HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 125
Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:48:27
Lượt xem: 73
Chương 125 Chương 125 - Tương duyệt
[Chương 125]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đây là lần thứ hai Thẩm Hồi gọi tên thật của hắn.
Bùi Hoài Quang chợt ngẩn người.
Cái tên này, đã rất nhiều năm rồi hắn không nghe thấy người khác gọi, dần dần chất chồng lên cảm giác xa lạ. Giống như chính mình và cái tên này đã sớm cắt đứt, không còn chút quan hệ nào nữa.
Có lẽ, Vệ Khanh vốn không nên sống sót. Trong cơn ác mộng hơn hai mươi năm trước, cái tên này nên cùng những người khác của Vệ thị biến mất.
Sao cứ phải, làm người duy nhất của Vệ thị trên thế gian này.
Bùi Hoài Quang đặt tay lên eo Thẩm Hồi, ngón tay thon dài dần dần di chuyển xuống dưới, tỉ mỉ vuốt ve như đang thưởng thức. Lòng bàn tay chạm vào không chỉ mịn màng, còn có nhiệt độ mềm mại như mật ngọt.
Hắn vừa vuốt ve, vừa chậm rãi nói: "Nương nương đừng nghĩ đến những ảo tưởng không thực tế này, chi bằng nghĩ xem ta hôm nay đã hạ mình phối hợp như vậy, nương nương định báo đáp ta như thế nào?"
Vừa nói, hắn dùng tay kia kéo dây lưng sau eo Thẩm Hồi ra, kéo áo lót đang siết chặt trên người nàng lỏng lẻo, nhưng lại không cởi lớp áo khoác mỏng manh mùa xuân bên ngoài áo lót, cách lớp áo, vùi mặt vào xương quai xanh nàng, hít thật mạnh.
Sống mũi hắn cọ vào n.g.ự.c Thẩm Hồi hơi đau. Nàng ngửa người ra sau một chút, lại nghiêng người sang một bên, từ trên đùi Bùi Hoài Quang, ngồi xuống giường. Nàng nhân lúc Bùi Hoài Quang buông lỏng, nhanh chóng co gối bò vào trong giường, bò đến tận trong cùng.
Bùi Hoài Quang nắm lấy cổ chân nàng, đặt một bàn chân nhỏ của nàng vào lòng bàn tay tỉ mỉ mân mê. Thẩm Hồi giật giật, không thoát ra được.
Thập Tinh gõ cửa bên ngoài, bẩm báo: "Nương nương, người trong phủ đưa nước tắm tới rồi."
"Cho bọn họ vào." Thẩm Hồi vừa nói, vừa giãy giụa. Bùi Hoài Quang lúc này mới buông chân nàng ra. Thẩm Hồi quỳ dậy nhanh chóng di chuyển đến mép giường, buông màn giường xuống. Trước khi màn giường buông xuống, nàng vội vàng nằm sấp trên giường, đưa tay với lấy váy dài rơi trên mặt đất, nhét váy vào trong màn.
Ngoài bình phong hoa đào truyền đến tiếng bước chân người hầu vào phòng.
Người hầu vào đưa nước, có bình phong hoa đào che khuất tầm mắt, sẽ không nhìn thấy giường phía sau bình phong, trực tiếp đưa vào phòng tắm nhỏ. Nhưng Thẩm Hồi vẫn buông màn giường xuống.
Nàng nghiêng tai, nghe tiếng bước chân người hầu.
Trên người chợt nặng trĩu, lại bị Bùi Hoài Quang đè lên giường.
Cách một lớp bình phong hoa đào, tiếng bước chân đi vào đi ra phòng tắm nhỏ dường như vang lên bên tai. Thẩm Hồi theo bản năng nghiêng mặt, nhìn về phía cửa, rõ ràng là tấm màn giường màu xanh nước biển thêu đầy hoa trà trắng ngăn cách tầm mắt, nàng cái gì cũng không nhìn thấy. Cảm nhận được bàn tay đang làm loạn trên người mình của Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi trừng mắt nhìn hắn với vẻ giận dỗi. Nhưng Bùi Hoài Quang không nhìn thấy vẻ mặt cảnh cáo của nàng. Hắn đang vừa hồi tưởng lại dáng vẻ làm nũng của nàng, vừa đắm chìm trong sự mềm mại thơm ngát của nàng.
Tim Thẩm Hồi đập thình thịch.
