HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 127
Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:49:28
Lượt xem: 80
Chương 127 - Hạ lưu
【Chương 127】
"Nếm một miếng là biết không phải do nương nương tự tay làm." Bùi Hoài Quang nói.
Thẩm Hồi quay đầu lại, nhìn Bùi Hoài Quang thong thả ăn. Thẩm Hồi ngồi xuống bên cạnh, buồn bã nói: "Ta không biết làm mấy thứ này."
Nàng chỉ mới đi học cách làm bánh ngọt với Đinh Thiên Nhu, còn thuộc dạng nước đến chân mới nhảy. Nếu nói đến việc đích thân xuống bếp nấu nướng thì thật sự là không biết.
Đại khái là tối nay trong lòng nảy sinh một vài cảm xúc khó hiểu. Thẩm Hồi cúi đầu nói: "Nếu ngươi muốn ăn, nếu sau này có thời gian, ta sẽ đi học mấy thứ này."
Thực ra, nàng không thích chút nào mùi dầu mỡ trong bếp. Nồi niêu dính dầu mỡ, bếp lò bốc khói, đủ thứ mùi vị hỗn độn trộn lẫn vào nhau của gia vị, còn có đủ loại m.á.u chảy ra từ thịt sống, những con côn trùng nhỏ chui ra từ lá rau xanh…
Tất cả những thứ này đều khiến nàng khó mà chịu đựng nổi.
"Chậc, một miếng bánh ngọt một nghìn lượng. Đợi nương nương học xong cách nấu nướng thật sự, e là một món ăn sẽ ngốn mất cả một tòa thành trì." Bùi Hoài Quang nói.
Thẩm Hồi ngẩn người, không ngờ Bùi Hoài Quang lại nói như vậy.
Nàng liếc hắn một cái không vui, quay mặt đi, buồn bã nói: "Bản cung vừa rồi chỉ nói đùa thôi, Chưởng ấn đừng có coi là thật."
Bùi Hoài Quang chậm rãi ngước mắt lên, nhìn kỹ khuôn mặt nghiêng sang một bên đang không vui của nàng. Hắn cong cong khóe môi, đôi đũa bạc thon dài gắp một miếng đậu phộng chiên giòn đỏ au, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nát.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một lúc sau, Thẩm Hồi vẫn quay đầu lại, nhìn Bùi Hoài Quang ăn. Nàng hỏi: "Tay nghề đầu bếp trong phủ hình như không thanh đạm bằng đầu bếp bên cạnh ngươi, ngươi ăn có được không?"
"Không thấy có gì khác biệt." Bùi Hoài Quang nói.
Hắn nói thật. Bùi Hoài Quang thích những món ăn thanh đạm một chút, nhưng cùng một món ăn, nếu do đầu bếp khác nhau nấu, trong mắt hắn hương vị cũng không khác nhau là mấy.
Hắn vốn không phải là người ham mê hưởng thụ khẩu phúc. Đối với hắn mà nói, tác dụng lấp đầy bụng của thức ăn quan trọng hơn.
Thẩm Hồi ngồi bên cạnh đánh giá Bùi Hoài Quang. Hắn không hiểu thưởng thức mỹ thực, nhưng dáng vẻ dùng bữa tao nhã của hắn lại khiến người xem cảm thấy dễ chịu. Khiến việc nhìn hắn dùng bữa trở thành một kiểu hưởng thụ.
Thẩm Hồi vốn đã ăn no rồi, nhìn Bùi Hoài Quang chậm rãi ăn, rõ ràng là những thứ này, nàng vừa mới ăn xong, vậy mà lại thấy thèm.
Đồ ăn trong hộp chỉ chuẩn bị cho Bùi Hoài Quang, bát đũa cũng chỉ có một bộ, không chuẩn bị thêm một bộ nào khác. Thẩm Hồi ngồi bên cạnh do dự một lúc, ánh mắt rơi vào bát chè hạt sen ngọt ngào kia. Bùi Hoài Quang vừa rồi chỉ ăn một miếng, liền đặt thìa xuống. Chiếc thìa nằm một nửa trong bát chè ngọt màu trắng sữa. Trên bát chè ngọt màu trắng sữa, rắc một ít cánh hoa hồng vụn. Vừa đẹp mắt vừa hấp dẫn.
Hắn chỉ ăn một miếng đã bỏ xuống, vậy chứng tỏ hắn không thích. Đúng không?
Cuối cùng Thẩm Hồi cũng đưa tay ra, thản nhiên bưng bát chè hạt sen ngọt ngào kia đến trước mặt. Nàng cúi đầu, cũng không nhìn Bùi Hoài Quang, cầm chiếc thìa Bùi Hoài Quang đã dùng, múc một ít chè hạt sen, bỏ vào miệng ăn.
