Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 122

Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:46:50
Lượt xem: 61

Chương 122 Chương 122 - Chiếp chiếp

[Chương 112]

Tô Hàn Thải không ngờ Thẩm Hồi lại tự mình đến.

Mấy năm nay, ông ở vị trí Tả thừa tướng, trong triều đình như vũng bùn này, một bên cố gắng tự bảo vệ mình, một bên cố gắng làm những việc không thẹn với lương tâm. Ông chỉ có thể nói mình không hổ thẹn với lòng, giờ đây rơi vào kết cục bị bãi quan, hơi thở cuối cùng trong lòng ông dường như đã tắt. Dù sao Đại Tề cũng đã ra nông nỗi này, ông ở trong đó cũng không làm được gì. Dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, chi bằng rời xa khỏi tranh đấu chốn quan trường, an hưởng tuổi già bên gia đình.

Sau khi ông bị bãi quan, không ít đồng liêu trước kia khuyên ông đừng từ bỏ. Những đồng liêu này, cũng như ông trước kia vẫn còn một lòng nhiệt huyết với triều đình. Nhưng lần này Tô Hàn Thải thật sự cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, mỗi lần đều cười từ chối từng người một. Nhưng ông không ngờ, Hoàng hậu nương nương lại nhiều lần lén gửi thư cho ông.

Ông đương nhiên hiểu, Hoàng hậu nương nương làm vậy là vì tương lai của Duệ điện hạ. Chỉ là dù đổi người trên long ỷ, Đại Tề thật sự có thể khá hơn sao? Hoàng đế bốn tuổi, Thái hậu vừa mới cập kê, chẳng phải càng dễ bị Ty Lễ giám coi như con rối thao túng sao?

Trong lòng ông có thành kiến, thư Thẩm Hồi sai người lén đưa đến, ông chỉ mở bức thư đầu tiên ra đọc lướt qua phần mở đầu, hai bức thư sau thậm chí còn không mở ra.

Tô Hàn Thải mời Thẩm Hồi đến phòng khách, trong lúc trò chuyện nói đến triều đình hiện nay. Nói từ người Hồ đến kênh mương, lại từ việc đề cử quan chức và khoa cử nói đến thời gian chịu tang.

Hoàng hậu tự mình đến đây, Tô Hàn Thải cũng thu lại sự khinh thường trong lòng. Trong lời nói, ít nhất cũng phải giữ thái độ tôn trọng đúng mực. Sau một hồi trò chuyện, Tô Hàn Thải cho rằng rất nhiều ý tưởng của Hoàng hậu nương nương quá ngây thơ, ngây thơ đến mức viển vông hão huyền. Nhưng cái tâm muốn thiên hạ này phát triển theo hướng tốt đẹp hơn kia, lại cháy bỏng, là thứ mà Tô Hàn Thải đã lâu không thấy ở chốn quan trường mục nát.

Một ấm trà ngon uống cạn, Thẩm Hồi đứng dậy cáo từ, không nhắc lại chuyện mời Tô Hàn Thải ra tay nữa. Nàng biết phải cho đối phương thêm thời gian suy nghĩ. Việc đứng về phe phái nào trên triều đình, từ trước đến nay đều phải cẩn thận, một bước đi sai là mất mạng.

Thẩm Hồi đặt mình vào hoàn cảnh của Tô Hàn Thải mà suy nghĩ, nếu nàng là Tô Hàn Thải, cũng sẽ không dễ tin tưởng nàng.

"Tiễn nương nương." Tô Hàn Thải tự mình tiễn Thẩm Hồi ra phủ.

"Tô đại nhân không cần tiễn nữa." Thẩm Hồi nói.

Vì ra khỏi cung cho tiện hành sự, hôm nay Thẩm Hồi mặc nam trang. Tô Hàn Thải cúi người, ông nhìn nam trang trên người Thẩm Hồi, trong lòng lại suy nghĩ Hoàng hậu nương nương làm cách nào để lén lút ra khỏi cung.

Thẩm Hồi bước qua bậc cửa, còn chưa lên xe ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc kiệu mềm dừng lại trước cổng phủ Tô gia. Thẩm Hồi vốn không để ý, nhưng ánh mắt lướt qua, lại thấy người từ kiệu mềm bước xuống là Du Trạm. Nàng không khỏi khựng lại.

"Du đại phu." Thẩm Hồi lên tiếng.

Không phải nàng cố tình để lộ thân phận, mà là Du Trạm cũng nhìn thấy nàng, tuy nàng mặc nam trang, rõ ràng không thể qua mắt được người quen.