Mặc dù trong lòng nàng hiểu rõ, người hầu trong phủ khiêng mấy thùng nước nóng vào phòng tắm nhỏ, sẽ ngoan ngoãn lui ra ngoài. Huống chi là vén lớp màn này lên, bọn họ ngay cả nửa bước cũng sẽ không bước qua bình phong hoa đào kia. Nhưng trong lòng Thẩm Hồi vẫn thấp thỏm, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chuyện ngoài ý muốn lớn nhất chính là người đang đè trên người nàng, ai biết hắn có thể đột nhiên mạnh tay làm nàng đau hay không? Thẩm Hồi đang nghĩ vậy, không cảm thấy đau, ngược lại bên tai mềm nhũn, ngứa như lông vũ lướt qua. Thẩm Hồi nhanh chóng mím môi, sợ trong miệng mình lỡ phát ra tiếng động gì.
Trong lúc cấp bách, nàng đẩy vai Bùi Hoài Quang, đẩy hắn ra khỏi người, sau đó xoay người, đè lên người hắn.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng. Hay nói đúng hơn là, đang thưởng thức vẻ mặt đỏ bừng lo lắng của nàng một cách thích thú.
Ngay sau đó, Thẩm Hồi đưa tay ra sau lưng, kéo bàn tay đang làm loạn của Bùi Hoài Quang xuống, nàng lại sờ soạng tìm được tay kia của Bùi Hoài Quang, đan hai cổ tay hắn vào nhau, đè lên đỉnh đầu hắn, sau đó cúi người xuống dùng nụ hôn bịt kín miệng hắn, không cho hắn phát ra tiếng động.
Người hầu trong phủ đưa mấy thùng nước vào phòng tắm nhỏ xong, cúi đầu đi ra ngoài. Chưa ra tới cửa, chợt nghe thấy từ phía giường sau bình phong hoa đào truyền đến tiếng động nhỏ.
Người hầu dẫn đầu tò mò liếc nhìn về phía bình phong hoa đào.
Thập Tinh ho khan một tiếng, người đó lập tức cúi đầu xuống, lại trở về bộ dạng ngoan ngoãn cung kính, không dám nhìn lung tung nữa.
"Mọi người lui xuống đi." Thập Tinh tiễn những người đưa nước này rời đi. Bản thân nàng cũng đi theo những người này ra ngoài. Bước qua ngưỡng cửa, nàng liếc nhìn về phía giường bị bình phong hoa đào che khuất, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng đóng lại, tia gió cuối cùng lẻn vào phòng, nhẹ nhàng lướt qua bình phong hoa đào, ôn nhu lướt qua màn giường màu xanh nước biển, những bông hoa trà trắng sống động như thật trên đó dường như sống dậy, nhẹ nhàng nở rộ trong gió.
Sự tĩnh lặng tuyệt đẹp đột nhiên bị phá vỡ.
- Chỉ vì Thẩm Hồi trên giường đột nhiên vén màn lên.
Tấm màn màu xanh nước biển bị kéo ra, lộ ra mỹ nhân y phục xốc xếch. Hai má Thẩm Hồi ửng hồng, như đóa hoa đang nở rộ. Y phục trên người đã rơi rụng gần hết. Áo lót không thấy đâu nữa, chiếc áo khoác mỏng màu đỏ nhạt mùa xuân bên ngoài tuy vẫn còn trên người, nhưng cũng chỉ mặc một tay áo, áo khoác rơi ra sau lưng, chỉ có một bên vạt áo khoác ở trước n.g.ự.c trái. Khi nàng vén màn giường lên, buông tay xuống, tay áo duy nhất mặc trên cánh tay cũng theo đó trượt xuống cổ tay.
Thẩm Hồi kéo một góc chăn đang đắp trên eo ra, vội vàng xuống giường. Đứng dậy, nàng mới chú ý tới chiếc áo khoác mỏng đang đeo trên cổ tay.
Áo khoác rơi xuống, từ mép giường chậm rãi trượt xuống đất. Thẩm Hồi cởi chiếc áo khoác mỏng vẫn còn đeo trên cổ tay ra, lại cúi người nhặt phần áo khoác lê trên đất lên. Nàng vo tròn chiếc áo khoác mỏng, xoay người ném về phía mặt Bùi Hoài Quang. Che kín khuôn mặt đang mỉm cười của hắn.
Bùi Hoài Quang cười cười, kéo chiếc áo khoác đang đắp trên mặt xuống.
Thẩm Hồi lại không nhìn hắn nữa, bước nhanh vào phòng tắm nhỏ. Cách giờ ăn tối cũng không còn bao lâu nữa, nàng phải nhanh chóng tắm rửa, sau đó ra ngoài, dù sao cũng không thể để người nhà đợi nàng.
