ Tiêu đứng ở cửa sân, nhìn xe ngựa dần dần đi xa.

Thẩm phu nhân cau mày, cuối cùng nói ra nghi ngờ: "Hai người đó, một người gầy như que củi, một người béo như quả bóng. Thật sự đáng tin sao?"

Đây không chỉ là nghi ngờ của bà, mà còn là câu hỏi trong lòng rất nhiều người chủ tớ đang đứng ở đây lúc này.

"Tổ mẫu, con từng nghe nói về hai người này! Họ là người được điều từ Đông xưởng đến bên cạnh cô cô làm việc! Có bản lĩnh lắm đấy!" Thẩm Minh Ngọc nói.

"Cũng đúng, tục ngữ nói tướng mạo xấu xí ắt tâm địa thiện lương..." Thẩm phu nhân bán tín bán nghi gật đầu.

Xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, mọi người quay người trở về.

·

Trong xe ngựa, lão phu nhân nắm tay Thẩm Hồi nói chuyện. Hai người nói đều là chuyện nhà cửa bình thường, phần lớn là lão phu nhân hỏi, Thẩm Hồi ngoan ngoãn trả lời.

Thẩm Hồi vừa nói chuyện với lão phu nhân, vừa mở hộp kẹo Lạc thị đưa cho nàng lúc trước, lấy kẹo hạt sen bên trong ra ăn. Kẹo vừa vào miệng, Thẩm Hồi liền biết là kẹo tẩu tẩu mới làm hôm nay!

Kẹo hạt sen trong miệng tan hết, Thẩm Hồi lại lấy một viên nữa bỏ vào miệng.

Lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, nháy mắt với Thẩm Hồi, khóe mắt liếc sang Bùi Hoài Quang đang ngồi đối diện hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-128.html.]

Khi Thẩm Hồi và lão phu nhân hàn huyên, Bùi Hoài Quang vẫn luôn ngồi đối diện với vẻ mặt thờ ơ, dường như đang nghe hai người nói chuyện, lại dường như cái gì cũng không nghe thấy, không liên quan đến mình, hồn vía lên mây.

Vì đang ở trong xe nên hắn không đeo mặt nạ. Chiếc mặt nạ màu đen bị hắn tiện tay đặt sang một bên.

Thẩm Hồi ngẩn ra một lúc, mới đẩy nắp hộp sứ nhỏ ra, lấy một viên kẹo hạt sen trắng như tuyết đưa cho Bùi Hoài Quang: "Nè. Ngon lắm."

Bùi Hoài Quang ngẩng mắt, liếc nhìn sang. Vẻ mặt thờ ơ bỗng nhiên nhuốm màu ôn hòa thiện lương. Hắn nhận lấy viên kẹo bỏ vào miệng, giọng nói ôn hòa: "Rất ngọt."

Lão phu nhân véo một cái vào chân Thẩm Hồi, đợi Thẩm Hồi quay mặt lại, bà ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: "Phải vậy chứ! Đừng có tiếc ngay cả hai viên kẹo."

Thẩm Hồi bĩu môi, không nói gì, chỉ lại lấy một viên kẹo, chậm rãi bỏ vào miệng. Một lúc sau, nàng lại len lén ngẩng mắt, nhìn sang Bùi Hoài Quang đang ngồi đối diện. Không ngờ hắn đang nhìn nàng. Bất ngờ chạm phải ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau một thoáng, Thẩm Hồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Nàng đẩy nắp hộp kẹo ra, lại lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.

Lão phu nhân nhìn người này rồi lại nhìn người kia, mỉm cười. Một lúc sau, trong lòng bà lại cảm thấy có chút tiếc nuối, lại lặng lẽ thở dài một tiếng.

·

Đến bờ sông, nơi này quả nhiên rất náo nhiệt.