 

Du Trạm thấy nàng ở đây cũng ngẩn ra. Hắn gần như theo bản năng nhìn về phía con ngựa mà Thẩm Hồi định bước lên. Ánh mắt hắn dừng lại trên hai cỗ xe ngựa một lát, rồi thu hồi tầm nhìn, khẽ gật đầu, ánh mắt mỉm cười, không hỏi nhiều, chỉ ôn tồn nói: "Vừa khéo đến Tô phủ thăm bệnh cho Tô lão phu nhân, không ngờ lại gặp công tử ở đây."

Tô Hàn Thải đưa Thẩm Hồi ra cổng phủ, cười nói: "Du thái y cuối cùng cũng tới rồi! Gia mẫu đã chờ ngài từ lâu."

Thẩm Hồi mỉm cười gật đầu với cả hai người, xoay người đi về phía xe ngựa, vịn tay Trầm Nguyệt, chui vào trong xe. Xe ngựa hướng về Thẩm gia, Thẩm Hồi cụp mắt xuống, trong lòng lại thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc.

-- Du Trạm thật sự là tới xem bệnh cho Tô lão phu nhân sao?

·

"Khấu Khấu, con lại lén trốn ra khỏi cung? Chuyện này... trong cung chẳng phải canh phòng nghiêm ngặt lắm sao?" Thẩm lão phu nhân cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Tiểu tâm can của bà chẳng lẽ lại vì muốn về nhà gặp người trong nhà mà mạo hiểm lớn như vậy sao?

Thẩm Hồi gối đầu lên cánh tay bà ngoại, cong mắt nói nhỏ: "Bà ngoại, đây không phải hoàng cung mà. Nếu ở hoàng cung, muốn lén ra ngoài đương nhiên không dễ dàng rồi. Nhưng đây là hành cung, hơn nữa mới chuyển tới, làm sao có thể lập tức canh phòng nghiêm ngặt khắp nơi được? Hơn nữa, trong cung nhiều nữ nhân, hoàng đế cũng không rảnh để ý tới con. Bà ngoại cứ yên tâm, con đã sắp xếp bên kia ổn thỏa rồi mới lén chạy về, không sao đâu."

-- Cho dù bị tên hoàng đế chó má kia phát hiện cũng chẳng sao.

Đương nhiên, lời này Thẩm Hồi không thể nói thẳng với bà ngoại.

"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt!" Thẩm lão phu nhân vẫn không quên dặn dò: "Nếu là do mới chuyển tới hành cung nên phòng bị lỏng lẻo, dần dần sẽ đi vào quỹ đạo rồi, đến lúc đó đừng mạo hiểm nữa nha."

"Vâng vâng! Khấu Khấu biết rồi!" Thẩm Hồi dùng khuôn mặt mềm mại cọ cọ vào cánh tay bà ngoại.

Thẩm phu nhân ngồi một bên, trong lòng sao lại không lo lắng? Bà nghe lời giải thích của Thẩm Hồi, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. Nhưng cũng chỉ một chút thôi. Bà nhìn mẹ và Thẩm Hồi quấn quýt lấy nhau nói chuyện, liền đứng dậy đi ra ngoài, tìm hai cha con đang nói chuyện, nói ra nỗi lo lắng của mình.

Thẩm Nguyên Hoành cau mày, nhất thời không biết làm sao.

Nói đến cũng lạ, mấy đứa con của Thẩm gia đều rất có chủ kiến, ngay cả Thẩm Phù nhìn có vẻ ôn nhu nhất cũng không phải là đứa ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối. Ông đối với con cái cũng không quản thúc quá nhiều. Vốn tưởng rằng con gái út là đứa nghe lời nhất, nhưng theo con gái út dần dần khỏe mạnh, chậm rãi trưởng thành, bây giờ ông lại cảm thấy con gái út e rằng trong xương cốt cũng giống như mấy đứa anh chị của nó.

Thẩm Đình mở miệng: "Khấu Khấu sẽ biết chừng mực. Không cần lo lắng."

"Phụ thân! Tiểu cô cô về rồi sao ạ!" Thẩm Minh Ngọc từ bên ngoài chạy vào.

Thẩm Đình cười trừng mắt nhìn nàng: "Gặp cô con còn thân hơn cả gặp cha."

Thẩm Minh Ngọc cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau ăn cơm trưa, Thẩm lão phu nhân cảm thấy mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ trưa. Thẩm Hồi cũng rất buồn ngủ, nhưng nàng không ngủ, mà đi theo Thẩm Minh Ngọc gặp đội nữ binh của nàng. Đi tới đi lui mất kha khá thời gian, nếu nàng ngủ trưa, có thể sẽ không kịp.