Kỳ lạ. Rõ ràng lúc ăn tối, nàng cũng đã ăn một chút. Lúc đó sao không thấy ngọt như vậy?
Bùi Hoài Quang liếc nhìn động tác của nàng, mở miệng: "Chiếc thìa đó là của ta đã dùng rồi."
Thẩm Hồi vẫn cúi đầu, mi tâm dần nhíu lại. Trong lòng nàng mắng Bùi Hoài Quang một câu. Người này nói chuyện thật là tức c.h.ế.t người. Ai mà chẳng biết là hắn đã dùng rồi? Nhất thiết phải nói ra à?
Đáng ghét!
Thẩm Hồi thản nhiên "Ồ" một tiếng, lại múc một miếng chè hạt sen bỏ vào miệng một cách hào phóng, ăn một cách thưởng thức. Nàng ngẩng mắt lên, liếc nhìn Bùi Hoài Quang, hỏi một cách đường hoàng: "Sao? Chưởng ấn còn câu nệ chuyện này nữa à, ngươi đã dùng rồi thì người khác không được dùng?"
"Ừ." Bùi Hoài Quang gật đầu, chậm rãi nói: "Cũng đúng. Dù sao nương nương thích nhất là mút nước bọt của ta."
"Ngươi!" Thẩm Hồi tức đến mức n.g.ự.c phập phồng. Chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, bị chặn họng không nói nên lời.
Bùi Hoài Quang lại ăn thêm một chút, rồi đặt đũa xuống, không ăn nữa.
Đợi đến khi Bùi Hoài Quang ăn xong, Thẩm Hồi mới nghĩ ra lời phản bác. Nàng khẽ hừ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm: "Nói như thể ngươi không thích ấy…"
Động tác lau khóe miệng của Bùi Hoài Quang khựng lại, ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi. Ánh mắt hắn rơi trên hàng mi dài cong vút của nàng, nhìn nàng chớp mắt chậm rãi như thế nào, rồi lại nhíu mày nhẹ nhàng ra sao.
Bùi Hoài Quang đặt khăn tay xuống, đưa tay về phía Thẩm Hồi.
"Ngươi làm gì vậy?" Thẩm Hồi theo bản năng muốn né sang một bên. Ngón tay hắn đưa tới lạnh lẽo như vậy, càng chứng minh khuôn mặt nàng đang nóng lên.
Thẩm Hồi cảnh giác liếc nhìn Bùi Hoài Quang, lại hối hận trong lòng vì câu phản bác mình vất vả lắm mới nghĩ ra được, hình như không nên nói như vậy.
Ngón tay Bùi Hoài Quang dừng lại một chút, rồi lại tiến lên, ngón cái ấn lên mi tâm Thẩm Hồi, nhẹ nhàng xoa xoa, chậm rãi nói: "Nương nương tối nay nhíu mày nhiều lần quá rồi, nhíu mày nữa, sẽ giống lão phu nhân mất. Chậc, vừa cười, đầy mặt nếp nhăn."
Thẩm Hồi yên lặng ngồi đó, không nói gì, cũng không ngăn cản động tác của Bùi Hoài Quang. Nàng cụp mắt xuống, cảm nhận kỹ càng xúc giác khi đầu ngón tay hắn lướt qua.
Bùi Hoài Quang thu tay về, lại tiếp lời Thẩm Hồi vừa nói. Hắn nói: "Nương nương nói sai rồi."
Thẩm Hồi phản ứng một lúc, mới hiểu ra Bùi Hoài Quang đang phản bác lời nàng, đang nói hắn không thích mút…
Thẩm Hồi trừng mắt nhìn Bùi Hoài Quang, viết hết những lời muốn nói vào đôi mắt trong veo kia -- Hừ, dám làm mà không dám nhận à!
Đôi ngón tay thon dài của Bùi Hoài Quang xoay xoay chiếc chén sứ nhỏ, bên trong chỉ còn lại một chút nước trà. Hắn cụp mắt xuống, liếc nhìn chút nước trà đang lay động trong chén sứ, nâng chén lên, uống cạn. Hắn chậm rãi ấn ấn đầu ngón tay lên khóe môi, nhìn Thẩm Hồi, vẻ mặt nghiêm túc.
Bùi Hoài Quang vẫy tay với Thẩm Hồi, bảo nàng lại đây.
Vì hắn lạnh lùng thờ ơ, Thẩm Hồi lại mơ hồ cảm thấy hình như hắn sắp nói điều gì đó quan trọng.
Thẩm Hồi đứng dậy, bước tới chỗ hắn với vẻ mặt nghi ngờ. Bùi Hoài Quang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình, cánh tay hắn ôm lấy eo Thẩm Hồi. Mu bàn tay hơi cong, cách lớp áo xuân sam của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng.