Vì cả nước đang để tang, nên sự náo nhiệt ở đây cũng bị che giấu đi. Ví dụ như đèn hoa trôi đầy mặt nước và đèn Khổng Minh bay trên bầu trời đêm không phải là màu đỏ của những năm trước, phần lớn đã được thay bằng màu vàng nhạt. Các cô nương và trẻ em ra ngoài vui chơi, quần áo cũng đều là màu sắc nhã nhặn.

Thẩm Hồi lại cảm thấy, dưới ánh lửa bập bùng, màu vàng này càng thêm dịu dàng.

Xuống xe ngựa, Thẩm Hồi đeo mạng che mặt, Bùi Hoài Quang cũng miễn cưỡng đeo chiếc mặt nạ màu đen lên. Thẩm Hồi và lão phu nhân tay trong tay đi về phía trước. Bùi Hoài Quang đi bên cạnh Thẩm Hồi. A Sấu đi sau vài bước. Còn A Phì, hắn không đi theo, mà ở lại canh xe ngựa.

"Đã nhiều năm rồi không ra ngoài xem náo nhiệt." Lão phu nhân cảm thán.

Thẩm Hồi nhìn mái tóc bạc trắng của lão phu nhân, trong lòng chua xót. Nàng dịu dàng cười, nói: "Vậy sau này Khấu Khấu sẽ thường xuyên ra ngoài dạo chơi cùng ngoại tổ mẫu."

Lão phu nhân cười cười, không đáp lời. Bà biết Khấu Khấu của bà có lòng này, nhưng hiện giờ nó đã là hoàng hậu, bị mắc kẹt trong thâm cung. Ngay cả ra ngoài cũng rất khó khăn, hôm nay ra ngoài cũng phải che giấu hết mức có thể, làm gì còn nhiều cơ hội ra ngoài dạo chơi cùng nhau như vậy nữa?

Lão phu nhân tuổi đã cao, đi được một lúc liền cảm thấy mệt mỏi. Thẩm Hồi nhìn ra, dìu lão phu nhân ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá ven sông.

Ven sông có rất nhiều tảng đá như vậy, đều là do người ta khiêng đến, để cho mọi người nghỉ chân tạm thời.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đêm nay náo nhiệt, chỗ nào cũng đông người. Nơi Thẩm Hồi chọn, vì không có đèn lồng treo ven đường chiếu tới, hơi tối, nên không có nhiều người.

A Sấu thấy mọi người ngồi nghỉ ngơi ở đây, vội vàng mua hai chiếc đèn hoa rất lớn, đặt bên chân Thẩm Hồi, để chiếu sáng.

Lão phu nhân nhìn dòng người náo nhiệt đuổi bắt nhau ở phía xa một lúc, có chút cảm khái nói: "Mấy năm nay, cuộc sống của bách tính không dễ dàng. Cũng chỉ có thể nhân dịp lễ tết ra ngoài náo nhiệt một chút."

Thẩm Hồi nhìn theo ánh mắt của lão phu nhân về phía xa, khóe mắt dần dần hiện lên nụ cười. Nàng nói: "Ngày tháng tốt đẹp sẽ ngày càng nhiều."

Lão phu nhân lại thở dài. Bà nhớ tới lúc ra khỏi cửa hôm nay, bà thoáng nhìn thấy bóng dáng con rể đi khập khiễng, nhớ tới mấy đứa con đoản mệnh của nhà họ Thẩm. Nỗi đau buồn chợt dâng lên trong lòng, cùng với nỗi đau buồn là sự oán hận.

Bà nói: "Thế đạo này, không biết khi nào mới đến hồi kết thúc đây!"

Thẩm Hồi sững người, quay đầu nhìn lão phu nhân. Nàng lập tức hiểu ra, lão phu nhân chắc chắn là nhớ tới hai vị tỷ tỷ và nhị ca.

Muôn nhà đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt khắp nơi, chỉ tiếc những người đã mất không thể nào quay trở lại.

Thẩm Hồi mím môi, trong lòng cũng có chút buồn bã. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nắm tay lão phu nhân, dùng giọng nói mềm mại gọi "Ngoại tổ mẫu", làm nũng với lão phu nhân, dỗ dành bà vui vẻ.