Không lâu sau, trong phòng tắm nhỏ truyền đến tiếng nước chảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-125.html.]
Bùi Hoài Quang nằm yên trên giường của Thẩm Hồi, trong tay nghịch chiếc áo khoác mà nàng ném tới, hứng thú lắng nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm nhỏ, trong đầu tưởng tượng lúc này Thẩm Hồi đang làm gì. Bàn tay nhỏ bé che mặt đang nóng bừng? Hay là bưng nước nóng, tưới lên người? Hoặc, giống như hắn đang nhắm mắt lại?
Bùi Hoài Quang không nghịch áo khoác của Thẩm Hồi nữa. Hắn mở áo khoác của nàng ra, nhẹ nhàng đắp lên người mình.
Trong phòng tắm nhỏ, Thẩm Hồi chống hai khuỷu tay lên mép thùng tắm, nhìn chính mình trong gương đồng đối diện, có chút thất thần. Trong phòng tắm nhỏ hơi nước mờ mịt, trên gương đồng phủ một lớp hơi nước, cái gì cũng không nhìn rõ.
Thẩm Hồi yên lặng ngồi trong nước nóng một lúc, cũng không nán lại lâu, liền đứng dậy bước ra khỏi thùng tắm. Nàng cầm khăn bông trên giá, vội vàng lau khô nước trên người.
Một lát sau, động tác lau người của Thẩm Hồi dần chậm lại.
Nàng đột nhiên nhớ tới, bản thân lúc đó đã lấy hết can đảm lớn đến nhường nào, mới dám chủ động đi trêu chọc Bùi Hoài Quang. Nàng nhớ rõ lần đầu tiên mình tìm hắn, đã nghĩ cả đêm dài, đến cuối cùng, cũng chỉ vụng về nói một câu không thể coi là khéo léo.
Lúc đó, nàng si mê muốn dùng mỹ nhân kế với hắn. Tất cả thủ đoạn đều vụng về như vậy. Lần đầu tiên nàng chủ động câu dẫn hắn, cũng chỉ là trắng trợn mời hắn. Lúc đó nàng thật sự quá ngốc, chỉ biết mời hắn vào phòng tắm, chủ động cởi quần áo vào tắm. Nàng len lén nhìn hắn, ánh mắt hắn rõ ràng là đang nhìn nàng, nhưng lại không có chút biểu cảm nào. Lúc nàng tắm xong, hắn mới lấy khăn, lau người cho nàng.
Cách lớp khăn bông, cảm giác lần đầu tiên bàn tay hắn vuốt ve trên người nàng. Thẩm Hồi nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ.
Xấu hổ và tủi thân, có một chút chứ? Nhưng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm. Giống như mỹ nhân kế của mình đã được đáp lại, đã giành được thắng lợi vậy.
Thẩm Hồi không khỏi cong môi cười. Ngay sau đó nàng lại lắc đầu, không biết sao mình lại đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia. Nàng vội vàng tăng tốc động tác, lau khô nước trên người, vội vàng thay quần áo sạch sẽ, xoay người đi ra ngoài.
Hai tấm màn giường bao quanh giường, một tấm được vén lên, một tấm buông xuống. Từ góc độ của Thẩm Hồi, chỉ có thể nhìn thấy Bùi Hoài Quang vẫn nằm trên giường, dường như vẫn giữ nguyên tư thế lúc nàng rời đi.
Thẩm Hồi đi tới bên cửa sổ, hơi vén tấm màn giường đang buông xuống lên một chút, kinh ngạc phát hiện Bùi Hoài Quang đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Hồi ngẩn người. Nàng quan sát Bùi Hoài Quang một lúc, xác định hắn đã ngủ say, mới ngồi xuống bên giường. Nàng không làm gì cả, chỉ yên lặng nhìn Bùi Hoài Quang.
Không lâu sau, Thập Tinh canh chừng thời gian Thẩm Hồi tắm rửa, gõ cửa bên ngoài: "Nương nương đã sửa soạn xong chưa ạ?"
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Hồi nhíu mày. Nàng quan sát sắc mặt Bùi Hoài Quang, thấy hắn vẫn chưa tỉnh giấc, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng không đáp lời Thập Tinh, mà đứng dậy, thả tấm màn giường còn lại xuống. Nàng rón rén bước ra ngoài.
