Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 126

Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:48:56
Lượt xem: 66

Chương 126 Chương 126 - Nhíu mày

【Chương 126】

Thấy Thẩm Hồi im lặng cúi đầu, lão phu nhân tăng thêm lực đạo vuốt ve mu bàn tay Thẩm Hồi, vỗ nhẹ nàng một cái.

Thẩm Hồi lúc này mới ghé sát vào tai bà ngoại nói nhỏ. Nàng dùng giọng điệu làm nũng: "Khấu Khấu thường ngày gặp hắn ta rất nhiều. Khó khăn lắm mới về nhà, Khấu Khấu muốn ở bên bà ngoại."

Lão phu nhân lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, trong chớp mắt đã hiểu được thế nào là vui mừng khôn xiết. Ánh mắt bà nhìn Thẩm Hồi tràn đầy yêu thương.

"Ôi chao, bảo bối của ta ơi!" Bà ghé sát vào cười nói, "Có gì đâu? Bà ngoại sẽ đi cùng các con!"

"Hả?" Thẩm Hồi ngẩn người.

"Sao vậy? Có gì bất tiện sao?" Lão phu nhân nhíu mày, "Mấy ngày nay bà ngoại cũng muốn ra ngoài dạo chơi buổi tối, nhưng mà lười biếng không muốn động đậy. Haiz, tuổi già rồi, tay chân rã rời, đi một lúc là thấy mệt. Nhiều chuyện muốn làm mà lực bất tòng tâm..."

Thẩm Hồi không thể nghe nổi những lời này của bà ngoại!

Lão phu nhân tuổi đã cao, cho dù có khỏe mạnh đến đâu, thì cũng là người già sắp đến cuối đời. Thẩm Hồi vừa nghĩ đến một ngày nào đó sẽ mất bà ngoại, trong lòng nàng liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng vội vàng nói: "Khấu Khấu sẽ cùng bà ngoại đi xem đèn hoa, thả đèn Khổng Minh!"

Lão phu nhân lập tức nở nụ cười.

Thẩm Hồi đồng ý xong, trong lòng liền hối hận. Nếu lát nữa phải cùng bà ngoại ra ngoài, người nhà họ Thẩm chắc chắn cũng sẽ đi theo, người nhà họ Thẩm đâu có ai không biết Bùi Hoài Quang...

Nàng dùng ánh mắt liếc nhìn mẫu thân, tẩu tẩu, còn có Minh Ngọc, âm thầm ra hiệu với bà ngoại. Thẩm Hồi ghé sát vào, lại bắt đầu làm nũng: "Bà ngoại, đã hứa sẽ giữ bí mật cho con rồi mà... Hừ hừ..."

"Có gì đâu? Không dẫn bọn họ đi!" Lão phu nhân nói.

Thẩm phu nhân thật sự không nhịn được nữa. Bà mỉm cười đặt đũa xuống, nhìn con dâu và cháu gái, nói: "Hai người xem hai người này coi chúng ta như không tồn tại vậy!"

Lạc Uyển và Thẩm Minh Ngọc hai mẹ con cũng theo đó cười.

Lạc Uyển và Thẩm Minh Ngọc không tiếp xúc nhiều với lão phu nhân nhà họ Tiêu, không thân thiết lắm, chỉ mỉm cười, không nói gì. Thẩm phu nhân tự mình nói tiếp: "Nhìn cái dáng vẻ thì thầm to nhỏ kia, rõ ràng là chê chúng ta vướng víu!"

"Đúng, chính là chê các ngươi vướng víu." Lão phu nhân mỉm cười hiền từ, "Lát nữa, ta còn phải dẫn Khấu Khấu ra bờ sông dạo chơi. Cũng không dẫn các ngươi theo!"

"Thương cháu cũng không nên thương như vậy chứ, con mới là con gái ruột của người mà!" Thẩm phu nhân giả vờ giận dỗi nói đùa.

Lạc Uyển và Thẩm Minh Ngọc lúc này mới tiếp lời nói đùa vài câu.

Thẩm Hồi cong mắt cười theo, trong lòng lại không khỏi băn khoăn - Cùng Bùi Hoài Quang đi chơi với bà ngoại?

Không hiểu sao, trong lòng nàng luôn cảm thấy không chắc chắn.

·

Dùng xong bữa tối, Thẩm Hồi lại trò chuyện với mọi người một lúc. Lão phu nhân liên tục nháy mắt với nàng, Thẩm Hồi ghé sát vào, nghe bà ngoại nhỏ giọng nói: "Mau quay về đưa cơm, đừng để đứa nhỏ đó bị đói!"