"Kim thượng thật sự là quá đáng!" Lão phu nhân đau lòng nói, "Sao có thể nhẫn tâm ép đại tỷ ngươi nhảy xuống từ trên tường thành? Người ta đều nói vợ tùng sự không nên bỏ, đại tỷ ngươi là thê tử kết tóc của hắn đấy!"

"Ngoại tổ mẫu, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa..." Thẩm Hồi an ủi.

"Được rồi, cho dù là bị tình thế ép buộc, sao hắn có thể nhẫn tâm đến mức cướp nhị tỷ ngươi vào cung ngày đêm hành hạ! Ngay ngày đại hôn mà còn xông vào cung, đây là việc người ta làm sao? Hắn là người sao!"

Thẩm Hồi mở miệng, không biết nên khuyên thế nào.

Lão phu nhân nhớ lại chuyện cũ, trong lòng chua xót.

"Còn cả chưởng ấn thái giám của Tư Lễ Giám, Bùi Hoài Quang, càng là tên đáng chết!"

Thẩm Hồi sững người, lập tức ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Quang.

Nàng và lão phu nhân cùng ngồi trên tảng đá ven sông, còn Bùi Hoài Quang đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn những chiếc đèn hoa trôi trên mặt sông.

Thẩm Hồi vội vàng nói: "Ngoại tổ mẫu, người đông mắt tạp, chúng ta đừng nói những chuyện này ở bên ngoài."

Lão phu nhân nhìn theo ánh mắt của Thẩm Hồi, nhìn sang Bùi Hoài Quang, nói: "Ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có ta với ngươi, còn có Tiểu Quang. Chẳng lẽ những lời này không thể nói trước mặt Tiểu Quang sao?"

Bùi Hoài Quang hơi sững người, có chút kinh ngạc quay đầu lại, nhìn lão phu nhân.

Trong một khoảnh khắc, hắn nhớ tới lão già kia trong những năm đó bóp cổ hắn, dùng giọng khàn khàn tràn đầy hy vọng gọi từng tiếng: "Tiểu Quang! Tiểu Quang!"

Ngay sau đó, giọng nói của huynh trưởng, nhũ mẫu, mẫu thân, các tỷ tỷ mang theo ý cười gọi hắn, chồng chất lên nhau, cách hơn hai mươi năm, trong khoảnh khắc này lại vang lên bên tai hắn.

Hắn chậm rãi quay người, nhìn lão phu nhân, ôn nhu nói: "Ngoại tổ mẫu nói đúng, đều đúng."

"Đúng vậy!" Lão phu nhân nhíu mày, "Tên thái giám c.h.ế.t tiệt đó đáng bị ngàn đao băm thây!"

Bùi Hoài Quang mỉm cười gật đầu, ôn nhu lặp lại: "Phải, tên thái giám c.h.ế.t tiệt đó quả thật đáng bị ngàn đao băm thây."

Thẩm Hồi chậm rãi thẳng lưng, người hơi cứng lại. Nàng ngẩng mắt, nhìn Bùi Hoài Quang. Đôi mắt trầm tĩnh cố gắng kìm nén những cảm xúc phức tạp.

Lão phu nhân mắng xong, trong lòng thoải mái hơn một chút. Ngay sau đó, bà lại thở dài, nói: "Dù sao cũng chỉ là một tên thần. Nếu kim thượng không phải là kẻ dâm loạn tàn bạo từ trong xương cốt, sao có thể để cho thần tử bên dưới có cơ hội lợi dụng? Bách tính thiên hạ này, sợ bị c.h.é.m đầu, không dám công khai mắng hoàng đế, ngược lại lấy một tên thái giám ra trút giận. Haiz, thái giám mà, tự nhiên đã thấp hơn người ta một bậc..."

"Ngoại tổ mẫu đừng nói nữa!" Thẩm Hồi đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời lão phu nhân.

 

Loading...