·

Hôm nay Bùi Hoài Quang phải đi hành cung một chuyến để xử lý một số việc. Xử lý xong, hắn không muốn ở lại hành cung lâu, bước chân cũng nhanh hơn thường ngày.

Vương Lai nhìn thấy hắn từ xa, vội vàng đuổi theo, im lặng đi theo sau hắn.

"Có chuyện gì?" Bùi Hoài Quang hỏi, nhưng bước chân không hề dừng lại.

"Cha nuôi, con sẽ làm tốt. Sẽ không để cha nuôi thất vọng." Vương Lai nói.

Bùi Hoài Quang dùng cây quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay kia, hắn nhàn nhạt "ừ" một tiếng, nói: "Không đi nhậm chức, còn ở lại hành cung làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-122.html.]

Tây xưởng, vẫn ở kinh đô.

Vương Lai ngẩn ra, vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: "Một lát nữa sẽ đi tịnh thân lại, đợi vết thương lành lại, có thể dậy được thì lập tức quay về kinh đô..."

Bùi Hoài Quang dừng động tác gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, hắn dừng bước, xoay người nhìn Vương Lai, lạnh lùng nói: "Chậc, giao Tây xưởng cho ngươi, còn phải đợi ngươi thiến xong nằm giường dưỡng bệnh hai tháng mới đi nhậm chức?"

Vương Lai há hốc miệng, bối rối nhìn Bùi Hoài Quang.

Không... không lẽ nào?

Tổng không thể vết thương còn đang chảy máu, lại còn cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về kinh thành chứ...

Bùi Hoài Quang dùng cây quạt xếp gõ vào đầu hắn, chậm rãi nói: "Chuyện hồi dương hiếm gặp như vậy đã gặp phải rồi, coi như là chuyện vui, không cần phải chịu thêm một nhát d.a.o nữa. Sau này làm việc thì đừng vào hậu cung là được. Bây giờ thiên hạ đang để tang Thái hậu. Đợi hết tang kỳ, đi cưới cô nương đó, cho nàng một danh phận. Cũng không cần che giấu thân phận của đứa trẻ."

Vương Lai nghe xong sững sờ tại chỗ. Một lúc sau, hắn quỳ xuống, dập đầu xuống đất, giọng nói trầm trầm: "Ơn đức của cha nuôi, Vương Lai suốt đời không quên!"

Bùi Hoài Quang đứng trên cao nhìn xuống hắn, tiếp nhận lời cảm tạ của Vương Lai, nhưng trong mắt hắn lại không có chút cảm xúc nào.

Là bởi Vương Lai gọi hắn một tiếng cha nuôi, nên hắn mới quan tâm tới đứa con nuôi này nhiều hơn một chút sao?

Hừ, làm sao có thể.

Vương Lai quả thật rất dễ sai khiến, nhưng Bùi Hoài Quang không thể nào dành thêm một chút quan tâm nào cho hắn. Hắn không có cái tâm đó.

Bùi Hoài Quang biết Vương Lai si mê cô nương tên Xán Châu kia, cũng biết Xán Châu kia làm thế nào để được Thẩm Hồi tín nhiệm. Chỉ cần cô nương đó vẫn trung thành với Thẩm Hồi, Vương Lai coi như là người của Thẩm Hồi một nửa.

Vương Lai, coi như là người mà Bùi Hoài Quang sắp xếp cho tiểu hoàng hậu, để sau này có thể sử dụng.

Nếu có một ngày, hắn không còn nữa, Thẩm Hồi có thể khống chế được đám hoạn quan trong Tư Lễ Giám, những kẻ tâm tư vặn veoh do thân thể khiếm khuyết  kia không? Có lẽ nàng có năng lực này, nhưng chuẩn bị trước cho nàng một chút luôn là tốt.

Vương Lai là người Bùi Hoài Quang chọn, sau này nếu có một ngày hắn không còn nữa, vị trí của hắn do Vương Lai kế nhiệm, dù sao cũng tốt hơn người khác ngồi vào.

Đối xử tốt với nàng một chút.

Bùi Hoài Quang phẩy tay, cho Vương Lai lui xuống. Hắn một mình đi dọc theo bờ kênh đào nhân tạo trong hành cung, nhanh chóng đi ra ngoài. Gió thổi tới mang theo mùi ngọc đàn hương, mùi hương quen thuộc quá mức này khiến hắn không muốn ở lại đây lâu.