"Vâng ạ." Thẩm Hồi nhịn cười.

Thẩm Hồi đứng dậy, nói: "Giờ còn sớm mà. Bà ngoại, con về thay quần áo, đợi trời tối sẽ đến đón người. Chúng ta cùng đi thả đèn Khổng Minh!"

Lão phu nhân mỉm cười gật đầu: "Được, bà ngoại không vội!"

·

Thực ra Thẩm Hồi cũng không chắc chắn, khi nàng quay về Bùi Hoài Quang có còn ở trong phòng nàng hay không. Nàng thậm chí đã nghĩ sẵn, nếu nàng về phòng mà không thấy Bùi Hoài Quang đâu, thì đành phải lừa bà ngoại rằng hắn ta đột nhiên có việc, phải rời đi ngay lập tức.

A Thọ ngồi xổm ở góc tường nhìn thấy Thẩm Hồi trở về từ xa, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

"Chưởng ấn đã đi chưa?" Thẩm Hồi nhỏ giọng hỏi.

"Chưa ạ, chưởng ấn vẫn chưa ra ngoài. Cũng chưa dặn dò gì." A Thọ cười nói.

Thẩm Hồi gật đầu, bảo Thập Tinh đưa hộp thức ăn trên tay cho nàng. Nàng không cho Thập Tinh đi theo, tự mình vào phòng. Nàng đặt hộp thức ăn lên bàn trước, rồi mới vòng qua bình phong hoa đào, đi về phía giường, cẩn thận vén màn lên.

Thấy Bùi Hoài Quang vẫn đang ngủ, Thẩm Hồi không khỏi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của nàng, Bùi Hoài Quang cho dù là ban đêm cũng rất ít khi ngủ, ban ngày càng không thể nào ngủ nướng.

Thẩm Hồi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nàng nhấc vạt áo, ngồi xuống bên giường, nhỏ giọng gọi: "Chưởng ấn?"

Không có tiếng đáp lại.

Không một chút động tĩnh nào.

Thẩm Hồi ngơ ngác ngồi một lúc, đưa tay về phía Bùi Hoài Quang, nhưng tay nàng còn chưa chạm vào Bùi Hoài Quang, đã dừng lại giữa không trung. Thẩm Hồi bừng tỉnh, nàng áp mu bàn tay lên trán Bùi Hoài Quang, lập tức bị cái nóng trên trán hắn làm cho tay nàng run lên.

Người hắn ta lúc nào cũng lạnh như băng, không có chút hơi ấm nào của con người.

Cái nóng đột ngột khiến Thẩm Hồi sửng sốt.

Bùi Hoài Quang mở mắt ra, đập vào mắt là bộ dạng thất thần của Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang mở mắt. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Thẩm Hồi mới khẽ hỏi: "Ngươi, ngươi làm sao vậy..."

Nàng cảm thấy giọng mình như đang trôi nổi, không chân thật, giống như cái nóng vừa rồi trên mu bàn tay nàng vậy.

Nếu là người thường, sốt đương nhiên là vì bị bệnh, bị bệnh thì phải gọi đại phu đến chẩn trị.

Nhưng, hắn ta là Bùi Hoài Quang.

Hắn ta cũng sẽ bị sốt sao?

Cho dù nhiệt độ trên trán hắn đã làm bỏng mu bàn tay nàng, nàng vẫn nhìn hắn chằm chằm, không tin rằng người như hắn ta, lại có thể bị bệnh như người thường.

Nàng lại cẩn thận hỏi lại: "Ngươi làm sao vậy?"

"Lấy chút đá lạnh đến đây." Hắn nói. Hắn thậm chí còn khẽ cười, sau đó giơ tay lên, sờ đầu Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi đột nhiên nắm lấy bàn tay Bùi Hoài Quang đang muốn hạ xuống.

Nàng cảm nhận kỹ, tay hắn vẫn mát lạnh như ngọc. Là cái lạnh quen thuộc của hắn. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm.

"Ta đi ngay!" Nàng như bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy bước nhanh ra ngoài phân phó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-126.html.]

Dặn dò Thập Tinh xong, Thẩm Hồi thậm chí không lập tức quay vào, mà đứng ngoài cửa, quay lưng về phía cửa.

- Như muốn trốn tránh điều gì đó.