Thẩm Hồi cảm thấy hơi ngứa, lại là kiểu ngứa lúc ẩn lúc hiện, cũng không đến mức khó chịu muốn chạy trốn.
Bùi Hoài Quang véo véo dái tai Thẩm Hồi, ghé sát vào, đôi môi lạnh lẽo cọ xát bên thái dương nàng, đưa giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc vào tai nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-127.html.]
"Ta rõ ràng là thích mút nước miếng chảy ra từ cái miệng kia của nương nương hơn." Hắn dùng giọng điệu thờ ơ nhất, vẻ mặt không chút dục vọng, nói ra những lời hạ lưu nhất.
Thẩm Hồi ngẩn người ra một lúc. Lời hắn nói như vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng âm thầm lặp lại câu này trong lòng một lần nữa, mới hiểu hắn đang nói gì.
Sự khó tin từ từ hiện lên trong đôi mắt trong veo của Thẩm Hồi. Trong đôi mắt trong veo sạch sẽ này, dần dần nhuốm một chút vẻ quyến rũ.
Nàng kinh ngạc nhìn Bùi Hoài Quang, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú như tiên của hắn.
Nàng cho rằng lúc này, mình nên rất tức giận. Nàng nên đẩy Bùi Hoài Quang ra, thậm chí mắng hắn vô liêm sỉ hạ lưu. Nhưng mà…
Thẩm Hồi nhẹ nhàng đặt tay lên n.g.ự.c mình.
Bỏ qua những điều gọi là lẽ thường, nàng cố gắng chấp nhận suy nghĩ thật sự của mình.
Bàn tay nàng đặt trên n.g.ự.c từ từ thả lỏng, sống lưng thẳng tắp cũng theo đó mà mềm nhũn ra. Nàng cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên thắt lưng của Bùi Hoài Quang.
Nàng cảm thấy mình như đang uống rượu trái cây, trong lòng và trên mặt đều nóng bừng. Nàng muốn cởi thắt lưng của Bùi Hoài Quang ra, nàng muốn hôn hắn.
Đây, chính là dục vọng sao?
Thẩm Hồi bồn chồn lo lắng, dường như biết được mình đã nảy sinh tà niệm không tốt. Nàng bất an và bối rối vì tà niệm nảy sinh trong lòng.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn sự im lặng của Thẩm Hồi, không hài lòng lắm với phản ứng của nàng.
"Chậc, nương nương còn muốn mặt mũi không? Lúc này nên giơ tay lên, tát mạnh vào mặt ta chứ." Bùi Hoài Quang nắm lấy tay Thẩm Hồi, áp lên mặt mình.
Xúc giác mát lạnh truyền đến lòng bàn tay, Thẩm Hồi tỉnh táo lại một chút. Nàng nghiêm mặt, giọng nói buồn buồn dạy dỗ: "Không được nói bậy!"
Giọng điệu này, đúng là có chút giống với cảm giác dạy dỗ Tề Dục ngày thường.
Bùi Hoài Quang nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Hồi, quan sát kỹ một lúc. Hắn nhíu mày kinh ngạc, hỏi: "Nương nương thật sự muốn thử à?"
" Hồ đồ, ai nói!" Tình cảnh bị vạch trần khiến lưỡi Thẩm Hồi thắt lại.
Bùi Hoài Quang chậm rãi vén lọn tóc mai rơi xuống của Thẩm Hồi ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Đợi ta làm xong trò cạo bóng, sẽ hầu hạ nương nương thật tốt."
"Ngươi đừng nói bậy, càng đừng nghĩ bậy! Trong đầu ngươi nghĩ đến chuyện gì đứng đắn một chút đi!" Thẩm Hồi nhỏ giọng cảnh cáo.
Ngoài cửa, lúc này Thập Tinh gõ cửa, cung kính nhỏ giọng bẩm báo: "Nương nương, bên phía lão phu nhân phái người đến hỏi khi nào thì xuất phát."
Thẩm Hồi giật mình, lúc này mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lúc này mới phát hiện trời đã tối rồi, nên xuất phát rồi. Nàng vội vàng nói với Thập Tinh ngoài cửa: "Nói với họ là ta sẽ qua ngay."
"Vâng." Thập Tinh đáp một tiếng, bước nhanh nhẹn đến cửa sân, đi trả lời.
Trong phòng, Thẩm Hồi đã đứng dậy khỏi người Bùi Hoài Quang. Nàng đi đến trước bàn trang điểm, sửa sang lại mái tóc hơi rối. Vừa sửa sang, nàng vừa hỏi: "Rốt cuộc ngươi có muốn đi cùng ta và lão phu nhân không? Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ nói với lão phu nhân là ngươi có việc phải làm cũng được."