Ra đến ngoài, Thẩm Hồi không cho người hầu vào dọn dẹp phòng tắm nhỏ, mà dặn dò Thập Tinh gọi A Thọ đến, canh chừng ở đây, không cho người khác vào, đồng thời để ý đừng để người hầu ồn ào gần đó.
Cũng sắp đến giờ dùng bữa tối, Thẩm Hồi dặn dò xong, cũng không quay lại phòng, mà trực tiếp đi tìm mẫu thân nói chuyện.
·
Bữa tối đáng lẽ cả nhà nên quây quần bên nhau, nhưng em trai của Hiền quý phi lại dẫn theo vài đồng liêu đến nhà bái phỏng Thẩm Đình.
Hôm đó, Bùi Hoài Quang chỉ buông một câu, đã đuổi Chu Hiển Tri đi, để hắn ta theo Thẩm Đình đến Tây Nam thảo phạt giặc cướp. Chuyến đi Tây Nam này, Chu Hiển Tri và Thẩm Đình trở nên thân thiết. Chu Hiển Tri tuổi còn trẻ, võ nghệ và tài trí đều không tồi, người cũng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, rất được Thẩm Đình khen ngợi.
Lần này việc thảo phạt giặc cướp kết thúc, Chu Hiển Tri vì việc chậm trễ mấy ngày mới đến Quan Lăng. Trở về, lại bận rộn mấy ngày vì chuyện của Hiền quý phi, hôm nay mới rảnh rỗi, cùng với mấy vị tướng quân quen biết trong chuyến đi Tây Nam đến bái phỏng Thẩm Đình.
Vì vậy, hai cha con Thẩm gia cùng với hai vị công tử nhà họ Tiêu đến từ tiền viện chiêu đãi khách. Nữ quyến nhà họ Thẩm thì dùng bữa tối cùng nhau ở hậu viện.
Người một nhà thân thiết, cũng không quá câu nệ chỗ ngồi. Dù là ở Thẩm gia hay Tiêu gia, ai cũng biết, Thẩm Hồi nhất định phải ngồi cạnh lão phu nhân.
Lão phu nhân vẫy tay, gọi Thẩm Hồi đến gần, nhỏ giọng hỏi bên tai nàng: "Tên tình nhân ngươi nuôi đã đi chưa?"
Nghe thấy hai chữ "tình nhân" từ miệng bà ngoại, trước mắt Thẩm Hồi hiện lên hình ảnh Bùi Hoài Quang lạnh mặt. Nàng vừa thấy lúng cúng, vừa muốn cười. Nàng ghé sát vào, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, hắn ta vẫn chưa đi, đang ngủ ạ."
Lão phu nhân gật đầu.
Một lát sau, lão phu nhân lại cau mày, ghé sát vào tai Thẩm Hồi hỏi: "Đã chuẩn bị bữa tối cho tên tình nhân nhỏ của ngươi chưa?"
Thẩm Hồi ngạc nhiên vì bà ngoại còn nhớ đến Bùi Hoài Quang. Nàng ghé sát vào, nhỏ giọng đáp: "Bà ngoại, lát nữa khi con về sẽ mang đồ ăn cho hắn ta."
"Ừ, vậy là đúng rồi." Lão phu nhân nắm tay Thẩm Hồi trong lòng bàn tay, nhỏ giọng dặn dò: "Khấu Khấu à, đàn ông đều sĩ diện. Hắn ta trốn trong bóng tối không dám lộ diện, trong lòng đã rất khó chịu rồi. Ngươi phải đối xử tốt với hắn ta một chút, để hắn ta cảm thấy ấm áp trong lòng! Như vậy hắn ta mới có thể một lòng một dạ với ngươi, nghĩ cách làm ngươi vui lòng!"
Thẩm Hồi há miệng, định nói lại thôi.
Ánh mắt nghiêm nghị của bà ngoại nhìn sang, Thẩm Hồi đành gật đầu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Lão phu nhân lại nảy ra ý tưởng, ghé sát vào tai Thẩm Hồi thì thầm: "Ở trong cung phải giấu diếm người này người kia, đủ mệt mỏi rồi. Nhân dịp khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, hãy dành nhiều thời gian cho đứa nhỏ đó! Sắp đến lễ hội Hà thần, buổi tối gần đây đều rất náo nhiệt. Lát nữa, ngươi dẫn nó ra ngoài dạo chơi. Nghe rõ chưa?"
Thẩm Hồi mím môi cúi đầu, nhớ đến gương mặt luôn không có chút biểu cảm của Bùi Hoài Quang.
【Lời tác giả】
Bị bà lão gọi là đứa nhỏ, Bùi cẩu: ... Chậc
·