Đá lạnh nhanh chóng được đưa tới. Thẩm Hồi nhận lấy hộp, vội vàng xoay người. Nàng dường như quên mất mình đang đứng ngoài cửa, suýt nữa bị vấp ngã, nàng vội vàng vịn vào tường bên cửa mới không bị ngã.

"Nương nương?" Thập Tinh vội vàng chạy đến, muốn đỡ nàng.

"Không sao." Thẩm Hồi cười, buông tay Thập Tinh ra, không cho nàng ta đi theo vào.

Nàng vòng qua bình phong hoa đào, thấy Bùi Hoài Quang đã dậy. Hắn ngồi trên chiếc giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, thong thả xoay xoay chén trà trên bàn trà nhỏ. Vẻ mặt hắn có chút nhàn nhã.

Thẩm Hồi vội vàng đi tới, đặt hộp đá lạnh lên bàn trà nhỏ.

Bùi Hoài Quang mở nắp hộp, liếc nhìn, rồi tùy tiện lấy một viên đá, dùng ngón tay thon dài ấn nhẹ, bóp nát viên đá, sau đó chậm rãi nhai.

Thẩm Hồi ngây người nhìn hắn, không ngờ hắn lại muốn ăn đá.

Tuy rằng thời tiết ngày càng ấm áp, nhưng cũng chưa đến mùa hè nóng nực. Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang nhai đá liên tục, nàng cũng thấy lạnh.

Thẩm Hồi đứng bên cạnh im lặng nhìn hắn ung dung ăn đá. Hồi lâu, nàng mới buồn bã hỏi: "Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?"

Bùi Hoài Quang ngẩng lên, nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. Hỏi: "Bị làm sao là sao?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thẩm Hồi mím môi nhìn hắn. Bàn tay nàng buông thõng bên hông khẽ cuộn lại, như muốn giơ lên, rồi lại hạ xuống. Nàng nắm chặt vạt áo, rồi lại buông ra. Sau đó, Thẩm Hồi tiến thêm một bước nhỏ về phía Bùi Hoài Quang, cuối cùng giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trán Bùi Hoài Quang.

Thẩm Hồi sững người.

Không có, không có nhiệt độ nóng bỏng tay. Mọi thứ như thường, hắn vẫn là Bùi Hoài Quang lạnh lẽo như băng. Như thể cảnh tượng vừa rồi làm bỏng tay nàng chưa từng xảy ra, chỉ là ảo giác của nàng.

Thẩm Hồi chậm rãi hạ tay xuống, nhíu mày nhìn hắn.

Nàng khẽ nói: "Ngươi không bị cảm phong hàn."

Bùi Hoài Quang cười, vẻ mặt có chút chế giễu. Cảm phong hàn? Sao hắn có thể mắc phải thứ đó chứ. Hắn không tiếp tục ăn đá nữa, hắn khẽ phủi những giọt nước dính trên ngón tay thon dài, rồi lấy khăn tay, cẩn thận lau tay.

Thẩm Hồi nhìn chằm chằm từng cử chỉ của hắn, cuối cùng hỏi: "Là bởi vì tà công mà chưởng ấn tu luyện phải không?"

"Coi như vậy đi." Giọng Bùi Hoài Quang đều đều, không rõ là hoàn toàn không để tâm, hay chỉ là trả lời qua loa.

Thẩm Hồi cau mày, nàng hỏi: "Ngươi thật sự sẽ giống như lời bọn họ nói, bị tà công phản phệ sao?"

Bùi Hoài Quang đột nhiên hứng thú. Hắn hỏi: "Nương nương đã nghe thấy những lời đồn nào?"

"Bọn họ nói... bọn họ nói, chính là tà công mà ngươi tu luyện một ngày nào đó sẽ phản phệ ngươi, khiến ngươi... khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây..." Thẩm Hồi cắn môi.

Hóa ra vẫn là những lời đồn đó. Bùi Hoài Quang còn tưởng rằng bây giờ lại có lời đồn kỳ lạ gì nữa chứ. Hắn cẩn thận gấp lại khăn tay đã lau sạch, đặt lên bàn trà nhỏ. Sau đó mới lên tiếng: "Vậy chẳng phải tốt sao? Chậc, tên hoạn quan đầu sỏ gây bao tội ác c.h.ế.t vì tà công do chính mình tu luyện, đến lúc đó e là cả thiên hạ sẽ ăn mừng."