Lệ phi hẹn Đinh Thiên Nhu hôm nay ra ngoài thả diều, Đinh Thiên Nhu không có người quen trong cung, Lệ phi tới tìm nàng, nàng rất vui. Hai người vui vẻ thả diều hồi lâu, cho tới khi cả hai đều có chút mệt mỏi, mới kết thúc việc thả diều hôm nay, mỗi người trở về chỗ ở của mình.

Đinh Thiên Nhu nắm diều trong tay, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Đến hành cung lâu như vậy, cũng không kết giao được bạn bè nào, hôm nay Lệ phi có thể hẹn nàng ra ngoài, trong lòng nàng rất vui.

Nàng nghĩ trong lòng, sau khi quay về phải tự tay làm chút điểm tâm gì đó đưa cho Lệ phi mới được, nghĩ như vậy, liền thất thần, cho tới khi gặp Bùi Hoài Quang, tới gần lắm rồi mới nhận ra hắn.

Thấy Bùi Hoài Quang đang đi về phía này, sắc mặt Đinh Thiên Nhu trong nháy mắt trắng bệch, cũng không biết là nên tiếp tục đi về phía trước hay nên tránh đi. Nàng cứng đờ tại chỗ, tay cầm diều run lên, diều trong tay rơi xuống đất.

Bùi Hoài Quang liếc mắt nhìn diều rơi trên đất, bước chân không hề dừng lại.

Thấy Bùi Hoài Quang nhìn sang, trong lòng Đinh Thiên Nhu càng hoảng sợ hơn. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt diều lên, bởi vì tay run quá, lại còn vươn tay nhặt ba lần, mới run rẩy cầm được diều trong tay. Đợi nàng đứng dậy, Bùi Hoài Quang vừa vặn đi tới bên cạnh nàng.

Có... có phải nên nói gì đó không?

Không đúng, hắn là thần, nàng là tài nhân trong cung. Hình như nàng không cần phải hành lễ với chưởng ấn thái giám của Tư Lễ Giám mà!

Cả người nàng cứng đờ tại chỗ, toàn thân run rẩy dữ dội.

"Đinh tài nhân, sao người còn ở đây vậy? Người làm rơi áo khoác, Lệ phi sai nô tỳ mang tới cho người." Một tiểu cung nữ ở xa ôm một chiếc áo khoác ngoài, chạy về phía này.

Đinh tài nhân? Bùi Hoài Quang có chút ấn tượng. Hình như Thẩm Hồi từng nói nàng học làm điểm tâm từ một vị Đinh tài nhân trong cung?

Bùi Hoài Quang không khỏi nhìn Đinh Thiên Nhu thêm một cái.

Ánh mắt lạnh lẽo bẩm sinh nhìn, Đinh Thiên Nhu cảm thấy hồn vía sắp bay mất. Diều trong tay nàng lại rơi xuống đất, sợ hãi lùi về sau từng bước nhỏ.

Phía sau nàng là kênh đào nhân tạo uốn lượn quanh hành cung. Đinh Thiên Nhu bước hụt một chân, kêu lên một tiếng, cả người ngã về sau.

Bùi Hoài Quang cau mày, nghĩ đến nàng là người của Thẩm Hồi, miễn cưỡng vươn tay kéo một cái.

Đinh Thiên Nhu trợn tròn mắt nhìn Bùi Hoài Quang nắm lấy cổ tay mình, cả người run rẩy càng run rẩy hơn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ánh mắt Bùi Hoài Quang rơi vào tay mình đang nắm cổ tay Đinh Thiên Nhu, hắn đột nhiên nhớ tới Thẩm Hồi không thích hắn chạm vào nữ nhân khác.

Ồ.

Bùi Hoài Quang buông tay.

"Bùm" một tiếng, Đinh Thiên Nhu ngã xuống nước, b.ắ.n lên bọt nước lớn.

Tiểu nha hoàn chạy tới đưa áo khoác chứng kiến cảnh này, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn Đinh tài nhân vùng vẫy trong nước, hồi lâu mới phản ứng lại, hô hào cứu người.

Bùi Hoài Quang lấy khăn tay lụa ra, ghét bỏ lau tay.

Nghe nói tiểu hoàng hậu sáng sớm nay đã ra khỏi cung, đi tới mấy chỗ. Chậc, chạy tới nhiều chỗ như vậy mà lại không tới nhà hắn. Vậy hắn tới Thẩm gia tìm nàng.

【Tác giả có lời muốn nói】

Đinh Thiên Nhu: Tên thái giám này thật đáng sợ hu hu hu hu mẫu thân con sợ.

 

Loading...