Bùi Hoài Quang vốn dĩ tối nay phải đi g.i.ế.c một người. Người đó bây giờ đang bán mấy món đồ lặt vặt kiếm sống, nếu đi cùng, tranh thủ chút thời gian g.i.ế.c người cũng được.
Hắn gật đầu, nói: "Đi chứ. Lão phu nhân đã thành tâm mời rồi, ta sao có thể từ chối được."
Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang đang ngồi ở phía xa từ trong gương đồng, trong lòng lại hơi khó xử. Nghe nói vì sắp đến lễ hội Hà Thần, gần đây buổi tối ven sông rất náo nhiệt. Nhiều người như vậy liệu có bị nhận ra không?
Trong lòng Thẩm Hồi biết rõ, nàng giả nam trang một chút cũng không giống, căn bản không thể qua mắt được ai. Đã như vậy, chi bằng nàng mặc nữ trang, rồi đeo mạng che mặt.
Nghĩ vậy, Thẩm Hồi đứng dậy, lục tìm quần áo trong tủ.
Vì cả nước phải để tang Thái hậu, nếu ở nhà thì có thể mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, dù sao người ngoài cũng không nhìn thấy. Nhưng ra ngoài, đương nhiên phải thay một bộ quần áo màu nhạt. Thẩm Hồi thay một chiếc váy dài màu xanh đen, vì là ban đêm, nàng sợ gió đêm lạnh, nên chọn một chiếc váy dày một chút.
Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Hồi lại nhìn Bùi Hoài Quang với vẻ mặt khó xử.
Trong kinh thành không ai là không biết Bùi Hoài Quang. Kể từ khi đến Quan Lăng, Bùi Hoài Quang rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, ngay cả buổi chầu sớm, cũng gần như không bao giờ đi. Nhưng dù vậy, những người nhà của các đại thần đi theo từ kinh thành đến cũng nhận ra hắn. Bách tính Quan Lăng có lẽ cũng còn nhớ bộ dạng của hắn ngày hôm đó khi đoàn thuyền đến Quan Lăng.
Phụ nữ ra ngoài đeo mạng che mặt là để tránh hiềm nghi, đàn ông ra ngoài thì không thể đeo mạng che mặt.
Thẩm Hồi lục lọi trong tủ quần áo, tìm thấy một chiếc mặt nạ màu đen che nửa mặt. Nàng cầm mặt nạ đi đến trước mặt Bùi Hoài Quang, kiễng chân lên, tự tay đeo mặt nạ cho hắn. Trước đây Thẩm Hồi không ít lần nghĩ cách ngụy trang, vì vậy trong tủ quần áo của nàng có một số thứ như mặt nạ, nam trang.
Chiếc mặt nạ màu đen che khuất nửa khuôn mặt của Bùi Hoài Quang. Đeo mặt nạ rồi, đôi mắt kia của hắn dường như càng khiến người ta cảm thấy sâu thẳm và lạnh lẽo hơn.
Thẩm Hồi vừa đánh giá khuôn mặt của Bùi Hoài Quang, vừa lùi lại từng bước.
Nàng luôn cảm thấy, nếu gặp Bùi Hoài Quang ở bên ngoài, cho dù hắn có đeo chiếc mặt nạ này, nàng vẫn có thể nhận ra hắn ngay lập tức.
Thẩm Hồi hơi lo lắng Bùi Hoài Quang đeo mặt nạ vẫn sẽ bị người khác nhận ra. Nếu bị người khác nhận ra, lại còn bị vạch trần trước mặt mọi người thì phải làm sao? Nàng đương nhiên không muốn lão phu nhân biết thân phận của Bùi Hoài Quang.
Thẩm Hồi nghĩ lại, bây giờ là ban đêm, trời tối om om, ven sông lại có nhiều người như vậy, hẳn là sẽ không có ai chú ý đến Bùi Hoài Quang.
"Cứ vậy đi." Thẩm Hồi nói.
Thẩm Hồi dẫn Bùi Hoài Quang đến đón lão phu nhân, trong lòng thấp thỏm lo âu. Nàng không chỉ lo lắng đến ven sông sẽ có người nhận ra Bùi Hoài Quang, mà còn lo lắng người nhà họ Thẩm sẽ nhận ra Bùi Hoài Quang.
【Tác giả có lời muốn nói】
Bùi: Rõ ràng là muốn nương nương tát mạnh vào mặt ta, vậy mà nàng lại chỉ muốn hôn ta? Điều này hợp lý sao? Không hợp lý chút nào!!! [Uất ức]
·