Bùi Hoài Quang cười, chỉ vào Thẩm Hồi, nói: "Như vậy cũng phù hợp với thái bình thịnh thế trong lòng nương nương, không còn ta tác oai tác quái nữa, nương nương cũng yên tâm rồi."

Thẩm Hồi im lặng hồi lâu. Nàng gật đầu, khẽ nói: "Nghe thì cũng có vẻ tốt đẹp."

Nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn vào gương mặt nghiêng của Bùi Hoài Quang trước mặt.

Hắn ta lúc nào cũng vậy, thản nhiên nói về oán hận của người đời dành cho mình. Hoàn toàn không quan tâm đến việc mình không được người đời yêu thích, càng không quan tâm đến sống chết.

"Thế gian này không có ngươi, về lý thuyết thì quả thật rất tốt đẹp..." Thẩm Hồi chậm rãi nói.

Cảm nhận được sự buồn bã của Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang quay đầu nhìn sang, thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng. Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ của Thẩm Hồi, kéo nàng cúi xuống. Bàn tay hắn dần dần di chuyển lên trên, dọc theo cánh tay Thẩm Hồi, cho đến khi những ngón tay thon dài tách ra đặt lên gáy nàng, kéo mặt nàng đến trước mặt.

Bùi Hoài Quang nói: "Sao vậy, không nỡ xa ta?"

Khi hắn hỏi câu này, trong đáy mắt thậm chí còn mang theo vẻ trêu chọc, không hề thấy chút nghiêm túc nào.

Thẩm Hồi lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi từ từ gật đầu trong lòng bàn tay hắn.

Nàng buồn bã nói: "Chuyện tương lai, thật sự không nói trước được. Ta cũng không biết nếu ngươi thật sự đột nhiên c.h.ế.t đi, ta sẽ như thế nào... Chắc chắn sẽ không nỡ. Bởi vì hiện tại ngươi bảo ta tưởng tượng ra giả thiết này, trong lòng ta đã thấy khó chịu rồi."

Vẻ trêu chọc trong mắt Bùi Hoài Quang dần biến mất. Hắn nhìn Thẩm Hồi trước mặt, nhận ra nàng đang nói thật.

 

Thẩm Hồi chau mày, ngũ quan trên gương mặt nhăn nhúm lại, có vẻ không vui. Nàng không vui vì lúc này đây trong lòng có một nỗi buồn khó nói thành lời. Nàng bẻ từng ngón tay của Bùi Hoài Quang đang câu ở sau gáy mình ra, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn Bùi Hoài Quang, uể oải nói: "Bùi Hoài Quang."

Bùi Hoài Quang ngước mắt, nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Thẩm Hồi lại mím môi, không chịu nói gì nữa. Nàng quay người đi lấy hộp đựng thức ăn, nói: "Lão phu nhân dặn ta mang đến cho ngươi, bà ấy sợ ngươi đói. Chốc nữa trời tối, ngươi phải đi xem hoa đăng với ta. Không chỉ có ngươi và ta, mà cả lão phu nhân cũng sẽ đi cùng."

Giọng điệu nàng bình thường, như thể tất cả những phiền muộn vừa rồi chưa từng xảy ra.

Chỉ là hàng lông mày nàng vẫn hơi nhíu lại, nhuốm một tầng u ám.

Giữa những lời ngon tiếng ngọt thật thật giả giả kia, rất nhiều cảm xúc cũng trở nên khó phân biệt thật giả. Nàng cho phép mình có một chút rung động với hắn. Nàng cho phép.

Nhưng nàng không cho phép mình chất chứa quá nhiều sự yêu thích này với hắn, chất chứa quá nhiều, đến lúc buông tay sẽ khó mà dứt bỏ. Nàng không cho phép.

Bởi vì, hắn là Bùi Hoài Quang.

Thẩm Hồi yên lặng nhìn Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang ngồi bất động ở đó, hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, Thẩm Hồi không nhìn thấy gì cả.

Trong lòng Thẩm Hồi dâng lên một tia không đành lòng. Nàng quay đầu đi, không nhìn Bùi Hoài Quang nữa, cố gắng gạt bỏ tia không đành lòng kia đi.

Bùi Hoài Quang lại đột nhiên cười.

【Tác giả có lời muốn nói】

Trời ạ. Chương này vốn định để trong hộp thư nháp, tối mai đăng lên. Kết quả lại bấm nhầm, đăng thẳng luôn rồi………………

Giờ ta, rất là hoang mang, vừa hoang mang, vừa sụp đổ……

…………

……

 

Loading...